Cầu thang rung chuyển, những tia máu tiếp tục lan tràn trên tường, oán niệm cỡ lớn phẫn nộ vô tận và quái vật lột xác thành hận ý thất bại đánh đập tàn nhẫn lẫn nhau.
Màn đêm tĩnh mịch bị phá vỡ, sương mù đen kịt vây quanh tòa nhà bị khuấy động, Hàn Phi cũng nghe thấy tiếng ca thấp thoáng trong cư xá!
Trước khi màn sương đen bao trùm các tòa nhà dân cư của cư xá, cách biệt với thế giới bên ngoài, thì giờ đây động tĩnh của hai oán niệm cỡ lớn lớn đến mức ngay cả màn sương đen cũng không thể che giấu được.
"Tiếng ca không hề rời đi, nó cũng ở trong cư xá!"
Hàn Phi phát hiện mình đoán không sai, màn sương đen đã ngăn cách mọi thứ, tiếng ca tạm thời không tìm thấy mình, nhưng nó không hề từ bỏ mà rời đi.
Ở sâu trong màn sương đen, ngoài tiếng ca, thỉnh thoảng còn có tiếng hét thảm thiết, dường như có điều gì đó phù hợp với tiếng ca.
Thông thường mà nói, quỷ nhảy lầu và váy đỏ đánh nhau, người quản lý tòa nhà chết chóc sẽ xuất hiện, nhưng hiện tại người quản lý dường như có việc quan trọng hơn phải làm, không còn có thể đảm nhận việc quản lý tòa nhà số 1.
"Một phần ý thức của Cánh bướm đang đối phó với Hoàng Doanh, người thay thế lại bị tiếng ca giữ chặt, hiện tại quả thực là cơ hội tốt để khám phá nơi đây.” Hàn Phi chạy về phía cầu thang bên kia, mới chạy được vài mét, đột nhiên phát hiện anh Hoa vẫn còn ở phía sau.
"Anh Hoa?"
Hai oán niệm cỡ lớn xuất hiện ở tầng cao nhất, cảnh tượng kinh hãi kia đã kích thích anh Hoa, lúc này biểu cảm phong phú trên mặt anh cũng bớt đi rất nhiều, chỉ còn lại sợ hãi cùng bất an.
Càng sợ hãi, hoa văn lan ra sau gáy càng rõ ràng, kí ức và nhận thức bản thân của anh đang bị hoa văn con bướm lấy đi!
Bảo vệ là chậu hoa đáp ứng yêu cầu của Cánh bướm, sự sợ hãi mãnh liệt chính là chất thúc chín, có thể làm cho hạt trong chậu hoa nở và kết trái nhanh hơn.
Kim Sinh từng nhắc nhở qua Hàn Phi, ở trong tòa nhà chết chóc càng sợ hãi càng nguy hiểm.
Hàn Phi cũng không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo xảy ra trên người anh Hoa, hắn vẫn có ấn tượng tốt về người bảo vệ tận tâm này.
Kí ức của bảo vệ đã bị Cánh bướm sửa đổi lại, không ai biết trước đây anh Hoa làm gì, nhưng xét theo một số phản ứng theo bản năng của anh, bản chất của anh không xấu.
"Tôi cảm thấy đầu hơi đau, cơ thể nhẹ bẫng, tôi, trong đầu hình như xuất hiện những sự việc trước đây chưa từng làm qua, tôi còn nhìn thấy..." Vai anh Hoa đang run lên, trong mắt anh đều là tia máu, trên da bắt đầu mọc ra những đốm đen xì: "Tôi còn nhìn thấy bộ dạng tôi lúc chết!"
Khuôn mặt hơi biến dạng nhẹ, anh Hoa hai tay run rẩy nắm lấy Hàn Phi: "Tôi, tôi..."
"Bụp!"
Cầm gậy cao su, Hàn Phi nhắm vào lòng bàn tay anh Hoa mà quất mạnh.
