Địa điểm chính của liên hoan phim rất đông người, bây giờ rõ ràng chỉ là hoạt động khởi động, nhưng rất nhiều phóng viên và những người làm công tác truyền thông đã đến từ trước.
Khắp nơi vang lên tiếng hò reo, các diễn viên trẻ và diễn viên mới đổ xô đến địa điểm chính. Dưới máy quay, mọi người đều thể hiện những mặt tốt nhất của mình.
"Hạ Y Lan!"
"Chị ơi ở đây!"
"Đây là nhan sắc thần tiên gì vậy?"
Không chỉ người hâm mộ mà những người qua đường và nhân viên đều vô cùng ngạc nhiên, năm tháng không để lại dấu vết trên người Hạ Y Lan, làn da như thiếu nữ, ngoại hình không mấy thay đổi.
Chân thành mỉm cười với từng người, so với mười năm trước, Hạ Y Lan dường như được nhiều người yêu mến hơn, cô ta không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn có phần trưởng thành hơn.
Bước đi dưới ống kính và ánh đèn sân khấu, cô ta dường như là một nữ thần hoàn hảo, mỗi một ánh nhìn đều khiến người ta rung động.
Nhẹ nhàng, xinh đẹp, trưởng thành và gợi cảm, cô ta khoe mình trước ống kính, như thể cô ta không thể chờ đợi được tất cả mọi người nhìn thấy vẻ đẹp của mình.
Nghe những lời cảm thán của người hâm mộ và người qua đường, đồng thời nhìn thấy từng đôi mắt kinh ngạc, Hạ Y Lan vô cùng hài lòng.
"Xin chào, tôi tên là Hàn Phi."
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Hạ Y Lan, giọng điệu lãnh đạm đó mang theo chút lạnh lùng.
Hạ Y Lan như bị dội một chậu nước đá, cô ta hoàn hồn trước sự reo hò của người hâm mộ, quay lại nhìn về phía bên cạnh mình.
“Tôi có thể hỏi chị vài câu được không?” Sau khi tự giới thiệu bản thân, Hàn Phi đang định tiếp tục hỏi, nhưng hắn lại đột nhiên không nói nên lời.
Hắn nhìn cận cảnh khuôn mặt của Hạ Y Lan, khuôn mặt đó vô cùng xinh đẹp, không thể nhìn ra khuyết điểm nào, nhưng lại khiến hắn rùng mình một cái.
Vào một khoảnh khắc nào đó, hắn cảm thấy như thể nhìn thấy Hạ Y, khuôn mặt của hai người phụ nữ chồng lên nhau, bị những con sâu nhỏ như dây thừng móc vào nhau.
Hít hít mũi, khi Hàn Phi đến gần Hạ Y Lan, còn ngửi thấy một mùi thối rữa.
Mùi đó rất nhẹ, bị mùi nước hoa đắt tiền che giấu một cách hoàn hảo, Hàn Phi cũng không chắc chắc mùi đó rốt cuộc là phát ra từ đâu.
Fan và người qua đường không thể vào bên trong, hai bên đường đều có nhân viên bảo vệ, Hạ Y Lan không lo lắng Hàn Phi là người xấu, chỉ là cô ta không thích người khác đến gần mình.
Trong mắt vốn hiện lên một chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phi, biểu cảm rất nhanh phát sinh thay đổi.
Lúc này Hàn Phi cũng không nói nữa, dường như bị nhan sắc của Hạ Y Lan thu hút mà đứng ngây tại chỗ.
Có lẽ là chưa từng thấy một người đẹp như vậy bao giờ?
Cũng không trách Hạ Y Lan sẽ nghĩ như vậy, trước đây cô ta đã gặp rất nhiều tình huống tương tự.
"Hàn Phi? Tôi đã xem cậu diễn 'Hoa Song Sinh', trong giới trẻ kỹ năng diễn xuất của cậu được coi là đỉnh nhất." Giọng của Hạ Y Lan cũng rất hay, lời khen ngợi của cô ta có thể khiến người ta tràn đầy năng lượng.
Sự không hài lòng trong mắt đã biến mất, dưới ống kính máy quay, Hạ Y Lan thật hoàn hảo.
