Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422: Đáp Ứng Điều Kiện Nâng Cấp Điện Thờ

Chương 422: Đáp ứng điều kiện nâng cấp điện thờ Chương 422: Đáp ứng điều kiện nâng cấp điện thờ

Chuyện gặp phải tối nay dường như đã mang đến cho Bạch Hiển một chút ám ảnh tâm lý, anh ấy hoàn toàn không chạm vào điện thoại di động của mình, cảm thấy sau này sẽ ngăn không cho Hàn Phi liên lạc với mình, có khả năng còn trực tiếp đổi luôn số điện thoại di động.

"Cái này của anh hình như là một chiếc điện thoại di động giới hạn của Deep Space Technology, vứt đi thật đáng tiếc, nó chẳng qua chỉ quay video vụ án giết người thôi, anh đừng nghĩ đến nó nữa là được mà?" Hàn Phi không hiểu Bạch Hiển cho lắm, nếu như mình có một chiếc điện thoại di động phiên bản mới nhất của Deep Space Technology, đừng nói đến việc đã từng quay video vụ án giết người, kể cả có bị quỷ lấy trộm mất, hắn cũng phải tìm cách cướp lại.

“Thật sự không cần.” Bạch Hiển thấy Hàn Phi cầm điện thoại di động của mình tới gần, thì lại lùi lại một bước, sau đó anh ấy dường như nhìn thấy gì đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Sao cậu vẫn còn mang đôi giày màu trắng kia ra đây?”

“Ý của anh là cái này sao?” Hàn Phi cầm chiếc áo khoác của “quỷ sát nhân”, bên trong có bọc một đôi giày màu trắng: “Em muốn đem thứ này về nghiên cứu một chút.”

"Nghiên cứu? Ôi chúa ơi, anh đã từng thấy diễn viên lấy đạo cụ từ đoàn phim về, nhưng thực sự chưa bao giờ thấy một diễn viên nào lại lấy chứng cứ từ hiện trường vụ án giết người về cả! Cậu nên giao nó cho cảnh sát bảo quản thì hơn!" Da đầu Bạch Hiển tê dại, anh ấy cảm thấy với tư cách là một tiền bối và một người anh, thì có lý do để ngăn cản Hàn Phi tiếp tục tìm đường chết.

Cuối cùng vẫn là cảnh sát đã lấy đi đôi giày màu trắng, bảo quản nó như một trong những vật chứng vụ án.

Đến lúc này, chuyện giữa Hàn Phi và Bạch Hiển đã kết thúc, khi họ đi qua hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn cảnh sát chói lóa, thì lại nhìn thấy nhân viên bảo vệ kia.

Anh ta vẫn ngồi xổm trong góc, mặc một bộ đồng phục không vừa với cơ thể, vẻ mặt đầy bất lực.

“Tên này đã bị chính anh trai của mình lừa, cũng thật là xui xẻo.” Hàn Phi muốn hỏi thông tin liên lạc của nhân viên bảo vệ, hắn lo lắng chiếc giày màu trắng cũng sẽ tìm đến bảo vệ, muốn giao tiếp riêng tư nhiều hơn.

Nhưng hắn còn chưa đi qua, bảo vệ đã ngây ngốc đứng lên, ngơ ngác nhìn Bạch Hiển phía sau Hàn Phi, chỉ vào đối phương nói: "Anh trông rất giống một nam minh tinh mà tôi rất yêu thích, tên là Bạch Hiển."

Hành lang ban đầu rất tối, trong tình huống đó nhân viên bảo vệ cũng không có tâm tư nào để nhìn mặt Bạch Hiển, nhưng bây giờ anh ta mới nhận thấy không đúng.

“Cậu nhận nhầm người rồi.” Bạch Hiển tăng tốc, chạy nhanh như bay ra ngoài: “Tôi tên là Hắc Ấn.”

Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, cả hai lên xe trở về.

Bạch Hiển nhìn Hàn Phi đang rất tự nhiên ngồi ở vị trí ghế phụ, trên mặt nở nụ cười khổ: "Anh hùng quả thật không phải chuyện ai cũng có thể làm được, anh vẫn nên ngoan ngoãn làm một diễn viên thì hơn. Bây giờ có lẽ anh đã hiểu tại sao cậu không coi trọng những người trong đại sảnh vàng đó rồi, các người hoàn toàn không phải là người cùng đường, bọn họ cũng không lọt được vào mắt của cậu."

Trà trộn trên sàn danh lợi, những người xung quanh dường như lần lượt đều bị bao bọc trong bong bóng, mặc dù lơ lửng trên không, sặc sỡ loá mắt, nhưng đây không phải là thứ mà một người thực sự nên theo đuổi.

