Khóe miệng rách nát nhếch lên, người đàn ông gầy guộc dùng đầu lưỡi liếm chỉ khâu trên môi, trong con ngươi gã phản chiếu cơ thể bị cắt ra của Trang Văn.
“Một vật phẩm thất bại bị người ta vứt bỏ cũng có thể có oán niệm mạnh mẽ như vậy sao?” Ý cười trên mặt càng ngày càng rõ: “Xem ra hôm nay vận may của mình thật tốt, hàng hóa hiếm có như vậy bình thường rất ít khi thấy được.”
Bước về phía trước, cơ thể của người đàn ông biến mất trong không khí, giây tiếp theo đã xuất hiện ở lối vào của con ngõ, phía sau gã kéo theo một tàn ảnh màu đen, mỗi một khuôn mặt trên cơ thể đều đang phát ra tiếng khóc thét chói tai.
"Con ngõ này dẫn ra khu ngoại thành, có phải là mày đã đi qua ranh giới của đêm tối? Hoặc là mày trốn về từ tận cùng của đêm tối?" Đôi bàn tay của người đàn ông gầy guộc đã mọc thêm những ngón mới, nhưng mỗi một ngón lại không giống nhau, như thể là được lấy ra từ trên cơ thể của những người khác nhau, trong đó có một ngón tay giống y hệt với hoa văn trên người Gương thần.
Trong con ngõ tối, người đàn ông gầy gò và quỷ nhảy lầu Trang Văn cách nhau chừng mười mấy mét.
Bề mặt cơ thể của người đàn ông gầy gò mơ hồ có một ngọn lửa màu đen đang di động, nơi bị ngọn lửa đốt cháy sẽ lưu lại những đường vân màu đỏ nhạt.
Những khuôn mặt trên cơ thể gã được nối với nhau bằng những đường vân màu máu, như thể được khắc lại bằng một con dao, một mảng máu thịt mơ hồ, trông rất kinh khủng đáng sợ.
Ác ý tỏa ra từ sâu trong linh hồn, người đàn ông gầy gò nhìn Trang Văn một cách không kiêng dè, Trang Văn trong mắt gã đã rời rạc vỡ vụn, mỗi miếng thịt đều được đóng trong chiếc lọ được chuẩn bị kĩ lưỡng.
"Mày chắc chắn sẽ bán được một mức giá tốt."
Bị ác ý mạnh mẽ kích thích, sự tỉnh táo của Trang Văn nhanh chóng biến mất, ngọn lửa màu đen trong mắt cô ấy bắt đầu bùng cháy không thể kiểm soát, khi ngọn lửa màu đen này mang sức mạnh sánh ngang với hận ý của cô ấy, nó cũng sẽ thiêu rụi toàn bộ lý trí và nhân tính.
“Đúng, chính là như vậy, để tao xem mày có đủ tư cách được xếp vào tầng cao nhất để cho người ta lựa chọn hay không.” Chỉ khâu trên đôi môi của người đàn ông đứt ra, trong lúc gã chuẩn bị ra tay với Trang Văn, cũng không quên xoay người quan sát những bóng máu thoát ra từ trung tâm thương mại: "Đừng có cố trốn thoát, chúng mày không thể trốn thoát được đâu."
Cửa cuốn của trung tâm thương mại kêu to, tòa nhà âm u dưới ánh đèn đường, tỏa chiếu ra một cái bóng đen khổng lồ, bao bọc tất cả mọi người bên trong.
Mấy người vừa mới thoát khỏi trung tâm thương mại dường như bị sóng cuốn đi, chìm xuống dưới đáy biển sâu, bọn họ phát hiện thân thể dần dần bị bóng đen kia trói buộc, thậm chí khó có thể giãy dụa.
