Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392: Thăng Liền Hai Level

Chương 392: Thăng liền hai level Chương 392: Thăng liền hai level

Hàn Phi đã hoàn thành tâm nguyện của ba linh hồn, sau khi trải qua một đêm dài tăm tối, tất cả mọi người đã nhìn thấy bình minh, đây sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Được sự động viên của gia đình, cháu trai của lão quỷ đã ưỡn thẳng ngực, vừa khóc vừa nghiến răng cố gắng trở thành dáng vẻ mà những người thân mong muốn.

Cha mẹ của Lai Sinh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đứa trẻ đó cứ quấn lấy bên cạnh bố mẹ mình, bất kể bố mẹ đã biến thành quái vật đi đâu, cậu ta đều đi theo phía sau, chạy lon ton bên cạnh.

Đom Đóm cũng đã gặp những người bạn trong nhóm mà anh ấy đã giúp đỡ, nhưng anh ấy không ngờ rằng buổi offline đầu tiên lại là ở âm gian như vậy.

Lúc trước là bạn bè trong nhóm dựa vào anh ấy, ở thế giới tầng sâu, anh ấy được bạn bè trong nhóm che chắn ở giữa.

Tất cả mọi người đều đã tìm được lối thoát, linh hồn của Hàn Phi gắn liền với bọn họ đang từ từ biến mất.

"Tủ quần áo 4444 đã bị phá hủy, lối đi do Cánh bướm để lại không thể sử dụng được nữa, vậy mình phải làm thế nào để chuyển họ quay trở về? Sử dụng thiên phú hồi hồn sao?"

Hiện tại không còn cách nào tốt hơn, Hàn Phi cũng muốn cho bọn họ thêm một chút thời gian.

Sau khi ăn thức ăn do Từ Cầm mang đến, sức khỏe của Hàn Phi đã trở lại trong giới hạn an toàn, nhưng tay chân vẫn không thể vận động mạnh, lần này vết thương quá nặng, khuôn mặt cũng suýt chút nữa bị hủy đi dung mạo.

"Mình không sao, đi giúp Tiểu Bát bình tĩnh trước đã." Ý thức của cánh bướm đã biến mất, nhưng dấu vết tồn tại của nó vẫn còn vương vãi khắp tòa nhà chết chóc, Tiểu Bát và Trang Văn rơi vào tình trạng điên loạn, đã nghiền xương cốt Cánh bướm thành tro bụi, nhưng vẫn không thể giải thoát, đang phá hủy toàn bộ tòa nhà.

Để không bị chôn sống, đám người trong cư xá Hạnh Phúc và Nhện đều đang cố gắng hết sức ngăn cản hai người bọn họ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiểu Bát cũng thoát ra khỏi cơn điên cuồng, bóng quỷ màu đỏ to lớn đột ngột sụp đổ, chỉ còn lại tám cô hồn không trọn vẹn ở trong đống đổ nát.

"Người quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã từng căn dặn Ngụy Hữu Phúc, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì tuyệt đối không được ra khỏi cư xá Hạnh Phúc." Hàn Phi nhìn tám bóng dáng đã rơi vào trạng thái hôn mê, ánh mắt dịu dàng, như là đang nhìn người thân của chính mình vậy: "Một người trong hiện thực ngay cả bạn bè cũng không có, vậy mà trong thế giới tầng sâu lại gặp được người thân thực sự."

Nghĩ đến người thân, Hàn Phi đứng dậy nhìn về phía xa, hắn tìm rất lâu trong đống đổ nát, cuối cùng cũng nhìn thấy Trang Tình con gái lớn của Trang Nhân ở trong một góc.

Cơ thể cuộn tròn, đang ôm một tượng thần tàn tạ, nguyền rủa chết chóc trên cơ thể Trang Tình đã được hủy bỏ, trí nhớ của cô cũng bắt đầu từ từ khôi phục.

Được Từ Cầm dìu đỡ, Hàn Phi đi đến bên cạnh Trang Tình: "Mẹ và em gái của cô đâu?"

