Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420: Cô Nhi Viện Hạnh Phúc Chỉ Có Một Đứa Trẻ

Chương 420: Cô nhi viện Hạnh Phúc chỉ có một đứa trẻ Chương 420: Cô nhi viện Hạnh Phúc chỉ có một đứa trẻ

"Anh trai của bảo vệ tìm kiếm chiếc giày màu trắng vào nửa đêm, ông chủ của A Thành đã nhắc đến chiếc giày màu trắng trong điện thoại, trong bức ảnh cuối cùng của Hạ Y trước khi qua đời cũng xuất hiện chiếc giày màu trắng, thứ này giống như đứa trẻ mặt sẹo mà bảo vệ nhắc đến, chỉ cần nhìn thấy nó, thì nó dường như ở khắp mọi nơi."

Nhiệt độ trong hành lang vẫn giảm xuống, dấu chân trên mặt đất như trở nên sống động, như thể chỉ cần Hàn Phi nhìn đi chỗ khác, bọn chúng sẽ điên cuồng chạy đến.

“Sao anh lại cảm thấy… đôi giày màu trắng kia hình như gần chúng ta hơn một chút?” Bạch Hiển nắm chặt lấy cánh tay của Hàn Phi: “Cảnh sát có nói cho cậu, làm thế nào để giải quyết tình huống như này không?”

“Nếu như chỉ có một mình, có lẽ em sẽ chạy, nhưng bây giờ chúng ta có bốn người.” Vẻ mặt của Hàn Phi không thay đổi nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ bắp của hắn đã căng lên, sớm đã bước vào trạng thái cảnh giác cao độ.

"Trong tình huống như này, có thể không tính anh vào." Bạch Hiển muốn rời đi, nhưng Hàn Phi lại kéo theo "quỷ sát nhân" nửa sống nửa chết kia đi vào bên trong hành lang.

Thấy Hàn Phi đi về phía trước, Bạch Hiển không dám đơn độc hành động cũng chỉ có thể đi theo.

Con đường mà bọn họ đang đi hiện tại chính là con đường chiếc giày màu trắng đi trong camera giám sát, càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp, gió lạnh men theo cổ áo và tay áo đi vào trong y phục, như thể bàn tay của một đứa trẻ đang níu chặt trái tim.

Không ai tắt video trên điện thoại di động của "quỷ sát nhân", phát xong video này lại tự động phát video tiếp theo, thư mục ẩn chứa đầy video ngược đãi trẻ em, người quay video dường như có một niềm đam mê rất đáng sợ.

Nhưng chỉ xét từ đoạn video, mọi thứ dường như không đơn giản như vậy. So với tra tấn, người quay lại càng giống như đang làm một thí nghiệm nào đó, gã đang sử dụng các phương pháp khác nhau để kích thích nỗi sợ hãi và nỗi đau bên trong nội tâm của đứa trẻ, mục đích cuối cùng như để phá hủy hoàn toàn nhân cách tự thân của chính nó, đem nó uốn nắn thành những gì mình muốn.

Đoạn video giám sát vẫn đang phát, Hàn Phi cũng nắm lấy "lá chắn thịt" từng chút một đến gần giày trắng hơn.

Hắn có kinh nghiệm đánh nhau với Cánh bướm, biết rằng hận ý trong thế giới tầng sâu không thể tùy tiện xuất hiện trong hiện thực: "Ngay cả khi quái vật trong thế giới tầng sâu có thể ảnh hưởng đến hiện thực, cũng buộc phải thông qua một số thủ đoạn đặc biệt mới được, chiếc giày trắng này cuối cùng là tình huống như thế nào?"

Sau khi Hàn Phi qua cửa tòa nhà chết chóc, tự tin của hắn cũng được thiết lập, cảm thấy bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có nguy hiểm cỡ nào cũng không thể bằng tòa nhà chết chóc, nhưng khi điều tra sâu hơn, hắn phát hiện ra rằng căn bản không phải như vậy.

Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này có mối liên hệ nào đó với Vĩnh Sinh Pharmaceutical, nước rất sâu, liên quan đến rất nhiều thứ.

"Hàn Phi, cậu có để ý thấy dấu giày dưới chân cũng đang di chuyển theo chúng ta, lúc nãy ở xung quanh chúng ta chính là những dấu giày này, bây giờ hình như vẫn là bọn chúng, đến vị trí hướng chỉ của mũi giày cũng không thay đổi." Bạch Hiển có chút sợ hãi không muốn đi về phía trước, nhưng ở nơi này trừ phi nhắm mắt lại, nếu không nhìn đâu cũng đều rất kinh khủng.