Đau đớn khiến anh Hoa lập tức rút tay về, trên gương mặt đang thay đổi hiện lên một sự nghi vấn: "Tại sao cậu lại đánh tôi?"
"Đau không?"
"Đau chứ!"
"Biết đau là vẫn còn không sao, bây giờ không phải là lúc nhắc đến thứ kia, rời khỏi tầng này trước đã!" Nếu không phải sợ đánh vào đầu sẽ làm anh Hoa ngây ngốc, thì cái mà Hàn Phi nhắm tới chính là cái đầu của anh ta.
Gậy cao su không thể làm quỷ quái bị thương, anh Hoa có thể cảm thấy đau, điều đó có nghĩa là anh vẫn còn sống trong ký ức mà cánh bướm đã dệt cho anh, anh chưa hoàn toàn suy sụp, cần phải giải cứu anh.
Sống trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất này để đưa ra quyết định.
Thô bạo, nhưng lại có hiệu quả.
Để mặc cho anh Hoa suy nghĩ lung tung, nói không chừng anh ta sẽ bị hoa văn khống chế, đây đã được coi là kết quả tốt nhất rồi.
Ba người bảo vệ chạy đến bên kia hành lang, Hàn Phi nhanh nhất cõng theo Tiểu Phương trên lưng.
Khi càng ngày càng gần đến 4 giờ 44 phút sáng, phong cách trang trí hiện đại bên trong tòa nhà trở nên cũ kỹ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lớp sơn tường trắng bắt đầu bong ra, để lộ những nét vẽ nguệch ngoạc màu máu kỳ dị và đáng sợ bên dưới, cũng như tất cả các loại từ ngữ điên cuồng.
Chủ nhân của hai căn phòng 1044 và 1244 đang tàn sát lẫn nhau, đẩy nhanh sự thay đổi của toàn bộ tòa nhà, khe hở giữa gạch lát nền và bức tường đầu bắt đầu đỏ lên, như thể máu đang lan ra.
Những cư dân khác trong tòa nhà cũng trở nên sôi nổi, đủ loại ồn ào và tiếng động lạ truyền vào tai, tất cả mọi người dường như đều phát điên!
Khi rời khỏi tầng 24, Hàn Phi liếc mắt nhìn lại, những mảnh váy đỏ tung tóe khắp nơi, giống như tuyết đỏ như máu trôi trên hành lang.
Nhưng dù quỷ nhảy lầu xé váy đỏ ra từng mảnh bao nhiêu lần, thì cô ta đều có thể khôi phục lại, hơn nữa oán khí trên người càng ngày càng nặng.
Mọi chuyện đúng như những gì nhân viên bảo vệ đã nói, cho dù có đuổi váy đỏ đi thế nào thì nó cũng sẽ quay trở lại.
Khi Hàn Phi ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ra điều kinh hãi hơn, trong quá trình hai oán niệm thân hình siêu lớn đang giằng co giữa sự sống và cái chết, vẫn di chuyển về hướng mà Hàn Phi đang ở.
Bọn họ đều như muốn tận tay giết chết ba nhân viên bảo vệ, ngoài việc phát tiết phẫn nộ và oán hận, cuộc đấu tranh của họ dường như là để tranh giành quyền giết người.
"Quả nhiên đây không phải là nơi mà level 12 nên đến!"
Thu hồi ánh mắt, Hàn Phi không ngừng chạy vào trong hành lang.
Suy nghĩ về các yêu cầu nhiệm vụ trong đầu, hắn cần phải thực hiện nhiệm vụ tuần tra hoàn chỉnh trước mới có thể thoát khỏi trò chơi.
Nhưng nhiệm vụ này không chỉ đơn thuần là chạy quanh cầu thang, theo quy định tuần tra trong phòng bảo vệ, họ cần kiểm tra các hạng mục giám sát và phòng cháy chữa cháy ở từng tầng, ghi lại tất cả các hạng mục hư hỏng, nếu chủ nhà gặp khó khăn, họ cũng cần trợ giúp trong khả năng của mình.