Cô ta rất tự nhiên đưa tay về phía Hàn Phi, như muốn khoác cánh tay của hắn cùng đi vào địa điểm chính, như vậy có thể tạo ra hiện tượng giả rằng hai bên là bạn bè, giảm bớt sự ngượng ngùng vừa rồi.
Dưới sự rèn luyện một thời gian dài ở thế giới tầng sâu, Hàn Phi lúc này đang mặc âu phục có khí chất khác hẳn những người đồng trang lứa, Hạ Y Lan cảm thấy việc bước vào địa điểm cùng lúc với Hàn Phi, bị chụp ảnh lại còn có thể thêm một số chủ đề cho mình, làm tăng mức độ nổi tiếng cho cả hai bên.
Cô ta là tiền bối trong giới nghệ thuật, đối với hậu bối phải biểu hiện ra mặt dịu dàng, quan tâm.
Trên mặt Hạ Y Lan mang theo nụ cười, nhưng chính vào lúc tay cô ta sắp chạm vào Hàn Phi, hắn lại vô thức lùi lại sau nửa bước.
Nụ cười trở nên có chút đơ cứng, Hạ Y Lan chưa từng gặp qua tình huống như này.
Động tác lùi lại sau nửa bước của hắn là nghiêm túc sao?
Tay đã giơ ra, để lơ lửng ở không trung lại càng ngượng ngùng hơn, Hạ Y Lan tiến lên phía trước một bước, sau đó vỗ nhẹ vào cánh tay Hàn Phi, như thể là đang giúp hắn phủi con bọ trên âu phục.
Khi Hạ Y Lan đến gần, Hàn Phi ngửi thấy rõ mùi của cái gì đó thối rữa, mùi đó chính là toát ra từ trên người cô ta.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì thế? Chúng ta vừa đi vừa nói." Hạ Y Lan nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Hàn Phi, cô ta vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hàn Phi sờ nhẹ chóp mũi, hắn ngửi thấy mùi của thế giới tầng sâu trên người Hạ Y Lan, thứ biến chất thối rữa đó hắn vốn dĩ cho rằng chỉ có thế giới tầng sâu mới có.
Đi bên cạnh Hạ Y Lan, Hàn Phi thỉnh thoảng lại nhìn cô ta, người phụ nữ này giống như một quả táo do phù thủy tạo ra, bề ngoài thì tươi ngon, nhưng bên trong có thể đã sớm thối rữa.
Để duy trì mãi mãi vẻ đẹp của mình, Hạ Y Lan có lẽ đã phải trả một cái giá nào đó.
Hàn Phi thường ngửi thấy đủ thứ mùi thối rữa ở thế giới tầng sâu, không thể không nói, mùi thối trên người Hạ Y Lan tương đối đặc biệt, không toát ra loại khí tức nguy hiểm, chỉ đơn giản khiến hắn cảm thấy quỷ dị và không thoải mái.
Giữ một khoảng cách nhất định, Hàn Phi khẽ cong ngón tay, hắn luôn sẵn sàng đối phó với nhiều trường hợp khẩn cấp khác nhau phát sinh.
Hạ Y Lan thì lại không hề rõ những hoạt động trong nội tâm Hàn Phi, cô ta chỉ biết rằng hắn đang nhìn mình, nhưng cô ta không chỉ không vạch trần, khóe miệng còn nhẹ nhàng cong lên. Bị một người đàn ông đẹp trai có tiềm lực, không màng danh lợi, lại trẻ hơn mình nhiều tuổi nhìn trộm, điều này đã thỏa mãn sự phù phiếm của cô ta, có lẽ cô ta cho rằng đó là một sự công nhận vẻ đẹp của mình.
Hai người cùng nhau đi đến địa điểm chính với suy nghĩ của riêng mình, Bạch Hiển đi theo sau có chút ngượng ngùng, anh ấy thực sự không ngờ rằng Hàn Phi, người mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng lại nhanh như vậy đã quen với Hạ Y Lan.
Bên ngoài địa điểm chính có các phóng viên và nhân viên truyền thông, họ được trang bị "súng dài và đại bác ngắn", các diễn viên không dám làm bất cứ hành vi nào không phù hợp.
