Lưỡi kiếm sáng chói phá vỡ đêm tối chém lên trái tim của Cánh bướm, toàn bộ tòa nhà chết chóc dường như dừng lại trong một giây.
Trước cánh cửa tủ 4444 Cánh bướm quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hồn ác.
Tương lai trong cơn ác mộng cuối cùng cũng trở thành hiện thực, nhưng người vung dao không phải Hàn Phi, mà là một ác quỷ.
"Sao một quỷ hồn có thể cầm được con dao nhân tính?"
Cánh bướm vùng vẫy điên cuồng trong thời khắc này dừng lại một chút, vết nứt trong tim lan theo mạch máu ra toàn thân.
Đôi cánh như thể lấy đi tất cả màu sắc từ thế giới tầng sâu bắt đầu mờ đi, màn đêm của nó bị xé toạc.
Sau khi hồn ác chém nhát dao đó, ngọn lửa hận thù màu đen trong lòng lão quỷ đã hoàn toàn bị dập tắt, nguyền rủa chết chóc đẫm máu của Cánh bướm bị chôn vùi cùng với hận ý của lão quỷ, hồn thể khổng lồ của nó tan biến như bụi, một chút huyết mạch cuối cùng chảy vào cơ thể của hồn ác.
Không ai nghĩ tới hồn ác cũng có thể cầm được con dao nhân tính, càng không nghĩ đến lão quỷ lại ra tay quyết đoán như vậy.
Lúc này, cánh tay già nua cầm cán dao đang dần dần biến mất, trái tim mà Cánh bướm trân trọng nhất đã bị chém làm đôi.
Sau khi thân xác của lão quỷ tiêu tan, hồn ác xâm chiếm hồn phách cháu trai của lão quỷ, tố chất cơ thể còn không bằng Hàn Phi.
Cầm dao rút lui, đối với hồn ác hiện tại mà nói, con dao đã có ý nghĩa mới, dù thế nào hắn cũng phải giữ lấy con dao này.
Đại Nghiệt trong lồng ngực của Cánh bướm may mắn tránh thoát một kiếp, nó hoàn toàn bị thu hút bởi trái tim, căn bản không quan tâm đến những gì xảy ra bên ngoài.
Khi nó nhìn thấy trái tim vỡ tan, quyết đoán chộp lấy mảnh lớn nhất và bắt đầu bỏ chạy về phía bên ngoài lồng ngực của Cánh bướm.
Hận ý và oán niệm bủa vây Cánh bướm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, có thể giết được Cánh bướm hay không phụ thuộc vào vài giây tiếp theo.
Mạng nhện dính nghiệp đã vây Cánh bướm ở giữa cửa tủ quần áo, đôi cánh lộng lẫy nhất của nó bị xé toạc, huyết mủ của cơn ác mộng chảy ra từ đó.
Cơ thể của Cánh bướm đang rách nát từng chút một, khuôn mặt đẹp trai của nó đầy thi ban và dấu hiệu của cái chết.
Cánh bướm đã lâm vào tình thế tuyệt vọng, không ngừng lấy bàn tay che lồng ngực đang tự nứt ra, muốn nhặt lấy trái tim bị chém vỡ, nhưng ngay cả người nhà bị giam cầm trong trái tim nó cũng nháo nhào chạy trốn.
“Bọn họ chưa bao giờ coi mày là người nhà, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến mày tổn thương nhiều người như vậy.” Sợi tơ nhện màu máu trên tay Nhện xuyên qua cơ thể Cánh bướm: “Vì mày đã phạm phải tất cả tội nghiệt, hãy sám hối đi!”
“Sám hối?” Bàn tay nhợt nhạt của Cánh bướm che ngực, những vết nứt đã lan tràn đến tay nó: “Chúng mày những tên khốn tội nghiệp đang sống trong ác mộng, thực sự cho rằng có thể giết chết tao sao?”
Một nụ cười cuồng loạn hiện trên khuôn mặt anh tuấn, Cánh bướm dùng cánh tay mãnh liệt đâm vào chính lồng ngực mình, lồng ngực và cánh cửa tủ quần áo 4444 phía sau nó đồng thời vỡ tung.
Ngay từ khi sinh ra, Cánh bướm đã quen với tủ quần áo đó, nơi ẩn chứa tất cả những cơn ác mộng mà nó từng gặp phải.
Tủ quần áo 4444 là vật phẩm bị nguyền rủa rank E hoàn toàn phù hợp với Cánh bướm. Khi Cánh bướm phát nổ cơ thể, chiếc tủ phía sau nó cũng vỡ tan tành.
