Sau khi chủ tòa nhà chết, ba người con của ông kính ông ba điếu thuốc lá, ba điếu thuốc sau đó đã vào tay Hàn Phi.
Mỗi điếu thuốc này tương ứng với tàn niệm của một người con của chủ tòa nhà, việc châm điếu thuốc có thể đánh thức ý thức của tàn niệm đối phương, trước khi khói thuốc tan biến sẽ được nó bảo vệ.
Khi gặp Trang Nhân ở trong hiện thực, Hàn Phi đã từng bước vào ngôi nhà cổ nơi chủ tịch tập đoàn Vĩnh Sinh Pharmaceutical từng ở, tình cờ tìm thấy một chiếc hộp nhạc bị vỡ, một con búp bê gỗ đeo mặt nạ, còn có một bộ quần áo trẻ em dính đầy màu vẽ, bên trên đó có dòng chữ và những lời chúc phúc cho con cái.
Trong số đó, trong hộp nhạc vẫn còn lưu lại bài hát dùng để chiêu hồn, giai điệu đó gần như giống y hệt với tiếng ca ở thế giới tầng sâu.
Từ đó, Hàn Phi suy ra rằng tiếng ca ở thế giới tầng sâu, có khả năng chính là một trong ba người con của chủ tòa nhà.
Cho dù có phán đoán sai, thực ra cũng chẳng làm sao.
Hàn Phi đã nhận ra một chuyện, mỗi khi hắn châm một điếu thuốc, tiếng ca đều sẽ có cảm giác gì đó trong lòng.
Lần đầu tiên châm thuốc là ở cửa hàng tiện lợi Ích Dân, không lâu sau khi điếu thuốc cháy, tiếng ca liền xuất hiện trên đường phố Ích Dân.
Lần thứ hai là ở tòa nhà số 1 của Tòa nhà chết chóc, hắn bên này vừa châm thuốc xong, tiếng ca như thể bị kích thích, đột nhiên mạnh lên.
Hai lần đầu tiên sau khi Hàn Phi châm thuốc đều ngay lập tức thoát khỏi game, làm cho tiếng ca mất đi mục tiêu, nhưng lần cuối cùng này hắn không chuẩn bị trốn nữa, cũng không có chỗ nào để trốn.
Không còn đường thoát, Hàn Phi đối mặt với sự sống và cái chết đã thể hiện một sự rộng rãi mà người bình thường không thể hiểu được, ánh mắt của hắn nhìn Cánh bướm xuyên qua làn khói, ánh mắt đó như nhìn chằm chằm tro tàn đang rơi xuống.
Tao giẫm lên điện thờ của mày, để một con côn trùng ăn trái tim của mày, mày có thể làm gì được nào?
Làn khói quanh quẩn quanh người Hàn Phi, như muốn xóa nhòa ranh giới giữa hiện thực và hư ảo, sau lưng hắn khói bay mịt mù, một đôi mắt lãnh đạm mơ hồ mở ra.
Nếu như Hàn Phi ngoảnh đầu nhìn lại thì sẽ phát hiện, ánh mắt kia rất giống ánh mắt hắn nhìn thấy trong điện thờ của cư xá Hạnh Phúc.
Hàn Phi không biết phía sau là cái gì, chỉ là đã quen không biểu hiện sự sợ hãi của mình ra, lúc này trên mặt hắn không tìm ra một sự hoảng loạn và sợ hãi nào.
Rõ ràng là không có gì cả, nhưng lại có vẻ như tình hình chung đã được giải quyết ổn thỏa.
Hàn Phi có biểu hiện cởi mở hơn nữa thật ra đối với Cánh bướm cũng không ảnh hưởng nhiều, vấn đề là sau khi hắn châm thuốc, tiếng ca bên ngoài tòa nhà dường như đột nhiên bị kích thích dữ dội, xé toạc từng lớp sương đen và tử ý, muốn cưỡng bức tiến vào tòa nhà chết chóc!
Điếu thuốc mà Hàn Phi châm vừa rồi giống như một tín hiệu bắt đầu ra tay, tất cả những điều này dường như không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bây giờ đôi chân Cánh bướm vẫn chưa thành hình, cửa tủ phía sau cũng chưa khôi phục lại toàn bộ, nó tuyệt đối sẽ không để cho một tồn tại đáng sợ không thể nhắc đến lọt vào đây.
"Đã bao lâu rồi không gặp phải chuyện tồi tệ như này? Mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch, mình rất lâu không gặp phải sự cố bất ngờ rồi."
