Ngồi trên chiếc quan tài màu đen do Tiếng ca để lại, trên tay Hàn Phi cầm chiếc hộp nhạc bị khắc nguyền rủa, hắn giống như một người bình thường khi rảnh rỗi đang thư giãn nghe nhạc vậy, ngâm nga bài hát chiêu hồn, ngón tay khẽ gõ nhẹ vào nắp quan tài.
Giá trị danh vọng vẫn không ngừng tăng lên, Hàn Phi như thể đã mở ra chiếc hộp Pandora, giải phóng toàn bộ dục vọng và thù hận tích tụ của những người hàng xóm ra ngoài.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bảng thuộc tính trong mắt của Hàn Phi lại phát sinh thay đổi lần nữa.
Khi danh vọng cũng đạt đến 100, Hàn Phi đặt chiếc hộp nhạc xuống, chậm rãi đi đến trước mặt điện thờ của mình.
Vén tấm vải đen dày cộp ra, trong điện thờ ẩn hiện tượng thần của hắn, bản thân đang cười điên dại một cách cuồng loạn, khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
"Cuối cùng cũng coi như đã vượt qua được giai đoạn đầu khó khăn nhất."
Hàn Phi trong tình trạng chỉ còn một giọt máu, đã sống vài ngày trong thế giới tầng sâu, điều này trước đây căn bản là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng ra, không ai có thể làm được, ngay cả người quản lý tòa nhà tiền nhiệm cũng không làm được.
Thực ra từ khi còn rất sớm, Hàn Phi đã làm được rất nhiều việc mà Phó Sinh chưa từng làm được, chỉ là hắn tự mình không ý thức được.
Cánh tay duỗi vào trong điện thờ, ngón tay Hàn Phi đặt xuống tượng thần của hắn, thời điểm hắn chạm vào tượng thần, tất cả mảnh ký ức trong tâm trí đều bắt đầu rung động, từ sâu trong đại dương ký ức vang lên một tiếng cười điên dại kinh hãi, thân ảnh đứng trong cô nhi viện màu máu ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn từ cô nhi viện đi ra.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã đáp ứng đủ điều kiện để nâng cấp điện thờ, có tiến hành nâng cấp không?"
"Có!"
Nhấn nút xác nhận, ngón tay của Hàn Phi như bị một lực nào đó gắn vào điện thờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mối liên hệ giữa mình và điện thờ đã sâu hơn, như thể cả hai được buộc vào nhau bằng một sợi dây vô hình.
Cũng chính lúc này, Hàn Phi phát hiện tượng thần trong điện thờ dường như có sinh mệnh, tổn thương tượng thần, dường như chính là tổn thương chính mình.
Giá trị âm đức trong bảng thuộc tính đang giảm đi nhanh chóng, cùng với việc âm đức của Hàn Phi biến mất, một sức sống khó tả bắt đầu tỏa ra từ trên tượng thần.
Sau khi nuốt hết 100 âm đức của Hàn Phi, tượng thần trong điện thờ đã mở mắt ra!
Trong đôi mắt đó vậy mà lại có có một ngọn lửa điên cuồng và tuyệt vọng, nhìn vào nó như đang nhìn tiếng cười điên dại vậy!
"Quá giống rồi……”
Mối ràng buộc giữa tượng thần và Hàn Phi như ngọn lửa nuốt chửng bọn họ, đốt cháy ký ức của họ.
Ngọn lửa vô hình lan tràn trên người Hàn Phi, thiêu đốt đến tận sâu trong tâm trí của hắn, đến khi sắp chạm vào vị trí của hộp đen thì mới đột nhiên biến mất.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Điện thờ của bạn đã thành công lên level 1! Điện thờ sẽ căn cứ phạm vi chịu đựng của cơ thể người chơi và đặc tính linh hồn ngẫu nhiên tạo ra một mục năng lực của cấp bậc không thể nhắc đến!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Điện thờ của bạn đã mở khóa thành công năng lực đầu tiên - Sương hồn."