“Chủ nhân trước đây của trung tâm thương mại không phát hiện ra bí mật của nơi này.” Người đàn ông gầy gò cười khinh thường: “Đây hoàn toàn không phải trung tâm thương mại, nó là cái cân để trao đổi linh hồn, trải nghiệm cả đời của chúng mày tăng thêm trọng lượng cho linh hồn, tất cả nỗ lực của chúng mày đều chỉ vì để tăng thêm giá cho chính mình vào phút cuối cùng này thôi."
Giang hai tay ra, tắm rửa trong bóng đen, mười ngón tay của người đàn ông gầy gò chậm rãi tụ lại, sau lưng gã bên trong tòa nhà màu đen kịt dần dần xuất hiện ra mười hư ảnh bị giam cầm. Như thể chỉ cần bị kéo vào trung tâm thương mại, thì vĩnh viễn không bao giờ có thể bước ra được nữa.
Mấy người vừa thoát khỏi trung tâm thương mại lại bị bao phủ bởi bóng đen của tòa nhà, cơ thể của bọn họ bắt đầu di chuyển về phía cổng của trung tâm thương mại một cách không kiểm soát. Trung tâm thương mại nằm ở giao lộ vài khu vực này giống như một vòng xoáy, chỉ cần đến gần thì không thể thoát thân.
Đường kim mũi chỉ trên khuôn mặt người đàn ông gầy gò bung ra, những vết thương toát ra mùi hôi thối khó tả, đó chính là mùi của linh hồn thối rữa.
Đối mặt với hận ý đáng sợ và kinh tởm như vậy, vẻ điên dại trên mặt Trang Văn không còn kìm nén được nữa, cô ấy bị ác ý kích thích đến phát điên, cừu hận trong sâu nội tâm như muốn nổ tung.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong ngõ, lửa đen của hận ý đốt cháy da thịt, Trang Văn đi về phía người đàn ông gầy gò, hai ánh mắt của hận ý đều nhìn chằm chằm vào nhau.
Không có lệ quỷ nào dám đến gần, những bức tường bám đầy vết máu và vết nứt, nhưng trong sự im lặng chết chóc này, đèn đường ở lối vào của trung tâm thương mại đột nhiên nhấp nháy rồi vụt tắt.
Người đàn ông gầy gò như mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nụ cười trên mặt từ từ đông cứng lại, nhìn về phía con đường nối liền trung tâm thương mại và khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Dường như có điều gì đó ẩn giấu trong đêm tối sâu thẳm, không cảm nhận được, nhưng lại thực sự tồn tại.
"Bùm!"
Một khung cửa sổ phía xa bỗng nhiên vỡ tan, mảnh thủy tinh rơi vào trong màn sương mù, không phát ra tiếng động nào, biến mất hoàn toàn.
"Kia là?"
Từ xa đến gần, khi sương mù lan tỏa, kính hai bên đường tầng tầng lớp lớp vỡ ra, như thể có ai đó xuyên ra từ bên trong vậy.
Một mối nguy hiểm chưa xác định, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần!
Đôi mắt của người đàn ông gầy gò đang chuyển động, trong đôi mắt gã thế giới chia cắt vỡ nát kia bị sương mù bao phủ, gã phát hiện mình vậy mà lại không thể nhìn thấy thứ trong sương mù!
Nụ cười trên mặt biến mất hoàn toàn, biểu hiện hoàn toàn khác với khi nhìn thấy Trang Văn, nghiêm nghị, kinh ngạc, còn có một chút bất an ẩn sâu.
Trước đây gã chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cho dù là hận ý màu đỏ thẫm cũng không thể che giấu được thân hình trước mặt gã.
Đối phương đã chặn mọi giác quan của gã, hoặc mắt gã không đủ tư cách để nhìn thấy đối phương.
Thứ gì đến đây vậy?
Người đàn ông đã nhìn thấy vô số quỷ quái đáng sợ, chịu đựng sự giày vò tàn nhẫn mà người thường khó có thể tưởng tượng được, hiện tại có thể khiến gã cảm thấy sợ hãi chỉ có thứ không xác định.
