Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 418 - Chương 418: Cậu Không Sợ Sao?

Chương 418: Cậu không sợ sao? Chương 418: Cậu không sợ sao?

Nhìn cây bút chiến thuật mà Hàn Phi lấy ra từ trong túi quần, còn có tư thế chuyên nghiệp, hai tròng mắt của Bạch Hiển như sắp bật ra.

Tại sao một diễn viên lại mang theo thứ này khi đi sự kiện? Hơn nữa tư thế của hắn thật chuyên nghiệp!

“Đừng cách em xa quá.” Trong khi Hàn Phi chú ý quan sát phía trước cẩn thận, cũng không quên bảo vệ Bạch Hiển phía sau, hắn vẫn luôn rất quan tâm đến đồng đội, đó là thói quen tốt được tu luyện trong thế giới tầng sâu.

“Được, được.” Bạch Hiển liên tục gật đầu, trước đây chỉ cảm thấy Hàn Phi là một thanh niên vô cùng ưu tú, cho đến hôm nay anh ấy mới nhìn thấy một mặt khác của “khắc tinh tội phạm” Tân Hỗ, đây không phải chỉ là hai chữ "ưu tú" đơn giản có thể mô tả được.

Nắm lấy tấm cửa và mở nó ra, Hàn Phi không trực tiếp đi vào, mà cẩn thận quan sát mặt đất.

Bên trong căn nhà phủ đầy bụi, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu giày của một người đàn ông.

“Ông ta lên tầng hai rồi.” Hàn Phi từng bước từng bước di chuyển, nhưng mới đi được vài bước liền nhận ra có gì đó không ổn, trên nền gạch lát nền bụi bặm càng ngày càng nhiều dấu giày, mà những dấu giày đó không giống với dấu giày của người đàn ông, toàn bộ đều là của trẻ em lưu lại.

Để không khiến Bạch Hiển sợ hãi, Hàn Phi không nói cho anh ấy biết chuyện này, chỉ ra hiệu cho anh lại gần bức tường, không quá gần tay vịn cầu thang.

Trong một tòa nhà cổ kính như thế này, tay vịn chưa chắc đã chắc chắn, còn tiềm ẩn những mối nguy hiểm, quan trọng hơn là nếu bất ngờ bị thứ gì đó tấn công, khi đi cạnh tay vịn cầu thang rất dễ bị xô ngã xuống dưới.

Hàn Phi đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm trong thế giới tầng sâu, hắn biết các phương thức ẩn náu và thói quen truy đuổi khác nhau của những kẻ điên giết người. Bây giờ hắn lại vô cùng vô tư chia sẻ những kinh nghiệm này với Bạch Hiển, những kiến thức mà người thường khó có thể tóm tắt được này có thể nói là vô giá, Bạch Hiển đã cảm động rơi nước mắt sau khi nghe xong.

"Hay là....... anh vẫn nên quay về xe đợi cậu?"

Cuộc đời rồi cũng sẽ phải đối mặt với vô số lựa chọn, Bạch Hiển hiện tại đang lưỡng lự giữa việc đối mặt với quỷ và đối mặt với một kẻ cuồng sát.

“Một mình anh quay lại ư?” Hàn Phi vừa đi tới cầu thang, ngửi thấy trong không khí có mùi thối rữa nhàn nhạt, khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

“Vậy thôi bỏ đi.” Bạch Hiển ngoan ngoãn đi theo Hàn Phi, cơ thể gần như dán vào tường.

"Anh có ngửi thấy một mùi hôi thối không, như có thứ gì đó đã thối rữa biến chất vậy? Lúc trước em đã ngửi thấy mùi lạ này trên người Hạ Y Lan rồi." Hàn Phi dẫn Bạch Hiển đang chuẩn bị đi lên lầu, thì một ánh sáng đột nhiên xẹt qua cửa phòng bị mở ra.

Hàn Phi phản ứng vô cùng nhanh, ấn Bạch Hiển xuống, dứt khoát hạ thấp cơ thể xuống.

Hắn và Bạch Hiển trốn trên cầu thang, nhìn chằm chằm vào cánh cửa từ một góc khuất.

Ánh sáng quét qua, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đã cũ, cầm đèn pin cảnh sát chuyên dụng đứng trước cửa.

