Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Bạn Đã Trộm Khuôn Mặt Của Ai?

Chương 417: Bạn đã trộm khuôn mặt của ai? Chương 417: Bạn đã trộm khuôn mặt của ai?

Người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa, bên trên chiếc khăn vốn đã có vết máu. Ông ta rất thành thạo trong việc lau miệng vết thương bằng chiếc khăn lụa, chuyện như thế này có lẽ không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Sắc mặt âm u như mực, khi người đàn ông bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ vừa hay nhìn thấy Hàn Phi, ông ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập hận ý không hề che giấu.

Việc giả danh gia đình nạn nhân để tấn công Hàn Phi trước đây chính là chủ ý của ông ta, tốn rất nhiều tiền và lên kế hoạch từ lâu nhưng không những không tiêu diệt được hắn mà còn đẩy danh tiếng của hắn lên một tầm cao mới, khiến người đàn ông vô cùng tức giận.

“Hình ảnh của cậu tạo dựng khá tốt, nhưng cậu hãy nhớ rằng, khi nó sụp đổ lại càng khiến cho người ta căm ghét.” Ông ta cố gắng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh, khôi phục lại từ trạng thái bất thường vừa rồi.

“Đó là lý do tại sao ông lại chạy vào nhà vệ sinh nữ?” Hàn Phi lấy điện thoại đang ghi âm chuyển sang quay video: “Đường đường là ông chủ công ty, còn có sở thích này à?”

“Tôi chỉ là đi nhầm thôi.” Người đàn ông ném chiếc khăn lụa trên tay vào thùng rác, khuôn mặt đã tái xanh vì tức giận.

Ngay khi ông ta định nói gì đó, điện thoại của ông ta đột nhiên lại bắt đầu rung lên.

Nhìn vào thông báo cuộc gọi, người đàn ông bước nhanh qua Hàn Phi, đợi đến khi đi xa hắn rồi mới trả lời cuộc gọi.

“Anh biết rồi, em đưa chiếc giày màu trắng đó cho anh, anh sẽ xử lý nó!”

“Thật xui xẻo, không có việc gì thuận lợi cả.”

Người đàn ông lại cãi nhau qua điện thoại với người phụ nữ, khi ông ta đi qua một ngã rẽ, trong nhà vệ sinh nam đột nhiên truyền đến một âm thanh, như thể có người xô đổ cái gì đó.

Hàn Phi nghĩ đến người thợ sơn vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, hắn lập tức đi vào kiểm tra, nhưng điều khiến hắn cảm thấy không khỏi kinh ngạc là, trong nhà vệ sinh chỉ có một cái thùng nước bị đổ ra sàn.

"Chuyện này là sao?"

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Phi nhìn về phía bên kia hành lang.

Người đàn ông cầm điện thoại không đi vào bên trong hội trường chính, mà đi về phía nhà để xe ở tầng hầm cửa sau của hội trường, mà ở không xa phía sau ông ta, người thợ sơn kia lại lần nữa xuất hiện, trong tay đối phương đang xách một cái thùng nhỏ đựng đầy sơn đỏ.

Bị một người quỷ dị như vậy đi theo, người đàn ông lại không hề phát hiện ra, vẫn đang tranh cãi qua điện thoại với người phụ nữ.

“Người thợ sơn không phải lúc trước đi theo ông ta vào nhà vệ sinh à? Anh ta đi ra khi nào vậy?”

Hàn Phi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, hiện tại trong đầu hắn đều là câu nói mà người đàn ông nói ban nãy —— Ngài Cánh bướm ở tầng 24 và đứa trẻ đi giày trắng."

“Đứa trẻ đi giày trắng và Cánh bướm có quan hệ gì? Tại sao nó lại phải tìm Cánh bướm? Người thợ sơn kia chính là chiếc giày trắng à?"

Nghĩ đến đây, Hàn Phi lại nhìn về phía người thợ sơn, kết quả phát hiện anh ta đúng là đang đi một đôi giày trắng.

