Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412: Người Giấy Màu Máu Hoàn Chỉnh

Chương 412: Người giấy màu máu hoàn chỉnh Chương 412: Người giấy màu máu hoàn chỉnh

Máu màu đỏ che phủ tròng mắt, Hàn Phi vẫn luôn không rõ, cuối cùng là do thế giới hiện thực tại thời điểm đó bị bôi lên thành màu đỏ, hay là chỉ có thế giới trong mắt mình bị màu máu ngưng kết lại.

Khi ý thức rơi xuống, Hàn Phi có thể cảm thấy đằng sau lưng mình có thứ gì đó đến gần, nhưng hắn lại không có cách nào quay đầu lại nhìn rõ đối phương.

Cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cánh tay đẫm máu.

Tiếng ca ôm đầu lâu của ông lão vẫn trốn trong tòa nhà gần bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nó nhìn chăm chú vào sau lưng Hàn Phi.

Ngoài tiếng ca ra, tại chỗ sâu của thành phố vô biên, còn có một thứ khác màu đỏ như máu đang chuyển động xung quanh, nó dường như đang tìm kiếm con sâu nhỏ đã phá hủy điện thờ của mình.

Mở hai mắt ra, một mùi ẩm mốc thoang thoảng bay vào trong lỗ mũi, Hàn Phi xuất hiện ở bên trong trường Học viện tư thục Ích Dân.

Bên tai không có tiếng nhắc nhở của hệ thống, trái tim treo lơ lửng của Hàn Phi chậm rãi buông xuống.

Hắn thực sự sợ rằng vừa mở mắt ra, Đại Nghiệt lại mang tới cho hắn vài trạng thái nguyền rủa.

Mở bảng thuộc tính, nguyền rủa tiêu cực vẫn chưa tăng lên, có điều nguyền rủa hỗn hợp nhiều loại Nợ máu đã thay đổi, phía sau lời giới thiệu của nguyền rủa lại có thêm một câu không chết không nghỉ.

Có thể thấy Đại Nghiệt thực sự đã chọc giận vị không thể nhắc đến kia rồi.

"Danh vọng tăng đến 84, Đại Nghiệt dường như lại phá hủy thêm một điện thờ nữa, âm đức biến thành 96, cách 100 điểm chỉ còn 4 điểm cuối cùng nữa thôi."

Hàn Phi nhìn những con số không ngừng tăng lên, hai tay hắn dần dần nắm chặt: "Hai ngày nữa thôi, có lẽ mình có thể giải thoát khỏi trạng thái sắp chết rồi."

Hệ thống từng nói tỷ lệ tử vong của người chơi level 15 xây điện thờ cho mình là 100%, nó chắc chắn không phải chỉ dọa Hàn Phi.

Nếu Hàn Phi không có sự giúp đỡ tận tình của những người hàng xóm, thì việc nâng cấp điện thờ chỉ bằng một giọt máu sẽ không thể nào hoàn thành được.

Và đây chỉ là bước đầu tiên trong quá trình xây dựng điện thờ, là một ngưỡng cửa, việc vượt qua ngưỡng cửa này mới được coi là một sự công nhận ban đầu mà thôi.

Hàn Phi mở cửa ra, Huỳnh Long, Trương Quan Hành và Ứng Nguyệt, người đang ôm bể cá, đang canh ở cửa, bọn họ luân phiên canh giữ, từ lúc Hàn Phi offline cho đến hiện tại.

"Quản lý, trường học này đã không còn an toàn nữa rồi." Huỳnh Long nhìn thấy Hàn Phi bước ra, chạy đến đón đầu tiên, sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.

"Quỷ quái của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chạy vào đây rồi à?"

"Ở gần trường học chúng tôi phát hiện có dây sinh mệnh bị đứt, có nhìn thấy một vài thứ kì lạ từ khu vực khác đến." Huỳnh Long hồi tưởng lại khung cảnh nhìn thấy tối qua: "Ban đầu chúng tôi cho rằng đó chỉ là những cô hồn dã quỷ, nhưng sau khi tiếp xúc sâu hơn phát hiện bọn chúng hoàn toàn khác với những quỷ quái bình thường, bản thân, ngũ quan, thậm chí cả linh hồn và ý thức đều đã bị động tay động chân qua."

"Động tay động chân?"