Lần đầu tiên mọi người ở thế giới tầng sâu nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng 4444. Thông đạo ở chỗ sâu trong cơn ác mộng có mối liên hệ với ý thức của vô số người. Với nhận thức hiện tại của Hàn Phi, vẫn không thể hiểu được cơn ác mộng sinh ra bởi ý thức của con người và thế giới tầng sâu cuối cùng là có quan hệ gì.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý là sẽ chết với chân tay bị xiềng xích đâm thủng, nhưng thật bất ngờ, hận ý mà Cánh bướm bùng nổ đã cố tình tránh hắn.
Cánh bướm tuyệt đối sẽ không bao giờ tốt bụng như thế, vì vậy chỉ có một lý do duy nhất để đối phương làm như vậy, đó chính là nó muốn dùng thời gian cuối cùng để hoàn thành nghi thức hồi hồn.
Vốn cơ thể đã bị mắc vào mạng nhện, nó chỉ có một cơ hội duy nhất này để chạy trốn.
Không chờ Hàn Phi mở miệng nhắc nhở mọi người thì một con bướm đen từ hận ý trong chỗ sâu đã bay tới.
Cánh bướm với ý thức ẩn sâu, đã đi vào tâm trí của Hàn Phi với tuyệt vọng kinh người.
Cánh bướm tách thiện ác và quá khứ của Hàn Phi, chính là vì giờ khắc này.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, thời điểm thân thể Cánh bướm nổ tung, ý thức ẩn tàng của nó đã lọt vào tâm trí Hàn Phi.
Đạo ý thức này ẩn chứa ở vô số con bướm đen trong đêm tối, không cường đại nhưng lại vô cùng bí mật.
Nếu mọi việc suôn sẻ, nó có thể hoàn thành nghi thức hồi hồn trong im lặng và hoán đổi linh hồn với Hàn Phi!
Chỉ cần chiếm được tất cả mọi thứ của Hàn Phi, Cánh bướm coi như đã chết, nó sẽ tái sinh trong linh hồn của Hàn Phi.
Cánh bướm muốn chiếm lấy ý thức của Hàn Phi và điều khiển thân thể hắn, nhưng khi nó vừa mới có ý đồ, thậm chí còn chưa kịp ra tay, tâm trí Hàn Phi đã bị màu máu nhuộm đỏ, một cô nhi viện với dòng máu chảy hiện ra lơ lửng trong đầu, Hàn Phi dữ tợn cười điên cuồng, đang nhìn chằm chằm vào Cánh bướm, như thể đang hết sức mong chờ nó đến.
Bây giờ Cánh bướm đã không còn đường thối lui, nó đánh tới cô nhi viện màu máu ở chỗ sâu trong tâm trí của Hàn Phi.
Hận ý màu đen và ký ức màu đỏ va vào nhau, tiếng cười cuồng loạn tràn ngập tâm trí hắn.
Dưới sự tấn công tuyệt vọng của Cánh bướm, một số ký ức liên quan đến cô nhi viện hiện lên trong tâm trí Hàn Phi, những ký ức đó tưởng như bình thường, nhưng tất cả hình ảnh đều là màu máu đỏ.
Những đứa trẻ chơi trò chơi trong căn phòng màu đỏ, ăn đồ ăn màu đỏ trong căn phòng màu đỏ, mà không ai nhận thấy điều gì bất thường.
Những ký ức này giống hệt như là rơi xuống từ cô nhi viện màu máu, khi Hàn Phi nhớ lại, ý thức của hắn trở nên choáng váng, như thể hắn đang sống trong một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.
Cánh bướm màu đen muốn làm ô nhiễm tâm trí của Hàn Phi, nhưng khi phải trả một cái giá quá đắt để vào cô nhi viện màu máu, cánh bướm màu đen ban đầu dần dần bị biến thành màu đỏ.
Nó vỗ cánh muốn giết chết Hàn Phi đang cười điên cuồng, nhưng thân hình to lớn của nó lại từ từ thu nhỏ lại trong cô nhi viện, chờ đến khi chạm tới Hàn Phi đang cười điên cuồng, nó đã biến thành một con bướm đen bình thường.
Đưa hai tay ra, Hàn Phi điên cuồng mà cười, thậm chí nhìn có chút bệnh hoạn.
Hắn dùng hai tay xé xác con bướm đen từng chút một, rồi đút cho đám kiến đỏ như máu trên mặt đất ăn.
Hàng trăm con kiến cắn xé, con bướm đen cảm nhận được nỗi đau chưa từng trải qua, Hàn Phi lại yên lặng quan sát, từng chút từng chút một bị con kiến gặm cắn.