Ngẩng đầu nghi hoặc, Trang Tình liếc nhìn Hàn Phi, giọng nói khàn khàn: "Không bao lâu sau khi bọn họ tiến vào tòa nhà chết chóc, đã bị Cánh bướm tra tấn đến mức hồn phi phách tán rồi."

Ngón tay nắm lấy mảnh vụn người giấy trên mặt đất, trên mu bàn tay xuất hiện những mạch máu màu xanh, Trang Tình dường như lòng đã lạnh như tro nguội: "Cánh bướm muốn lợi dụng chúng tôi để chiêu hồn. Lúc đầu, nó giữ linh hồn của em gái tôi để đe dọa tôi và mẹ tôi, sau đó lại dùng linh hồn mẹ và em gái tôi để đe dọa tôi. Con súc sinh đó chỉ giữ lại những gì có lợi cho bản thân, nên tôi là người duy nhất còn lưu lại."

Đôi mắt của Trang Tình trống rỗng, chấp niệm duy nhất của cô bắt đầu dao động, cô đối với thế giới này đã không còn lưu luyến nữa.

"Chỉ còn lại một mình cô?" Hàn Phi nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện tại cô có nguyện vọng gì không? Có lẽ tôi có thể giúp cô thực hiện."

"Nguyện vọng?" Trang Tình dường như đã mất niềm tin vào mọi thứ, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ khi trí nhớ được hồi phục, giờ cô chỉ còn một chút chấp niệm cuối cùng: “Tôi đã rất lâu không gặp bố tôi rồi, ký ức về ông ấy trong tâm trí tôi chỉ còn lại tiếc nuối, tai nạn xảy ra năm đó vô cùng đột ngột, tôi nhớ rất rõ ràng, vào buối sáng hôm đó tôi còn cãi nhau với bố một trận."

"Cô muốn gặp ông ấy một lần không?"

“Cánh bướm vẫn luôn muốn chúng tôi chiêu hồn ông ấy vào tòa nhà chết chóc, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thành công. Tôi biết các bước chiêu hồn, chỉ khi hai bên đều nhung nhớ đối phương, chiêu hồn mới có khả năng thành công. Có lẽ bố của chúng tôi không hề nhớ chúng tôi, khoảng thời gian xảy ra chuyện, ông ấy bị chìm trong bê bối, người khác đều nói ông ấy với một diễn viên nữ thử vai thử đến cả lên giường, bây giờ có lẽ ông ấy đã tái hôn rồi.” Trang Tình ôm tượng thần bị nứt trong lòng, biểu cảm cô đơn lẻ bóng.

“Chiêu hồn không thành công không phải bởi vì ông ấy không nhớ mọi người, mà là do nguyên nhân khác.”

“Anh không cần an ủi tôi.”

“Những điều tôi nói là sự thật, bố của cô vì để tìm mọi người, đã rút lui khỏi showbiz rồi, vứt bỏ sự nghiệp, thậm chí can tâm tình nguyện trở thành kẻ điên trong mắt người khác.” Hàn Phi quyết định thực hiện lời hứa của mình với Trang Nhân, hắn bước đến một căn phòng tương đối nguyên vẹn bên cạnh: “Hãy để ông ấy đích thân nói với cô.”

Sau khi đóng cửa phòng lại, trong phòng Hàn Phi nói nhỏ hai chữ: "Chiêu hồn!"

Bảng thuộc tính giống như quỷ môn màu máu đỏ, chậm rãi mở ra, một con "cá nhỏ" màu trắng đỏ đan xen vùng vẫy trong biển máu, ông tránh được tất cả các khuôn mặt quỷ, cuối cùng cố gắng hết sức để nhảy ra khỏi mặt biển.

Quỷ môn đóng lại, Trang Nhân quỳ rạp xuống mặt đất, ông nhìn Hàn Phi trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc.

“Hàn Phi?”

"Con gái của bác đang ở ngoài cánh cửa này."