Hàn Phi không chút do dự đuổi theo, khi thấy người thợ sơn và người đàn ông chuẩn bị đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, một cánh tay nắm lấy vai Hàn Phi.

"Sao cậu lại ở đây? Sự kiện sắp bắt đầu rồi, đạo diễn Trương đã chừa cho cậu một chỗ ở bên cạnh mình rồi đấy." Bạch Hiển đã vào hội trường trước, nhưng chờ mãi không thấy Hàn Phi đi vào, anh ấy cảm thấy hơi lạ, vì vậy đặc biệt đi ra ngoài để tìm.

“Em đến đây bằng xe buýt với nhân viên, nhưng em nhớ hình như anh tự mình lái xe đến đây phải không?” Hàn Phi không có hề có ý muốn quay trở lại đại sảnh.

“Đúng thế, sao vậy?” Bạch Hiển ngơ ngác nhìn Hàn Phi, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.

“Sự kiện tối nay chỉ là một sự kiện khởi động, hơn nữa với thực lực của anh, nhất định sẽ đủ tư cách để ứng cử và đề cử giải thưởng.” Hàn Phi nói rất nhanh.

“Đúng vậy.” Bạch Hiển rất xúc động: “Anh đã chạy mấy năm rồi, lần nào cũng được đề cử, nhưng giải thưởng cuối cùng lại không có duyên với anh.”

“Nếu như anh đã chắc chắn được chọn, vậy sự kiện tối nay vắng mặt chắc cũng không thành vấn đề, em thấy rất nhiều đại lão tuyến một cũng đều không tới.” Hàn Phi dùng tay trái nắm lấy Bạch Hiển, như không muốn để anh ấy rời đi.

Hóa ra Bạch Hiển đến là để gọi Hàn Phi quay trở vào, kết quả lúc này cánh tay của anh ấy đã bị hắn nắm chặt.

"Nói thì nói vậy, nhưng dù sao anh cũng không phải là diễn viên tuyến một, những hoạt động này vẫn nên tham gia..."

"Anh Bạch, anh có hứng thú làm một chuyện lớn với em không?" Ánh mắt Hàn Phi như sáng lên, ngữ khí của hắn khiến người ta khó lòng từ chối.

“Bây giờ?”

“Đúng, anh lái xe, chúng ta đi theo người đàn ông phía trước, xem xem rốt cuộc ông ta muốn đi đâu.” Hàn Phi nắm lấy cánh tay Bạch Hiển, đi về phía bãi xe tầng hầm: “Trạng thái của người đàn ông đó cú chút không ổn, nếu xử lý không tốt có thể sẽ xảy ra chuyện.”

“Cậu muốn bắt tội phạm truy nã sao?” Bạch Hiển bị sốc, anh ấy đã đóng qua rất nhiều vai diễn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thực sự làm một việc như vậy trong hiện thực.

"Nhanh! Ông ta chuẩn bị lên xe rồi!" Hàn Phi tăng tốc độ: "Anh chỉ cần lái xe là được, còn lại cứ giao cho em."

"Nhưng đạo diễn Trương đã để lại hai vị trí trái phải cho hai chúng ta rồi, nếu chúng ta đều không đến..." Bạch Hiển là một diễn viên rất giỏi, nói chung cũng là một người tốt, anh ấy thể hiện ra những phản ứng mà người bình thường sẽ có, trong đầu cũng có rất nhiều băn khoăn, nhưng khi anh ấy phản ứng lại, đã bị Hàn Phi kéo vào bãi đỗ xe tầng hầm rồi.

“Xe của anh ở đâu?” Hàn Phi cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người thợ sơn vốn đi theo sau ông ta đã biến mất, nhưng rất quỷ dị là, dáng đi của người đàn ông có lúc quyến rũ, có lúc lại lảo đảo, cảm giác giống như trong đầu ông ta có hai linh hồn khác nhau đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể vậy.

Chờ khi người đàn ông lái xe ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm, Bạch Hiển cũng đã cùng Hàn Phi lái xe đi theo phía sau.