Có ví dụ về nhiệm vụ rank F của quỷ nhảy lầu, Hàn Phi không dám bất cẩn, lúc chạy cũng luôn chú ý theo dõi, quan sát xung quanh.
Trí nhớ của hắn vượt xa người thường, không khó để nhớ những thứ này có bị hư hại gì không và mức độ tổn thương có nghiêm trọng hay không.
Điều thực sự khó khăn đối với hắn là gặp những chủ nhà khác, nhiệm vụ của nhân viên bảo vệ là bảo vệ chủ nhà, nếu chủ nhà có nhu cầu thì hắn phải giúp đỡ, giống như anh Hoa đã làm trước đây.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tuần tra ban đêm, có khả năng đạt được một nghề nghiệp ẩn đặc biệt - bảo vệ tòa nhà chết chóc, giờ hắn đã hiểu sâu về trách nhiệm của bảo vệ tòa nhà này.
Khi chạy đến tầng 23, Hàn Phi đã nhìn thấy trước cửa thoát hiểm một khuôn mặt người, khi hắn đi qua đó, cửa thoát hiểm vừa hay chuẩn bị mở ra.
Xoay người, Hàn Phi đóng cửa thoát hiểm lại: "Trên lầu bị quỷ ám rồi! Xảy ra án mạng rồi! Mau vào phòng đi!"
Hắn tuyệt đối không sợ phiền phức, tấm lòng chân thành ấy hết mực quan tâm và yêu thương chủ nhà.
Chạy lung tung dọc theo cầu thang cũ, bậc thang trở nên trơn trượt, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên đầu nhấp nháy và mờ đi, khi chạy đến tầng 22, tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ góc cầu thang.
Đó là một cậu bé mặc quần áo hoa, trên người và tay đầy vết bầm, miệng không ngừng gọi mẹ, mẹ...
Trong tình huống này, Hàn Phi không thể giúp nó tìm mẹ của mình, mà để đứa bé ở lại không quan tâm lại càng không thích hợp.
Lúc đi ngang qua đứa bé, Hàn Phi liền túm lấy cổ áo đứa bé: "Đi! Anh bảo vệ dẫn em đi tìm mẹ!"
Bị Hàn Phi bắt lấy, đứa bé càng khóc dữ dội, nó vẫn còn đang giãy dụa thì đã bị chuyển sang tay của Tiểu Phương, Hàn Phi trên lưng lại cõng thêm một người.
"Anh Bạch..." Tiểu Phương nhìn cậu bé bên cạnh mình, đối với Hàn Phi có một loại cảm giác cung kính nể phục, trong tình huống nguy hiểm như này, vẫn lựa chọn cứu người, không khâm phục thực sự cũng không được.
Nghĩ kỹ lại, không phải anh ta cũng được Hàn Phi cứu giúp sao?
"Trên đời này thật sự có người như anh Bạch!"
Đúng lúc Hàn Phi cõng đứa trẻ trên lưng chạy, cửa thoát hiểm tầng 22 bị bật tung, một người phụ nữ âm khí toàn thân, tay cầm ống tiêm lao ra.
Khuôn mặt biến dạng, trên cánh tay còn có hoa văn hình bướm rõ ràng, vừa rồi cô ta đang nằm mai phục sau cánh cửa, nếu Hàn Phi do dự một chút, có thể sẽ bị kim đâm vào người.
Đứa nhỏ chỉ là mồi nhử thu hút người ta dừng lại, không biết người phụ nữ đã trải qua những chuyện gì mà lại trở nên biến thái như vậy.
Nhưng nó đều không quan trọng nữa rồi, hiện tại cô ta không đâm trúng người, đứa bé cũng bị cõng đi rồi!
Ở trong tòa nhà sinh sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện tồi tệ như vậy.