"Sương hồn (năng lực bị động độc quyền của điện thờ): Linh hồn của bạn bị bao bọc trong sương mù vĩnh cửu, không ai có thể nhìn thấy rõ con người thật của bạn, bao gồm cả chính bạn."
"Sau khi năng lực này được kích hoạt, khu vực xung quanh của điện thờ sẽ bị bao phủ trong sương mù, im lặng chết chóc, tuyệt vọng, hoang tàn, ngay cả tồn tại không thể nhắc đến cũng không thể nhìn xuyên qua lớp sương mù."
"Sau khi sở hữu năng lực bị động này, tất cả các thuộc tính, tình trạng thể chất và linh hồn của bạn sẽ bị bao phủ bởi sương hồn, không ai có thể nhìn thấu được bạn."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Lần nâng cấp thứ hai của điện thờ yêu cầu 500 danh vọng và 500 âm đức, xin hãy nhanh chóng nâng cấp! Nếu không, sương mù lan rộng có thể thu hút sự chú ý của những tồn tại đáng sợ nhất trong thế giới tầng sâu, có thể bạn sẽ bị tất cả mọi người coi như kẻ thù!"
Một làn sương mờ ảo bay ra từ điện thờ, che khuất tượng thần, bao phủ từ đường, rồi lan ra xa hơn.
Người ở trong sương mù, Hàn Phi không cảm thấy có chút dị thường nào, dường như hắn đang ở trong vòng tay của mẹ mình, nhưng sương mù ngược lại khiến hắn cảm thấy yên tâm.
Điện thờ đã thành công nâng cấp lên level 1, Hàn Phi cũng có được năng lực thứ nhất của cấp bậc không thể nhắc đến, chỉ là năng lực này là một năng lực bị động.
"Sương hồn có thể ảnh hưởng đến không thể nhắc đến, bây giờ thậm chí không thể nhắc đến cũng không nhìn rõ nội tình của mình, có điều... nó có tác dụng gì? Mình vẫn không thể đánh bại được bất kỳ ai!"
Năng lực mà điện thờ có chỉ cần nhìn hai phần, đầu tiên là năng lực chịu đựng của bản thân người chơi, Hàn Phi hiện tại mới chỉ đạt level 16, tuy rằng thể lực đã đạt tới 26 điểm, nhưng muốn chịu đựng nguyền rủa công kích của không thể nhắc đến vẫn vô cùng khó khăn.
Thứ hai, năng lực của điện thờ cũng liên quan đến đặc tính linh hồn của chính người chơi, Hàn Phi không biết đặc tính của chính mình là gì, xem ra hệ thống hình như cũng không nhìn ra được cái gì.
Cộng thêm bản thân điện thờ bị Cánh bướm nuôi dưỡng lâu ngày ở trong sương mù đen, các loại tai nạn ngoài ý muốn cộng lại với nhau, cho nên mới có kỹ năng ẩn giấu bị động sương hồn này xuất hiện.
Sương mù phiêu tán, các cư dân của tòa nhà chết chóc lần lượt chạy vào từ đường, họ lo lắng Hàn Phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Quản lý cửa hàng, sương mù này là cậu tạo ra à?” Huỳnh Long đứng trong sương mù với gương thần trên lưng, bọn họ vô cùng ngạc nhiên phát hiện, sương hồn trông giống như sương mù thông thường, nhưng lại có thể ngăn chặn được cảm nhận của oán niệm: "Có chút kỳ quái! Cậu rõ ràng đứng ở trước mặt tôi, tôi có thể nhìn thấy cậu, nhưng lại không cảm nhận được sự tồn tại của cậu, sương mù này có thể ảnh hưởng đến oán niệm sao?"
“Đừng nói đến oán niệm, ngay cả không thể nhắc đến cũng không thể nhìn thấu sương mù.” Sau khi điện thờ được nâng cấp thành công, Hàn Phi lấy thức ăn mà Từ Cầm để lại trong ô vật phẩm và nhai cho đến khi full cột máu.
Năm ngón tay nắm chặt, nhìn thấy lượng máu của mình đã trở lại bình thường, Hàn Phi cũng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
“Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, bây giờ đến lượt chúng ta phản công rồi!” Hai mắt Hàn Phi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khóe miệng hiện lên nụ cười nham hiểm.
