Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Cánh Bướm Sa Lưới Nhện Giăng

Chương 389: Cánh bướm sa lưới Nhện giăng Chương 389: Cánh bướm sa lưới Nhện giăng

Bảy linh hồn đau đớn bị cuốn vào nhau, họ bị ràng buộc bởi tuyệt vọng và đau đớn, nhưng trong trường hợp này, bảy người vẫn làm mái ấm cho linh hồn thứ tám trong sâu thẳm linh hồn của họ.

Tiểu Bát đang ẩn náu nơi sâu thẳm nhất của linh hồn, chớp chớp mắt, tất cả oán niệm cùng đau khổ đều tràn vào trong cơ thể cô bé.

Hạt giống trong lòng bàn tay rơi xuống đất, trong sâu thẳm linh hồn nở ra một đóa hoa máu đáng sợ.

Khi những bông hoa mở ra xung quanh, tám cánh tay đập nát tường và mặt đất của tòa nhà chết chóc, cô gái nhỏ dễ thương cùng bảy linh hồn đã chịu đủ đau khổ vì tuyệt vọng đã hợp nhất thành một con quái vật to lớn vô cùng!

Sát ý ngút ngàn, không có bất kì lời thừa thãi nào, con quái vật trực tiếp vung cánh tay đập về hướng khuôn mặt của Cánh bướm.

Khi Trang Văn và lão quỷ tấn công Cánh bướm, nó không có bất kì phản ứng nào, sự bình yên trong mắt nó không bị phá vỡ cho đến khi nhìn thấy Tiểu Bát.

"Chìa khóa? Ghép xác người thành công rồi?"

Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt hồi lâu không thể tan biến, đôi mắt Cánh bướm nhìn thẳng vào Tiểu Bát, nó nhớ khuôn mặt của đứa trẻ này!

"Bùm!"

Bất ngờ bị nhận một cú đấm của Tiểu Bát, Cánh bướm cùng với quả cầu máu thịt dưới chân nó lao vào cánh cửa tủ số 4444, thế giới màu đỏ như máu vốn đã tàn tạ vào thời khắc này cũng tan rã hoàn toàn.

"Tao phải giết mày tám lần!"

Cơ thể của Ngụy Hữu Phúc đã bị xé ra thành từng tầng tầng lớp lớp, biến thành một bóng quỷ màu đỏ khổng lồ vô cùng. Anh dùng lý trí cuối cùng để ra lệnh cho con quái vật mất kiểm soát, đó chính là dùng toàn lực tấn công Cánh bướm, không chết thì không nghỉ.

Máu chảy khắp người, như thể vừa mới đi ra từ máu thịt, cách quái vật này xuất hiện rất giống với cách Cánh bướm biến thành bướm từ trong kén máu thịt.

Điểm khác biệt duy nhất là Cánh bướm nuốt chửng người khác như tế phẩm, lột xác thành hình dáng con người hoàn hảo từ một con quái vật xấu xí.

Những người bị hại trong vụ án chặt thây ghép xác thì lại xé linh hồn của người ra, từ bên trong hình dáng con người bước ra một con quái vật.

Bản thân bọn họ cũng có một mối liên hệ nhất định, Tiểu Bát ban đầu là một phần trong kế hoạch của Cánh bướm, nhưng đã bị Phó Sinh phá hỏng.

"Không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, hôm nay quả nhiên là ngày mình có được cuộc đời mới, sau khi lấy được chiếc chìa khóa này, mình có thể tiến vào những nơi sâu hơn, tìm thấy nhiều mảnh kí ức mà Phó Sinh để lại hơn!" Một nụ cười méo mó xuất hiện trên khuôn mặt của Cánh bướm, nhưng nó cũng chỉ vui vẻ được trong một hai giây, con quái vật hung bạo với tám cánh tay lại bắt đầu tấn công nó.

Trước khi gặp được Hàn Phi, các nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác chưa bao giờ thực sự hợp nhất với nhau, cơ thể của họ bị thiếu những bộ phận quan trọng, cho đến một thời gian trước Hàn Phi mới bổ sung đầy đủ cho họ.

Nói cách khác, ngoài người quản lý tòa nhà tiền nhiệm ra, ngay cả bản thân Tiểu Bát cũng không biết mình đáng sợ đến mức nào.

Thân ảnh to lớn chạy loạn xạ trong tòa nhà chết chóc, toàn thân bị bao phủ bởi một tầng sương máu không ngừng tuôn ra, hầu hết những nguyền rủa chết chóc đều không thể xâm nhập được vào cơ thể.

