Bên trong bản đồ của quản lý tòa nhà tiền nhiệm chỉ có một số rất ít tòa nhà được đánh dấu bằng dấu hỏi chấm, Hàn Phi tạm thời vẫn chưa rõ ý nghĩa của các dấu hỏi chấm, hắn trước đây chưa từng vào những tòa nhà tương tự.
“Trung tâm thương mại mà cậu ấy đang nói đến tôi biết.” Gương thần đang ghé sát trên gương đột nhiên nói, sương mù quá dày, khiến ông ấy có chút không nhìn rõ vị trí của Hàn Phi: “Rất lâu trước đây chủ nhân của trung tâm thương mại đó là một con quỷ rất đặc biệt, anh ta duy trì được lý trí và tất cả ký ức lúc còn sống của mình, trong thế giới tầng sâu thu nhận những quỷ quái cùng đường bí lối, cung cấp nơi trú ẩn cho những du hồn qua lại."
"Cung cấp nơi trú ẩn cho quỷ quái?"
“Đúng vậy, trước khi gặp cậu, tôi cảm thấy anh ta là tên ngốc lớn nhất trong mảng đêm đen tối này, làm một chuyện căn bản không thể có một cái kết có hậu.” Lời của Gương thần không đúng lắm, tựa hồ có cảm giác tự ti: "Giao lộ giữa đường Phúc Thọ và đường Hạnh Phúc là nơi giao nhau của một số khu vực đặc biệt, thuộc khu vực không ai quản lí, quỷ quái nhảy ra từ các khu vực khác đều tập trung ở đó, được chủ nhân của trung tâm thương mại thu nhận. Trước đây khi các khu vực khác chưa xuất hiện không thể nhắc đến, khu vực lân cận của trung tâm thương mại được coi là tương đối an toàn, bởi vì không có hận ý nào có thể giết chết chủ nhân của trung tâm thương mại, mà không kinh động đến hận ý của các khu vực khác."
"Chủ nhân của trung tâm thương mại ban đầu thực sự nghĩ như vậy, nhưng sau đó anh ta phát hiện ra mình đã đánh giá thấp ác ý bên trong nhân tính, kẻ thù lớn nhất của anh ta không phải là quỷ quái ở những khu vực khác, mà là những con quỷ mà anh ta thu nhận."
"Người có tốt có xấu, người sau khi chết cũng như vậy, có một số linh hồn đã bị tà ác thấm đẫm, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng ẩn chứa ác ý."
Trong lời nói của Gương thần có chút thất vọng, trong đáy mắt mơ hồ có ngọn lửa màu đen đang bùng cháy, đáng tiếc bất kể ông ấy trở thành cái gì, cũng không thể rời khỏi chiếc gương.
"Chủ nhân của trung tâm thương mại đã bị chính quỷ quái mà mình thu nhận tấn công bao vây, đêm hôm đó anh ta đã vứt hết tất cả hàng hóa của mình, suýt chút nữa còn hồn phi phách tán hoàn toàn."
Không có ai quấy rầy Gương thần, mọi người đều đang đợi ông ấy nói tiếp, nhưng ông ấy dường như nhận ra điều gì đó, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
"Nếu như các cậu muốn đi đến đó, tôi có thể dẫn đường, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là các cậu không nên đi vào trung tâm thương mại đó, bây giờ hàng hóa bán trong trung tâm thương mại đó đã không còn là những thứ bình thường nữa rồi, bọn chúng niêm yết giá của linh hồn và máu thịt, bày kí ức và nội tạng lên giá hàng, các cậu sẽ thấy sự thật tàn khốc nhất trong mảng đêm đen tối này ở đó."
Khu vực tòa nhà chết chóc là khu tân thủ của 《Cuộc sống hoàn hảo》, bước ra khỏi khu vực tòa nhà chết chóc mới có thể coi là nhìn thấy thế giới tầng sâu thực sự.
"Không sao, tôi tốt xấu gì cũng đã kinh doanh một cửa hàng tiện lợi, lần này tới đó coi như là học hỏi chút kinh nghiệm làm ăn lớn với người cùng ngành, nhân tiện xem có nhập được lô hàng nào không nhỉ." Hàn Phi hiện tại không liên lạc được với những người hàng xóm ở bên ngoài, hắn có lý do buộc phải đi.
“Tôi biết không thể ngăn cản cậu.” Ngón tay của Gương thần vẽ một biểu tượng trên gương, giống như là một cái đầu người bị bàn tay bắt được: “Chỉ cần các cậu nhìn thấy trên người ai có vẽ hoa văn tương tự như này, thì phải nhanh chóng tránh xa, bọn chúng chính là những kẻ điên đã tấn công chủ nhân của trung tâm thương mại trước đây. Trong linh hồn của những tên đó chứa đầy ác ý, bọn chúng lấy giết chóc làm khoái lạc, mỗi lần giết một oán niệm đều khắc một cái đầu lâu lên linh hồn của mình, giam cầm ký ức của oán niệm đó vào trong cơ thể mình. Đa phần bọn chúng không có lý trí, không biết suy nghĩ, chỉ biết giết chóc cho vui, nhưng trong số đó có mười người là ngoại lệ, mười tên đó quỷ quyệt và xảo trá, trốn trong trung tâm thương mại, bọn chúng tự gọi mình là mười ngón."