"Cảm giác như bị người ta động dao kéo lên linh hồn, điêu khắc người sống thành hình dạng ác, giải phóng hoàn toàn tuyệt vọng và điên rồ của bọn chúng." Khuôn mặt Huỳnh Long u ám: "Trên người những tên đó đã không còn tìm thấy dấu vết của con người, có lẽ dùng quái vật để gọi bọn chúng thì sẽ càng thích hợp hơn."

Khi Huỳnh Long đang nói, Ứng Nguyệt bên cạnh đột nhiên kéo kéo vạt áo của Hàn Phi, không ngừng dùng tay vẽ ra thứ gì đó.

Nhìn mãi Hàn Phi mới hiểu ý của Ứng Nguyệt: "Có phải em muốn nói quản lý tòa nhà tiền nhiệm cũng có năng lực tương tự như vậy?"

Cũng đều là điêu khắc linh hồn, thay đổi hình dạng của người sống, nhưng quản lý tòa nhà tiền nhiệm dùng năng lực này để phong ấn chấp niệm và đau khổ.

Ông ấy từng sử dụng năng lực tương tự đối với Mạnh Thi, Ứng Nguyệt… của cư xá Hạnh Phúc, phong tỏa hận, đau khổ và những kí ức không thể nguôi ngoai trong trái tim mọi người, bóc tách một cách cưỡng bức.

Cũng giống như Mạnh Thi, bà lão vẫn luôn sống trong những ký ức giả tạo, vẫn cho rằng mình và đứa cháu nhỏ đều chưa chết.

Hàn Phi cố gắng nói với bà lão chuyện bà ấy đã chết, kết quả đau khổ trong nội tâm bà lão bị kích hoạt, phía sau đầu bà ấy xuất hiện một con quái vật gớm ghiếc.

"Những con quái vật mà mọi người nhìn thấy rất có thể đến từ khu vực của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, quản lý tòa nhà tiền nhiệm có năng lực tương tự như hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ?" Hàn Phi đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác, trong hiện thực khi hắn tra cứu các thông tin có liên quan đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, từng phát hiện ra có một điểm rất quỷ dị, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Sinh Pharmaceutical thường xuyên ra vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ do gia đình mình điều hành.

“Bình thường phẫu thuật thẩm mỹ là thay đổi diện mạo, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ của Phó Sinh và những con quái vật ở thế giới tầng sâu kia là thay đổi linh hồn.” Hàn Phi nhớ trên mạng có một tin đồng rằng, Vĩnh Sinh Pharmaceutical là công ty bình phong nghiên cứu chuyên sâu về thần kinh não và miền não, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ mà bọn họ mở ra thậm chí có cả dịch vụ thay đổi tính cách của một người, để một người bình thường có tố chất tâm lý mạnh mẽ và các loại tính cách khác nhau có lợi cho sự thành công.

Tất nhiên đây chỉ là một tin đồn, bây giờ bệnh viện đó đã bị đóng cửa, tất cả các bằng chứng đã bị tiêu hủy.

"Dường như có một mối liên hệ nào đó giữa Phó Sinh và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì tiếng ca cũng sẽ không vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, liên tục ám thị điều gì đó với mình."

Ứng Nguyệt không biết nhiều về quản lý tòa nhà tiền nhiệm Phó Sinh, Hàn Phi quay đầu lại nhìn căn phòng của Kim Sinh.

Phó Sinh từng là giáo viên tại trường Học viện tư thục Ích Dân, Kim Sinh lại là một vật thử nghiệm khác của ông ấy, thật đáng tiếc ông ấy đã không thành công trong việc giúp Kim Sinh hồi phục. Thay vào đó, Kim Sinh bị mắc kẹt trong tuyệt vọng, càng ngày càng lún sâu.

Hàn Phi cố gắng gọi tên Kim Sinh, nhưng không có bất kì phản hồi nào.

Nguyền rủa mà Kim Sinh để lại cho Hàn Phi dường như đã làm cạn kiệt tất cả sức lực của cậu bé, bây giờ cậu ấy đang trong một giấc ngủ say.

“Nếu Kim Sinh không tỉnh lại được thì trường Học viện tư thục Ích Dân thật sự không an toàn.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hàn Phi bước vào phòng học nào đó trong tòa nhà dạy học, trước khi rời Học viện tư thục Ích Dân, hắn còn một việc phải làm.

"Chiêu hồn!"

Hắn đứng đối diện với quỷ môn bị xé rách đọc tên của Hoàng Doanh, trong biển máu, một con koi màu máu đi ngược dòng và nhảy ra khỏi mặt biển.

