Một tay nắm lấy cổ áo của "quỷ sát nhân", Hàn Phi nhấc gã lên, đi về phía Bạch Hiển vẫn còn đang trong trạng thái vô cùng chấn kinh.
"Anh Bạch, chắc là anh nhìn thấy rất rõ, chúng ta chỉ là tự vệ chính đáng, là anh ta đã cầm dao chém chúng ta trước."
Bắp chân Bạch Hiển không còn chút sức lực nào, lúc này nhìn Hàn Phi càng ngày càng gần, môi run lên, run rẩy nói: "Đúng vậy, là anh ta chém chúng ta trước."
"Trên người anh có mảnh vải thừa nào không? Vừa rồi tình huống nguy cấp, em xuống tay có hơi nặng một chút."
“Có, có đấy.” Bạch Hiển cởi bộ âu phục đắt tiền của mình ra, xé ra một mảng lớn của áo sơ mi: “Đủ chưa?
“Cũng được rồi.” Hàn Phi cầm lấy mảnh áo Bạch Hiển xé rách, đơn giản băng bó sau đầu cho “quỷ sát nhân”, để tránh nguy hiểm đến tính mạng vì mất máu quá nhiều.
“Cậu còn biết băng bó vết thương nữa sao?” Bạch Hiển nhìn động tác điêu luyện của Hàn Phi, rõ ràng hắn đã luyện tập qua rất nhiều lần, không hiểu sao một diễn viên lại có thể xử lý vết thương bên ngoài một cách thuần thục như vậy?
"Trước đây sợ bị thương nên có học qua một chút, nhưng phần lớn em đều sử dụng cho người khác." Sau khi Hàn Phi xử lý xong vết thương cho "quỷ sát nhân", hắn bắt đầu lục soát người gã để tìm manh mối: "Những tín đồ của Cánh bướm đều rất chuyên nghiệp. Hầu hết những con dao mà họ sử dụng đều được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể thoát khỏi sự kiểm tra an ninh. Người đàn ông này không hoàn toàn giống một tín đồ của Cánh bướm. Tuy rằng cơ thể anh ta cường tráng nhưng lại không giàu kinh nghiệm chiến đấu, vừa rồi em tưởng tượng ra bảy tám phương án, kết quả đều không dùng đến."
Khi sờ túi áo ngoài của "quỷ sát nhân", Hàn Phi tìm thấy điện thoại di động của đối phương.
“Mở khóa bằng vân tay à?” Nắm lấy ngón tay bất tỉnh của “quỷ sát nhân”, Hàn Phi thử từng ngón một, nhanh chóng mở được điện thoại của đối phương.
Nhìn thấy Hàn Phi nghiêm túc cầm ngón tay của "quỷ sát nhân" cố gắng mở khóa điện thoại, Bạch Hiển toát mồ hôi lạnh, hóa ra mở khóa bằng vân tay cũng không an toàn?
Anh ấy cúi đầu, lặng lẽ đổi điện thoại di động của mình bằng mở khóa bằng mật khẩu.
Hàn Phi không quan tâm tới hành động của Bạch Hiển, hắn kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn trong danh bạ: "Hai ngày qua chỉ có một người liên lạc với anh ta, hơn nữa ghi chú tên của người này là em trai."
Hắn nhặt một cái giẻ rách trên mặt đất lau sạch vết máu trên mặt của "quỷ sát nhân", "quỷ sát nhân" này trông thật giống nhân viên bảo vệ bên ngoài kia.
"Bọn họ có lẽ là sinh đôi, nhưng tại sao một cặp sinh đôi lại đến đây để giả quỷ?"
“Đúng vậy, cuối cùng bọn họ định làm gì?” Bạch Hiển cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Đáng tiếc tên này bất tỉnh mất rồi, nếu không thì có thể hỏi anh ta.”