“Trong mười ngón này có tồn tại hận ý không?” Hàn Phi đối với điều này càng thêm tò mò.
“Tôi chỉ biết rằng mười mấy năm trước, trong số bọn chúng không có hận ý, nhưng hiện tại tôi nghi ngờ rằng ít nhất một trong số chúng đã lột xác thành hận ý rồi.” Gương thần rất thận trọng: “Oán niệm muốn trở thành hận ý vô cùng khó khăn, cần phải đốt cháy ngọn lửa màu đen của hận ý, để ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, tái sinh từ đống tro tàn của ký ức. Nhưng mười người bọn chúng dường như đã chọn một con đường cực đoan hơn, lấy ác ý thuần túy thay thế hận ý, bọn chúng chuyển hóa tất cả hận ý trong nội tâm thành cái ác đối với thế giới và những người xung quanh, tự thỏa mãn bản thân bằng cách liên tục làm tổn thương và tạo ra tuyệt vọng."
"Trong trung tâm thương mại chỉ có mười ngón cần chú ý thôi sao? Trung tâm thương mại đó vừa hay ở ngay giao lộ của vài khu vực, nhưng không có khu vực nào chịu ra tay với bọn chúng, điều này thật sự rất kỳ lạ." Mặc dù thực lực của mười ngón cũng rất đáng sợ, nhưng Hàn Phi cảm thấy tòa nhà có thể khiến Phó Sinh đánh dấu chấm hỏi, không thể chỉ có hận ý mà thôi, hắn cảm thấy với tính cách của Phó Sinh, bên trong trung tâm thương mại chắc chắn còn có những bí mật khác được cất giấu.
“Hết rồi.” Gương thần lắc lắc đầu: “Đó là tất cả những gì tôi biết.”
Sau khi đại khái tìm hiểu về trung tâm thương mại, Hàn Phi không lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị ra tay.
Hắn mang theo quỷ nhảy lầu Trang Văn đi trong sương mù, sau đó đi ra từ khu phố ngoại vi của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, men theo con đường nhỏ ở giữa các khu vực nhanh chóng đi về phía trước.
Rời khỏi sương mù, hận ý trên người của Trang Văn không thể che giấu, trực tiếp để Trang Văn đi qua bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hận ý ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Nguyên nhân chủ yếu hơn nữa là do Trang Văn đôi khi tỉnh táo, đôi khi điên cuồng, một khi bắt đầu động thủ với những quỷ quái khác, căn bản không quan tâm người khác nói gì, Hàn Phi cũng không thể khiến cô ấy bình tĩnh lại.
Để đảm bảo an toàn, Hàn Phi đã chọn cách ổn thoả nhất.
Cả nhóm nhanh chóng tiến về phía trước, Hàn Phi cũng lấy người giấy màu máu ra khỏi ô vật phẩm, dùng nó để cảm nhận vị trí của Từ Cầm.
"Tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì nhé!"
……
"Chết!"
"Tất cả đều đi chết hết đi!"
"Trốn ở nơi nào rồi? Đừng đưa tay ra, tao nhìn thấy rồi! Tao nhìn thấy ánh mắt của mày rồi! Mày ở nơi đó đang nhìn chằm chằm tao, sao con ngươi của mày lại cứ run lên vậy!"
"Bùm!"
Những giá hàng bị lật úp, chai lọ bị đập xuống đất, những miếng thịt ngâm bị lẫn với vụn thủy tinh chẳng mấy chốc đã biến thành một vũng máu sủi bọt.
Mùi thối xộc vào mũi, một cánh tay khắc đầy đầu lâu rút ra khỏi kệ, nó chộp lấy một thứ màu đỏ như máu và nhét vào miệng của mình.
"Còn muốn chạy sao? Hàn Phi?"
Cánh tay rơi xuống, thịt nhão trên giá hàng toàn bộ đều dính lên trên cơ thể xăm đầu người kia, năm ngón tay của nó xoắn vào nhau, toàn bộ cánh tay trở nên vô cùng to lớn, bắt đầu lan tràn trên tầng một của trung tâm thương mại giống như thân rễ của một cái cây cổ thụ.
"Giãy giụa! Chúng mày có thể tiếp tục dùng hết sức mình giãy giụa!"
Cái lưỡi dài màu đen liếm vết máu tươi trên giá hàng, một con quái vật hình người toàn thân khắc đầy đầu lâu, nắm lấy nóc giá hàng, nhìn vào bên trong trung tâm thương mại.
