Giọng điệu lạnh lùng tràn ngập oán hận cùng chút nghi hoặc, chỉ nghe giọng nói của cô ta thôi cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
"Tại sao lại là giọng phụ nữ? Trong cư xá không có nữ nhân viên bảo vệ..." Anh Hoa sững sờ như rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong chớp mắt.
Hàn Phi sẽ không nói cho anh Hoa biết dưới tình thế cấp bách chính mình đã nhét bộ đàm bảo vệ vào trong váy đỏ, nhưng là một nhân viên bảo vệ có trách nhiệm, hắn đương nhiên sẽ nhận trách nhiệm: "Anh đưa bộ đàm cho em."
Sau khi nhận bộ đàm, Hàn Phi rất tự nhiên đặt máy bộ đàm bên miệng: "Tôi biết ai là người làm tổn thương cô nhiều nhất. Tôi sẽ không nói cái gì mà thông cảm với chăm sóc cho cô. Tôi chỉ muốn người đã làm tổn thương cô nhất phải hồn phi phách tán. Không, hồn phi phách tán vẫn còn quá tốt. Những thống khổ mà cô từng chịu chúng ta phải đòi lại gấp bội."
Nhìn dáng vẻ của Hàn Phi và nghe giọng điệu của hắn, có cảm giác như hắn đang gọi điện thoại cho bằng hữu của mình vậy.
Anh Hoa và Tiểu Phương rất muốn hỏi một câu, người phụ nữ bên kia bộ đàm có phải là người quen của hắn không?
Một luồng điện sột soạt vang lên bên tai, Hàn Phi lại lên tiếng: "Tôi nhắc lại, tôi không bao giờ có ý định vứt bỏ cô một mình, nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi tới đón cô ngay bây giờ."
Một lúc lâu sau, giọng nói của người phụ nữ vang lên trong luồng điện chói tai.
"Đón tôi?"
Váy đỏ đã bị đưa đi không biết bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên có người nói đến đón cô: "Tôi bị xé thành nhiều mảnh, một số ở tầng 23, còn một số ở tầng 24."
"Được rồi, chờ tôi!"
Hàn Phi ngắt bộ đàm, cùng anh Hoa và Tiểu Phương đi vào phòng bảo vệ.
Trước khi ba nhân viên bảo vệ đi tuần tra, tòa nhà rất yên tĩnh, không khác mấy so với khu cư xá bình thường, chỉ là hơi u ám một chút.
Sau khi ba nhân viên bảo vệ đi tuần tra vào ban đêm, toàn bộ tòa nhà đều bị bao phủ bởi máu, tầng nào cũng gà bay chó chạy, tầng trên và tầng dưới suýt chút nữa thì bị đánh thủng. Tòa nhà không ngừng rung chuyển, ngay cả làn sương đen bên ngoài cũng bị quấy nhiễu, giống như một trận động đất vậy.
“Kết thúc mỹ mãn chuyến tuần tra đầu tiên trong đời.” Hàn Phi cầm báo cáo tuần tra trên tường, với sự trợ giúp của trí nhớ siêu phàm, hắn viết ra toàn bộ tình trạng hư hỏng của thiết bị và những bất thường trong tòa nhà.
Tiểu Phương và anh Hoa chỉ đứng ngây người trong tòa nhà số 1 đang rung chuyển, nhìn Hàn Phi đang ngồi bên chiếc bàn màu máu múa bút thành văn.
Kẻ biết thì hiểu là hắn đang viết báo cáo tuần tra, nhưng kẻ không biết đoán chừng còn tưởng rằng hắn muốn tranh thủ thời gian để lại một bức di thư.
Sau khi viết xong toàn bộ, Hàn Phi vẫn không nghe thấy âm thanh của hệ thống, lòng như lửa đốt nhìn chằm chằm vào báo cáo, cuối cùng nhìn thấy chỗ ký tên của nhân viên bảo vệ tuần tra.
"Chẳng lẽ còn phải cho cả ba nhân viên bảo vệ ký tên mới được? Ngộ nhỡ trong quá trình tuần tra một bảo vệ bị chết, vậy chẳng phải nhiệm vụ này của mình vĩnh viễn không hoàn thành được hay sao?"