“Không sao, em trai anh ta vẫn đang ở bên ngoài.” Hàn Phi lật xem lịch sử trò chuyện của hai anh em, sau khi quen giọng điệu trong lời nói của anh trai, hắn cầm điện thoại di động của anh trai gửi một tin nhắn tới em trai: "Bên ngoài có người chạy vào trong rồi! Em canh gác kiểu gì vậy?"
"Em đã nói rất to để thông báo cho anh rồi. Chẳng lẽ anh đang nói là bên trong còn nhìn thấy người khác nữa à?" Một lúc sau, em trai hồi đáp lại cho anh trai.
"Em còn nói nhảm cái gì nữa? Lập tức lên ngay tầng hai cho anh!"
"Bây giờ? Bắt buộc phải đi vào à? Ý của em là, hay là chúng ta cùng đi ra ngoài tránh đi trước?"
"Đừng dài dòng nữa! Anh đợi em ở phòng đầu tiên bên trái!"
"Được, anh đừng vội, bây giờ em sẽ lên ngay."
Bạch Hiển đứng bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ quá trình Hàn Phi đối thoại với em trai của "quỷ sát nhân", anh ấy bây giờ đã hiểu tại sao hắn lại diễn vai phản diện tốt như vậy rồi, điểm khác biệt duy nhất của cái tên này với ma quỷ chính là có một khuôn mặt thẹn thùng.
Giữ lấy "anh trai" đang hôn mê bất tỉnh, Hàn Phi và Bạch Hiển đi đến lối vào của cầu thang.
Sau vài phút, có tiếng bước chân yếu ớt và ánh sáng le lói của đèn pin trên cầu thang.
"Anh trai? Anh có ở đó không? Em đến đây..." Người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ nhích từng chút một lên tầng 2. Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng đầu tiên bên trái, nhưng không có ai trả lời.
Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, nam nhân viên bảo vệ định vặn nắm cửa nhưng ngạc nhiên phát hiện cửa không khóa.
Khi anh ta kéo cửa, một bóng người màu đen vừa hay ngã xuống từ bên trong căn phòng, nam bảo vệ vô thức ôm lấy đối phương bằng cả hai tay.
Nhìn xuống, khi nam bảo vệ nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, con ngươi của anh ta hơi nheo lại, cánh tay run rẩy kịch liệt .
"Anh? Anh!"
Anh trai đang hôn mê, vậy vừa rồi người đã gửi tin nhắn cho mình là ai?
Cơ thể như hóa đá, nội tâm của nam bảo vệ sợ hãi lên đến cực điểm, trong tiềm thức anh ta lùi về phía sau một bước, nhưng lưng dường như đã va phải thứ gì đó.
Anh ta nhớ rất rõ ràng, mình còn cách bức tường rất xa!
Một cánh tay đặt lên vai anh ta, siết cổ anh ta như một sợi dây xích.
"Muốn chết? Hay là muốn sống?"
Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên bên tai, nam bảo vệ sợ tới mức gần như ngã quỵ xuống đất, cơ thể anh ta không ngừng run rẩy, đến dũng khí ngoảnh đầu lại nhìn cũng không có.
"Hai anh em các người tại sao lại ở đây?"
"Anh trai tôi gọi tôi đến đây. Anh ấy từng là bảo vệ ở đây, nói muốn đưa tôi đến đây để kiếm thật nhiều tiền." Nam bảo vệ lắp bắp, thật lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Cụ thể một chút, hai người muốn có được gì ở nơi này?"
"Tìm, tìm một đôi giày trẻ em màu trắng."
"Giày màu trắng?" Hàn Phi nắm lấy cổ áo người đàn ông, ấn thẳng vào tường.
Nam bảo vệ sợ hãi hét lên, đồng thời không ngừng la hét cầu xin tha mạng.
“Đừng kích động, tôi chỉ muốn biết chân tướng, nếu như anh chịu khó phối hợp cho tốt, tôi sẽ không làm hại anh.” Hàn Phi nhìn chằm chằm ánh mắt người đàn ông: “Dù sao chúng ta cũng đều là người tốt.”