“Theo lý mà nói, bây giờ anh nên ở bên trong đại sảnh mới đúng.” Bạch Hiển chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ đi theo dõi người khác, trước đây đều là những tay paparazzi theo dõi anh ấy.

Mặc dù ngoài miệng nói ra đủ loại lo lắng, nhưng Bạch Hiển vẫn hết sức chú ý theo dõi người đàn ông đó.

Nguyên nhân chính khiến anh ấy tin tưởng Hàn Phi nhiều như vậy là bởi vì hắn đã làm quá nhiều việc hành hiệp trượng nghĩa, cứ như là truyền thuyết vậy, anh ấy cảm thấy nếu như mình đã gặp được, đương nhiên cũng phải cố hết sức lực của mình.

Chiếc xe chạy thẳng ra khỏi địa điểm chính, chạy về phía ngoại vi của thành phố thông minh.

“Ông ta dù sao cũng là ông chủ một công ty, sao đến nhà ở thành phố thông minh cũng không mua được ?”

“Có thể ông ta không phải là về nhà, mà là chuẩn bị đến nơi khác.” Hàn Phi nhìn chằm chằm biển số xe của đối phương, cũng không biết có phải là nhìn nhầm không, hắn luôn cảm thấy người thợ sơn đang trốn trong xe của người đàn ông.

Lái xe trên con đường chính, người đàn ông rời khỏi thành phố thông minh, tốc độ bắt đầu tăng vọt, mục tiêu dường như là vùng ngoại ô Tân Hỗ.

Các tòa nhà hai bên đường thưa dần, ánh sáng yếu hơn rất nhiều, nhiều tòa nhà dân cư ban đêm ít bật đèn, mật độ dân cư rất thấp ở những nơi xa khu đô thị.

“Vẫn đuổi theo sao?” Lòng bàn tay của Bạch Hiển đầy mồ hôi, anh ấy hiếm khi lái xe nhanh như vậy nên hơi căng thẳng.

"Đương nhiên rồi."

Khi hai người đang nói chuyện, video call trong xe đã kết nối, giọng nói của đạo diễn Trương phát ra: "Bạch Hiển, em đâu rồi? Không phải anh nhờ em đi tìm Hàn Phi hay sao? Tại sao đến em cũng biến mất rồi? Một mình anh ngồi ở chính giữa, hai bên đều trống trơn, người khác còn tưởng rằng đặc biệt chuẩn bị ba chỗ ngồi cho anh đấy!"

"Em đã tìm thấy Hàn Phi rồi, nhưng tạm thời có lẽ em không thể quay lại." Bạch Hiển đang mải mê lái xe, giọng nói hơi run rẩy: “Chúng em sắp tới ngoại ô rồi.”

“Ngoại ô?” Giọng nói của đạo diễn Trương thay đổi. "Đạo diễn Trương, em phát hiện gần địa điểm chính có một người rất khả nghi, hình như ông ta có liên quan đến một vụ án trước đó, nên em đã nhờ anh Bạch lái xe đuổi theo." Hàn Phi nói rất rõ ràng, nói tình hình thực tế với đạo diễn Trương, nhưng sau khi nghe xong đạo diễn Trương vẫn chưa phản ứng lại.

“Bọn em đi bắt tội phạm truy nã, đại khái có thể hiểu là như vậy.” Bạch Hiển lo lắng nói.

“Đột ngột như vậy sao?” Đạo diễn Trương không biết phải làm sao, hoạt động đã bắt đầu rồi, vừa hay đến lượt ông lên sân khấu, ông bất lực cúp video.

“Đạo diễn Trương là lão giang hồ rồi, vấn đề nhỏ này anh ấy nhất định có thể xử lý tốt.” Hàn Phi không hề quan tâm đến đạo diễn Trương.

“Hy vọng là vậy.” Bạch Hiển cảm thấy như mình đang ở trên một con tàu cướp biển, anh ấy cúi đầu chỉ chăm chú lái xe về phía trước.