Ôm ý định thử, Hàn Phi đã để Tiểu Phương và anh Hoa cũng ký tên của mình vào, sau khi anh Hoa ký xong, cuối cùng hắn cũng nhận được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ!
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn rank F tuần tra ban đêm! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tuần tra đầu tiên trong đời cùng với hai tiền bối!"
"Có vô số lần đầu tiên trong cuộc sống của chúng ta. Chính vì những cố gắng không ngừng mà cuộc sống của chúng ta sẽ muôn màu muôn vẻ."
"Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ ẩn là 20%. Bạn đã được hai đồng nghiệp công nhận, nhưng các chủ hộ dường như hơi có ý kiến đối với bạn. Điểm thưởng kỹ năng cơ bản: +3! Nhận được một bộ đồ bảo vệ của tòa nhà chết chóc (trang phục cơ bản không có thuộc tính)."
"Bởi vì mức độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn quá thấp, chủ hộ còn có chút oán hận, vì vậy không thể mở khóa nghề nghiệp ẩn đặc thù trong bản đồ ẩn —— bảo vệ tòa nhà chết chóc."
"Chú ý! Nếu bạn có thể nhận được sự chấp thuận của tất cả các chủ hộ của tòa nhà số 1 trong vòng ba ngày, bạn sẽ trực tiếp nhận được nghề nghiệp ẩn —— bảo vệ tòa nhà chết chóc!"
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ hệ thống, Hàn Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả người trên ghế sô pha, mặc cho tòa nhà rung chuyển dữ dội, hắn chỉ nhìn vào nút thoát game đã sáng lên trên bảng thuộc tính.
Ban thưởng gì gì đó sau này còn có cơ hội, quan trọng có thể rời khỏi trò chơi là được rồi.
“Muốn nhận được sự chấp thuận của tất cả các chủ hộ trong vòng ba ngày, có thể trực tiếp mở khóa một nghề nghiệp ẩn mới?” Nghề nghiệp ẩn Đồ tể nửa đêm đã mang lại cho Hàn Phi rất nhiều sự trợ giúp. Nếu như lại có thể đạt được một nghề nghiệp ẩn, cho dù đó chỉ là một nghề nghiệp phụ, cũng sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho Hàn Phi.
"Muốn nhận được sự chấp thuận của tất cả các chủ hộ, nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Dù sao ba ngày sau, chỉ cần tìm cách giữ lại các chủ hộ chấp nhận mình là được rồi.”
Cầm lấy bộ đàm, Hàn Phi lại đứng lên, tâm tình khác hẳn, trên người lộ ra sự tự tin.
"Anh Hoa, Tiểu Phương, hai người nên ở trong phòng đi. Em muốn đi ra ngoài để hoàn thành thỏa thuận."
"Đi ra ngoài bây giờ á? Bên ngoài đều là yêu ma quỷ quái. Cậu đi ra ngoài không phải là nạp mạng hay sao?" Anh Hoa thật sự không thể hiểu nổi Hàn Phi, vừa rồi hắn là người chạy nhanh nhất, nhưng hiện tại lại muốn đi ra ngoài.
"Em trở về phòng bảo vệ là để dọn đường cho hai người. Bây giờ hai người đã an toàn, em còn phải đi làm chuyện khác." Hàn Phi lắc lắc bộ đàm trong tay: "Hai người có biết vừa rồi là giọng nói của ai không?"
Anh Hoa và Tiểu Phương đều lắc đầu, đó là lần đầu tiên họ nghe thấy giọng nói đó trong bộ đàm.
"Là váy đỏ đang nói chuyện với chúng ta đấy, chúng ta không thể để cô ấy một mình ở bên ngoài được."
“Là cái váy đỏ vứt đi không xong mà phá hủy cũng không được đó hả?” Anh Hoa nhìn chằm chằm vào bộ đàm trong tay Hàn Phi, còn Tiểu Phương bên cạnh thì lẳng lặng lấy bộ đàm ra, ném tới cửa phòng.