Nam bảo vệ liếc nhìn anh trai đã bất tỉnh, còn có dải vải dính máu sau đầu, lại gật đầu lia lịa: "Tôi nói, tôi sẽ kể mọi chuyện cho anh."
Hoàn toàn từ bỏ sự phản kháng, nam bảo vệ nằm vật ra bên cạnh anh trai, anh ta cảm thấy hôm nay mình đã gặp phải người “chuyên nghiệp”.
Để giữ mạng sống, anh ta không dám giấu giếm bất cứ điều gì, kể hết những chuyện mình biết.
"Mười năm trước, khi anh trai tôi còn rất trẻ, đã làm bảo vệ ở khuôn viên này, nơi này ban ngày đẹp như chốn thần tiên, nhưng về đêm lại thường phát sinh những chuyện rất kỳ lạ, thường thấy nhất là tiếng khóc của trẻ con."
"Anh trai tôi khá can đảm, đêm nào anh ấy cũng đi tìm tiếng khóc, cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra. Sau khi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng anh ấy cũng xác định được tiếng khóc đó phát ra từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở nơi sâu nhất của khuôn viên."
"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chủ yếu phục vụ những người cao cấp. Tất cả các hội viên đều trực tiếp lái xe đi vào, chỉ cần được cấp phép là có thể đi lại không bị cản trở. Nhân viên bảo vệ không có tư cách kiểm tra. Vì vậy anh tôi cũng không biết bình thường sẽ có những ai hay vào bệnh viện, trong ấn tượng của anh ấy, những người sẽ chi tiền để phẫu thuật thẩm mỹ thường là người lớn đã trưởng thành, trẻ em chắc là vô cùng ít."
"Sự tò mò đã khiến anh ấy chú ý đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả thu được rất bất ngờ."
"Theo lý mà nói, những đứa trẻ sẽ chi tiền để phẫu thuật thẩm mỹ, không phải là gia đình giàu có thì cũng cần phải có một ít tiền tiết kiệm. Nhưng anh tôi lại nhìn thấy mấy đứa trẻ gầy như que củi và suy dinh dưỡng trong bệnh viện, hình như là bọn họ đón vào từ trại trẻ mồ côi nào đó.” Nam bảo vệ hồi tưởng lại, thực sự là như vậy không sai.
“Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có trẻ con được đón về từ cô nhi viện?” Hàn Phi không ngờ một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cao cấp như vậy lại có liên quan đến cô nhi viện.
"Tôi thề có trời đất chứng giám, những điều này là sự thật, anh trai tôi đã tận mắt nhìn thấy."
"Anh nói tiếp đi, những đứa trẻ kia sau đó thế nào?"
"Khi bọn chúng được đưa đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, mặc dù quần áo mặt có vẻ rất bình thường, sợ người lạ, tính cách cũng rất không tốt, nhưng ít nhất đôi mắt của chúng còn có ánh sáng và sự hồn nhiên, ngây thơ của trẻ con. Nhưng khi chúng được đưa ra khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ vào ban đêm, ánh sáng trong mắt đã biến mất hoàn toàn, cảm giác như đã trở thành một con rối rất nghe lời."
Hàn Phi cũng không biết chỉnh hình tính cách rốt cuộc là như thế nào, hắn chỉ suy đoán theo lời nam bảo vệ nói hiện tại, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ do Vĩnh Sinh Pharmaceutical điều hành quả thực có hành vi vi phạm rất nghiêm trọng.
"Tôi không biết rõ lắm, nhưng tôi nghe anh trai tôi nói rằng, bất kì đứa trẻ mồ côi nào rời đi thì Vĩnh Sinh Pharmaceutical đều sẽ giúp chúng chữa trị miễn phí các bệnh về thể chất, tìm người nhận nuôi bọn chúng, để chúng có thể sống một cuộc sống không phải lo lắng về miếng ăn áo mặc."