Bàn ghế bị xô đổ, một người đàn ông trong bộ trang phục cực kỳ hiếm thấy lặng lẽ xuất hiện.

So với mấy lần trước, khí chất trên người của Hoàng Doanh rõ ràng đã thay đổi, có chút cảm giác của người đầu tiên ở thế giới tầng cạn rồi.

“Anh Hoàng, hình như mạnh hơn rồi.” Hàn Phi nhẹ vỗ vai Hoàng Doanh, liếc mắt nhìn thuộc tính của anh ấy.

Hiện tại Hoàng Doanh đã tăng lên level 19, cộng thêm thiên phúc ác mộng rank A, anh ấy học các kỹ năng liên quan đến trí não rất nhanh, lúc này anh ấy đã nâng cấp đầy đủ các năng lực khác nhau của Huyết y, đã có một hiệu quả chiến đấu nhất định.

Ngay cả trong thế giới tầng sâu, anh ấy cũng có thể thoát khỏi từ trong tay của tiếc nuối cấp thấp. Tuy nhiên, nếu gặp phải oán niệm, e rằng anh ấy vẫn lành ít dữ nhiều, xét cho cùng thì đa số oán niệm đều đã có năng lực đặc biệt của riêng mình.

“Tại sao anh đã lên đến level 19 rồi mà gặp em vẫn không tự chủ được mà rùng mình?” Hoàng Doanh cảm thấy có chút bất lực, anh ấy cảm thấy trước mặt Hàn Phi, mình không khác gì level 1.

“Anh đã rất nỗ lực rồi.” Sau khi nhìn thấy bảng thuộc tính của Hoàng Doanh, Hàn Phi an ủi đối phương hai câu.

Người chơi trong thế giới tầng cạn không thể so sánh với Hàn Phi, họ có hai nghề nghiệp ẩn, một đống các danh hiệu và năng lực bị động, mặc dù cấp độ của Hàn Phi thấp hơn Hoàng Doanh, nhưng thuộc tính của hắn lại tốt hơn anh ấy rất nhiều.

Một điểm nữa là thế giới tầng sâu giống như luyện ngục, những người có thể sống sót ở nơi này, bản thân đã bị rèn luyện vô cùng kinh khủng.

Thậm chí đừng nói đến người, đến thú cưng của Hàn Phi là Đại Nghiệt Hoàng Doanh cũng đánh không lại.

"Lấy đồ rồi chuẩn bị về đi, ông bác bảo vệ kia chắc là rất nhanh sẽ tuần tra đến nơi này rồi."

Ngay khi Hàn Phi nói những lời này, Hoàng Doanh lập tức bắt tay vào việc, liên tục bỏ đồ vào trong túi trữ đồ, anh ấy không dám chậm trễ một giây, miệng dường như không được bình thường, không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Hoàng Doanh, Hàn Phi lắc đầu, ai ngờ người số một trong thế giới tầng cạn, lại sợ một nhân viên bảo vệ của Học viện tư thục như vậy.

Sau khi mở rộng túi đựng đồ, những món đồ lần này của Hoàng Doanh lấy đi đã đủ để dùng một thời gian rồi.

Sử dụng hồi hồn để gửi Hoàng Doanh về, Hàn Phi khóa cửa phòng học, cùng với Ứng Nguyệt và Huỳnh Long, hắn hoàn thành một nhiệm vụ rank G đã lưu lại, sau đó vội vàng đến tòa nhà chết chóc.

Màn sương đen tan biến, đi trên mặt đất bị bao phủ bởi nguyền rủa, Hàn Phi thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy sợi dây sinh mệnh bị đứt.

Những con quái vật chạy ra khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó đã từ từ tiếp cận tòa nhà chết chóc, chỉ là bọn chúng vẫn chưa xác định được tình hình của Cánh bướm, vì vậy mới không tùy tiện hành động.

"Quái vật trong thế giới tầng sâu hoàn toàn không thể bị quét sạch, chỉ cần đêm tối chưa phân tán, thì nơi nào cũng không thể coi là vùng an toàn."

Hàn Phi không dễ dàng gì mới quét sạch được khu vực tòa nhà chết chóc, hiện tại quỷ quái mới đã xuất hiện, trước sau chỉ cách có mấy ngày.

"Sao cậu lại đến vậy?"