Nó cao gần ba mét, trong mắt hiện lên ác ý, thân thể giống như một vũng máu sắp đông đặc, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng của một người.
"Tìm thấy rồi!"
Các giá hàng cách đó không xa đột nhiên bật tung, một vài thân ảnh đỏ như máu chạy ra theo các hướng khác nhau, một số lao về phía lối vào của trung tâm thương mại, một số lao về phía cửa sổ ở tầng một.
"Đã đến rồi thì đừng nghĩ đến việc rời đi nữa, vật phẩm hiếm có như vậy, nên được đặt ở trên giá hàng mới đúng. Cho dù không có ai nguyện ý lấy linh hồn để trao đổi, mỗi ngày chỉ cần nhìn một chút, cũng sẽ cảm thấy vui tai vui mắt."
Con quái vật hình người kéo theo cánh tay biến dạng của nó, không chút do dự đuổi theo ra lối vào của trung tâm thương mại.
Cửa cuốn kiểu cũ của trung tâm thương mại từ từ hạ xuống, cửa cuốn được dệt hoàn toàn từ máu thịt giống như những thác nước màu đỏ.
Khi cửa lớn sắp đóng lại hoàn toàn, tiếng khóc vang lên, tuyệt vọng trên người tất cả "hàng hóa" trong trung tâm thương mại đồng thời bị khơi dậy!
Trên vô số chiếc lọ bịt kín mọc ra những vết nứt, tiếng khóc hội tụ cảm xúc tuyệt vọng thành một loại sức mạnh có thể chi phối, mắc kẹt dưới dòng thác đỏ, để mặc máu đỏ rửa trôi.
Từng bóng người nhanh chóng chạy trốn, bóng người bên trong tiếng khóc cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, nó chỉ là một đứa trẻ cực kỳ gầy yếu, nhưng thân thể lại ẩn chứa sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi tất cả mọi người trốn thoát, đứa trẻ trong tiếng khóc nhanh chóng rút lui về sau, lúc này con quái vật toàn thân khắc đầy đầu người vẫn còn cách nó một khoảng cách.
Những người khác cũng không chạy thật xa, mà tiếp ứng ngay bên ngoài cửa, bọn họ đã rất ăn ý với nhau.
Tuyệt vọng được tụ hợp bởi tiếng khóc từ từ tan biến, đứa trẻ kia quay lưng bỏ đi, nhưng ngay khi nó chuẩn bị bước ra khỏi trung tâm thương mại, một thân ảnh gầy gò nhảy xuống từ trên bảng hiệu trung tâm thương mại, đáp xuống phía trước cửa cuốn.
Gã trông giống như một người bình thường, ngoại trừ mười ngón tay đều bị chặt đứt, một ngọn lửa màu đen của ác ý và hận ý đang bùng cháy trên người.
"Chạy thoát không?"
Cái đầu rũ xuống từ từ ngẩng lên, khóe miệng của người đàn ông bị xé rách, trên đó có vết khâu rõ ràng.
Gã đứng giữa cậu bé và vài bóng người màu máu với nụ cười trên môi, nhìn chằm chằm vào những người xung quanh, quỷ dị là những hình bóng phản chiếu trong mắt gã đều đã bị chia cắt.
Mọi thứ mà người đàn ông này nhìn thấy đều bị cắt ra, xé rách, ở thế giới bên trong mắt gã dường như không có vật phẩm đối xứng, hài hòa.
"Thật đẹp."
Cổ ngoéo thành một góc độ rợn người, ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ, tay cầm dao ăn: "Mỗi một nguyền rủa giống như một đóa hoa nở rộ trên linh hồn, mày đã có chiếc váy cưới đẹp nhất."
Bước tới phía trước, khi người đàn ông đi về phía trước, cậu bé trong trung tâm thương mại lập tức bị một bóng đen quấn lấy rồi biến mất không tung tích.
"Mày chắc sẽ trở thành hàng hóa tốt nhất, nhưng có lẽ sẽ không ai có thể mua được cái giá của mày. Thôi bỏ đi, mày vẫn nên được tao nâng niu, làm một món hàng không bán đi."
Chỗ ngón tay người đàn ông bị cắt cụt có thứ gì đó đang nhúc nhích, gã đang định tiến về phía trước thì đột nhiên có vẻ phát giác ra điều gì đó.
Đôi mắt quỷ dị nhìn về phía một con ngõ gần trung tâm thương mại, tại chỗ sâu nhất của bóng tối, có một người phụ nữ đang nhìn gã.
Trong đôi mắt đầy tia máu, mơ hồ có ngọn lửa màu đen đang đập, môi khẽ mấp máy, không ngừng lặp lại một câu — Bị tôi đụng vào, bạn sẽ chết!