Tòa nhà đang rung chuyển, có vẻ như nó sẽ sụp đổ trong một giây tiếp theo, dưới sự tấn công bằng mọi giá của tiếng ca, màn sương đen do tử ý ngưng tụ đã bị xé toạc ra.
Tiếng ca réo rắt thảm thiết vang lên bên tai mọi người, như thể một hồ nước đá được dội vào giữa các linh hồn, từ trong ra ngoài, lạnh đến thấu xương.
Các mạch máu chôn trong tòa nhà chết chóc vỡ ra, một lượng lớn máu đen chảy ra từ sàn và tường, nhìn bằng mắt thường, tất cả các vật dụng đều bị ép đến méo mó bởi khí tức khủng khiếp đó.
Cho dù là không thể nhắc đến bị thương nặng, thì hận ý thông thường cũng còn lâu mới ngăn cản được.
Bầu trời đêm của Cánh bướm xuất hiện màu máu, màu đen có khuynh hướng bị nhuộm đỏ, nó biết rằng nếu mình không làm gì, tòa nhà chết chóc chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Không ai có thể làm trái ý muốn của không thể nhắc đến, kết quả của sự tức giận của nó chính là, ngay cả tòa nhà cũng sẽ bị xóa sổ.
"Tòa nhà này là bàn cúng nơi tao thay đổi cơ thể, mày muốn lật đổ bàn cúng của tao, vậy thì đừng có trách tao đập nát điện thờ của mày. Đúng rồi, mày bị thương nặng như thế, e rằng ngay cả điện thờ của mình cũng không còn nữa rồi đúng không?" Mạch máu nối chân Cánh bướm với tòa nhà chết chóc đột ngột kéo dài lên phía trên, nó điều khiển toàn bộ tử ý ngăn chặn tiếng ca, đồng thời cũng kéo theo điện thờ thuộc tầng trên cùng xuống dưới.
Tòa nhà chết chóc tổng cộng có hai cái điện thờ, một cái ở tầng trên cùng, một cái ở tầng dưới cùng.
Bây giờ điện thờ tầng dưới cùng đã bị Hàn Phi đạp chân lên, trái tim tàn tạ được cất giữ trong đó đã bị Đại Nghiệt cắn nát. Cánh bướm dồn sự tập trung vào một điện thờ khác.
"Đêm hồi hồn đã đến, điện thờ do người quản lý tiền nhiệm để lại cũng không có tác dụng với mình nữa. Ngay lập tức mình sẽ có một cơ thể mới, làm người hay làm thần, tất cả đều là do mình lựa chọn!"
Bức ảnh gia đình đặt trên bàn cúng ở tầng trên cùng đã bị Cánh bướm nhét vào trong điện thờ, nó mở điện thờ ở tầng trên cùng ra trước khi tiếng ca hoàn toàn xâm nhập tòa nhà chết chóc.
Bên trong điện thờ trông rất bình thường có một tượng thần không đầu, bức tượng cao nửa mét trông giống như một người già, thân hình thẳng tắp, nhưng trên thân lại khắc vô số nguyền rủa chết chóc.
Khi bức ảnh gia đình của Cánh bướm chạm vào tượng thần, bóng dáng dị dạng ẩn chứa trong bức ảnh gia đình đột nhiên đi vào bên trong tượng thần, nguyền rủa chết chóc dày đặc bị kích hoạt, Cánh bướm bắt đầu điên cuồng trút tử ý của tòa nhà chết chóc vào bên trong tượng thần.
Cùng lúc đó, vô số tượng thần mà hồn ác dẫn đến từ dưới gầm giường của căn phòng 4144 cũng đều phát sinh thay đổi, bọn chúng gào khóc, kêu la thảm thiết, cuối cùng từng cái một nổ tung.
Sợi tóc và máu thịt vụn bọc bởi giấy trắng bên trong tượng thần rơi đầy trên mặt đất, bọn chúng hội tụ lại với nhau từ bốn phương tám hướng, dần dần hình thành nên một cái đầu lâu của ông già.
Mắt, mũi, tai và miệng của cái đầu đó đã bị vô số nguyền rủa chết chóc khâu lại, ông ta có mắt có tai, nhưng lại không nghe thấy, không nhìn thấy.
Ở phía bên kia, Hàn Phi và đám người của cư xá Hạnh Phúc cũng nhìn thấy cái đầu lâu đó, ông ta có khuôn mặt giống y như người quản lý tiền nhiệm của cư xá Hạnh Phúc!
“Mảnh ký ức của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm để lại!” Đồng tử của Hàn Phi lập tức co rút lại, kí ức của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm bị người ta chia thành nhiều phần, phần có ẩn chứa kí ức về hộp đen ẩn náu ở cư xá Hạnh Phúc, những mảnh kí ức khác rải rác ở các tòa nhà khác trong thế giới tầng sâu.