“Nhưng… trong khoảng thời gian này hình như cũng không có ai tới bắt nạt chúng ta mà?” Huỳnh Long chớp mắt một cái, có chút không hiểu hỏi.
"Khu vực tòa nhà chết chóc là thuộc về chúng ta, quỷ quái từ các khu vực khác dám đến, thì đó chính là khiêu khích chúng ta." Ngón tay Hàn Phi chắp lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao không lưỡi: "Sương hồn lan tràn, người ở bên ngoài không biết tình huống của chúng ta, chúng ta sẽ nhân cơ hội này giết hết toàn bộ quỷ quái xông vào, để đám người bên ngoài sợ hãi hơn, không dám hành động hấp tấp."
Trong hiện thực Hàn Phi đã có cái nhìn tổng quát đối với bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, khu vực đó ít nhất tồn tại ba hận ý, nhưng đáng chú là cho dù có ba hận ý, vẫn không dám đặt chân tới khu vực tòa nhà chết chóc, điều này chứng tỏ thực lực cá nhân của họ không bằng Cánh bướm.
"Cánh bướm đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, dường như chuẩn bị cho việc biến thành không thể nhắc đến, nhưng chính vào đêm hồi hồn, chúng ta đã nhân lúc yếu nhất mà giết chết nó. Nếu ngày đó chúng ta thất bại, thì Cánh bướm sẽ có hai điện thờ, lại kế thừa cái kén khổng lồ của tòa nhà chết chóc có xác suất tái sinh cao, trở nên đáng sợ hơn."
"Những quỷ quái ở khu vực khác chỉ biết rằng khu vực tòa nhà chết chóc đã trải qua nhiều thay đổi lớn, sương đen đầy tử ý đã tiêu tan, nhưng chúng vẫn chưa xác định được có phải Cánh bướm đã hồn phi phách tán hay không. Bây giờ sương hồn của tôi lại bao phủ ở đây một lần nữa, chúng ta thể hiện ra càng mạnh mẽ, bọn chúng sẽ càng sợ hãi. Nội tâm cũng sẽ tiếp tục dao động, nghĩ rằng Cánh bướm không những không chết mà còn trở nên mạnh mẽ hơn."
Hàn Phi nói ra tất cả suy nghĩ của mình, trước khi hắn có được thực lực vượt qua Cánh bướm, phải dùng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng được.
"Sương mù này của cậu tôi chưa từng thấy bao giờ, xem ra điện thờ của cậu cũng vô cùng đặc biệt." Gương thần ghé sát trên gương, mở to mắt nhìn ra bên ngoài, sương mù dính vào gương, khiến ông ấy có chút mờ mịt: "Chưa nhìn thấy, thực sự chưa nhìn thấy loại năng lực này."
"Sương hồn sẽ còn tiếp tục lan rộng, bây giờ chúng ta phải tạo ra một hiện tượng giả, sương hồn phát tán đến đâu, chúng ta sẽ giết đến đó, không để lại bất kì ai sống sót, như vậy những quỷ quái ở các khu vực khác kia mới sợ hãi, hoảng loạn, để tranh thủ nhiều thời gian hơn cho chúng ta.” Hàn Phi không biết sương mù cuối cùng sẽ lan đến đâu, hắn chỉ muốn quấy đục nước, khiến quỷ quái ở các khu vực khác sau này phát hiện ra mối liên hệ giữa điện thờ và sương hồn trễ hơn.
Kỳ thực hắn cũng bị ép không còn cách nào khác, điện thờ của người khác thì người bình thường căn bản không dám động vào, nếu động vào thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị không thể nhắc đến giết chết. Nhưng hắn thì lại khác, nếu thực sự có một tên ngốc đến và đập phá điện thờ của hắn, thì có khi hắn đến việc tìm ra kẻ đã đập phá điện thờ của mình cũng phải mất một thời gian dài.