Sương mù dâng trào, nhìn có vẻ như không có bất cứ uy hiếp nào, nhưng ở trong thế giới tầng sâu, thứ càng nguy hiểm thì lại càng khoác lên áo khoác vô hại.
Trốn tránh? Hay là chặn phía trước sương mù?
Lửa đen trong mắt người đàn ông gầy gò nhấp nháy không ổn định, mười ngón tay siết chặt của gã lại thả ra, khi sương mù nhanh chóng đến gần, gã đột nhiên nắm chặt hai tay!
Hư ảnh của trung tâm thương mại giống như một vực thẳm tách ra trên mặt đất, lại như một con cự thú khổng lồ há rộng miệng ra, nhưng khi bóng đen khổng lồ đáng sợ kia khép lại, lại không cảm nhận được bất kì sức mạnh nào, vô số quỷ quái và hàng hóa bị giam trong trung tâm thương mại toàn bộ đều không thể cảm nhận được quỷ trong sương mù, căn bản không thể xác định được vị trí của hắn!
Đây là loại sức mạnh như thế nào vậy?
Khi cái miệng khổng lồ sắp chạm đến sương mù, người đàn ông gầy gò chủ động thu tay lại, gã không dám đánh cược.
Với sự trợ giúp của bóng đen xuất hiện trong trung tâm thương mại, người đàn ông né tránh với tốc độ đáng kinh ngạc, ngón tay của gã tung lên trong không khí, gã điều khiển hư ảnh bảo vệ tầng tầng lớp lớp trước mặt mình.
Khi gã điều khiển hư ảnh được chiếu ra của trung tâm thương mại, mấy người bị hư ảnh giam giữ nhanh chóng thoát ra, lao vào khu vực của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Người đàn ông gầy gò muốn ngăn lại, nhưng đúng vào lúc này quỷ nhảy lầu trong ngõ nhỏ đã lao ra khỏi con ngõ.
Sương mù ập đến, người đàn ông sau khi do dự một chút lại chọn trốn tránh, nhưng Trang Văn trong con ngõ lại chọn tấn công.
Trên khuôn mặt bê bết máu, ngũ quan đã méo mó, Trang Văn phát ra một tiếng kêu cuồng loạn.
Cùng lúc đó, sương mù bao phủ khu phố cũng đã rơi xuống, sương mù đó hoàn toàn không quan tâm mình phải đối mặt với ai, như thể tất cả mọi thứ dám chặn ở trước mặt hắn chỉ có một kết cục, đó chính là hồn phi phách tán.
Sương mù bao phủ, bên trong vang lên tiếng ca chiêu hồn, trong âm thanh có một loại thê lương có thể xuyên qua linh hồn!
Chỉ là nghe thấy tiếng ca, sắc mặt của người đàn ông gầy gò đã thay đổi, khi gã lùi lại một lần nữa, sương mù đã nhấn chìm Trang Văn điên dại.
Tiếng gầm xuyên thấu tim vang lên, máu thịt bùng nổ, quỷ nhảy lầu với thực lực gần với hận ý bị đánh tan trong nháy mắt.
Âm khí và máu thịt ngập trời bị sương mù nuốt chửng, linh hồn của quỷ nhảy lầu chật vật chạy trốn, nhưng hình như đã bị thứ gì đó túm lấy!
Cô ấy cố gắng hết sức phản kháng, chỉ đơn giản là khuấy động rìa của sương mù.
Nghe thấy tiếng hét xuyên thấu trong màn sương, sắc mặt của người đàn ông gầy gò lại một lần nữa thay đổi lớn, gã liên tục lùi, tránh xa sương mù bao phủ.
Chưa đầy nửa phút, quỷ thắp lên ngọn lửa màu đen đã hoàn toàn bị nuốt chửng, trong đêm đen không còn chút dấu vết nào của cô ấy.
Sau khi nuốt chửng xong, sương mù dày đặc từ từ tan đi.