Phía sau tám cánh tay, mỗi cánh tay có một loại oán niệm khác nhau, điều đáng sợ hơn nữa là oán niệm của tám người có thể chồng chất với nhau một cách hoàn hảo.

Sự xuất hiện của Tiểu Bát khiến đôi mắt của Cánh bướm thay đổi rõ ràng, đó không phải là sự sợ hãi và hoảng sợ mà là sự tham lam và ham muốn.

"Mày muốn giết tao? Tao rõ ràng là yêu mày đến như vậy, trút vào bao nhiêu tâm huyết như vậy, sau khi mất liên lạc thông tin với mày, tao còn đau lòng một thời gian dài đấy." Cánh bướm nhìn con quái vật tám tay đang lao về phía mình, dùng giọng điệu như thể coi Tiểu Bát là con của mình, có thể nó thực sự đã coi Tiểu Bát là con mình, chỉ có điều trong ấn tượng của nó tình yêu của bố mẹ với con cái là hoàn toàn méo mó biến dạng.

Nỗi dằn vặt, đau đớn càng sâu thì chứng tỏ tình yêu càng bền chặt.

Quái vật do Tiểu Bát tạo ra không thể duy trì quá lâu, nếu không lý trí mà họ không dễ dàng gì tìm về sẽ bị tiêu tan, nhưng lần này, các nạn nhân của vụ án ghép xác người dường như đã đạt được sự đồng thuận rằng dù mất hết lý trí thì họ cũng sẽ đồng quy vô tận với Cánh bướm.

"Tao muốn nhìn thấy sự giãy giụa của chúng mày, trước đây khi tao bị nhốt trong tủ quần áo, sẽ tìm những con bọ trong góc tủ, sẽ bóc tách chúng ra từng chút một, từ từ nghiền nát chúng cho đến chết, đó là niềm vui duy nhất mà tao có vào thời điểm đó, bây giờ nó đã trở thành một thói quen của tao mất rồi." Cánh bướm đứng dưới bầu trời đêm của chính mình, trong bóng tối vô số con bướm đen đang vỗ cánh, khi Tiểu Bát và Trang Văn đến gần, làn da và máu thịt trên lưng của những con bướm cùng nhau bung ra, một đôi cánh cực kỳ lộng lẫy được khảm vào vô số ác mộng mở ra sau lưng nó.

"Từ lúc tiếng ca kia bắt đầu bị đuổi đi, chúng mày đã thua rồi."

Trên đôi cánh lưu chuyển ác mộng có hai con mắt màu đen khổng lồ, hoa văn quỷ dị chảy trên cánh, giống như những mạch máu xung quanh nhãn cầu.

So với cơ thể chứa đầy thi ban, cái cánh được tạo thành bởi sự phân mảnh của máu thịt dường như mới là bản thể của Cánh bướm.

Linh hồn và máu thịt của nó đã sớm bị vỡ vụn trong ác mộng, cơ thể tuấn tú trong hình dáng con người có lẽ chỉ là bộ quần áo mà nó tìm cho chính mình, giống như vô số những bộ quần áo máu trong thế giới tủ quần áo vậy.

Tiếng cười truyền đến, khi đôi mắt màu đen kia mở ra, những hạt màu đen xám bay xuống từ đôi cánh nhiều không kể xiết, những thứ đó dường như là bụi bặm trong ác mộng, lại giống như kén người thu nhỏ.

Trong màn đêm đen của Cánh bướm thổi lên một trận mộng bụi, những hạt này trong không trung lột xác thành những con bướm đen, bọn chúng có thể dễ dàng xuyên vào trong cơ thể của tất cả lệ quỷ và quái vật bị nguyền rủa chết chóc đánh dấu, sau đó ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ.

Cùng với việc gia tăng của số lượng bướm đen ngày càng nhiều, Cánh bướm thậm chí có thể trực tiếp điều khiển đối phương.

Năng lực này không chỉ có tác dụng với oán niệm, cho dù là lão quỷ sắp đột phá thành hận ý chân chính, còn có quỷ nhảy lầu đột phá hận ý thất bại cũng toàn bộ đều trúng chiêu.

"Hận ý của chúng mày đều đến từ tao, bây giờ tao đi vào cơ thể của chúng mày, chúng mày phải dung hợp với người mà mình thù hận nhất, loại cảm giác muốn giết chết chính mình như thế nào?"

Cánh bướm giỏi việc chơi đùa nhân tính, điều khiển đã trở thành năng lực của nó.