"Đúng vậy, chính cô ấy đã cứu chúng ta. Chúng ta không thể vứt bỏ cô ấy một mình được. Con người phải có đạo đức chứ." Hàn Phi cầm bộ đàm lên, một lần nữa xác định nút thoát game đã sáng, sau đó hắn dứt khoát mở cửa phòng bảo vệ.
Mùi máu tanh xộc vào phòng ngay lập tức, sau khi nghe thấy tiếng động, ngoài hành lang có mấy tiếng bước chân vang lên, tòa nhà chết chóc chưa bao giờ hỗn loạn như hôm nay.
"Em cũng không biết có thể đưa cô ấy trở về hay không. Nếu như sau 24 giờ em vẫn chưa về, chắc chắn là xảy ra tai nạn..." Cuối cùng Hàn Phi nhìn thoáng qua hai nhân viên bảo vệ trong phòng: "Các anh ở lại đây, đừng đi lung tung, sau khi em đi, nhất định phải chú ý an toàn nhé.”
Bước chân dưới lầu càng lúc càng dồn dập, Hàn Phi đóng cửa phòng bảo vệ lại, kiên quyết đi lên tầng cao nhất.
Sự hỗn loạn đã lan ra toàn bộ tòa nhà, huyết dịch lan tràn, tất cả các chủ hộ đều phát điên, quan trọng nhất là họ dần dần phát hiện ra rằng hình như người quản lý đã mất tích!
Nỗi đau và sự tuyệt vọng vốn bình thường bị đè nén ngày càng được giải tỏa, đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy nhiều oán niệm chém giết như vậy trong một tòa nhà.
Dọc theo đường đi, máu loang lổ lốm đốm, khắp nơi đều là tàn niệm bị xé nát và tiếng khóc, tựa như địa ngục!
Lúc 4 giờ 14 phút, giờ thứ tư kể từ khi Hàn Phi trở thành bảo vệ trong tòa nhà chết chóc, hắn mặc một bộ đồng phục bảo vệ đã bị nhuộm đỏ, giẫm lên vết máu đã đóng thành vảy màu đen, đi tới tầng 23.
Trần nhà và bức tường đã hoàn toàn bị bao bọc bởi màu máu đỏ ngầu và nguyền rủa, nhưng Hàn Phi không quan tâm, hắn lặng lẽ nhặt từng mảnh vụn của bộ váy màu đỏ trên mặt đất, cho vào túi của đồng phục bảo vệ.
Bước lên cầu thang nhuốm máu, Hàn Phi lên đến tầng cao nhất của tòa nhà số 1.
Quỷ nhảy lầu đã biến mất, chỉ còn lại từng mảnh vụn váy đỏ trên hành lang.
Khi đi tới cửa phòng 1244, Hàn Phi tìm thấy bộ đàm của mình, trên bộ đàm có một mảnh vụn lớn hơn.
Mỗi lần váy đỏ bị xé nát, sau khi khôi phục lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng tốc độ khôi phục của cô càng ngày càng chậm, liên kết giữa các mảnh váy cũng ngày càng yếu đi.
Oán niệm cỡ lớn rất đáng sợ, nhưng cũng không phải là không có điểm yếu.
"Nói được làm được, tôi đã đến rồi đây."
Hàn Phi nhặt những mảnh vụn của chiếc váy đỏ rơi lả tả như bông tuyết, sau khi những mảnh vụn gần nhau hơn, Hàn Phi phát hiện ra rằng chiếc váy đỏ được tạo thành từ tơ máu chứ không phải dùng kim chỉ may vá.
Những tơ máu ở mép các mảnh vụn ghép lại với nhau, đan xen vào nhau thành những đường nét phức tạp và mỹ lệ hơn.
"Một người lúc sống ấm áp rạng rỡ, sau khi chết cũng sẽ đẹp như vậy."
Bước đi giữa những vết máu và những nguyền rủa, Hàn Phi nhặt được từng mảnh vụn, ngay cả váy đỏ trên tay cũng không ngờ rằng mình sẽ thực sự trở lại!
Váy đỏ hoàn toàn không thể giải thích vì sao, cô ta cũng đã nghĩ tới rồi, chờ mình khôi phục trở lại sẽ đến gặp ba bảo vệ để tính sổ, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo một hướng khác.
