Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312: Nghề Nghiệp Ẩn – Bảo Vệ Tòa Nhà Chết Chóc

Chương 312: Nghề nghiệp ẩn – bảo vệ tòa nhà chết chóc Chương 312: Nghề nghiệp ẩn – bảo vệ tòa nhà chết chóc

"Khi hình xăm trở nên rõ ràng hơn, tôi cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ nhàng, như thể linh hồn tôi đã mọc thêm đôi cánh và sẽ bay ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào."

Tên điên chạm vào hình xăm trên cơ thể với biểu hiện kỳ quái trên khuôn mặt, đã cảm thấy buồn nôn, lại còn buộc phải học cách chịu đựng: "Những gì tôi nói là sự thật. Anh có thể coi tôi như một kẻ điên, nhưng tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ những lời tôi nói."

Vặn vòi nước, tên điên mở cửa phòng vệ sinh, anh ta nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách.

“Đã gần bốn giờ rồi, tôi nhất định phải trở về phòng ngủ. Nếu anh nguyện ý tin tưởng tôi, vậy thì rạng sáng hãy tới tìm tôi!” Tên điên không ngăn cản Hàn Phi, anh ta do dự đi tới cửa phòng ngủ căn hộ 1144. Trước khi mở cửa phòng ngủ, anh ta còn quay đầu nhìn Hàn Phi: "Anh thật sự là nhân viên bảo vệ của cư xá này à? Anh có nhớ công việc của chính mình ở đây không?"

Hàn Phi khẽ gật đầu một cái, tên điên nhìn Hàn Phi ánh mắt mang theo một chút thương cảm: "Anh tốt nhất không nên đi tuần tra trong khoảng thời gian từ 4 giờ đến 5 giờ. Khoảng thời gian này là nguy hiểm nhất. Ngoài ra, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện."

"Chuyện gì thế?"

"Lúc trước các nhân viên bảo vệ của tòa nhà đều mất tích trong lúc tuần tra ban đêm."

Khi tên điên nói xong câu này, tâm trí Hàn Phi vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, cuối cùng hắn cũng đã kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên trong tòa nhà chết chóc!

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn rank F – tuần tra ban đêm!"

"Tuần tra ban đêm: Hoàn thành nhiệm vụ tuần tra một lần hoàn chỉnh."

"Chú ý! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, bạn sẽ có cơ hội nhận được nghề nghiệp ẩn nhân viên bảo vệ tòa nhà chết chóc!"

"Chú ý! Người chơi chỉ có thể chọn một nghề làm công việc chính. Không giới hạn số lượng công việc bán thời gian và nghề nghiệp phụ, nhưng chỉ có thể nhận được thêm một bộ phận năng lực từ nghề nghiệp phụ."

Hàn Phi mới đầu nghe được âm thanh nhắc nhở còn rất vui vẻ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể thuận lợi logout.

Nhưng sau đó hắn cảm thấy có gì đó không ổn, độ khó của một nhiệm vụ mang tên bình thường như bảo vệ tuần tra ban đêm mà lại là đến rank F!

Nhiệm vụ ẩn rank F lần gần nhất của hắn đã được hoàn thành với sự giúp đỡ của tất cả hàng xóm. Hiện tại đồng đội bên cạnh chỉ có anh Hoa và Tiểu Phương?

Hơi ngây người, Hàn Phi còn muốn hỏi tên điên một ít chuyện nữa, nhưng đối phương đã mở cửa phòng ngủ ra.

Không một chút ánh sáng trong căn phòng ngủ nhỏ bé ấy, khoảnh khắc tên điên mở cửa, cứ như thể bị thứ gì đó kéo đi!

Cửa phòng ngủ lại đóng, đồng hồ trên tường chỉ 3:44 sáng.

Máu bắt đầu rỉ ra từ các bức tường của căn phòng, ngẫu nhiên còn có những mảnh vỡ của cơ thể người không hoàn chỉnh chui ra từ các góc trong bóng tối, cũng không biết những thứ đó đến từ đâu.

Sau khi tên điên đi khỏi, ánh mắt Hàn Phi hiện lên một sự thương cảm, anh chàng bị giam cầm trong cơn ác mộng này chỉ là một trong những "tác phẩm" của Cánh bướm.

"Sau khi trời sáng lại đến tìm anh? Nhưng bầu trời nơi này sẽ không bao giờ sáng cả." Hàn Phi cảm thấy trí nhớ của tên điên cũng bị ngừng lại vào ngày 4 tháng 4, ngày này hẳn là rất đặc biệt đối với chủ nhân của tòa nhà chết chóc.

Nắm lấy tay nắm cửa, Hàn Phi nhanh chóng chạy ra ngoài trước khi phòng 1144 trải qua một sự thay đổi lớn hơn.

"Bạch Tư Niệm! Cậu không sao chứ!"

"Là tôi không đúng! Không nên để một người mới tới gần như vậy!"

Anh Hoa và Tiểu Phương rất lo lắng cho Hàn Phi, vừa rồi họ liên tục đập cửa, để cứu Hàn Phi, họ đã gây ra tiếng động rất lớn.