“Cũng khá tốt đấy chứ.” Bạch Hiển có ấn tượng khá tốt về Vĩnh Sinh Pharmaceutical, dù sao thì vô số loại thuốc do đối phương phát triển đã đem lại lợi ích cho rất nhiều người và cứu sống vô số người. Tất nhiên, điều này là dành cho những người có đủ khả năng mua thuốc.
“Tất cả những đứa trẻ mồ côi rời đi đều được chữa trị. Chẳng lẽ vẫn còn có những đứa trẻ mồ côi chưa rời đi?” Giọng nói của Hàn Phi có vẻ hơi đáng sợ trong bóng tối.
Nam bảo vệ không ngờ Hàn Phi đã đoán được anh ta định nói gì, gật đầu: "Có số ít đứa trẻ đi vào, nhưng cũng không bao giờ đi ra nữa."
Gió lạnh thổi qua hành lang, trên mặt đất giấy vụn cào lên mặt đất đầy dấu giày cùng dấu chân, nhiệt độ trong phòng dường như đang từ từ hạ xuống.
“Anh có chứng cứ gì không?” Liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical, rất nhiều chuyện không thể tùy tiện nói được, Hàn Phi cũng tương đối cẩn trọng.
Bảo vệ mở miệng ra, sau đó nhìn về phía anh trai bất tỉnh bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy vài cái mới chậm rãi mở miệng: "Hai người có tin trên đời này có quỷ không?"
“Sao tự nhiên anh lại hỏi mấy chuyện này?” Bạch Hiển hiển nhiên rất hoảng sợ, trước đây anh ấy đã xem rất nhiều phim kinh dị, nhân vật phụ đầu tiên chết đều là người thảo luận chuyện ma quỷ trong ngôi nhà hoang.
"Anh trai tôi đã nhìn thấy quỷ trong chính tòa nhà này, đó là một đứa trẻ đi giày màu trắng, chỉ cần anh gặp nó, nó sẽ luôn ở gần dõi theo anh, khuôn mặt của nó sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu." Bảo vệ đan hai tay vào nhau, dường như anh ta cảm giác được một chút ớn lạnh, thân thể càng thêm run rẩy kịch liệt.
"Chỉ dựa vào những điều này cũng không thể chắc chắn rằng đứa trẻ là quỷ, đúng không?"
"Anh trai tôi đã phát hiện ra đứa trẻ đó khi đi tuần tra lúc 3 giờ sáng, sau khi trời sáng, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ lại mở cửa hoạt động bình thường, nhân viên phát hiện thi thể đứa trẻ sau giá để giày, bác sĩ pháp y suy luận rằng thời điểm tử vong là hai ngày trước." Bảo vệ dựa vào mép tường, chỉ vì câu nói này mà mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
"Đứa trẻ đó có tính cách rất lạ nên anh trai tôi ấn tượng rất sâu sắc. Khi nó vừa được đưa đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, đã tìm cách trốn thoát một lần. Lúc đó khuôn mặt của nó chằng chịt những vết sẹo do lửa đốt, anh trai tôi mặc dù cảm thấy đứa bé trai đó trông rất đáng sợ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có rất nhiều đứa trẻ đến chữa sẹo bỏng, đến người xấu xí hơn đứa bé trai đó anh trai tôi cũng đã thấy qua."
"Sau đó thì sao?"
"Vào ngày đứa trẻ bị bắt lại, bác sĩ Hạ, bác sĩ giỏi nhất bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã lớn tiếng cãi nhau với khách hàng. Vị bác sĩ Hạ đó tính tình rất tốt, không ai biết tại sao anh ấy đột nhiên nổi điên. Sau đó, bác sĩ Hạ cũng đã hòa giải với khách hàng, mọi chuyện xem như đã qua. Nhưng theo lời anh trai tôi nói, thì mọi chuyện bất thường chính là bắt đầu từ lúc đó." Bảo vệ cố gắng nhớ lại: "Bác sĩ Hạ và vợ anh ấy kể từ ngày hôm đó, cũng không bao giờ xuất hiện tại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nữa, số lượng trẻ em được gửi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cũng giảm đi, camera giám sát phòng bảo vệ vào ban đêm cũng bắt đầu thường xuyên có vấn đề, còn quay được một số hình ảnh vô cùng quỷ dị."