"Đừng căng thẳng quá, ngoài chúng ta ra, trong tòa nhà còn có một người khác, đôi giày màu trắng đó cũng có khả năng là ông ta để ở đó." Hàn Phi nói lời này hoàn toàn chỉ là để an ủi Bạch Hiển, như việc người lớn gạt một đứa trẻ đi tiêm và nói rằng nó không đau chút nào vậy.

Hành lang chỉ dài hơn mười mét, bọn họ đi bộ mất ba phút, khi cả ba người đến gần đôi giày màu trắng đó, Bạch Hiển và bảo vệ mới thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng khủng khiếp mà họ tưởng tượng không hề xuất hiện, đôi giày vẫn ở nguyên chỗ mà họ nhìn thấy, những thứ nào đó vừa nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác.

“Người trong tình huống căng thẳng và sợ hãi cao độ, quả thực rất dễ bị ảo giác.” Bạch Hiển và bảo vệ an ủi nhau, dưới sự uy hiếp của lệ quỷ, hai người họ dường như cười để quên sợ hãi, trở thành chỗ dựa của nhau.

Một tay cởi áo khoác của "quỷ sát nhân" ra, Hàn Phi quấn nó vào cánh tay của mình.

Hắn nhặt chiếc giày màu trắng trên mặt đất qua lớp vải quần áo, tỉ mỉ quan sát, đây dường như chỉ là một đôi giày rất bình thường, phủ đầy bụi bẩn, không có bất kì chỗ nào đặc biệt.

"Là quỷ đi giày vào rồi chạy? Hay là có người lợi dụng khoảng trống lúc mình ra tay, rồi đặt đôi giày ở cuối hành lang?" Hàn Phi lại nhìn đến chiếc giày còn lại trên mặt đất, hắn phát hiện vị trí hướng chỉ của mũi giày có vấn đề, đôi giày màu trắng này vừa hay chĩa ngay vào một căn phòng khóa cuối hành lang, cảm giác như nó sắp bước vào căn phòng đó vậy.

Hàn Phi nhét chiếc giày màu trắng vào trong túi áo của "quỷ sát nhân", cầm trên tay, hắn quay đầu nhìn sang phòng bên cạnh.

Xoay tay cầm, cửa phòng không khóa, liền bị Hàn Phi đẩy ra.

Một mùi sơn nhàn nhạt phiêu tán ra, nơi này dường như là một phòng giải trí chuyên dụng cho trẻ em, nhưng cách bài trí và đồ chơi bên trong lại rất kì lạ, đại đa số là loại đồ chơi kém chất lượng mười mấy năm trước, những đứa trẻ hiện tại đã sớm không còn chơi những thứ này nữa rồi.

"Không đúng lắm."

Nhìn phòng giải trí trẻ em, sau não Hàn Phi mơ hồ đau đớn, nơi sâu trong kí ức hắn lại truyền đến tiếng cười điên dại chói tai, một vài kí ức vụn vặt mơ hồ dần dần xuất hiện.

"Bộp!"

Hàn Phi ném tên "quỷ sát nhân" bất tỉnh xuống đất, đi thẳng vào trong phòng, liếc nhìn đống đồ chơi cũ nát cùng nhiều bức tranh tươi sáng khác nhau, cuối cùng dừng lại ở chính giữa phòng giải trí trẻ em.

"Hàn Phi? Cậu không sao chứ?" Bạch Hiển đứng ở cửa phòng vẻ mặt bất lực, từ lúc Hàn Phi cất chiếc giày trắng đi thì bắt đầu hoảng sợ, trong những bộ phim kinh dị anh ấy đã xem, thường những người như vậy sẽ là người đầu tiên lĩnh cơm hộp.

"Anh đừng vào đây vội." Hàn Phi ôm chặt sau đầu, hắn chầm chậm ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào những đồ chơi kém chất lượng kia, động tác dịu dàng nhưng lại vô cùng cổ quái, như thể quay trở lại tuổi thơ: "Những đồ chơi này em đã từng thấy qua! Em trước đây từng thấy qua!"

"Cậu, cậu đừng dọa anh đấy! Hay là chúng ta đợi cảnh sát đến rồi hãy nói?" Bạch Hiển phát hiện trạng thái của Hàn Phi có chút không đúng, hắn đã suy sụp hoàn toàn, trong một tòa nhà cũ kỹ u ám như này, người đồng đội duy nhất dường như đã trúng tà, anh ấy đã không còn dám nghĩ xa hơn nữa.