Đầu tiên anh ta dùng đèn pin quét qua căn phòng, sau đó như để trấn an bản thân, anh ta hét lên vài lần vào căn phòng trống.

“Có ai ở trong không ?!”

“Tôi nói cho mấy người biết! Nơi này không thể tùy tiện vào đâu!”

Thấy không có ai trả lời, bảo vệ khó khăn di chuyển bước chân: “Đừng trốn nữa! Tôi đã nhìn thấy mấy người rồi! Nếu còn không ra, tôi sẽ gọi người đến đấy.”

Căn phòng im lặng chết người, lồng ngực bảo vệ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi, tay cầm đèn pin khẽ run lên.

“Nếu như anh cho rằng tôi ở đây không tiện xuất hiện, vậy tôi có thể rời đi trước, cho anh mười phút để rút lui.”

Bảo vệ đó lời nói không có chút khí thế nào, chính mình sợ hãi sắp không trụ nổi, anh ta bước vào phòng một bước rồi lại lui ra ngoài nửa bước, lề mà lề mề, đến Hàn Phi nhìn còn thấy sốt ruột.

Ngay khi Hàn Phi chuẩn bị không thèm để ý đến anh ta mà đi lên lầu, điện thoại di động của Bạch Hiển đột nhiên vang lên, tiếng chuông du dương vang lên trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tĩnh mịch trở nên vô cùng quỷ dị.

“Bụp!” Bạch Hiển chân tay luống cuống chuẩn bị tắt điện thoại, bảo vệ cũng bị dọa sợ đến đèn pin cũng không cầm chắc, đánh rơi chiếc đèn pin chuyên dụng của cảnh sát xuống đất.

"Hai người các cậu khi nào quay trở lại vậy? Tôi đã lên sân khấu hai lần rồi." Bạch Hiển chạm nhầm nút, cuộc gọi video được kết nối trực tiếp, giọng của đạo diễn Trương vang lên trong điện thoại.

Đạo diễn Trương còn chưa kịp nói xong, Bạch Hiển đã cúp điện thoại, nhưng lúc này bảo vệ đã nhìn ra nơi bọn họ trốn.

"Đi ra! Ai ở đó!"

Đèn pin lăn ra đất xa đến mức bảo vệ còn không dám nhặt lên, anh ta chỉ mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng đen giống như bóng người.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này đã chết rất nhiều người, chỉ cần đến buổi tối sẽ có quỷ, đừng trách tôi không nhắc nhở các người! Lập tức tự mình đi ra ngoài!"

Bảo vệ nắm chặt mặt dây chuyền bằng ngọc treo trên cổ, thu hết can đảm rồi tiến lên ba bước: “Không đi ra đúng không? Vậy tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”

Đèn pin cũng không cần nhặt, anh ta quay đầu chạy ra ngoài, đến cửa cũng không thèm đóng lại.

Nghe thấy nhân viên bảo vệ nói sẽ gọi cảnh sát, Bạch Hiển ngây ra, dù sao anh ấy cũng là một diễn viên nổi tiếng, nếu như bị cảnh sát phát hiện đêm hôm khuya khoắt chạy đến một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ bỏ hoang, chắc chắn sẽ lên hot search.

“Đừng đi ra ngoài, người đó sẽ không gọi cảnh sát, hơn nữa cũng không phải bảo vệ gì cả.” Hàn Phi nắm lấy cổ tay Bạch Hiển.

"Làm sao cậu biết?"

“Đồng phục bảo vệ thường có logo tiếng Trung và tiếng Anh trên băng tay, tên và số hiệu của công ty an ninh trên biểu tượng bên ngực trái, cũng như thiết kế chống hàng giả đặc biệt, nhưng bộ đồng phục tối màu mà anh ta mặc rõ ràng không có những thứ này. Anh hãy chú ý đến chiếc mũ của anh ta, nó không hợp với đồng phục chút nào, chắc là đồng phục tự ghép lại với nhau.” Hàn Phi hiểu rất rõ về đồng phục bảo vệ, từng chi tiết của đồng phục bảo vệ hắn đều biết rất rõ.

“Cậu còn hiểu cả những thứ này à?” Trong mắt Bạch Hiển tràn đầy kinh ngạc.