Sau khi bị Cánh bướm nhập vào, hận ý của quỷ nhảy lầu Trang Văn nổ tung trong đầu mình, cô ta như phát điên tấn công tất cả mọi thứ bao gồm cả chính mình, lý trí vốn đã ở bên bờ sụp đổ đã hoàn toàn biến mất.

Tình hình của lão quỷ thì khá hơn một chút, hồn ác hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bướm đen, huyết mạch do hắn kế thừa đang ngoan cố chống lại bướm đen.

Có điều nguyền rủa chết chóc trên người lão quỷ đã bị kích hoạt, hồn phi phách tán chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Bây giờ chỉ còn lại một mình mày thôi, có điều tao sẽ không giết mày, tao sẽ ở trước mặt mày, lấy đi cơ thể và linh hồn của người mà mày quan tâm nhất, sau đó trở thành một con người mới." Chân của Cánh bướm chưa thành hình nên không thể đi quá xa khỏi cánh cửa tủ quần áo số 4444. Sau khi chống lại đòn tấn công của Tiểu Bát, nó đã đẩy mạch máu dưới cơ thể ra và kéo theo Hàn Phi, người vẫn đang hút thuốc ở phía xa, về phía mình.

Cánh bướm đã rất coi trọng Hàn Phi rồi, nhưng không ngờ tòa nhà chết chóc vẫn bị làm cho thành một đống ngổn ngang, trên miệng nó nói không quan tâm, thực ra trong lòng đã sớm chảy máu.

Vì để làm trọng thương tiếng ca không thể nhắc đến, nó phải trả cái giá là điện thờ và toàn bộ tử ý của tòa nhà chết chóc, hiện tại trong tòa nhà chết chóc chỉ còn lại một điện thờ, nó muốn đến gần hơn để thoát khỏi sự ràng buộc của hận ý, thì phải bảo vệ được điện thờ cuối cùng.

Trước mắt bên trong tòa nhà chết chóc đã không có bất kì ai có thể quấy nhiễu nó, tất cả vị trí của các lệ quỷ nó đều nắm rất rõ, giữa nó và điện thờ chỉ còn lại một Hàn Phi thôi.

Một người sống hèn mọn, sao có thể ngăn cản Cánh bướm hóa thân từ hận ý?

Vỗ đôi cánh, bướm đen vẫn đang phun ra một cách điên cuồng, những vết nứt trên cánh cửa tủ quần áo phía sau Cánh bướm ngày càng nhiều, nó cũng phải trả một cái giá nhất định cho việc sử dụng năng lực của chính mình.

Có điều đại cục đã định, những cái giá này Cánh bướm có thể trả nổi.

Điếu thuốc trong tay Hàn Phi đã sắp cháy hết, lúc này khói đã tan, căn bản không cần Cánh bướm tự ra tay, bướm đen bay khắp bầu trời sẽ khiến Hàn Phi muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.

Khi Hàn Phi gặp nạn, mọi người trong cư xá Hạnh Phúc không chút do dự, trực tiếp trèo lên trên cái kén, bọn họ muốn ngăn cản Cánh bướm, nhưng với tình hình hiện tại, bọn họ càng giống như muốn cùng hắn đi vào chỗ chết.

Mà khiến Cánh bướm cũng không ngờ tới là, Tiểu Bát vốn đã mất kiểm soát, sau khi thấy Hàn Phi gặp phải nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên lại là ngừng tấn công, đến cứu Hàn Phi.

Thân hình to lớn của nó muốn bắt lấy cái kén khổng lồ, nhưng đáng tiếc điện thờ trong cái kén khổng lồ với Cánh bướm lại liên kết với nhau, giữa chúng vốn tồn tại một mối liên hệ nào đó.

"Nếu như mày đột phá trở thành hận ý, nói không chừng còn có thể cứu nó từ trong tay tao, đáng tiếc mày chỉ là một chiếc chìa khóa mà thôi. Cái người lấy trộm mày ở trên người tao đi, cũng căn bản không nghĩ đến chuyện sẽ bồi dưỡng cho mày, ông ta cũng giống như tao, đều chỉ là đang lợi dụng mày mà thôi."

Cái kén khổng lồ đan xen với các mạch máu mở ra dưới sự điều khiển của Cánh bướm, một số mạch máu nối với cơ thể nó chộp lấy điện thờ trong sự hỗn loạn, kéo Hàn Phi về phía mình.

Nhìn Cánh bướm càng ngày càng gần, Hàn Phi đôi mắt đỏ ngầu, hắn cắn điếu thuốc chỉ còn lại một chút, một tay nắm chặt điện thờ, một tay nắm chặt con dao tái sinh.