Một người sống dám ở trên tầng cao nhất của tòa nhà chết chóc nguy hiểm nhất, vì một oán niệm cỡ lớn ráp lại thân thể? Lá gan của hắn làm bằng thép à?
“Không có sự trợ giúp của cô, ba người bảo vệ chúng tôi đã chết, ít nhất đối với ba người chúng tôi mà nói, cô rất quan trọng, chúng tôi sẽ không vứt bỏ để mặc kệ cô!” Hàn Phi dùng chủ ngữ là chúng tôi, hắn lo lắng sau khi váy đỏ trở về sẽ giết chết hai nhân viên bảo vệ kia, vì thế mới nói như vậy.
Những mảnh váy trong tay lại dung hợp vào nhau, lúc này Hàn Phi cũng sắp đi đến cuối hành lang, nhưng vào lúc này, tiếng la hét và tiếng khóc đột nhiên vang lên từ phòng 1244 trên tầng cao nhất.
Ngay sau đó, tiếng tứ chi bò trên mặt đất nhanh chóng vang lên từ dưới lầu! Con quỷ nhảy lầu đã nhận ra điều gì đó, lại quay trở lại tầng cao nhất!
Một khuôn mặt vỡ vụn xuất hiện bên ngoài cửa thoát hiểm. Cơ thể của quỷ nhảy lầu phình lên không biết bao nhiêu lần. Đôi mắt tràn ngập mùi vị chết chóc của cô ta nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, người vẫn đang nhặt từng mảnh váy trong hành lang. Cô ta dùng ngón tay dính đầy ký hiệu màu đen đẩy cửa thoát hiểm ra. Cơ thể khổng lồ bị bao phủ bởi nguyền rủa chết chóc đen như mực.
"Tôi đã nhìn thấy anh!"
"Anh sẽ chết nếu bị tôi bắt được!"
"Chết! Chết! Chết!"
Hàn Phi đã trốn thoát khỏi tầm nhìn của quỷ nhảy lầu mấy lần, hận ý của cô ta đối với Hàn Phi mạnh đến mức sắp biến thành thực chất, cách xa cô ta cũng có thể cảm thấy da thịt nhói đau!
Trên tường xuất hiện những vết nứt, tất cả những nơi bị quỷ nhảy lầu chạm vào đều bị bao phủ bởi những chữ chết màu đen.
Nhìn thấy quỷ nhảy lầu kinh khủng như vậy, Hàn Phi kiên nhẫn nhặt mảnh vụn váy đỏ cuối cùng trên hành lang lên.
Chiếc váy đỏ đã trở nên hoàn chỉnh trở lại, những tơ máu đỏ ngầu trên váy đan xen và kết nối với nhau, nhưng sẽ mất một thời gian nhất định để phục hồi hoàn toàn như cũ.
Cả Hàn Phi và váy đỏ đều biết rằng quỷ nhảy lầu bị mùi vị chết chóc chi phối tuyệt đối sẽ không cho bọn hắn khoảng thời gian đó.
Đối với Hàn Phi mà nói, nếu bây giờ ném chiếc váy đỏ về phía quỷ nhảy lầu, có lẽ hắn còn có cơ hội chạy thoát.
Quỷ nhảy lầu tới từ hành lang bên trái, Hàn Phi lúc này đang đứng ở hành lang bên phải, ngăn cách giữa họ là một hành lang.
"Thật ra tôi chỉ muốn nói với cô rằng tôi không có ác ý với cô. Tôi là bảo vệ trong tòa nhà, tôi nghĩ tôi nên giúp cô." Hàn Phi nói xong liền giũ chiếc váy đỏ vừa được dung hợp sơ bộ, thấy nó không bị phân tán, hắn lại bọc bộ đàm vào váy đỏ.
Ngay khi váy đỏ tưởng mình sẽ bị ném vào quỷ nhảy lầu lần nữa, Hàn Phi đã đặt váy đỏ được bọc kỹ vào chính giữa khe hở tay vịn cầu thang.
"Lần này tôi sẽ giúp cô ngăn cô ta lại. Nếu như may mắn sống sót, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn của nhau."