Trong lòng Bạch Hiển vô cùng cảm khái, đêm nay dường như cũng đã khiến anh hiểu ra một số đạo lý, khi anh đang định nói điều gì đó từ trong lòng, Hàn Phi đột nhiên đặt chiếc điện thoại di động của anh bên cạnh.

“Sao vậy?”

"Đạo diễn Trương đã gọi cho anh hai mươi lần, hai chúng ta nên nói gì bây giờ?"

"Hỏng rồi! Anh quên mất luôn anh ấy!"

Hai người nhanh chóng gọi video cho đạo diễn Trương, bọn họ vốn muốn chụp ảnh xe cảnh sát phía sau để chứng minh mình không nói dối, nhưng sau khi đầu dây bên kia kết nối, bọn họ đã nhìn thấy sắc mặt xanh mét của đạo diễn Trương.

"Tôi làm đạo diễn lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thay diễn viên lên bục nhận đề cử, hai người bây giờ đến đâu rồi?"

"Chúng em vẫn đang ở ngoại ô, cảnh sát vừa mới rời đi."

“Vậy thì hai người cũng đừng vội quay về, hoạt động cũng sắp kết thúc rồi, chú ý an toàn, đi đường cẩn thận.” Đạo diễn Trương tuy rằng tức giận không nhẹ, nhưng cũng tỏ ra thấu hiểu, trong lời nói quan tâm là nhiều hơn.

Thật ra tối nay ông ấy đã lên xuống bục không biết bao nhiêu lần, trong lòng vừa là khổ sở nhưng cũng là vui mừng, diễn viên do mình dẫn dắt càng nhận được nhiều đề cử, thì trên mặt của mình cũng càng rạng rỡ hơn. Giống như đi họp phụ huynh, là một phụ huynh luôn được khen ngợi vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hiển lái xe đưa Hàn Phi về tận cửa nhà, khi nhìn thấy Hàn Phi vẫn sống trong một cư xá cũ như vậy, đã vô cùng kinh ngạc.

"Hàn Phi, cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn sống ở nơi như này? Anh khuyên cậu nên sớm mua một căn nhà của riêng cho mình ở thành phố thông minh, bất kể là để sống thoải mái hơn hay để đầu tư có lời, đều rất cần thiết.” Bạch Hiển nói cũng rất có lý: “Ngoài ra, cậu đã trở thành minh tinh rồi, vẫn còn sống trong một cư xá hầu như không có an ninh, như vậy quá không an toàn.”

“Vậy thì anh lại coi thường nơi em ở rồi.” Hàn Phi xuống xe: “Chung cư mà các anh ở đều có bảo vệ và AI canh giữ, còn chỗ em thì xung quanh đều có cảnh sát mai phục, Cánh bướm ngày nào còn chưa bắt được, cư xá em ở chính là cư xá an toàn nhất ở Tân Hỗ.”

Với nụ cười chuyên nghiệp trên môi, Hàn Phi bước vào cư xá mà mình thuê.

Mắt tiễn Hàn Phi rời đi, trong mắt Bạch Hiển hiện lên một sự ngưỡng mộ mà anh thậm chí không nhận ra: "Tên này sống thật đơn thuần, trước đây có lẽ mình cũng đã rất đơn thuần theo đuổi qua một số thứ nào đó."

Mở cửa phòng ra, Hàn Phi đã trở về nhà trước mười hai giờ, hắn nhìn đồng hồ trên tường thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tắm rửa, ăn uống, chỉnh lý manh mối, khi đến gần 0 giờ nửa đêm, hắn mới leo vào trong máy chơi game.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cũng đang tìm manh mối về Cánh bướm, mình phải hoàn thành kế hoạch của mình, trước khi bọn họ chắc chắn rằng Cánh bướm đã hồn phi phách tán."

Đội mũ bảo hiểm trò chơi lên, Hàn Phi khởi động trò chơi.

Cảm giác ẩm ướt truyền đến khắp cơ thể, như ngấm vào bên trong linh hồn, khi thành phố bị nhuộm đỏ, máu cũng đang chảy trong ý thức của Hàn Phi.

Máu kia không phải của hắn, tất cả đều chảy đến từ phía sau lưng hắn.

Mở mắt ra, Hàn Phi đã xuất hiện ở nơi mình offline.

Hắn nhìn đôi tay của mình, làn da tái nhợt không dính chút máu nào.

"Thế giới màu máu mà chỉ có thể nhìn thấy khi đăng nhập vào trò chơi kia rốt cuộc đang xảy chuyện gì vậy? Có vẻ như chỉ có tồn tại không thể nhắc đến mới có thể nhìn thấy nơi đó..."

Nghe thấy tiếng nói thầm của Hàn Phi trong phòng, cửa phòng khách trực tiếp mở ra, Ứng Nguyệt và Huỳnh Long bước vào.