Hàn Phi rất muốn đến cứu đầu lâu của quản lý tòa nhà tiền nhiệm, nhưng hắn không có năng lực này.
"Tôi đã quá lười biếng để tiếp tục đào bới ký ức của ông. Nếu như ông đã không muốn nói với tôi bất cứ điều gì, vậy thì hãy đem những bí mật đó biến mất vĩnh viễn đi." Cánh bướm nắm lấy đầu lâu của quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã bị phong ấn bởi nguyền rủa chết chóc, nhét nó lại vào bên trong điện thờ, sau đó ghép phần thân của tượng thần được trút đầy tử ý với đầu lâu của ông già kia.
Những chuỗi nguyền rủa chết chóc từ trong cơ thể của ông già xuyên ra, chọc thủng làn da, mang theo thần tính của ông ta, tiêm nhiễm lên điện thờ.
Điện thờ cung phụng tượng thần của ông già đã bị nguyền rủa chết chóc vấy bẩn, loại cấm kỵ nào đó dường như bị kích hoạt, bảy chỗ hở bị nguyền rủa chết chóc khâu lại của ông già rỉ ra máu màu đen, tất cả những nguyền rủa trong cơ thể ông ta cuối cùng hóa thành một chữ "tử".
"Sử dụng kí ức của không thể nhắc đến và điện thờ để hạ chú, như vậy chắc là có thể làm nó bị thương nặng một lần nữa, phải không?" Cánh bướm đứng trong đêm đen, thao túng toàn bộ sương đen trong tòa nhà chết chóc, xé toạc tượng thần và đầu lâu của ông già ra.
Một bông hoa đen khổng lồ nở ra trong tử ý, tất cả sương đen tụ về một điểm.
Hàn Phi ở đằng xa cũng nhìn thấy một màn kinh hãi này, sau khi tử ý bị hấp thu hết, hắn nhìn thấy bên trong tiếng ca có một bàn tay to lớn màu đỏ như máu.
Trong quá trình thoát khỏi game trước đó, hắn đã 2 lần gặp phải bàn tay này, đều suýt chút nữa bị đối phương bắt được.
"Mắt mình không nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của nó?"
Chỉ có Hàn Phi mới ở level 13 đã chứng kiến một trận chiến vượt xa khả năng của mình, bông hoa vắt kiệt tử ý trong tòa nhà nở ra trong tiếng ca.
Nhưng điều mà Hàn Phi và Cánh bướm không ngờ tới là khi đầu và thân của ông lão mang theo nguyền rủa chết chóc đáng sợ nhất bộc phát, bàn tay máu to lớn và tiếng ca phía sau nó không những không né tránh mà còn có vẻ chủ động mở rộng vòng tay, như muốn ôm đầu của ông lão vào trong lòng.
Nguyền rủa chết chóc đã bộc phát! Trong tiếng ca lộ ra tuyệt vọng và đau đớn sâu sắc, bên tai của tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh của một cái gì đó vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Bầu trời đổ cơn mưa máu, sương đen tiêu tan, toàn bộ quần thể tòa nhà chết chóc chỉ có tòa nhà số 4 vẫn bình thường, còn lại ba tòa nhà khác đã hoàn toàn bị bao phủ bởi máu thịt và nguyền rủa.
Cánh bướm dùng hết tử ý lắng đọng trong nhiều năm dưới lòng đất của tòa nhà chết chóc, phế đi một điện thờ và tất cả nguyền rủa chết chóc phía bên trên, lấy đây làm cái giá phải trả dường như đã làm tổn thương được tiếng ca.
"Chết rồi?"
Sau khi việc dừng lại ngắn ngủi, tiếng ca lại vang lên bên tai mọi người, nhưng cho dù không có sương đen ngăn cản, đám người cũng không tìm được vị trí của nó, như thể nó sống trong trái tim của mọi người, chỉ cần không thể quên nỗi sợ hãi mà nó mang lại, nó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Chuẩn bị cứu Hàn Phi.” Gương thần được Huỳnh Long cõng sau lưng nói: “Tiếng ca đã đi xa, nó đã lấy đi đầu lâu của quản lý tòa nhà tiền nhiệm và điện thờ bị vấy bẩn, chờ đến khi nó quay trở lại lần nữa, thì có thể chính là không thể nhắc đến chân chính rồi."
"Không chờ chút nữa sao? Cục diện vẫn còn chưa rõ ràng, bên phía quản lý tạm thời chắc là vẫn an toàn." Lý Tai nhìn về phía Hàn Phi đang đứng.