“Em từng làm nhân viên bảo vệ ca đêm bán thời gian.” Hàn Phi không dừng lại, lập tức bước lên tầng: “Giọng nói của tên đó rất lớn, bất kể anh ta có cố ý hay không, người bên trong tòa nhà chắc chắc đã phát giác được, chúng ta phải tăng tốc lên mới được."

Men theo cầu thang lên tầng hai, trên mặt đất ngày càng có nhiều dấu giày của trẻ em, dấu giày của người đàn ông trà trộn bên trong không còn rõ ràng nữa.

“Nhìn từ bên ngoài không rộng lắm, sao không gian bên trong lại…” Bạch Hiển đang nói đột nhiên kêu lên một tiếng, anh ấy sờ sờ cổ của mình, hình như vừa rồi có thứ gì đó rơi vào trong cổ áo của anh ấy.

"Có chuyện gì vậy?"

“Chắc là một con bọ nhỏ?” Bạch Hiển cũng không quá chắc chắn, không ngừng giũ quần áo của mình.

“Cẩn thận một chút.” Hàn Phi dùng bút chiến thuật nhìn hai bên hành lang, hành lang được trang trí rất lộng lẫy, không giống bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, mà giống như một trang viên tư nhân tích hợp nghỉ dưỡng, chữa bệnh và thư giãn.

Từ từ bước về phía trước, cánh cửa bên trái của lối đi có dòng chữ trẻ mãi không già, cánh cửa bên phải có dòng chữ tư duy bất tử.

Hàn Phi thử mở cửa phòng, nhưng tất cả cửa phòng đều đã bị khóa.

Ưu tiên hàng đầu bây giờ vẫn là đi tìm người đàn ông, vì vậy Hàn Phi cũng không lựa chọn phá cửa để kiểm tra, hắn và Bạch Hiển đi dọc theo hành lang cho đến ngã rẽ đầu tiên mới dừng lại.

“Sao lại không đi nữa?” Bạch Hiển nhìn hành lang trống rỗng, tối tăm, lo lắng rằng có một kẻ cuồng sát sẽ đột ngột lao ra từ phía sau một cánh cửa nào đó, anh ấy càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi càng suy nghĩ lung tung.

"Em không chắc chắn tên đó rốt cuộc chạy theo hướng nào."

"Không biết? Thế trước đó sao cậu lại chắc chắn tên đó chạy lên tầng hai." Bạch Hiển rụt cổ lại, có chút khó hiểu không biết Hàn Phi nghĩ gì.

"Dấu giày của ông ta biến mất ở đây rồi."

“Dấu giày?” Bạch Hiển vô thức nhìn xuống, với sự trợ giúp của ánh sáng từ màn hình điện thoại di động, anh ấy nhìn thấy dấu giày trẻ em dày đặc trên sàn nhà!

"Vãi!"

Sắc mặt Bạch Hiển tái nhợt, thân thể hoàn toàn đông cứng tại chỗ, không thể cất bước.

“Nơi này thực sự bị quỷ ám rồi!” Trong đôi mắt của Bạch Hiển toàn là dấu giày và dấu chân đó, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí anh ấy gần như không thể kiểm soát được. Nhiều đứa trẻ bị ghép da và biến dạng đang chạy tung tăng trên hành lang. Cuối cùng, tất cả đều nhìn vào anh ấy đang đứng ở ngã rẽ trong hành lang.

"Bùm!"

Không hề báo trước, một cửa sổ mà họ vừa đi ngang qua đột nhiên bị đập vỡ tan, âm thanh khiến Bạch Hiển vốn đã sợ hãi, lại giật mình một cái.

Quay đầu lại nhìn, ngoài hành lang chỉ có kính vỡ vụn.

“Hàn Phi, chúng ta hãy mau ra khỏi đây, không ổn, thật sự là không ổn!” Bạch Hiển bây giờ một mình quay về cũng không làm được, anh ấy thực sự không dám tưởng tượng, một người sắp 40 tuổi vậy mà lại bị dọa cho sợ đến như thế này.

Hàn Phi bên cạnh không lên tiếng, Bạch Hiển liếc mắt nhìn trộm, phát hiện biểu cảm của hắn không có chút nào thay đổi.