Khi người phụ nữ cầm ống tiêm lao ra, anh Hoa vừa hay chạy tới, anh vô cùng hoảng sợ, sau đó nhìn thấy người phụ nữ truy đuổi xuống dưới lầu.
Tiếng khóc của đứa trẻ vô cùng lớn, Hàn Phi vẫn nghe thấy những tiếng động sau lưng, nhưng hăn căn bản không dám dừng lại.
"Anh Bạch, người nhà của đứa trẻ này hình như đang đuổi theo chúng ta rồi?"
"Mặc kệ, chạy là được rồi!" Hàn Phi thề là xuất phát từ lòng tốt khi nói ra câu này: "Trên lầu có quỷ ám, cô ta đuổi đến đây rồi quay về nhà có thể đụng phải hai oán niệm kia, để cô ta chạy theo chúng ta, nói không chừng còn có đường sống."
"Anh Bạch, anh suy nghĩ thật chu đáo!"
"Dù sao, chúng ta cũng là bảo vệ ở cư xá này."
Trong nháy mắt, Hàn Phi đã đến tầng 20, tầng số chẵn không có đèn điều khiển âm thanh, cửa bảo vệ ở tầng này vẫn mở.
Còn chưa tới gần, Tiểu Phương đã có dự cảm không tốt.
Khi họ đi ngang qua, một cánh tay ướt át từ trong bóng tối vươn ra, mái tóc đen bốc mùi bám vào má, khuôn mặt tái nhợt nhìn Hàn Phi và Tiểu Phương.
"Họ để tôi một mình ở nơi lạnh lẽo ấy, gấp khúc và uốn cong, chỉ có một mình tôi, tôi đếm những vết dao trên lưng ..."
Lời còn chưa dứt Hàn Phi đã vươn tay nắm lấy cổ tay người phụ nữ.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!"
Cố ý lại thành vô ý, cố hết sức kéo ra, khi người phụ nữ phản ứng lại thì cô ta đã đè lên người Tiểu Phương.
Mái tóc đen ướt dính trên trán Tiểu Phương, độc thân hơn 20 năm đây là lần duy nhất anh ta tiếp xúc với phụ nữ, nhưng anh ta còn không dám ngoảnh đầu nhìn.
"Anh...anh...anh Bạch...." Tiểu Phương cảm thấy lạnh toàn thân, cảm giác mà anh ta đã mất sau khi bị gã thương nhân chạm vào đang dần hồi phục, nhưng điều đầu tiên anh ta cảm thấy là hàn ý lạnh như băng xuyên thấu tận xương tủy!
Trên lưng cõng ba người, Hàn Phi cũng bị đè đến cong lưng rồi, nhưng hắn không dám dừng lại.
Sau khi chạy qua tầng 19, một số tiền giấy rơi vãi ở hành lang tầng 18, gã thương nhân mặc quần áo tang bước ra khỏi bóng tối, nhưng khi ông ta đi được nửa đường liền thấy Hàn Phi mang theo rất nhiều người và "đồ" trên lưng.
Vẻ mặt ông ta hơi cứng lại, bước chân đã bước ra mơ hồ có ý rút lui.
Hàn Phi cũng nhìn thấy thương nhân, váy đỏ không có trong tay hắn, không thể xung hỉ được rồi. Nhưng hắn cũng không sợ, trực tiếp hét thẳng vào mặt thương nhân.
"Đi cùng không!"
Gã thương nhân rất giàu có, Hàn Phi muốn dẫn gã đi cùng, nhưng gã này dường như đã hiểu sai ý và nghĩ rằng Hàn Phi muốn làm điều gì đó kỳ quái.
Lắc đầu ngượng ngùng, gã thương nhân này nhổ ba bãi nước bọt xuống bên cạnh, những người "mê tín" như họ thường phản ứng như thế này khi gặp chuyện không may mắn.
"Trên tầng có quỷ ám! Ông mau về nhà đi!"