"Ví dụ, giày trên tủ giày sẽ đột nhiên rơi xuống, trên hành lang trống không đột nhiên có một thứ gì đó bò qua, một số đầu dò giám sát tự động khóa vào sau 0 giờ đêm lại tự nhiên chuyển động, nhưng trong màn hình lại không có gì hết."
Bảo vệ càng nói, giọng càng trầm, anh ta dần dần không dám nói nữa, như thể có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào anh ta trong hành lang tối.
"Những camera giám sát đó bây giờ còn không?" Hàn Phi muốn điều tra cho rõ ràng.
"Hầu hết đều đã thất lạc, chỉ có một đoạn clip nhỏ do anh tôi lén ghi lại. Mười năm nay anh ấy đã thay đổi điện thoại di động nhiều lần nhưng không hề xóa đoạn video đó. Sở dĩ cả hai chúng tôi cùng đến tìm chiếc giày màu trắng cũng là vì đoạn video đó." Bảo vệ run rẩy chỉ vào điện thoại trong tay Hàn Phi: "Anh có thể mở video cuối cùng trong danh sách ra xem."
Hàn Phi lật xem điện thoại di động của "quỷ sát nhân", thật lâu mới tìm được tập tin ẩn, bấm vào màn hình, một màn hình giám sát được ghi lại bằng điện thoại di động hiện ra.
Hành lang giữa đêm vắng lặng, sau khoảng năm sáu giây, trên màn hình giám sát đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu trắng.
Sau một lúc dừng lại, đôi giày màu trắng bắt đầu di chuyển xuống hành lang như thể đang có người đi!
Đoạn video rất ngắn, vỏn vẹn nửa phút nhưng xem xong rất rợn người.
Điều quan trọng là, cả ba người bọn họ hiện tại đang ở trong chính hành lang nơi quay video đó.
Nhiệt độ vẫn không ngừng giảm xuống, Hàn Phi nhìn về phía nơi có đôi giày màu trắng bước đi trong video.
Cuối lối đi đầy dấu giày, lúc này, không biết ai đã đặt một đôi giày màu trắng ở đó.
"Nó xuất hiện lúc nào vậy? Nó vẫn luôn được đặt ở đó sao?"
Khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào đôi giày màu trắng, tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên phát ra từ chiếc điện thoại di động của "quỷ sát nhân" trên tay Hàn Phi.
Cả ba nhìn xuống, điện thoại không biết tại sao lại bắt đầu tự động phát video tiếp theo.
Trong đoạn video, một đứa trẻ bị trói vào ghế, chịu đựng sự đánh đập và chửi rủa, khuôn mặt của đứa trẻ bị bỏng, vô cùng xấu xí.
Kéo xuống dưới, trong thư mục ẩn, có rất nhiều video tương tự.
"Cái này không phải do anh trai tôi quay! Anh ấy chỉ là nhân viên bảo vệ ở đây, anh ấy chưa bao giờ nói với tôi những chuyện này!" Nam bảo vệ nghe tiếng khóc truyền ra từ trong điện thoại, biểu cảm khuôn mặt đã biến dạng méo mó, anh ta không ngừng xua tay: "Cái này tôi không biết, những cái này tôi thật sự không biết!"
"Anh trai anh chắc chắn là đã giấu anh chuyện gì đó, anh ta quay lại tìm chiếc giày màu trắng không phải để kiếm nhiều tiền, mà là để bảo toàn mạng sống."
Hàn Phi đang mặc âu phục cũng cảm thấy có chút ớn lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào đôi giày trắng cuối hành lang kia, tiện tay tóm lấy "quỷ sát nhân" đang bất tỉnh chắn trước cơ thể mình.