"Quản lý cửa hàng, phụ cận tòa nhà chết chóc đã bắt đầu xuất hiện một số lượng lớn quỷ quái bị sợi dây sinh mệnh quấn quanh, bọn chúng dường như đã nhận ra Cánh bướm đã hồn phi phách tán." Khuôn mặt Huỳnh Long đầy lo lắng, không dễ gì cuối cùng anh ta mới có một môi trường an bình, nhưng bên ngoài luôn có kẻ muốn phá hủy tất cả những thứ này.

"Quái vật của khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ dường như đều có sợi dây sinh mệnh của chính mình, xem ra bọn chúng đã không đợi được nữa rồi." Hàn Phi liếc nhìn thể tích máu của mình, chỉ còn một giọt máu mà hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy, toàn bộ đều dựa vào kỹ năng diễn xuất bậc thầy.

“Mọi người chờ một chút.” Hàn Phi mở bảng thuộc tính ra, liếc nhìn trạng thái tiêu cực của mình, sau khi hắn phát hiện nguyền rủa mình phải chịu lại có thêm một cái, thì trong tim hắn bắt đầu xuất hiện một tia mong đợi.

Tiếp tục nhìn xuống, khi cảnh sát tiếp tục bắt được những kẻ sát nhân có liên quan đến vụ án giết người trong tòa nhà chết chóc trong hiện thực, thì âm đức của Hàn Phi vẫn luôn từ từ tăng lên, bây giờ đã đạt được 101.

“Nâng cấp điện thờ còn có yêu cầu tối thiểu đối với danh vọng.” Hàn Phi vuốt trang thuộc tính, hắn phát hiện danh vọng của mình đã tăng vọt lên 97.

Hắn không biết những người hàng xóm đã sử dụng cái tên Hàn Phi như thế nào, cảm giác mọi người đã hoàn toàn giải tỏa được cơn điên đè nén trong lòng, điều này khiến hắn có một dự cảm vô cùng tồi tệ.

"Có khi nào mình sau này ở bên ngoài chỉ cần nói tên là Hàn Phi, thì trong nháy mắt sẽ có một đám lệ quỷ đỏ mắt muốn giết chết mình không?"

Người sợ nổi tiếng như lợn sợ vỗ béo, nhưng Hàn Phi cũng không còn cách nào khác, muốn nâng cấp điện thờ thì phải có danh vọng, đây cũng là bước cơ bản nhất để trở thành không thể nhắc đến.

"Không thể nhắc đến khác đều là ai ai cũng đều biết tên của nó, nhưng không dám nói ra... Mình dường như hiểu tại sao hệ thống không khuyến nghị người chơi xây dựng điện thờ của riêng mình trước level 30 rồi."

Một người chơi chưa đến level 20, tên tuổi của hắn đã bị vô số oán niệm biết đến.

Hàn Phi chỉ mỗi nghĩ đến đám lệ quỷ buổi tối đều nhắc tới, nguyền rủa tên của mình thôi, thì đã thấy sởn tóc gáy rồi.

"Không ngờ rằng mình ở âm phủ cũng lại nổi tiếng nhanh đến vậy, mình phải nhanh chóng gọi những người hàng xóm quay trở về, bọn họ gây ra ồn ào lớn quá rồi! Nếu tiếp tục phát triển với tốc độ này, danh vọng của mình sẽ tăng vọt lên con số 200 mất, đặc biệt là Đại Nghiệt, nhất định phải tìm nó về!"

Đưa Ứng Nguyệt và Huỳnh Long ra khỏi phòng, Hàn Phi dự định tối nay sẽ đến phố Từ Đường chờ đợi, khi danh vọng đạt đến 100, hắn sẽ trực tiếp nâng cấp điện thờ.

Triệu tập các cư dân của tòa nhà chết chóc, Hàn Phi đích thân gặp mặt quỷ nhảy lầu, nhân lúc cô ấy tỉnh táo một chút, mời cô ấy cùng đến phố Từ Đường.

Có người phụ nữ lột xác hận ý thất bại này, trong tim Hàn Phi cũng không quá hoảng loạn nữa.

Trên đường đi, tranh thủ thời gian để hoàn thành một nhiệm vụ rank G. Hiện tại nhiệm vụ ở khu vực tòa nhà chết chóc đã cơ bản được hoàn thành bởi một mình Hàn Phi, nhưng hắn thậm chí còn chưa đạt đến level 20.

Đi đến phố Từ Đường, Hàn Phi một mình bước vào chỗ trung tâm nhất của nhà từ đường kia, các cư dân của tòa nhà chết chóc thì đứng canh ngoài cửa, mọi người đang chờ hắn thắp sáng điện thờ.

Bình Luận (0)
Comment