Hàn Phi không để ý đến Bạch Hiển, tay của hắn nắm lấy từng cái đồ chơi một, sau đó lại ném chúng qua một bên.

Hắn đi đến tận nơi sâu nhất của phòng giải trí trẻ em, khi nhìn thấy họa tiết cửa sổ được vẽ trên tường, một bức tranh tương tự tình cờ hiện lên trong đầu hắn.

Bức tường xi măng xám xịt trông cứng nhắc và thiếu sức sống, một đám trẻ em vì để nhìn ra thế giới bên ngoài, bọn chúng đã vẽ một ô cửa sổ trên bức tường xi măng, bên trong cửa sổ vẽ những bông hoa của mùa xuân, cây xanh của mùa hè, còn có một đám trẻ em đang chạy và chơi đùa bên ngoài cửa sổ.

Ký ức trong hiện thực trùng với ký ức trong đầu, Hàn Phi cùng tiếng cười điên dại ở sâu tâm trí đồng thời cùng mở mắt ra, bọn họ cùng nhớ tới một nơi.

"Cô nhi viện Hạnh Phúc?"

Hàn Phi bây giờ mới phát hiện cách bài trí của phòng giải trí trẻ em này rất giống với cô nhi viện Hạnh Phúc mà hắn ở khi còn nhỏ!

Cô nhi viện được bao quanh bởi những bức tường bê tông, trong sân có ném tất cả các loại đồ chơi kém chất lượng.

Khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của những đứa trẻ là khi được chơi với những món đồ chơi này.

"Tại sao bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ do Vĩnh Sinh Pharmaceutical điều hành lại xây dựng phòng nghỉ dành cho trẻ em giống hệt như cô nhi viện Hạnh Phúc? Những đồ chơi này hoàn toàn không có bán trên thị trường, trừ khi đặc biệt đến chợ đồ cũ để tìm kiếm......" Vì để chứng thực một suy đoán trong đầu, Hàn Phi đi giữa đống đồ chơi, cuối cùng xô đổ một con ngựa gỗ trong góc tường.

Lớp sơn trên con ngựa gỗ đã bị bong tróc nghiêm trọng, với sự phát triển vượt bậc của công nghệ hiện tại, hầu như không có đứa trẻ nào chịu chơi với nó.

Nhìn chằm chằm vào cái bụng còn nguyên vẹn của con ngựa gỗ, Hàn Phi lắc lắc đầu, mặc dù những món đồ chơi này chủng loại giống hệt với cô nhi viện Hạnh Phúc, nhưng chúng không phải là những đồ mà hắn đã từng chơi.

"Mình nhớ rất rõ bụng của con ngựa gỗ trong cô nhi viện bị dao rạch ra, mùn cưa ở khắp nơi..." Nghĩ đến đây, Hàn Phi đột nhiên sửng sốt, trong tiềm thức hắn nghĩ đến con ngựa gỗ trong cô nhi viện, nhưng hắn không thể nhớ được là ai đã rạch bụng của con ngựa gỗ ra?

Sau đầu như bị kim đâm, Hàn Phi chịu đựng đau đớn tiếp tục hồi tưởng.

"Là ai đã làm hỏng con ngựa gỗ? Những món đồ chơi này... bên trên đều phải có vết sứt sẹo mới đúng!" Hàn Phi đứng thẳng dậy, từng chút một tiến đến bức tường sâu nhất của phòng giải trí, sau đó dựa vào bức tường xám có vẽ đầy cửa sổ.

Từng ô cửa sổ bên ngoài là xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa thay đổi, nhưng trong căn phòng nơi Hàn Phi ở chỉ có một sự im lặng và u ám chết chóc.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này có khả năng thay đổi nhân cách của một đứa trẻ, loại khả năng này của bọn họ làm thế nào từng bước thí nghiệm ra được? Rồi đứa trẻ đầu tiên có nhân cách hoàn mỹ là được phát hiện ra như thế nào?"

Hàn Phi ấn cái đầu đang đau nhức, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện không quan trọng.

Vừa có được hộp đen, cảnh sát đã từng đưa hắn đi kiểm tra thông tin công dân, kết quả AI phán định mức độ nguy hiểm của hắn là 0, kiểm tra ra hắn là một loại hình nhân cách chữa trị cực kỳ hiếm gặp.

Người có tính cách này không chỉ có thể chữa trị cho người khác, mang lại hy vọng cho những người xung quanh, cũng có thể khiến bản thân lật ngược trong những tình thế khó khăn, không ngừng chữa trị chính mình.

Bình Luận (0)
Comment