Có điều hiện tại cũng tốt, dù sao tất cả đều bị sương mù che phủ, người ngoài cũng không nhìn ra sương hồn là phát tán ra từ bên trong điện thờ.
Cùng các cư dân của tòa nhà chết chóc hành động, Hàn Phi bắt đầu "thanh lọc" lần thứ hai khu vực tòa nhà chết chóc.
Sương hồn là năng lực của điện thờ Hàn Phi, không chỉ không có ảnh hưởng đến hắn, còn có các phần thưởng ẩn khác nhau. Ví dụ như, hắn có thể cảm nhận được vị trí của một số oán niệm trong sương hồn. Trong sương mù, tốc độ khôi phục lượng máu, tốc độ di chuyển và sức mạnh của hắn đều được cải thiện đáng kể.
Ngoài ra, Hàn Phi còn phát hiện những oán niệm có độ thiện cảm càng cao với hắn, lại càng ít bị sương hồn ảnh hưởng hơn, có lẽ là do họ nguyện ý thờ phụng điện thờ của hắn.
Bản thân sương hồn không có gì lợi hại, nhưng tất cả những người bên ngoài bị nuốt vào trong sương hồn lại không ai được tha.
Từng sợi dây sinh mệnh bị đứt, hận ý ẩn nấp ở khu vực khác có chút ngồi không yên rồi, nhưng khi bọn họ nhìn vào sương hồn lại phát hiện, dựa vào năng lực của hận ý cũng hoàn toàn không nhìn thấu sương hồn, hấp tấp xông vào bên trong, thậm chí còn có nguy cơ bị lạc nữa.
Trong một đêm, khi hận ý ngập ngừng do dự, sương hồn đã hoàn toàn bao trùm khu vực tòa nhà chết chóc, đồng thời còn nuốt chửng cả một con đường phía bên bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Cho đến lúc này, tốc độ khuếch tán của sương hồn mới bắt đầu chậm lại.
"Phạm vi bao phủ và tốc độ khuếch tán của sương hồn này dường như có liên quan đến sức mạnh của ý thức và linh hồn của tiếng cười điên dại."
Hàn Phi đứng cùng với quỷ nhảy lầu Trang Văn, có Trang Văn ra tay, đám người bên ngoài khu vực tòa nhà chết chóc rất nhanh sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng đây vẫn chưa được coi là kết thúc, bọn họ bây giờ lại đi đến rìa của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
"Theo tính cách của Cánh bướm, nó nhất định sẽ đi báo thù."
Dưới sự che giấu của sương hồn, Hàn Phi và các cư dân của tòa nhà chết chóc lần đầu tiên tiến vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Trước đây Hàn Phi không dám để quỷ nhảy lầu tiến vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ vì cô ấy sẽ bị phát hiện ngay khi đi vào, tuyệt vọng gần với hận ý không thể che giấu một cách hoàn hảo, nhưng bây giờ thì khác, có sương hồn che chắn, không ai có thể nhìn rõ trong màn sương lớn đã phát sinh chuyện gì.
"Tăng tốc độ lên, đừng cho bọn chúng có thời gian phản ứng lại!" Sương hồn của Hàn Phi chỉ có năng lực ẩn giấu, nhưng hắn muốn khiến mọi người nghĩ rằng sương hồn đồng nghĩa với chết chóc.
Khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hoàn toàn khác với khu vực tòa nhà chết chóc, dường như ở đây thường xảy ra động đất và các thảm họa khác nhau, các tòa nhà nghiêng nghiêng lệch lệch, vặn vẹo biến dạng, giống như trái tim của con người trong bệnh viện đó vậy.
Càng đi sâu vào bên trong, cảm giác hoang đường quỷ dị càng mạnh mẽ.
Trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hầu như không nhìn thấy linh hồn hình người bình thường nào, tất cả tiếc nuối và chấp niệm đều bị con người thay đổi, trong số bọn chúng có một số linh hồn không có ngũ quan, số ít có ngũ quan, nhưng mặt cũng bị rạch lung tung.