Giọng một người đàn ông phát ra từ góc hành lang, thương nhân khập khiễng bước tới. Sau khi ông ta biết được tình hình của mẹ mình thông qua Hàn Phi, thái độ của ông ta đối với Hàn Phi đã tốt hơn rất nhiều.

“Ông đang giúp bảo vệ trực ban sao?” Hàn Phi và thương nhân cũng được coi như không đánh không quen biết, ít nhất bản thân hắn nghĩ như vậy.

“Không… Tôi đến đây để nhặt tiền.” Thương nhân nói xong liền nhặt tờ tiền giấy bị nguyền rủa trên mặt đất lên, nhét vào hộp gỗ phía sau người như bảo bối.

Vào đêm hồi hồn, tiếng ca đã phá hủy ba tòa nhà khác trong quần thể tòa nhà chết chóc, rất nhiều tiền giấy nằm rải rác giữa các tòa nhà đổ nát.

"Vậy ông cứ tiếp tục đi, chú ý an toàn."

“Đúng rồi.” Khi thương nhân đi đến bên cạnh Hàn Phi, ông ta đột nhiên dừng lại, lục trong hộp gỗ tìm thấy một chiếc chuông gọi hồn đầy vết nứt: “Sau khi Cánh bướm chết, hầu hết chuông gọi hồn đều nổ tung, chỉ có cái này không hoàn toàn tan vỡ. Cậu có vẻ đặc biệt thích sưu tập những món đồ bị nguyền rủa, chiếc chuông gọi hồn này là món quà cảm ơn vì đã cứu mạng tôi."

Đặt chiếc chuông gọi hồn trước mặt Hàn Phi, thương nhân này lấy ra một đống mảnh vụn người giấy từ trong hộp gỗ: "Tôi nhớ cậu hình như có một người giấy màu đỏ, nó có phần giống với người giấy trong tòa nhà chết chóc này. Những ngày này tôi đã nhặt được cả đống mảnh vụn người giấy, bên trên bao hàm nguyền rủa và những thứ khác, chắc là sẽ có ích cho cậu."

Thương nhân không hổ là thương nhân, những thứ đồ tặng đều vô cùng hợp ý Hàn Phi.

“Cảm ơn nha.” Hàn Phi cảm thấy mình nên tập trung bồi dưỡng một chút cho thương nhân, dù sao thì trong một trò chơi hoàn hảo làm sao có thể thiếu một vai trò chủ chốt như ông ta?

“Việc nên làm, việc nên làm thôi.” Kéo chiếc hộp gỗ, thương nhân chạy vào tòa nhà số 1 đã bị phá hủy và tiếp tục thu thập tiền giấy của mình.

Nhặt lên chiếc chuông gọi hồn trên mặt đất lên, trong đầu Hàn Phi lập tức xuất hiện một lời nhắc nhở từ hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ thân thiện của tập thể cư dân tòa nhà chết chóc đã vượt quá 10, nhận được phần thưởng ngẫu nhiên hàng ngày —— Chuông dẫn hồn."

"Chuông dẫn hồn (vật nguyền rủa rank F không hoàn chỉnh): Một trong những vật phẩm cần thiết cho nghi thức chiêu hồn, nó cũng có thể cải thiện đáng kể tỷ lệ thành công của việc chiêu hồn khi thiếu những thông tin chính như ngày sinh và ảnh...."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được quà cảm ơn của thương nhân —— lượng lớn mảnh vụn người giấy."

"Lượng lớn mảnh vụn người giấy (Vật liệu nguyền rủa rank F): Những mảnh vụn người giấy thấm đẫm tử ý và nguyền rủa, chúng có thể giúp bạn sửa chữa một số vật phẩm bị nguyền rủa đặc biệt."

Sau khi đọc lời nhắc của hệ thống, Hàn Phi đã càng coi trọng thương nhân hơn, tòa nhà chết chóc nhiều cư dân như vậy, chỉ có doanh nhân có đầu óc nhạy bén, tìm thấy những thứ hắn thực sự cần.

Biểu hiện của ông ta có vẻ rất tham lam tiền bạc, nhưng trên thực tế lại vô cùng thông minh lanh lợi.

"Suýt nữa đã bỏ lỡ một nhân tài, sau này nói không chừng có thể để ông ấy phụ trách cửa hàng tiện lợi Ích Dân, mở cửa hàng ở khắp thế giới tầng sâu."

Hàn Phi không lãng phí thời gian, tìm một căn phòng an toàn, trước tiên thả người giấy màu máu ra, sau đó đưa từng mảnh vụn người giấy của tòa nhà chết chóc cho người giấy màu máu ăn.