Hàn Phi nói xong liền buông tay ra, chiếc váy đỏ bọc bộ đàm rơi xuống giữa khe hở tay vịn cầu thang, trên đó lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Sự oán hận trong mắt cô dần bị nghi hoặc chiếm giữ, trong tòa nhà lạnh lùng và ác độc, lấy chết chóc làm tên này, có một người sẵn sàng buông bỏ tính mạng của mình vì cô.
Hàn Phi không quay đầu nhìn lại váy đỏ, hắn từ ô vật phẩm lấy ra một điếu thuốc, từ từ châm lửa.
Sau khi chủ nhà chết, ba người "con trai" đã dâng cho ông ba điếu thuốc, ba điếu thuốc này là phần thưởng mà Hàn Phi đã nhận được trong khi làm nhiệm vụ từ lâu, người được gọi là chủ nhà hẳn là người quản lý tiền nhiệm.
Ba điếu thuốc này nhiễm khí tức của “con trai” chủ nhà, có thể dùng làm bùa hộ mệnh.
Hàn Phi đã sử dụng một điếu khi lần đầu tiên rời khỏi cư xá Hạnh Phúc, hiện tại đây là điếu thuốc thứ hai.
Làn khói chậm rãi trôi, trong đống tro tàn rơi xuống có thể mơ hồ nghe thấy ca dao của vong hồn.
Sau lưng Hàn Phi tựa như mở ra một đôi mắt, sương mù đen kịt bên ngoài tòa nhà lại bị xé nát. Khí tức của con trai chủ nhà đã khiến bên ngoài phát sinh dị biến, nhưng lúc này Hàn Phi không quan tâm đến những thứ đó.
Đôi mắt hắn đã dán chặt vào trái tim của quỷ nhảy lầu, nhìn vào chiếc chìa khóa cắm vào trái tim cô ta.
Nếu Hàn Phi chỉ muốn giữ mạng sống, vậy bây giờ hắn có thể rời khỏi trò chơi là được rồi.
Nhưng làm như vậy, sau khi đăng nhập vào trò chơi lần sau hắn vẫn không thể vào được phòng 1244, lại còn phải đối mặt với sự rượt đuổi của quỷ nhảy lầu.
Để giải quyết vấn đề này từ ngọn nguồn, Hàn Phi đã có một ý tưởng điên rồ.
Hắn để cho làn khói quấn lấy mình, khi quỷ nhảy lầu chạy đến giữa hành lang, hai mắt hắn đỏ hoe, dùng hết sức chạy như điên về phía quỷ nhảy lầu.
"Cửu Mệnh!"
Quỷ văn dữ tợn trong nháy mắt lan tràn khắp người, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào ngực quỷ nhảy lầu, trực tiếp đụng tới!
Không bên nào giảm tốc độ, khi sắp va chạm vào nhau, Hàn Phi đã duỗi tay ra khỏi làn khói, nắm lấy chìa khóa trên ngực quỷ nhảy lầu.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!"
Ngay lúc rút chìa khóa ra, Hàn Phi thử thu vào ô vật phẩm, đồng thời trong đầu vang lên âm thanh hệ thống, hắn trực tiếp lựa chọn rời khỏi trò chơi.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công lấy được chìa khóa trái tim số 1244!"
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã bị nhiễm nguyền rủa chết chóc trong trái tim số 1244!"
Màu máu làm đông đặc thế giới, thần thức bị lôi kéo, trời đất quay cuồng.
Mãnh liệt mở mắt ra, Hàn Phi cởi mũ bảo hiểm trò chơi, mở cửa máy chơi game.
"Thành công!"
Nằm rạp trên mặt đất, tinh thần Hàn Phi vẫn vô cùng hưng phấn.
Trong giờ thứ tư sau khi làm bảo vệ của tòa nhà chết chóc, hắn không chỉ thoát game thành công mà còn lấy được chìa khóa của căn phòng đáng sợ nhất trong tòa nhà số 1!
Như vậy sau khi đăng nhập vào game lần sau, hắn có thể trực tiếp hoàn thành một nhiệm vụ ẩn rank F khác.
Nằm ngây người trên mặt đất, trạng thái của Hàn Phi thế này đâu có giống vừa mới chơi game, nhưng vẻ mặt hắn lúc này thật sự rất thỏa mãn.