Trên đường càng ngày càng ít xe cộ, đèn hai bên đường gần như biến mất, bọn họ trực tiếp lái xe từ thành phố thông minh Tân Hỗ đến ngoại ô phía bắc của Tân Hỗ.

Sau khi vòng qua một vài con đường, người đàn ông điều khiển xe vào một khu nghỉ dưỡng lớn trong tình trạng nửa bỏ hoang.

Ở đây có tận mấy viện dưỡng lão, khu vui chơi cho trẻ em, Bảo tàng Công nghệ do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng và làng du lịch.

Trước kia, nơi này chắc là rất đẹp, nhưng hiện tại gần như vắng vẻ, không thấy một bóng người, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng yếu ớt.

“Cuối cùng tên đó muốn đi đâu vậy?”

Buổi tối đến nơi như vậy đúng là khiến người ta sợ hãi, Bạch Hiển đi theo người đàn ông từ xa, bọn họ đi vòng vèo rất lâu trên đường lớn, cuối cùng cũng tiến vào sâu trong khuôn viên.

Lại lái xe thêm vài trăm mét nữa, cuối cùng chiếc xe của người đàn ông cũng dừng lại, ông ta lấy ra một chiếc vali to tướng từ trong cốp xe, khập khiễng bước vào bên trong một tòa nhà.

“Cái vali đó có khi nào là đựng một cái xác không?” Bạch Hiển cảm thấy giọng mình run run, dù sao anh ấy cũng chỉ là một diễn viên đơn giản: “Hay là chúng ta gọi cảnh sát đi?”

“Lúc lên xe em đã báo cảnh sát rồi.” Hàn Phi nheo mắt: “Anh lái xe về phía trước chút nữa, sau đó anh cứ ở trong xe, em đi xuống xem thử.”

Bạch Hiển ngoan ngoãn tiếp tục lái xe về phía trước, nhưng chưa lái được bao xa, anh ấy đột nhiên nhìn thấy có một người mặc y phục đỏ tươi đứng ở giữa đường đang vẫy tay với mình.

Giẫm mạnh chân phanh, Bạch Hiển nhìn chằm chằm phía trước, mồ hôi lạnh đã chảy ra.

“Có, có người, ở giữa đường có người!” Bạch Hiển hơi kích động, nhưng khi lại nhìn về phía trước, trên đường lại không có cái gì cả.

Anh nhanh chóng bật camera giám sát trên xe, tua lại kiểm tra, nhưng camera cũng không quay được gì.

"Không đúng! Anh thật sự đã nhìn thấy mà!" Bạch Hiển nắm lấy tay lái, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh: "Vừa rồi cậu có nhìn thấy không?"

Hàn Phi không nói gì, hắn chăm chú nhìn camera của xe, trong video không hiện ra người đó, nhưng lại có quay được một cái bóng mờ mờ.

"Ở đây có một cái bóng người mờ mờ, khi quay phim ở tập thể nhà máy chế biến thịt em cũng đã gặp qua thứ tương tự." Hàn Phi cố gắng an ủi Bạch Hiển: "Chỉ là có khả năng có quỷ thôi, không có gì to tát đâu, vừa rồi em còn tưởng là gặp phải ăn vạ cơ."

"Không có gì to tát?"

Bạch Hiển vẫn còn muốn nói, nhưng đã bị Hàn Phi trực tiếp cắt ngang, hắn không còn bận tâm đến cái camera nữa: “Anh cứ ở yên trong xe chờ đến lúc cảnh sát đến hỗ trợ, em đi xem trước.”

“Hay là... anh vẫn nên đi cùng cậu thì hơn.” Bạch Hiển vừa xem xong camera, trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này anh ấy thật sự không dám ở trong xe một mình.

“Đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Không miễn cưỡng, anh là tình nguyện.” Bạch Hiển cởi dây an toàn, cùng Hàn Phi bước ra khỏi xe, anh ấy đi sát sau lưng Hàn Phi.