Toàn bộ những con bướm bay đến bên cạnh Hàn Phi đều bị mất phương hướng trong sương mù, đêm đen của Cánh bướm bao trùm tất cả, nhưng không thể làm tổn thương hắn một chút nào.
Hàn Phi lúc này đang hút điếu thuốc, đứng dưới bầu trời đêm của Cánh bướm, nhìn điểm sáng của nhân tính bị giam cầm trong màn đêm, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.
Đã đến lúc này rồi, hắn dường như còn lo lắng cho người khác hơn là sự an toàn của bản thân, đây là loại tình cảm như thế nào?
"Không thể chờ thêm nữa rồi!" Cuối đám người vang lên một giọng nói, Ngụy Hữu Phúc cởi mũ ra, ánh mắt nhìn Hàn Phi, anh quá hiểu hắn: "Ra tay thôi!"
Vào lúc này, điện thờ trên tầng cao nhất và tử ý của toàn bộ tòa nhà chết chóc mới vừa bộc phát, nguyền rủa còn sót lại và hận ý có thể thiêu đốt linh hồn phiêu tán ở bốn xung quanh, nhưng mọi người trong cư xá Hạnh Phúc không hề do dự.
Từng hình bóng tiến thẳng vào đêm đen của Cánh bướm, có thể bên trong đêm đen của Cánh bướm ẩn chứa rất nhiều ác mộng, hội tụ những thứ khủng khiếp nhất trên thế giới, nhưng bọn họ không có một người nào lùi bước.
"Vội vàng tìm chết à?"
Trên làn da của Cánh bướm xuất hiện lượng lớn thi ban, khuôn mặt tuấn tú của nó dường như là một mảnh ghép hình chất lượng kém, tử ý không ngừng trồi lên từ dưới da.
Vụ va chạm vừa rồi cũng ảnh hưởng rất lớn đến Cánh bướm, rất nhiều mạch máu mà nó điều khiển đã bị đứt, nhưng theo nó, trả một cái giá như vậy để xua đuổi một tồn tại không thể nhắc đến thì vẫn rất lãi.
"Trước đây khi tao còn sống, ai cũng muốn tao chết. Tao đã rất cố gắng để làm hài lòng họ, nhưng cuối cùng tao lại nhận được sự chán ghét nhân đôi."
"Tao vẫn luôn suy nghĩ về một câu hỏi. Nếu tao giả vờ mất trí nhớ, liệu có bị họ vứt bỏ như một người lạ không? Có lẽ tao thậm chí đến người lạ cũng không phải, đúng không? Chỉ là một đồ vật mà thôi?"
Cư dân của cư xá Hạnh Phúc bước đi trong đêm đen của Cánh bướm, cho dù phía trước có nguy hiểm đến đâu, họ vẫn đi theo hướng của Hàn Phi.
Đây là một nhóm người đáng thương, nhưng cũng là một nhóm những người đáng yêu, càng là một nhóm những người khiến cho Cánh bướm nổi nóng chán ghét.
"Chúng mày muốn cứu nó? Vậy thì tao cứ không cho chúng mày được toại nguyện đấy. Điều duy nhất khiến tao hạnh phúc trên thế giới này là nhìn thấy tất cả chúng mày tuyệt vọng sau khi giãy giụa."
Mỗi khi Cánh bướm nói một câu, điểm sáng của nhân tính trong đêm tối đằng sau nó sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khi âm thanh đau khổ đó truyền đến tai đám người, mọi người mới phát hiện ra rằng có một số lượng lớn linh hồn đang hấp hối bị giam cầm trong những điểm sáng đó!
Cánh bướm vẫn luôn hành hạ bọn họ, lắng nghe tiếng khóc và đau đớn của bọn họ, từ đó đạt được khoái cảm méo mó!
Những điểm sáng lấp lánh đó, khi đau đớn than khóc, tuyệt vọng tỏa ra từ cơ thể sẽ tiêm nhiễm vào đêm đen của Cánh bướm, khiến cảnh đêm của nó trở nên u ám và tăm tối hơn.
"Cẩn thận, màn đêm này là do Cánh bướm nở ra từ kén người cấu thành, bướm tồi tệ nhất trong vô số nhân tính đã hội tụ thành thứ ghê tởm này." Gương thần biết rất nhiều, trong gương không phản chiếu ra đêm tối, chỉ hiện ra những con bướm đen dày đặc chồng lên nhau: "Hận ý có thể ảnh hưởng đến xung quanh, nhưng nếu muốn biến thành màn đêm, chỉ dựa vào thực lực của con quái vật này còn xa cũng chưa đủ."