Ý thức ẩn giấu của Cánh bướm đã nới lỏng khóa cửa của cô nhi viện màu máu rất nhiều, Hàn Phi nhớ lại ngày càng nhiều ký ức đỏ như máu, nhưng những ký ức này đều rất bình thường, ngoại trừ bị màu máu nhuộm đỏ, thì không có gì đặc biệt.
Đầu óc khôi phục bình tĩnh, Hàn Phi một lần nữa nắm giữ thân thể mình, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng 4444 tan vỡ.
Tất cả những cơn ác mộng mà Cánh bướm từng có đều được khắc trên tường. Khi ý thức của Cánh bướm tiêu tán, thông đạo chật hẹp nối giữa thế giới tầng sâu và cơn ác mộng vặn vẹo và bị phá vỡ, những tế phẩm bị mắc kẹt trong đó cũng sắp hồn phi phách tán, bao gồm cả Phong Tử Du.
Đến bản thân còn khó bảo toàn, Hàn Phi căn bản không thể cứu được nhiều như vậy, cứu lấy Phong Tử Du đã là cực hạn của hắn.
Tơ nhện quấn quanh người, Nhện kéo Hàn Phi và Phong Tử Du ra khỏi cửa tủ.
Sau khi cả hai rời đi, tủ quần áo 4444 vật phẩm nguyền rủa rank E kinh khủng này đã hoàn toàn tan vỡ, tất cả những ác mộng về Cánh bướm đều bị chôn vùi trong quá khứ.
Nằm trên mạch máu khô héo, Hàn Phi nhìn xung quanh.
Đồng hồ trong phế tích vừa vặn chỉ đến 4 giờ 44 phút. Tiểu Bát và Trang Văn vẫn đang điên cuồng tấn công xác Cánh bướm và mọi thứ còn sót lại. Những cư dân may mắn còn sống sót của tòa nhà bước ra khỏi phòng, một số muốn nhân cơ hội trốn thoát khỏi tòa nhà chết chóc. Một số đứng kinh hãi ở rìa của đống đổ nát, trong khi một số khác không thể khống chế được hận ý của Cánh bướm. Họ vây lấy đứa trẻ mà Hàn Phi mang ra từ dưới lòng đất, tên điên trong phòng 1144 và nhân viên bảo vệ Hoa Khôi ở trung tâm.
Tên điên và Hoa Khôi là thân thể dự bị của Cánh bướm, còn đứa trẻ là một phần linh hồn của nó, chịu trách nhiệm trông giữ điện thờ dưới lòng đất, là bộ dạng trong mộng tưởng về bản thân của nó.
Khi ý thức của Cánh bướm tiêu tán, đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu đã biến thành một con quái vật dị dạng, đây mới là bộ dáng ban đầu của nó.
Nhìn chằm chằm vào con quái vật trên mặt đất, Hàn Phi không chút nào thương cảm, hắn đã tận mắt chứng kiến đứa trẻ đó giết chết những đứa trẻ khác trong tủ, tước đoạt đi ngoại hình và tương lai của chúng.
Không ai có đủ tư cách để tha thứ cho kẻ hại người thay cho nạn nhân.
Để đảm bảo rằng Cánh bướm bị giết chết hoàn toàn, tất cả cư dân của tòa nhà chết chóc tự động đi kiểm tra mọi ngóc ngách.
Mọi người trong cư xá Hạnh Phúc đang cố gắng tìm cách để Tiểu Bát tỉnh táo lại, còn Từ Cầm thì bước tới chỗ Hàn Phi và lấy ra một chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn: "Cưng có cần chị cho cưng ăn không?"
Hàn Phi còn chưa kịp mở miệng, một nam sinh đã chạy tới, nó vừa mới leo lên khỏi mặt đất, cõng Đom Đóm, ôm Lai Sinh, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Anh là quản trị viên của nhóm, đừng để xảy ra bất kỳ tai nạn nào nữa."
Khi nam sinh mang theo Đom Đóm và Lai Sinh đến bên cạnh Hàn Phi, hồn ác cầm dao tái sinh cách đó không xa cũng nhìn về phía hắn.
Mấy người giống như tâm ý tương thông, họ đều biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng không ai mở miệng.
Hít sâu một hơi, Hàn Phi biết mình phải đối mặt với cái gì thì cũng nên đi đối mặt, hắn ngồi thẳng dậy với sự hỗ trợ của Từ Cầm.
"Linh hồn của tôi đã xâm chiếm thân thể của các người. Mọi người có cần tôi làm gì không? Tôi sẽ giúp mọi người hoàn thành." Hàn Phi nói với những người bị chiêu hồn.