Hàn Phi không nói nữa, cho đến khi bước vào đại sảnh tầng một của địa điểm, khi Hạ Y Lan chuẩn bị rời đi, hắn mới chủ động ngăn đối phương lại.
Nhìn thấy Hàn Phi do dự suốt chặng đường, cuối cùng khi hai người tách ra mới ngăn mình lại, Hạ Y Lan cười nhẹ: "Đây là lần đầu tiên cậu tham gia loại hoạt động này, đúng không? Đừng dè dặt như vậy, đây là danh thiếp của tôi, cứ coi như là quen thêm một người bạn."
“Chị chắc chứ?” Hầu hết bạn bè của Hàn Phi đều không thở hổn hển, nhiệt độ cơ thể của họ quanh năm đều dưới 0 độ.
"Giải Diễn viên trẻ xuất sắc năm nay chỉ thuộc về cậu, cộng thêm, đạo diễn Trương coi trọng cậu như vậy, việc cậu trở thành ngôi sao hạng A chỉ là vấn đề thời gian. Chờ sau này cậu phát triển rồi, tôi muốn thêm cậu làm bạn bè còn khó ấy chứ.” Hạ Y Lan cười rất dịu dàng, không có chút kiêu ngạo nào, nhưng đúng vào lúc cô ta chuẩn bị nói gì đó, thì bên cạnh lại có người đi tới.
Mỉm cười chào tạm biệt Hàn Phi, người phụ nữ này thậm chí còn không thèm nhìn những diễn viên mới, thái độ của cô ta với những người đó và Hàn Phi hoàn toàn khác nhau, dường như nụ cười của cô ta chỉ dành cho những người có ích với cô ta mà thôi.
“Anh Hàn!” Chiêm Lạc Lạc phấn khích chạy đến bên cạnh Hàn Phi, theo sau là các diễn viên trẻ khác của đoàn phim《Hoa Song Sinh》: “Lâu rồi không gặp! Cảm giác khi quay phim với đạo diễn Trương như thế nào? Để em kể cho anh nghe, đạo diễn Khương hiện tại rất hối hận đấy, anh ấy rất sợ rằng anh sau này sẽ không hợp tác với anh ấy nữa."
“Cậu đang lẩm bẩm cái gì ở đó vậy?” Đạo diễn Khương cũng đi tới, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Hàn Phi, trong mắt đầy an ủi. Hàn Phi là một trong những học trò của ông, ông luôn cảm thấy Hàn Phi có tiềm năng rất lớn, bây giờ hắn đã thực sự làm được: "Trailer của 《Tiểu thuyết gia huyền nghi》anh đã nghiên cứu vài lần, kỹ năng diễn xuất của cậu lại tiến bộ rồi, trước đây anh cũng không phát hiện ra cậu lợi hại như vậy đấy."
Đạo diễn Khương có thể chắc chắn rằng nếu xét về thực lực thì không ai cùng lứa diễn xuất tốt hơn Hàn Phi, khi《Tiểu thuyết gia huyền nghi》chính thức công chiếu, hắn chắc chắn sẽ vô cùng hot.
Có một câu nói là gì? Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, bay thẳng một mạch chín vạn dặm.
Trước đây, đạo diễn Khương cho rằng câu này rất phóng đại, cho đến khi ông ấy gặp Hàn Phi, người đã hoàn toàn thể hiện tài năng của mình trên màn ảnh.
"Đạo diễn Khương, anh còn nhớ kế hoạch series những câu chuyện có thật mà chúng ta đã thảo luận trước đây không? Em đã kết nối mấy vụ án lại với nhau rồi, chờ bên này xong xuôi, chúng ta có thể trực tiếp bắt đầu quay phim." Tri ân báo đáp, khi Hàn Phi sa cơ lỡ vận, đạo diễn Khương sẵn sàng chịu áp lực để cho hắn cơ hội, bây giờ có linh cảm của một tác phẩm tốt, tất nhiên hắn muốn trả ơn đạo diễn Khương.
"Đừng, anh sao mà trả nổi tiền cát xê đóng phim cho cậu." Đạo diễn Khương nói đùa, trên thực tế là không muốn làm lỡ Hàn Phi.