"Quả nhiên anh hùng không phải ai cũng có thể làm được, mình vẫn nên ngoan ngoãn làm diễn viên thì hơn." Giọng Bạch Hiển run run, một tay nắm lấy ống tay áo của Hàn Phi, tay còn lại nắm chặt điện thoại, một người một vật chính là cảm giác an toàn cuối cùng của anh ấy.

"Dấu giày biến mất còn có một khả năng khác, đó chính là ông ta lại giẫm lên dấu giày cũ, theo đường cũ quay lại rồi." Hàn Phi nhìn kính bị đập vỡ, hắn theo đường cũ trở về.

Khi sắp đến gần cửa sổ đó, hắn dừng lại.

"Mảnh vỡ kính đa phần đều rơi vào bên trong căn phòng, cũng có nghĩa là người đập vỡ kính phải đứng bên ngoài căn phòng, nhưng em nhớ rõ trên hành lang không có bất kì ai, nghĩ như vậy, đối phương có lẽ là trốn trong căn phòng phía bên kia hành lang!" Hàn Phi đột nhiên quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông cầm dao nhọn, mặt đầy máu đang đứng ở cửa sổ phòng bên cạnh!

Điều quan trọng nhất là người đàn ông này giống hệt nhân viên bảo vệ ở tầng dưới!

"Quỷ! Có quỷ!" Bạch Hiển cảm thấy trên người mình dựng cả tóc gáy, nửa đời này của anh chưa từng gặp phải chuyện kinh khủng như vậy!

Hơi mát thấm thẳng vào tim, anh ấy cảm thấy mạch máu sắp đông cứng lại, đầu óc chỉ toàn là những gì mà nhân viên bảo vệ dưới tầng vừa nói.

Trong bệnh viện thẩm mỹ này đã chết rất nhiều người, nơi này buổi tối sẽ có quỷ!

Nỗi sợ hãi khiến Bạch Hiển mất đi khả năng suy nghĩ bình tĩnh trong tích tắc, anh ấy run sợ không ngừng lặp lại một câu —— bảo vệ kia là quỷ, bảo vệ kia là quỷ!

"Bình tĩnh! Không có quỷ nào sẽ tự mình làm vỡ kính, ngoại hình giống nhau cũng có khả năng là sinh đôi." Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm máu đến mơ hồ của đối phương, đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới: "Nếu như vừa rồi em xoay người đi kiểm tra căn phòng bị đập vỡ cửa kính kia, khi em quay lưng lại với anh ta, anh ta nhất định sẽ tấn công em từ trong bóng tối, đâm một nhát dao vào tim từ sau lưng em.”

"Anh ta và người bảo vệ kia giống hệt nhau, người bảo vệ kia là người chết, bọn họ đều là người chết!" Bạch Hiển đã hoảng rồi, lời nói không mạch lạc, điều duy nhất ở anh ấy được coi là khá tốt đó là, không bỏ lại Hàn Phi chạy trốn một mình.

"Nhiệt độ của nơi lệ quỷ xuất hiện sẽ đột ngột giảm xuống. Nếu nhiệt độ không thay đổi đáng kể, thì cho dù có là quỷ đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một tiếc nuối và chấp niệm bình thường." Mỗi lời Hàn Phi nói đều rất rõ ràng, nhưng kết nối lại với nhau thì Bạch Hiển lại không hiểu.

“Nghĩa là sao?”

“Chính là muốn nói với anh, không cần phải sợ hãi.” Hàn Phi nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa sổ: “Anh hẳn là chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt máu thịt mơ hồ đúng không? Khuôn mặt như vậy thịt bên trên mở ra, máu và thịt trộn lẫn với nhau, biến thành màu đen, từ xa xa có thể ngửi thấy mùi tanh của máu xộc vào mũi."

Giọng nói nén xuống của Hàn Phi khiến sắc mặt của người đàn ông đứng trong phòng và Bạch Hiển đều thay đổi, họ cảm thấy hắn giống như một người sành ăn, sau khi nếm thử một món ăn quý hiếm, hắn cười nói rằng hương vị của loại thịt này không khác nhiều so với thịt người, nhưng lại có sự khác biệt về độ tinh tế.