Hàn Phi vừa dứt lời, Trang Nhân từ trên mặt đất đứng dậy, dùng sức đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Hành lang bên ngoài đầy xác thịt nát bươm và những quỷ quái hung dữ, Trang Nhân sợ hãi ngã xuống đất, nhưng lúc này ánh mắt ông bắt gặp Trang Tình ở trong góc.

Bờ môi run lên, Trang Nhân sợ đến mức đứng cũng không đứng vững, bám vào tường đứng lên.

Ông ấy xông qua lệ quỷ và quỷ quái, chạy đến chỗ con gái của mình.

So với nhiều năm trước, tóc của Trang Nhân đã bạc hết, da dẻ chảy xệ, trên mặt đầy nếp nhăn, cơ thể vốn cao lớn, có chút mập mạp, bây giờ đã trở thành một ông già gầy ốm.

Ngoại hình của ông ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng đôi mắt của ông ấy vẫn như trước.

Trang Tình đã trải qua quá nhiều đau đớn trong tòa nhà chết chóc, cô nghĩ mình đã hoàn toàn tê liệt, nhưng khi nhìn thấy bố lao về phía mình như thế này, nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.

Hàn Phi vốn không muốn làm phiền Trang Nhân, nhưng khi ống ấy đến gần Trang Tình, tượng thần cuối cùng còn lại đột nhiên phát ra ánh sáng máu.

Trước đây chính nhờ tượng thần này bảo vệ Trang Tình nên cô mới không bị Cánh bướm ăn thịt, may mắn sống sót.

Nhưng bây giờ tượng thần dường như cảm nhận được điều gì đó, nó vỡ tan ngay khi Trang Nhân chạm vào Trang Tình, ánh sáng máu trong tượng thần bao trùm lấy Trang Nhân.

Ông đau đớn ngã xuống đất, ôm đầu gào thét, trong mắt hiện lên toàn là bóng người màu máu, đoạn ký ức không thuộc về ông ở trong đầu bị kích hoạt.

Những quỷ quái trong tòa nhà chết chóc lo lắng Cánh bướm sống lại, toàn bộ đều vây quanh, Hàn Phi lo lắng Trang Nhân sẽ bị dọa sợ chết khiếp sau khi mở mắt ra, nên nhanh chóng chen vào bên trong đám người.

"Bình tĩnh! Con gái của bác đang ở bên cạnh bác đây! Không dễ dàng gì bác mới gặp được cô ấy! Tuyệt đối không được đánh mất chính mình!"

Hàn Phi hét lớn, nhưng cũng chẳng ích gì cho đến khi Trang Tình đứng dậy ôm lấy người cha già nua gầy guộc của cô.

Trang Nhân, người gần như mất kiểm soát, khi ở bên cạnh người thân của mình, từ từ lấy lại lý trí, hai tay ông ấn mạnh lên đầu của mình, như thể hận không thể mở hộp sọ của mình ra.

Hàn Phi nãy giờ cũng sợ hãi, nếu lúc trước ở phòng 4144 hắn sử dụng chiêu hồn chiêu Trang Nhân đến đây, vậy thì sợ rằng đã ngay lập tức trúng chiêu.

Thật lâu sau, Trang Nhân cuối cùng cũng lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, lắp bắp nói: "Trong đầu tôi hiện lên thêm một vài hình ảnh vụn vặt, đó không phải là những chuyện tôi từng trải qua!"

“Bác đã nhìn thấy những gì?”

Trí óc của Trang Nhân đã bị chủ tịch Vĩnh Sinh động tay động chân vào, trong đó ẩn chứa một biển máu, tượng thần dường như có thể cộng hưởng với biển máu đó.

"Tôi nhìn thấy một con quái vật to lớn chui ra khỏi cái kén màu đen, toàn thân nó được bao phủ bởi ác ý, đang chiến đấu với một người đàn ông. Cuối cùng cả hai bên đều cùng thiệt hại, để lại hai điện thờ tàn tạ." Trang Nhân chỉ biết nói ra những hình ảnh chắp vá mà ông nhìn thấy trong đầu mình, ông không hề biết những lời này có tác động lớn như thế nào đến Hàn Phi.