"Không sao, cứ coi như lúc quay《Hoa Song Sinh》, trực tiếp phân chia tiền phòng vé. Thua lỗ em gánh giúp mọi người, nếu kiếm được, mọi người cũng cùng nhau kiếm." Từ trước đến nay Hàn Phi không gia nhập bất kì công ty giải trí nào. Điều hắn nghĩ là sau này có cơ hội có thể tìm một vài người tin tưởng, tự thành lập một công ty của riêng mình, để chuyên làm một số bộ phim cho các nạn nhân xem.
Hàn Phi trước đây không tự tin vào bản thân, nhưng từ sau khi đảm nhiệm các chức vụ như quản lý tòa nhà, quản lý cửa hàng, bảo vệ, giáo viên và đồ tể nửa đêm, hắn cảm thấy tự mình lập nghiệp có lẽ sẽ không thành vấn đề.
Nói chuyện một lát với đạo diễn Khương và Chiêm Lạc Lạc, hoạt động tối nay cũng chính thức bắt đầu.
Các diễn viên lần lượt đi vào, Hàn Phi thì lại lấy điện thoại di động ra, không ngừng nhìn đồng hồ.
Hắn bây giờ khá chắc chắn rằng trên người Hạ Y Lan có vấn đề, chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà người phụ nữ đó và Hạ Y lại giống nhau như đúc, thậm chí có thể nói cái chết của Hạ Y có lẽ cũng có liên quan đến cô ta.
“Hạ Y Lan là người của công chúng nên không dễ nói chuyện, tốt hơn hết là nên mượn lực lượng cảnh sát sẽ tốt hơn.” Hàn Phi đang đứng ngoài đại sảnh, hắn đang định gọi cho Lệ Tuyết thì một giọng nói kinh tởm đột nhiên vang lên từ xa.
"Đây không phải là Hàn Phi hay sao? Tôi còn tưởng rằng cậu không thèm tham gia loại hoạt động khởi động như này cơ, quá gần gũi với giới chúng tôi, như vậy không có lợi cho việc duy trì hình ảnh của mình đâu." A Thành và nam diễn viên chính của《Tình yêu bí mật chốn đô thành》cùng nhau đi về phía đại sảnh, ông chủ của bọn họ đang cầm điện thoại cũng đi theo phía sau, vẻ mặt ảm đạm.
Hàn Phi cũng lười để ý đến A Thành, kì thực hắn cũng quên luôn tên đầy đủ của hai người này là gì rồi.
Những đồ vật và người hoàn toàn không có uy hiếp, căn bản không đáng để lãng phí thời gian và tinh lực của chính mình.
"Cũng tự tin ghê, cậu thật sự cho rằng mình đã nắm chắc trong tay rồi à?" Nam chính của《Tình yêu bí mật chốn đô thành》nở nụ cười nhẹ, ngăn A Thành lại, trực tiếp bước vào đại sảnh.
"Chờ xem kịch hay đi, không có người bảo vệ 'đôi cánh', bay càng cao, sẽ ngã càng thảm đấy." A Thành dường như biết được điều gì đó, bọn họ như thể đã sắp xếp xong mọi thứ.
Sau khi hai người vào đại sảnh, ông chủ của bọn họ cầm điện thoại di động dừng lại trong đại sảnh, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, vẻ mặt càng ngày càng nóng nảy.
"Anh không về nhà, tối nay có hoạt động rất quan trọng, nếu như em sợ thì đi chỗ khác tránh đi."
"Làm gì có quỷ? Em là tự mình dọa mình thôi! Được rồi, không nói nữa, anh phải đi vào đây."
"Anh nói với em lần cuối cùng! Chiếc giày màu trắng kia không liên quan gì đến anh, em mau vứt đi!"
"Cái rắm ý! Sao có thể là anh lại nhặt về được? Em căn bản là chưa xử lý nó!"
"Anh làm sao biết nó sẽ xuất hiện dưới gầm giường? Đứa trẻ mà em thấy trong ác mộng thì có liên quan gì đến chiếc giày? Ngày mai anh sẽ đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý! Cúp máy đây!"