Sau khi hấp thụ tất cả các mảnh vụn của người giấy, cơ thể của người giấy màu máu từ từ lớn lên, như thể là Từ Cầm thực sự vậy.

"Người giấy có kích thước như người thật?"

Hàn Phi trước giờ chỉ nhìn thấy gối dài có kích thước như người thật, đây là lần đầu tiên hắn có một người giấy có kích thước như người thật.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Vật phẩm nguyền rủa mà bạn sở hữu đã được sửa chữa!"

"Người giấy bị nguyền rủa (rank F): Đôi mắt của nó chứa đựng những nguyền rủa độc ác nhất, cơ thể nó thấm đẫm tử ý lạnh lùng nhất, nó vốn bị chôn cất vĩnh viễn, nhưng người yêu bạn nhất đã cho nó sinh mệnh mới."

Vật nguyền rủa rank F và rank G là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chỉ cần đặt chúng ở đó thôi, cũng đã khiến người ta không dám đến gần.

"Hệ thống này giới thiệu như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ có người yêu nhất mới có thể khiến người giấy có sinh mệnh?"

Hàn Phi đang định cất người giấy đi, khi tay vừa chạm vào đối phương, đôi mắt của người giấy mở ra, khoảnh khắc đó giống như Từ Cầm đang nhìn chằm chằm vào hắn vậy.

"Trên cơ thể người giấy có cùng dòng máu với Từ Cầm, cảm giác như Từ Cầm có thể nhìn thấy mình thông qua đôi mắt của người giấy vậy."

Sau khi cất người giấy đi, Hàn Phi đã sẵn sàng làm việc cuối cùng trong đêm nay.

Hắn đi tìm Phong Tử Du, sắp xếp một số thứ, sau đó đưa Ứng Nguyệt lên tầng cao nhất của tòa nhà chết chóc.

Tối nay Hàn Phi chuẩn bị chiêu hồn một lần nữa, rõ ràng biết mình đã sử dụng hồi hồn rồi, hiện tại hắn lại chiêu hồn, chứng tỏ hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ để cho đối phương trở về.

"Người chơi ở thế giới tầng cạn, càng ngoại cảm thì càng dễ bị chiêu hồn. Nhưng không sao cả, lần này không được còn có lần khác. Bọn họ trong hiện thực lúc nào cũng theo sát mình, vậy mình sẽ ở trong thế giới tầng sâu mỗi đêm dõi theo bọn họ."

Sau khi Hàn Phi biết những chuyện mà bọn người lưu quang kia đã làm, hắn đã nghĩ xong cách đối phó rồi.

Trong đầu hồi tưởng lại tất cả thông tin do Kim Tuấn cung cấp, lần đầu tiên Hàn Phi sử dụng năng lực tấn công chủ động duy nhất của mình - Nguyền rủa.

"Đêm nay mày sẽ bị âm khí quấn lấy, mở mắt ra sẽ nhìn thấy một thế giới khác."

“Mày sợ hãi, mày nhút nhát và yếu đuối, mày bị trăm quỷ bắt nạt, mày vĩnh viễn cũng không thoát ra được."

Chuông gọi hồn trong tay bắt đầu lắc lư, Hàn Phi nhìn chằm chằm bảng thuộc tính đỏ như máu thì thầm hai chữ.

"Chiêu hồn!”

Quỷ môn bị biển máu xé toạc, từng khuôn mặt quỷ lơ lửng trên mặt biển, Hàn Phi nhớ lại chân dung trong bức ảnh do Kim Tuấn cung cấp, lạnh giọng đọc ra một cái tên.

Chuông gọi hồn vang lên, một thân người lơ lửng trong biển máu hiện ra, từng con giòi nhỏ bị tia máu xuyên qua.

Quỷ môn đóng lại, bên trong nhà vệ sinh trước mặt Hàn Phi có thêm một người khác.

Người đàn ông vừa xé quần áo trên người, mặt đỏ bừng, vừa hét tên NPC hướng dẫn trò chơi, vừa kêu như heo động dục.

"Thành công rồi sao?"

Cất chuông gọi hồn đi, Hàn Phi che mắt Ứng Nguyệt lại, bế cô bé quay người rời đi.

Máu bắt đầu loang ra trên sàn, hết cái bóng này đến cái bóng khác lần lượt bước vào phòng.

Bình Luận (0)
Comment