“Lát nữa ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, anh cứ chạy trước là được, không cần lo cho em.” Hàn Phi và Bạch Hiển sắp đi đến chỗ người đàn ông đỗ xe, bọn họ muốn xem trong xe có gì, nhưng tiếc là kính cửa sổ được làm đặc biệt, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì từ bên ngoài.

"Ông chủ một công ty giải trí, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nơi như này, hiện tại ông ta đang bị nhân cách nữ tính điều khiển, hay là bản thân bình thường?" Trong lòng Hàn Phi có rất nhiều nghi hoặc, đáp án cho những câu hỏi này đều nằm trên cơ thể người đàn ông.

“Vừa rồi ông ta vào tòa nhà này à?”

Ở chỗ sâu nhất của khuôn viên, sau khi đi qua một mảng rừng cây lớn, bên trong có một kiến trúc đầy nghệ thuật.

Vẻ đẹp độc đáo của phương Đông được tái hiện một cách sinh động trong kiến trúc này, mặc dù nó đã đóng cửa một thời gian dài, nhưng thời gian và năm tháng vẫn không thể che giấu được sự đặc biệt của nó.

“Trước đây xây dựng kiến trúc này hẳn là tốn rất nhiều tiền.” Hàn Phi đang định đi về phía trước, nhưng đột nhiên phát hiện Bạch Hiển vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Sao vậy?”

“Anh nhớ ra rồi, đây không phải bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ trước đây của Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng đó sao?" Bạch Hiển dường như biết nơi này: "Cách đây 10 năm, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này có một lượng lớn khách hàng cao cấp, muốn làm được thẻ của bọn họ còn phải cần người quen ủy thác, cũng như xác minh tài sản mới được."

"Phẫu thuật thẩm mỹ còn phải cần xác minh tài sản á?"

"Bọn họ không phải là phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản, còn có rất nhiều dịch vụ khác, nổi tiếng nhất là chỉnh hình nhân cách, nghe nói khi trẻ em còn ít tuổi, thay đổi tính cách của đứa trẻ, khiến chúng có được những phẩm cách tốt nhất của con người." Sau khi Bạch Hiển nói xong, lại nói thêm một câu: "Nghe nói rất nhiều trẻ em ở Tân Hỗ đã làm dịch vụ tương tự vào thời điểm đó, bọn chúng thực sự đã trở thành nhóm tốt nhất trong số các bạn cùng trang lứa."

"Anh có quen ai không?"

"Cái này chắc chắn phải giữ bí mật, ai lại đi nói ra chuyện con cái của họ đã làm chỉnh hình nhân cách chứ?"

"Vậy anh có biết tại sao bệnh viện này đóng cửa không?" Hàn Phi cùng với Bạch Hiển chậm rãi tiến về phía trước, càng đến gần tòa nhà đó, hắn càng cảm thấy không thoải mái, trước đây khi lần đầu tiên vào tập thể nhà máy chế biến thịt, hắn cũng có cảm giác tương tự.

"Hình như là bởi vì đã có đứa trẻ phát điên, thực ra bệnh viện này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tất cả đều bị trấn áp." Bạch Hiển rùng mình: "Chúng ta đừng nói về những chuyện khủng khiếp này nữa, hay là chúng ta hãy quay trở lại xe đợi đi?"

“Đợi một chút.” Hàn Phi ngồi xổm xuống, hắn nhìn vào trong tòa nhà dọc theo khe hở trên cửa, trên bình phong bên trong tòa nhà bị người ta dùng sơn đỏ viết lên một vài chữ lớn vô cùng đáng sợ —— Bạn đã trộm khuôn mặt của ai?

Ngoài hàng chữ kia ra, trên mặt đất còn vứt rất nhiều chiếc giày trắng bẩn thỉu xuống.

Nhìn đến đây, Hàn Phi nắm chặt ngón tay, hắn lúc này có chút hối hận lúc thay quần áo, đã không để cây gậy baton vào trong âu phục.

Nhưng Hàn Phi cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn từ trong túi quần lấy ra một cây bút chiến thuật, cầm trong tay, từng chút một đẩy cửa tòa nhà ra.

Bình Luận (0)
Comment