Cúp điện thoại, người đàn ông chuẩn bị đi vào, nhưng lúc này chuông điện thoại lại vang lên.
Ông ta nghiến răng, khuôn mặt vốn đã ảm đạm lại càng thêm méo mó.
"Em rốt cuộc định làm cái quái gì vậy? Anh cảnh cáo em lần cuối, đừng gây rắc rối cho anh nữa!" Người đàn ông cầm điện thoại di động đi về phía nhà vệ sinh của địa điểm chính, vẻ mặt của ông ta càng ngày càng trở nên gớm ghiếc, trên trán nổi lên gân xanh, khác hẳn vẻ ngoài thường ngày.
Hàn Phi cũng nhìn thấy người đàn ông đó, đối phương từng gặp hắn ở dưới lầu, ấn tượng của hắn với ông ta rất kém.
Ngoài ra, theo manh mối do Kim Tuấn cung cấp, Hàn Phi nghi ngờ rằng người đã yêu cầu Lưu Quang ra tay chính là người đàn ông đó.
"Mấy ngày không gặp, ông ta có vẻ già đi vài tuổi." Hàn Phi đang điều tra chuyện của Hạ Y Lan, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức khác, nhưng lại tình cờ nghe được người đàn ông này nhắc đến chuyện gì đó trên điện thoại - chiếc giày màu trắng.
Trong bức ảnh tự sướng trước khi chết của Hạ Y, cũng có một chiếc giày màu trắng.
“Trong nhà ông ta cũng xuất hiện chiếc giày màu trắng sao?” Hoạt động chuẩn bị bắt đầu, các diễn viên lần lượt đi vào, nhà vệ sinh ở cuối hành lang, gần như không có người ở đó.
Hàn Phi chỉ tò mò về cuộc nói chuyện của người đàn ông, hắn lặng lẽ đi theo phía sau, nhưng khi người đàn ông bước vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang, hắn nhìn thấy một công nhân xách thùng sơn cúi đầu đi vào nhà vệ sinh.
Hắn rất chắc chắn, lúc đầu không hề có người này ở hành lang.
“Địa điểm chính này chắc là không có chỗ nào cần quét sơn, vậy thì nhân viên làm việc kia là như thế nào?” Chỉ là đứng nhìn từ xa, Hàn Phi đã phát hiện ra vấn đề.
Hắn bật chức năng ghi âm của điện thoại lên, đi về phía nhà vệ sinh, càng đến gần, hắn càng cảm thấy không ổn.
Cũng không biết là do điều hòa không sưởi ấm rồi hay do nguyên nhân nào khác mà nhiệt độ cuối hành lang rất thấp.
Nhẹ nhàng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Hàn Phi không thấy một ai trong nhà vệ sinh cả, hắn mở cửa buồng ngăn ra, vừa đẩy đến buồng ngăn thứ ba, tiếng hét thảm thiết của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ nhà vệ sinh nữ!
"Ông ta ở trong nhà vệ sinh nữ?"
Khi Hàn Phi bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, tình cờ nhìn thấy ông chủ của bọn A Thành đang đứng trước gương, giống như một người phụ nữ, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của mình, sau đó ngón tay từng chút một tóm lấy viền da mặt, như thể sẽ xé toạc toàn bộ khuôn mặt xuống vậy.
Má đã chảy máu, nhưng người đàn ông hoàn toàn không để ý, vẻ mặt quyến rũ mê người, đôi mắt không ngừng nhìn vào tấm gương trước mặt, miệng lặp đi lặp lại một câu nói trong vô thức.
"Ông đã từng thấy ngài Cánh bướm ở hoa viên số 24 chưa? Có một đứa trẻ đi giày trắng đang tìm kiếm nó."
Hai từ Cánh bướm đối với Hàn Phi là một điều cấm kỵ, hắn lập tức chuẩn bị đi đến, nhưng lúc này người đàn ông trốn trong nhà vệ sinh nữ lại từ từ trở lại bình thường.
Hắn nhìn vết máu trên mặt, vẻ mặt càng thêm âm u đáng sợ.
"Chết tiệt, chuyện này cuối cùng là như thế nào?"