“Quái vật chui ra khỏi cái kén màu đen?” Hàn Phi đã từng đến tầng dưới cùng của tòa nhà chết chóc, hắn biết tất cả tử ý trong toàn bộ tòa nhà chết chóc đều phát ra từ cái kén khổng lồ, nói cách khác, có thể chống cự lại tồn tại không thể nhắc đến chính là đến từ cái kén khổng lồ đó.

Chỉ là một cái vỏ lột xác đã có thể chống lại tiếng ca, tuy rằng tiếng ca đã bị thương nặng, nhưng dù sao đó cũng là tồn tại không thể nhắc đến, từ đó có thể suy đoán Cánh bướm bay ra từ trong cái kén khổng lồ đó chắc cũng là tồn tại không thể nhắc đến rồi.

“Bác còn nhìn thấy gì nữa?” Trong giọng nói của Hàn Phi đã mang theo một tia hàn ý.

“Người đàn ông chiến đấu với với quái vật nói với quái vật đó, toàn bộ sự đấu tranh của nó đều là vô ích thôi, định mệnh là nó sẽ chết theo cách thê thảm nhất biến mất trong ác mộng.”

“Chết trong ác mộng? Sau đó thì sao?”

"Hết rồi, quái vật cuối cùng đã trốn thoát vào một thành phố hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối, người đàn ông không đi vào sâu, chỉ nói rằng rồi sẽ có một ngày anh ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn nơi đó."

Ký ức mà Trang Nhân nhìn thấy không thuộc về ông, ông chỉ là một quân cờ bị hai anh em Phó Sinh lưu lại, có thể là một trong những con đường quay trở lại.

Nghe xong lời của Trang Nhân, Hàn Phi nhíu mày, ánh mắt từ từ dời về phía bảo vệ Hoa Khôi và tên điên trong căn phòng 1144.

"Cánh bướm mà chúng ta giết luôn muốn tạo ra một bản thân khác, vì để hoàn thành mục tiêu này, nó đã làm rất nhiều chuyện vô cùng điên rồ, nhưng tại sao nó lại phải tạo ra con bướm khác?"

"Trả một cái giá cao như vậy chỉ là để bản thân không bị cô đơn sao?"

"Với tính cách của Cánh bướm sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nó tạo ra một bản thân khác, có lẽ là muốn con bướm mới kia chết thay mình, thay thế chính mình tiếp nhận tương lai được định sẵn trong ác mộng."

Hàn Phi nhớ tới vô số tàn hồn của những đứa trẻ treo trên kén màu đen, trong lòng thầm đọc mấy chữ trong lời nhắc nhở của nhiệm vụ đêm hồi hồn: Rơi vào đáy của cơn ác mộng, ác mộng và lệ quỷ nhìn tôi chằm chằm không nói một lời, chúng tự hỏi tại sao tôi không vùng vẫy kêu cứu? Tôi tự hỏi tại sao chúng lại hỏi như vậy?"

“Chẳng lẽ trên thế giới này không phải mọi đứa trẻ đều giống tôi sao? Từ khi sinh ra đã bị nhốt trong kén, cuối cùng lại mọc ra đôi cánh?”

Đáy của cơn ác mộng trong lời nhắc nhở chính là cái kén khổng lồ màu đen, Cánh bướm mà Hàn Phi giết chết, trước khi trở thành Cánh bướm, cái kén khổng lồ màu đen đã tồn tại rồi!

“Bất kể người chúng ta giết có phải là Cánh bướm thực sự hay không, ít nhất nó cũng đã phải chịu sự trừng phạt, tiếp theo sẽ phải chuẩn bị cho tốt, nâng cao thực lực, lần tới mình mới tự tay chặt đứt cánh của nó được.”

Đứng bên trong tòa nhà chết chóc, Hàn Phi nhìn về thành phố bị đêm tối bao phủ ở phía xa, bên trong bóng tối vô biên kia, không biết còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật đáng sợ và không thể nhắc đến.

Thời gian đoàn tụ rất ngắn ngủi, chủ yếu là ở nhân gian trời sắp sáng rồi.