Người đàn ông đứng trong phòng nắm chặt con dao trong tay, máu trên mặt trượt xuống cằm, bắp thịt trên cánh tay co chặt, như thể sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Hiển là người hoảng sợ nhất ở hiện trường, quần áo anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hàn Phi không trả lời Bạch Hiển, chỉ lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm nút ghi âm.

Khi hắn lấy điện thoại di động ra, người đàn ông trong phòng dường như nghĩ rằng hắn sẽ gọi cảnh sát, không còn do dự nữa mà nhảy ra khỏi cửa sổ!

Khuôn mặt máu thịt mơ hồ, cơ thể cường tráng và vạm vỡ cùng con dao sắc bén chói lọi, tất cả những điều này đều phóng đại trong mắt Hàn Phi và Bạch Hiển.

"Quỷ sát nhân" đáng sợ kia đang đi về phía Hàn Phi và Bạch Hiển với một cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, toe toét nở một nụ cười độc ác.

“Xong rồi, xong rồi!” Bạch Hiển kéo Hàn Phi lại một chút, lúc này trong lòng tràn đầy hối hận, vừa rồi do dự một chút, anh ấy và Hàn Phi đã mất đi cơ hội tốt nhất để chạy trốn.

“Không nên đợi anh ta ra khỏi phòng!” Bạch Hiển tràn đầy hối hận, điều quan trọng nhất là hiện tại bắp chân anh ấy yếu ớt, không thể chạy nhanh: “Hàn Phi, cậu đã hỗ trợ cảnh sát nhiều lần như vậy, bọn họ có nói với cậu làm thế nào để đối phó với tình huống này không?"

"Theo cảnh sát, khi chúng ta gặp phải một tên cướp cầm dao, việc đầu tiên đừng nghĩ đến việc cướp dao hoặc đấu tay đôi, nếu chạy được thì nhất định phải chạy." Sau khi nói xong, hắn cởi cúc áo vest ra, sau đó nhìn Bạch Hiển một cái: "Anh còn chờ gì nữa? Chạy đi!"

Ba người họ bắt đầu chạy điên cuồng gần như cùng một lúc, nhưng phương hướng của Bạch Hiển và Hàn Phi vừa hay ngược lại!

Khoảnh khắc đó, Bạch Hiển và "quỷ sát nhân" đều không kịp phản ứng lại.

Bạch Hiển không ngăn lại được, "quỷ sát nhân" thì không dừng lại, động tác của Hàn Phi thực sự quá nhanh, hắn dường như ngay từ đầu đã không chuẩn bị chạy.

Khi "quỷ sát nhân" mất cảnh giác và chuẩn bị vung dao, Hàn Phi đã thu hẹp khoảng cách. Cận chiến tay đôi này hoàn toàn là do hắn được rèn luyện với lệ quỷ, động tác vô cùng tàn nhẫn.

Hắn một cước đá vào gần đùi của "quỷ sát nhân", trong tai vang lên rõ ràng tiếng xương cốt, khi "quỷ sát nhân" mất đi trọng tâm, năm ngón tay như kìm sắt khóa chặt má gã, trực diện ấn đầu đối phương xuống, sau đó khi đối phương ngã xuống, dùng lực đập thẳng đối phương vào bức tường bên cạnh!

"Bụp!"

Bức tường bong tróc, vết nứt nhỏ dày đặc xuất hiện, nơi đầu của "quỷ sát nhân" va chạm vào tường lưu lại một bông hoa máu.

Thân thể mềm nhũn ngã xuống, "quỷ sát nhân" vừa nãy vẫn còn cười độc ác hiện tại đã bất tỉnh nhân sự, như thể là trực tiếp ngất luôn.

Đâm con dao sắc bén vào góc tường, Hàn Phi vỗ nhẹ lớp bụi tường trên bộ âu phục, sau đó tắt ghi âm điện thoại.

Cả quá trình duy trì trong ba giây, Bạch Hiển thậm chí còn chưa chạy được mấy mét, chờ đến khi anh ấy quay đầu lại, thì cái tên "quỷ sát nhân" độc ác tàn nhẫn đã bất tỉnh dưới đất.

"Cậu....."

Bạch Hiển nhìn Hàn Phi trong bộ âu phục và đôi giày da màu đen, nhìn khuôn mặt dịu dàng hơi hướng nội kia, thật lâu không nói được lời nào.

Bình Luận (0)
Comment