Hàn Phi không quên dặn dò một câu, sau khi hắn bỏ chạy, lại vang lên tiếng bước chân, thương nhân nhìn phía sau với ánh mắt thèm thuồng, một ống tiêm cực lớn suýt nữa cắm thẳng vào đầu gã.
“Cút!” Người phụ nữ cầm ống tiêm điên cuồng lao xuống tầng, sau khi thương nhân tránh ra, trực tiếp quay đầu đóng cửa thoát hiểm, dường như chuẩn bị về nhà xem hoàng lịch rồi mới lại ra.
Hàn Phi liều lĩnh chạy xuống lầu, trên lưng càng ngày càng mang nhiều "đồ", nếu chỉ có một hai cái thì hắn có khả năng sẽ bị tấn công, nhưng nếu cõng nhiều, thì không ai dám manh động nữa.
Chỉ là thật khó cho Tiểu Phương, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi có trí nhớ đã bị sửa lại này bị tầng tầng lớp lớp bao vây, anh ta bây giờ đang phải chịu áp lực rất lớn.
Anh Hoa đi theo cũng sửng sốt, dọc theo đường đi, thứ mà Hàn Phi mang theo đã hoàn toàn che mất bản thân. Nhìn từ phía sau, nó như là một núi "người" di động.
Thành công chạy đến tầng 1, Hàn Phi đã tạo nên kỳ tích, nhưng cuộc tuần tra ban đêm vẫn chưa kết thúc.
"Trên tầng hai oán niệm đang tàn sát lẫn nhau! Tôi đã cố hết sức trong khả năng của mình giúp đỡ mọi người rồi!"
Lời nói của Hàn Phi không phải dành cho những chủ nhà kia nghe, hắn muốn nói với hệ thống rằng đây là cách hắn chăm sóc và giúp đỡ các chủ nhà.
"Anh Hoa! Anh có chìa khóa cửa hành lang không! Chúng ta sẽ để những người hàng xóm ra ngoài!" Hàn Phi vừa chạy về phía trước, vừa hét lên.
Anh Hoa không nhìn thấy Hàn Phi, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn từ trong ngọn núi người: "Để đề phòng tai nạn, tất cả chìa khóa cửa an toàn của cư xá đều để trong phòng bảo quản của tòa nhà số 4!"
Không thể đi ra ngoài, không thể để nhiều chủ nhà như vậy đi ra, Hàn Phi không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, bên kia cầu thang vang lên tiếng bước chân, một người giao đồ ăn mang theo một cái thùng xác khổng lồ bước ra khỏi hành lang.
Gã theo thói quen áp sát bên cạnh cửa chống trộm , cả người dán vào cánh cửa, con mắt tiến đến chỗ mắt mèo bên ngoài.
"Có ai ở nhà không? Đồ ăn mà bạn muốn đã đến... Nếu không có ai, tôi sẽ vào đấy!"
Móng tay cào cánh cửa, từng bàn tay vươn ra khỏi thùng đồ ăn, cùng nhau nắm lấy tay nắm cửa.
"Giao đồ ăn!"
Khi cửa bị kéo ra, Hàn Phi cõng theo một nửa số chủ hộ của tòa nhà chạy tới.
"Chính mày đã hại chết váy đỏ! Chính mày đã lẻn vào nhà của tất cả mọi người! Hôm nay cuối cùng cũng để chúng ta bắt được tội phạm rồi!"
Ngay lúc Hàn Phi nhìn thấy quỷ giao đồ ăn liền nghĩ tới điều gì đó, tuần tra ban đêm chỉ cần giúp chủ nhà của cư xá, đây là trách nhiệm của bảo vệ, nhưng trong tòa nhà còn có một quỷ quái không phải là chủ nhà.
Nếu muốn để mọi người trút giận và oán hận, thì con quỷ giao đồ ăn giết váy đỏ chẳng phải là mục tiêu tốt nhất sao?
Công lý có thể đến muộn, nhưng nó sẽ không bao giờ vắng mặt.