Bố mẹ của Lai Sinh mặc dù rất không nỡ để con mình rời đi, nhưng bọn họ biết bắt buộc phải tiễn con mình đi rồi.

Là người truy hồn trong tòa nhà chết chóc, bọn họ là con rối giật dây của Cánh bướm, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của nó, cũng vì thế mà biết rất nhiều bí mật của nó.

Hai vợ chồng ôm Lai Sinh đã mệt vì khóc, đi đến bên cạnh Hàn Phi, ra hiệu cho hắn đi theo họ xuống tầng hầm của tòa nhà chết chóc.

Lần theo những mạch máu lộ ra trong tòa nhà chết chóc, Hàn Phi và mọi người dưới sự dẫn dắt của người truy hồn đến nơi sâu nhất của tòa nhà.

Khi điện thờ bị phá hủy, trái tim bên trong bị gặm nhấm, cái kén cũng bắt đầu vỡ ra.

Những bông hoa mọc um tùm dưới hố đã khô héo từ lâu, lộ ra một tế đàn đầy "tế phẩm", bên trên hầu hết đều là bức ảnh của những đứa trẻ.

Những bông hoa máu khô héo rơi quanh bức ảnh của những đứa trẻ khiến mọi người khi nhìn vào đều cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi ý thức của Cánh bướm tan biến, không chỉ cha mẹ của Lai Sinh mà những người truy hồn khác dường như đều đang lang thang ở đây, họ nhìn những đứa trẻ trong bức ảnh, trong ánh mắt mang theo những cảm xúc phức tạp.

“Trên những bức ảnh này dường như hội tụ hận ý của Cánh bướm.”

Hàn Phi đặt những bức ảnh mà mình thu thập được lên tế đàn, ở khoảng cách gần quan sát, hắn phát hiện đứa trẻ trong những bức ảnh kia dường như đều còn sống vậy, bọn chúng sẽ thỉnh thoảng sẽ chớp mắt với Hàn Phi, như đang nói điều gì đó.

Khi trời sắp sáng, lần lượt từng người truy hồn nhảy xuống hố sâu, quần áo máu trên người họ dần dần phai mờ, trên di ảnh của những đứa trẻ thì lại dần dần có màu sắc.

“Hãy đi đi, đừng bao giờ quay trở lại nữa.”

Cơ thể của người truy hồn dung hợp với hận ý của Cánh bướm trong bức ảnh, giống như một chiếc chìa khóa, mở ra gông cùm trên tế đàn.

Những đứa trẻ có màu sắc bắt đầu thoát khỏi trói buộc của bức ảnh, khi chúng lao ra khỏi bức ảnh, trong linh hồn vẫn mang theo ánh sáng yếu ớt.

Những linh hồn non nớt và ngây thơ ấy giống như những con đom đóm, chúng bay lên trong đêm đen, tụ lại thành một vầng sáng nhàn nhạt.

Dưới tầng hầm tòa nhà chết chóc không biết hội tụ bao nhiêu ác mộng của những đứa trẻ, chút ánh sáng yếu ớt hắt lên đó kết nối tầng hầm của tòa nhà và bầu trời của thế giới tầng sâu.

"Đây là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh mộng, con phải sống thật tốt."

Bố mẹ của Lai Sinh đặt nó vào giữa tế đàn, thân ảnh nhỏ bé vươn lên cùng với ánh sáng, một luồng ánh sáng nhàn nhạt từ trong đầu tràn ra, bay vào cơ thể bên cạnh Hàn Phi.

Tiếp theo đến Đom Đóm và cháu trai của lão quỷ, người bị chiêu hồn đến, đều phải trở về nhân gian trước khi trời sáng, đây là bước cuối cùng của đêm hồi hồn.

Tàn hồn bị bọn họ chiêu đến và linh hồn của vô số những đứa trẻ đều cùng bay lên, dường như là đến nơi bọn họ nên đến.