Bướm được cấu thành từ đêm tối đang bay lượn, Cánh bướm đứng bên trong máu thịt cũng không nhịn được mà ra tay với đám người của cư xá Hạnh Phúc, nhưng khi nó vừa giơ cánh tay của mình lên, một bóng quỷ hung hãn mang đầy tà khí đã tóm lấy cổ tay nó.
"Chỉ dựa vào mày mà muốn giết linh hồn của tao?"
Sự hận thù trong mắt lão quỷ như lửa đốt, tưởng như máu chảy vào hai tay, đan xen với hận ý trong trái tim.
Mười ngón tay của ông ta chuyển sang màu đỏ như máu, bất kỳ linh hồn nào bị chạm vào sẽ nhanh chóng lão hóa và thối rữa.
Đây là năng lực ẩn giấu sâu nhất của lão quỷ, ông ta và linh hồn ông ta chạm vào sẽ lão hóa cùng nhau.
Con cháu kế thừa từ đời này sang đời khác đều ở trong cột sống, khi cha mẹ chết vì già thì đầu trên đỉnh cột sống sẽ héo tàn như hoa, nhưng lão quỷ không chết, thế hệ sau sẽ xuất hiện từ trên sống lưng, trở thành một trụ cột mới.
Chỉ với một cái chạm tay chưa đầy một giây, hai khuôn mặt trong xương sống của lão quỷ đã vĩnh viễn bị xóa sạch, còn trên cổ tay của Cánh bướm chỉ có thêm vài vết nhăn, thi ban lại mở rộng thêm nữa mà thôi.
Nếu không giết chết người hạ chú, nguyền rủa chết chóc cũng không tiếp xúc, tất cả mọi người đều phải chết, vì sự tiếp diễn của gia tộc, trên sống lưng lão quỷ không có bất kì khuôn mặt nào sợ hãi mà co rụt lại.
Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ để lưu giữ lại huyết mạch cuối cùng!
“Tao nuôi mày con chó già này, không phải là để mày cắn lại tao.” Năm ngón tay của Cánh bướm từ từ khép lại, những điểm sáng trong màn đêm lần lượt nổ ra, những cảm xúc tiêu cực trong nhân tính bị hành hạ mà có nhanh chóng xâm nhập vào bên trong cơ thể của Cánh bướm, trong khi giúp nó hồi phục, cũng từ từ hình thành nguyền rủa chết chóc mới, trườn về phía cánh tay của lão quỷ.
Một mình lão quỷ còn lâu mới là đối thủ của Cánh bướm, dù có giữ niềm tin sinh tử cũng chỉ có thể trì hoãn bước chân của nó, nhưng lão quỷ không phải là người duy nhất căm thù nó đến tận xương tủy.
Tiếng thét chói tai vang lên, một bóng đỏ khổng lồ lao về phía Cánh bướm với những vết máu khắp người.
Trang Văn đã phát điên rồi, khi nhìn thấy khuôn mặt đó của Cánh bướm, sát khí của cô ta hoàn toàn không thể khống chế được, cô ta cảm thấy rằng tất cả ý nghĩa của sự tồn tại của cô ta là chém chết con quái vật dị dạng trước mặt.
Để tạo ra một Cánh bướm khác, người quản lý của tòa nhà chết chóc đã buộc Trang Văn phải nhảy lầu, loại tuyệt vọng và đau khổ đó đã tạo ra một loại hận ý hoàn toàn méo mó.
Khi Trang Văn lao về phía Cánh bướm, Ngụy Hữu Phúc trong đám đông cũng bắt đầu đi về phía trước.
Yếu ớt như anh ấy, từng bước bước đi trong sương đen và hận ý.
Anh ấy nhìn thấy Hàn Phi người đầy thương tích, nhìn vô số tàn hồn bị Cánh bướm giam cầm trong đêm đen, cuối cùng nhìn chính mình.
"Ghép xác người có lẽ đối với nó chỉ là một trò chơi thú vị, nhưng lại khiến tám người chúng ta mất đi tất cả."
Bàn tay tái nhợt vươn về phía Cánh bướm kẻ ăn trên ngồi trước, Ngụy Hữu Phúc người vốn luôn rất dễ nói chuyện, hai mắt từ từ bắt đầu chảy máu.
"Bất kể nguyên nhân là gì, Cánh bướm phải chết!"
Máu sau lưng lan ra ngay lập tức, tám cánh tay như thần linh xé toạc cơ thể Ngụy Hữu Phúc, đập mạnh xuống đất!