"Em nhìn hai tay của anh ta còn nguyên vẹn, nhưng lại không hỏi gì khác. Anh ta điên điên khùng khùng, luôn nói những điều không thể giải thích được, hết sức khó hiểu." Hàn Phi tỏ vẻ bị hù không hề nhẹ.

"Đừng suy nghĩ sâu xa về lời nói của một kẻ điên, nếu không cậu cũng sẽ trở thành một tên điên đấy."

"Mọi người không sao là được, trước tiên chúng ta đi khỏi tầng này đã."

Anh Hoa lúc nãy đập cửa cũng không sợ hãi lắm, chỉ là lo lắng cho Hàn Phi, bây giờ khi hắn đi ra, anh ta nhìn hành lang tối om, cảm thấy có rất nhiều thứ sẽ đến.

"Đi, lên tầng mười lăm."

So với nơi tối tăm, hầu hết mọi người vẫn cảm thấy nơi có ánh sáng là an toàn hơn.

Ba người bảo vệ không dám dừng lại quá lâu, vội vàng lên tầng mười lăm.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng, nhưng ánh sáng lần này không mang lại sự ấm áp cho ba người.

Anh Hoa vừa đập cửa đã gây ra âm thanh quá lớn, có thứ gì đó trong tòa nhà dường như thức giấc.

Mỗi khi ba người cất bước, bước chân của họ luôn xen lẫn với tiếng bước chân của người khác, tần suất bước chân của người đó còn nhanh hơn so với người bình thường, là từ tầng dưới truyền đến, giống như là đang đuổi theo ba nhân viên bảo vệ.

“Anh Hoa, bình thường các anh mất bao lâu để hoàn thành nhiệm vụ một lần tuần tra hoàn chỉnh?” Với chiếc váy màu đỏ trên tay, Hàn Phi đã bắt đầu nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ rank F này với sức lực của ba người.

“Tùy tình huống, nếu không có vấn đề gì thì nửa giờ là đủ, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì không thể nói chắc chắn được.” Anh Hoa liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Chúng ta phải tăng tốc, nhất định có thể trở về trước 4 giờ 44 phút. Thông thường, nửa đêm về sáng trong tòa nhà vẫn tương đối... "

"Đoàng!"

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì cả ba đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ tầng trên truyền xuống.

Quay đầu nhìn lên tầng, trong lúc cái cổ chuyển động, ba người vừa vặn nhìn thấy cửa sổ hành lang.

Ngay bên ngoài tấm kính, có một khuôn mặt dán vào cửa sổ hành lang, rồi rơi xuống bên dưới!

"Có người nhảy lầu!"

Tiểu Phương sợ hãi lùi lại mấy bước, cả ba người đều có thể nhìn rõ, khuôn mặt của đối phương hoàn toàn méo mó, biến dạng, trong lúc thân thể rơi xuống vẫn nhìn chằm chằm vào nhân viên bảo vệ bên trong tòa nhà!

Quan trọng hơn, cái miệng đầy vết nứt của đối phương giống như đang nói gì đó, không ngừng khép mở.

Hàn Phi phản ứng nhanh nhất, hắn vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhưng khi nhìn ra bên ngoài lại không có cái gì, bọn họ cũng không có nghe thấy âm thanh người kia rơi xuống đất.

“Là cư dân sống ở tầng trên à?!” Tiểu Phương nắm lấy anh Hoa, chân của anh ta đã như sắp nhũn ra.

"Tôi chưa từng nhìn thấy cô ta! Hình như không phải người trong tòa nhà." Anh Hoa cũng sợ hãi. Cảnh tượng này xuất hiện đột ngột quá mức nên không ai chuẩn bị tâm lý: "Nghe âm thanh, hẳn là cách tầng chúng ta đang ở không xa. Nhanh lên! Đừng lo lắng! Hãy nhanh chóng lên lầu!"

Anh Hoa không ngừng thúc giục, nhưng Hàn Phi vẫn đứng bên cửa sổ, trong đầu hắn liên tục nghĩ đến khuôn mặt của người phụ nữ té lầu.

“Hình như là cô ta đang nói chuyện.” Hàn Phi đã từng đọc sách liên quan đến ngôn ngữ môi khi còn ở cư xá Hạnh Phúc. Để giao tiếp với những người hàng xóm thân thiết, hắn thậm chí còn tự học ngôn ngữ ký hiệu.

Những thứ linh tinh này bình thường cảm thấy vô dụng, nhưng vào thời điểm quan trọng chúng lại trợ giúp Hàn Phi một chút.

"Nói chuyện?"

“Đúng thế, những gì cô ta nói giống như là… bị tôi đụng phải sẽ chết.” Hàn Phi cố gắng tái hiện lại, hắn cảm thấy đối phương muốn biểu đạt chính là ý tứ này.

“Đừng có đoán mò, đi xem là người nào xảy ra sự cố!” Anh Hoa và Tiểu Phương định đi lên tầng, hai người bọn họ vừa bước đi liền có mấy tiếng bước chân trên hành lang.

Hàn Phi không có đi theo bọn họ lên tầng, mà là đứng ở bên cạnh tay vịn cầu thang liếc mắt nhìn xuống dưới.

Tay vịn cầu thang từ tầng 4 trở xuống đã bị máu nhuộm đỏ, máu vẫn đang không ngừng lan dần lên phía trên.

Bình Luận (0)
Comment