Ba hồn ba phách quay trở lại cơ thể Hàn Phi, sau khi bọn họ đi vào trong đầu hắn, đại dương ký ức màu máu đỏ nguyên bản, chậm rãi trở lại bình thường, cô nhi viện màu máu cũng lại bị đè nén lại ở sâu trong tâm trí hắn.

Cuối cùng thì nút thoát hệ thống cũng sáng lên, Hàn Phi đã dỡ bỏ trạng thái đặc biệt, thở phào nhẹ nhõm.

Có điều tai nạn gặp phải lần này cũng nhắc nhở hắn, trước đây hắn cho rằng phân hồn dẫn đến việc mình không thể thoát khỏi trò chơi, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải như vậy.

Khi hồn đầu tiên của hắn bị rút ra, hắn vẫn có thể thoát khỏi trò chơi như cũ, cho đến khi Hàn Phi cười điên dại bị gợi lên, hệ thống mới nhắc nhở hắn đang ở trạng thái đặc biệt không thể thoát khỏi trò chơi.

"Khi cô nhi viện màu máu xuất hiện trong tâm trí mình, hệ thống dường như nghiêm cấm mình rời đi, chẳng lẽ nó đang lo lắng điều gì sao?"

Kí ức dần dần khôi phục, sau khi ba hồn hoàn toàn dung hợp với Hàn Phi, hắn nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã vượt cấp hoàn thành nhiệm vụ chính rank E —— Đêm hồi hồn! Nhận gấp đôi phần thưởng kinh nghiệm! Phần thưởng cơ bản điểm kỹ năng tự do: +5! Phần thưởng danh hiệu cơ bản —— Người bất tử!"

"Người bất tử (danh hiệu rank E độc quyền duy nhất): Người chơi đầu tiên qua cửa tòa nhà chết chóc sẽ được Người bất tử khen ngợi! Hạn mức cao nhất của giá trị ngưỡng tinh thần: +20! Trí nhớ: +1! Thể lực: +1! Hạn mức cao nhất của cột máu (giá trị HP): + 20!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã tìm thấy tất cả linh hồn bị mất của mình trong tòa nhà chết chóc, giải cứu những linh hồn bị chiêu hồn vào tòa nhà chết chóc, phá hủy nghi thức chiêu hồn, còn thành công giết chết Cánh bướm! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chính với tiêu chuẩn cao nhất, xin chúc mừng bạn đã nhận được thêm phần thưởng!"

"Nguyền rủa (Năng lực tấn công chủ động rank E): Bạn đã giết chết người quản lý tòa nhà chết chóc, trở thành nguyền rủa chết chóc đáng sợ nhất trong tòa nhà! Trong lời nói của bạn ẩn chứa nguyền rủa, giọng nói của bạn có thể ảnh hưởng đến tất cả người nghe. Mỗi ngày có thể sử dụng 5 lần, thực lực người nghe càng mạnh, hiệu quả nguyền rủa càng thấp."

“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Dao đồ tể của bạn —— Tái sinh đã hút lượng lớn sức mạnh linh hồn, nó hiện tại đã trở nên sắc bén và cường đại hơn!”

“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã giết lượng lớn oán niệm, chém chết Cánh bướm, thu được phần thưởng điểm kinh nghiệm giết chóc!”

“Quyết toán điểm kinh nghiệm, bạn đã thành công lên level 14! Điểm thuộc tính tự do: +1!”

“Quyết toán điểm kinh nghiệm, bạn đã thành công lên level 15! Điểm thuộc tính tự do: +1!”

Lời nhắc của hệ thống liên tục vang lên, Hàn Phi nhìn bảng thuộc tính đã thay đổi, điều hắn càng tò mò hơn là cuối cùng hồn ác đã giết bao nhiêu người?

Phải biết rằng giết oán niệm ở thế giới tầng sâu căn bản không thu được nhiều kinh nghiệm, chủ yếu là dựa vào làm nhiệm vụ mới được, nhưng oán niệm bị hồn ác giết chết chỉ trong một đêm nhiều đến mức hệ thống phải đưa ra lời nhắc nhở đặc biệt, thật đúng là không thể tin được.

Bình Luận (0)
Comment