"Em, em còn muốn gặp bố, mẹ..." Lai Sinh là người đầu tiên lên tiếng, nó vẫn là một đứa trẻ chỉ muốn ở cùng bố mẹ.
“Bọn họ tới rồi.” Hàn Phi ra hiệu cho Lai Sinh nhìn về phía sau, sau khi ý thức của Cánh bướm tiêu tán, trói buộc trên người truy hồn cũng biến mất, tuy rằng bố mẹ của Lai Sinh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, nhưng bọn họ vẫn bị bản năng điều khiển, trước tiên đã tìm thấy Lai Sinh.
Có lẽ vì sợ mình sẽ làm đứa trẻ sợ hãi, họ đứng từ xa trong bóng tối, canh giữ sau lưng Lai Sinh.
"Hãy đi nói cho thật tốt, truyền đạt tâm tư của em cho bọn họ." Hàn Phi nói xong liền nhìn về phía Đom Đóm, người thanh niên cao gầy này, thiện lương làm cho đau lòng người: "Anh cần tôi làm gì không?"
"Sau này anh sẽ là quản trị viên mới của nhóm chat kia. Anh không cần phải lo lắng về lời nói của tôi. Tôi muốn cố gắng sống hết mình, cùng với cả phần của mọi người." Ý thức của Đom Đóm đang dần thức tỉnh, cái thiện của anh ta và Hàn Phi giống nhau, đều vô cùng nhẹ nhàng và tinh tế.
Sau khi bị chiêu hồn vào thế giới tầng sâu, đối với Đom Đóm vô cùng xúc động, anh ta có khả năng trở thành người thứ hai được chữa khỏi bởi trò chơi này.
Cuối cùng, Hàn Phi nhìn về phía hồn ác, đối phương không ngừng nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Phi còn chưa kịp mở miệng thì hồn ác đã cầm dao tái sinh bước tới, đôi mắt nhuốm máu đầy tà khí, đắm chìm trong điên cuồng: "Tôi vẫn luôn cho rằng anh là hồn ác của tôi, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã sai rồi."
“Tôi cũng không ngờ rằng người mà Cánh bướm nhìn thấy trong cơn ác mộng lại là anh.” Hàn Phi đã gặp qua thần giữ cửa, biết rõ những hồn phách sau khi bị phân tách sẽ sản sinh dị tâm. Nhưng hắn quên mất một điểm, hồn phách cũng là mỗi người một khác, một người là người như thế nào, hồn phách của người đó cũng sẽ là như thế ấy, có một số thứ rất khó thay đổi.
“Nhìn thấy ai không quan trọng, quan trọng là cho tới vừa rồi tôi vẫn cảm thấy mình là người tốt, là loại có thể cứu vớt thế giới.” Hồn ác giơ cánh tay lên, hướng dao tái sinh về phía Hàn Phí, sau đó đặt chuôi dao vào lòng bàn tay hắn: "Tôi cần anh làm giúp tôi một việc."
"Việc gì?"
"Tôi chiếm đoạt ý thức của một tên tiểu tử, nguyện vọng lớn nhất của nó là được gặp lại gia đình, nhưng bây giờ người nhà của nó đều chạy vào bên trong con dao này, tôi lại không thể tự do điều khiển con dao, cho nên tôi muốn anh đưa người nhà của nó ra để bọn họ gặp nhau.” Hồn ác buông lỏng tay, rất bình tĩnh.
"Không có vấn đề."
Thấy Hàn Phi đồng ý, trên khóe miệng nhuốm máu của hồn ác lộ ra một nụ cười, hắn chủ động che giấu ý thức của mình, dồn ép ý thức của cháu trai lão quỷ xuất hiện.
Khi hồn ác mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt của hắn đã bắt đầu thay đổi, trong mắt không có tà khí, chỉ có hoảng sợ bất an và một sự nhớ nhung.
"Tái sinh!"
Lưỡi dao sáng chói lại sáng lên, những người phía sau Hàn Phi từ từ xuất hiện, bao gồm tất cả thành viên trong gia đình lão quỷ.
Nhìn bóng dáng đứng sau lưng Hàn Phi, cháu trai của lão quỷ bật khóc, chạy đến chỗ hư ảnh không thể chạm tới, đứng giữa gia đình mình.
Cái chết là chuyến tàu không bao giờ quay trở lại, đứng ở sân ga chính là người thân chuẩn bị ra đi, bọn họ vẫy tay qua cửa sổ, trên khuôn mặt nở một nụ cười chào tạm biệt.