“Vô ích thôi, tương lai trong ác mộng cuối cùng cũng chỉ xảy ra trong ác mộng.” Đôi mắt đen nhánh của Cánh bướm nhìn chằm chằm con dao tái sinh trong tay Hàn Phi, cùng với tiếng vỗ cánh, vô số con bướm đen ập đến như thủy triều đen.

Mọi chuyện dường như không thể thay đổi, dù dao tái sinh có thể giết chết Cánh bướm nhưng Hàn Phi cũng không có khả năng vung dao.

Một người là người bình thường, kẻ còn lại là yêu quái đã hóa hận ý từ nhiều năm trước, chênh lệch về thực lực đủ để quét sạch mọi chiến lược.

"Đôi mắt trên cánh của tao vẫn luôn dõi theo mày, bất kể là hiện thực, hay là ở đây. Tao sẽ cẩn thận sử dụng cơ thể của mày, trở thành chính mày mà mày ghét nhất."

Khói tan biến, bướm đen chạy thẳng qua tứ chi của Hàn Phi như một sợi dây xích, hắn cố hết sức tóm lấy con dao, nhưng con dao mà Cánh bướm kiêng sợ nhất đã rơi vào đêm đen.

“Mày còn có cái gì bây giờ?” Cho dù Cánh bướm không thể di chuyển, cho dù đã bị thương, nhưng cuối cùng nó cũng vẫn là hận ý thật sự, hơn nữa còn là tồn tại tương đối đáng sợ trong hận ý.

Đôi cánh đã giữ được chân lão quỷ và Trang Văn, thân thể dị dạng đang chiến đấu với Tiểu Bát, đồng thời nó vẫn đang thao túng mạch máu để kéo Hàn Phi và điện thờ đến bên cạnh mình.

Cho đến thời điểm hiện tại, mọi thứ vẫn chưa nằm ngoài tầm kiểm soát của Cánh bướm.

Khi nó nhìn thấy con dao tái sinh của Hàn Phi rơi xuống, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt vặn vẹo, tương lai định mệnh đã được viết lại, người cười cuối cùng chính là nó.

Tiếng nhạc thê lương lại vang trong tòa nhà chết chóc, những người giấy lần lượt trèo ra khỏi phế tích, chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng trong đêm hồi hồn.

Cánh bướm kéo Hàn Phi về phía trước của mình, nó cần cơ thể của Hàn Phi, nó muốn tái sinh trở thành Hàn Phi, sau đó thu giữ tất cả các mảnh ký ức mà Phó Sinh để lại, lấy được thứ bí ẩn nhất trong thế giới tầng sâu.

Hàn Phi sau khi đã bị phân hồn ngày càng tiến lại gần Cánh bướm, khi Cánh bướm vươn tay ra là có thể bắt lấy điện thờ và hắn, vẻ mặt tuyệt vọng và đau đớn của hắn, trong mắt có thêm một cảm xúc đặc biệt.

Trong cánh tay mà lúc trước hắn không vung dao, vẫn luôn ẩn chứa một tấm bùa phòng thân, nhưng cho đến khi hắn thực sự tiếp cận với Cánh bướm, mới mở tấm bùa phòng thân mang ra từ Ngõ Súc Sinh mở ra.

Mùi hôi thối lập tức bao trùm khắp tòa nhà chết chóc, những tia máu cắt ngang bầu trời đêm như mạng nhện.

Khi tấm bùa phòng thân kia được mở ra hoàn toàn, một người đàn ông đeo mặt nạ hình con lợn, theo sau là tám bóng đen khác nhau bước ra khỏi tấm bùa.

Ông ta nồng nặc mùi máu tanh, lồng ngực cũng trống rỗng, dường như đặt trái tim ở nơi khác, lúc này trong lồng ngực chỉ có hận ý vô tận với Cánh bướm!

"Thật sự không dễ dàng lừa gạt mày. Tao đã mất mười năm để che giấu chính mình đấy."

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nụ cười trên khuôn mặt Cánh bướm lập tức đông lại, nó nói một từ qua tiếng nghiến răng.

"Nhện!"

Hoàng Doanh là người đàn ông duy nhất thắng được Cánh bướm, mà trước Hoàng Doanh, còn có một người đàn ông khác đánh với nó từ trong hiện thực vào trong thế giới tầng sâu, giữa họ chưa bao giờ có kẻ thắng người thua.

Bình Luận (0)
Comment