Với ý tưởng này, Hàn Phi trên lưng cõng tất cả mọi người xông đến con quỷ giao đồ ăn.
Con quỷ giao đồ ăn vẫn áp mặt ở trên cửa trực tiếp kinh hãi, trước giờ vẫn luôn là nó đi tìm người khác, làm gì có chuyện người khác lại say mê đến tìm mình như vậy? Gã cảm thấy có chút không chịu nổi!
Nghiến răng chạy nước rút!
"Tiểu Phương! Túm chặt lấy tôi!"
Khi Hàn Phi đi ngang qua con quỷ giao đồ ăn, hắn đã ném hết "đồ" trên lưng vào chiếc thùng đựng xác khổng lồ.
Hắn cõng Tiểu Phương lên, khi tiếp tục chạy, hắn không quên dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn nện vào một “đồ” nào đó, tiếng gào khóc, tiếng chửi rủa và oán hận bùng lên, đêm hỗn loạn nhất của tòa nhà chết chóc bắt đầu như vậy!
Mang theo Tiểu Phương và anh Hoa, Hàn Phi chạy lên tầng từ một phía hành lang khác.
Phía sau hắn hoàn toàn bị nhấn chìm bởi bóng tối và nguyền rủa, con quỷ giao đồ ăn ở trung tâm là thê thảm nhất, ngay cả chiếc thùng đựng xác đằng sau gã cũng bị đập vỡ, bên trong thực sự có rất nhiều đồ của các căn phòng khác.
Chạy một hơi 24 tầng lầu, với thể lực của Hàn Phi thì hắn cũng không chịu nổi rồi, hắn cảm giác hai chân như ngâm trong nước chì, mỗi bước đi đều rất vất vả.
"Phải nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, thể lực của mình đã tiêu hao quá nhiều, cũng sắp không chạy nổi nữa rồi."
Hàn Phi cảm thấy rằng nếu mình không thể hòa nhập trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong tương lai, dưới sự giúp đỡ của trò chơi này hắn có thể làm một vận động viên. Chỉ cần hắn nhớ lại cảm giác bị quỷ đuổi, trong hiện thực cũng có thể chạy rất nhanh, dù sao thì cảm xúc đó đã thấm vào tận xương tủy.
"Trong tòa nhà này vậy mà lại ẩn giấu nhiều quỷ như vậy..." Anh Hoa thở hổn hển, tình trạng của anh ta có vẻ khá hơn một chút, chủ yếu là do tất cả những quỷ quái đáng sợ đều được một mình Hàn Phi cõng đi, hơn nữa sự kinh ngạc của anh ta đã vượt xa sự sợ hãi.
“Anh Bạch, làm sao anh lại nghĩ ra biện pháp như vậy?” Cách xưng hô của Tiểu Phương đối với Hàn Phi đã từ Bạch Tư Niệm lên đến anh Bạch, ánh mắt đầy kính trọng.
"Tôi chỉ bắt chước thôi, thầy tôi thường làm vậy, ông ấy là nhân viên bảo vệ đầu tiên mà tôi thấy ở đây." Hàn Phi đang nói về chú bảo vệ tại trường Học viện tư thục Ích Dân, so với những người khác, trình độ của hắn vẫn chưa bằng.
Cố hết sức leo đến tầng 4, cuối cùng Hàn Phi cũng trở về phòng bảo vệ trước 4 giờ 44 phút sáng, nhưng khi vừa định bước vào cửa, một tiếng dòng điện sột soạt đột nhiên phát ra từ bộ đàm của anh Hoa.
“Cuối cùng cũng có thể liên lạc được với nhân viên bảo vệ của các tòa nhà khác sao?!” Tiểu Phương rất phấn khích, cảm giác cuối cùng cũng sống sót sau tai nạn.
Anh Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta đưa bộ đàm lên tai, nhưng khi định nói thì có một giọng phụ nữ phát ra từ bộ đàm.
"Tại sao anh lại để tôi ở đó một mình..."