Chỉnh hình rõ ràng là để bản thân trở nên xinh đẹp hơn, nhưng tiếc nuối và linh hồn ở khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ còn xấu hơn vô số lần so với khu tòa nhà chết chóc.
Bọn họ khiếm khuyết, quỷ dị, phần đẹp nhất trong linh hồn dường như đã bị lệ quỷ khác cướp mất.
Nếu như nói khu vực tòa nhà chết chóc vẫn mơ hồ như một cư xá bình thường thì khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hoàn toàn như một cơn ác mộng của bệnh nhân méo mó.
Bọn Hàn Phi chỉ đi vào đường phố ngoại vi nhất của khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cho dù vậy, họ đã nhìn thấy vô số cảnh tượng tàn khốc và đáng sợ, ở khu vực này, con người đã mất đi nhân cách cơ bản nhất và bị tùy ý đối xử như đồ vật.
"Khu vực tòa nhà chết chóc cất giấu những mảnh ký ức của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm, còn có một số điện thờ bảo vệ, nên mới miễn cưỡng còn giữ được một số thứ đẹp đẽ. Khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có lẽ mới chính là diện mạo thực sự của thế giới tầng sâu, cũng chẳng trách Phó Sinh lựa chọn con đường phá hủy hoàn toàn này."
Nhìn thấy đủ thứ tàn nhẫn đáng sợ, nhưng Hàn Phi vẫn không thay đổi quyết định của mình, đây có lẽ chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Phó Sinh.
Không tiến sâu vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, Hàn Phi đã dùng dao tái sinh để làm tiêu chuẩn thử mức độ tanh của máu, quét sạch đường phố bao trùm trong sương hồn.
Dưới sự ẩn giấu của sương mù, hắn và các cư dân của tòa nhà chết chóc để lại dấu ấn của Cánh bướm trên đường phố.
“Hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nhất định sẽ tới điều tra, đồng thời tìm cách quấy nhiễu tầm nhìn của bọn họ.” Nhện không biết đã đi đâu, lão quỷ từ bỏ tất cả, chui vào dao tái sinh, toàn bộ khu vực tòa nhà chết chóc chỉ còn lại quỷ nhảy lầu Trang Văn có thực lực gần với hận ý, nhưng một mình cô ấy căn bản không phải là đối thủ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ bị kẹp ở giữa công viên vui chơi giải trí và tòa nhà chết chóc, mình phải nhanh chóng tạo ra xung đột giữa công viên vui chơi giải trí và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ mới được." Hàn Phi dựa vào những người hàng xóm đã truyền tên của mình ra bên ngoài, tiếp theo hắn phải thực sự bắt đầu lấy thân phận hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hành động rồi, vừa hay hiện tại hắn có sương hồn bảo vệ, cũng không có ai nhìn thấy nội tình của hắn.
“Phải tập hợp với bọn Từ Cầm trước đã, tìm Đại Nghiệt trở lại rồi tính tiếp.” Danh vọng của Hàn Phi vẫn đang lên cao, hắn thực sự sợ hãi rồi.
Sử dụng nhóm chat chết chóc, Hàn Phi muốn liên lạc với Haha, nhưng hồi lâu không có phản hồi, lông mày hắn từ từ nhăn lại.
Sau khi đợi thêm mười phút, một cư dân khác đã rời khỏi tòa nhà chết chóc gửi một tin nhắn trả lời - "Chúng tôi đã bị một thứ gì đó truy đuổi, mọi người tách nhau ra hết rồi!"
"Bây giờ mọi người đang ở đâu?"
"Trong trung tâm thương mại ở ngã tư đường Phúc Thọ và đường Hạnh Phúc! Mọi người tốt hơn không nên đến đây, thứ đó bị hận ý bao bọc rồi!"
Trong nhóm chat không thấy cư dân tòa nhà chết chóc trả lời nữa, Hàn Phi nhớ lại bản đồ của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm, trung tâm thương mại mà cư dân tòa nhà chết chóc cho biết nằm ở giữa công viên vui chơi giải trí và khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nơi đó bị người quản lý tòa nhà tiền nhiệm đánh dấu một dấu chấm hỏi.