Đôi mắt dị dạng màu đỏ như máu của người đàn ông gầy gò mở to, gã mơ hồ nhìn thấy một bóng người ở nơi sâu nhất của sương mù.
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ hình thú gớm ghiếc, linh hồn lúc ẩn lúc hiện như sương mù, lại dường như sâu thẳm như đại dương.
Dường như phát giác được điều gì đó, gã từ từ quay đầu lại, đôi mắt đó khẽ quét về phía sau lưng.
Tà ác, lãnh đạm, như một vị thần linh vậy!
"Không thể nhắc đến!"
Người đàn ông gầy gò nhanh chóng quay trở lại trung tâm thương mại, tâm thần gã kinh động mạnh, không dám để lộ một chút ác ý nào của mình.
Đồng tử của gã run lên, trong thế giới nơi mọi thứ trong mắt gã đều bị chia cắt, duy chỉ có thân ảnh đó duy trì nguyên vẹn, gã không thể tìm ra sơ hở và điểm yếu của linh hồn đó.
"Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ vậy mà lại xuất hiện một tồn tại không thể nhắc đến?"
Gã chỉ nhìn thấy điện thờ của không thể nhắc đến, chưa bao giờ nhìn thấy không thể nhắc đến thực sự, có điều là một cư dân vốn ở thế giới tầng sâu, trong tim gã rất rõ điểm này.
Mỗi khi một khu vực xuất hiện không thể nhắc đến, đều sẽ gây ra một trận thảm họa lớn!
Vô số linh hồn và tàn niệm đều sẽ vì thế mà biến mất, cho đến khi không còn ai dám nhắc đến tên của quỷ đó nữa!
"Các điện thờ ở khu vực phụ cận vẫn luôn bị phá hủy, trong đêm tối này dường như có một cái tên bắt đầu liên tục được người ta nhắc đến."
Mười ngón tay của người đàn ông gầy gò và hư ảnh của trung tâm thương mại dung hợp với nhau, gã lặng lẽ lùi lại phía sau.
Gã đã nhớ ra cái tên, nhưng bây giờ gã không muốn tùy tiện nói ra cái tên đó.
"Một thảm họa mới đã xuất hiện rồi, không biết nó liệu có giống Phó Sinh, muốn giết chết tất cả mọi người không."
Cửa cuốn của trung tâm thương mại hạ xuống, người đàn ông gầy gò dung hợp cơ thể mình vào với trung tâm thương mại: "Mình cũng cần sớm có sự chuẩn bị, nhanh chóng gửi hồn vào thứ đó mới được."
Quần áo rách nát, những đường chỉ khâu dày đặc trên cơ thể người đàn ông đều bị gã xé ra, biến thành một vũng máu đen tanh hôi rồi từ từ chìm xuống lòng đất của trung tâm thương mại.
Trong quá trình máu đen chìm xuống, ở góc trung tâm thương mại xuất hiện chín hình người khác, bọn chúng cao thấp gầy béo khác nhau, nhưng tất cả đều có khắc mặt người trên cơ thể.
Tám trong số chín bóng người cũng biến thành máu đen và thấm vào mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại một bóng người trốn vào trong một cái lọ, dường như đang để mình ngụy trang thành một món hàng.
Sau khi máu đen biến mất, oán khí bao trùm trung tâm thương mại cũng tiêu tan, cái bóng khổng lồ bao phủ trung tâm thương mại cũng trở lại bình thường, như thể nó chỉ là một tòa nhà bình thường vậy.
Trong khi người đàn ông gầy gò nấp dưới đất, sương mù cũng biến mất ở khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, một người đàn ông đeo mặt nạ gục xuống đất, ngực hắn gục xuống, trong mắt không có chút ánh sáng nào, ý thức mông lung, ngay cả tỉnh táo cơ bản nhất cũng không thể duy trì được.
"Quản lý tòa nhà?"
"Hàn Phi!'
Quỷ nhảy lầu Trang Văn vốn đã "hồn phi phách tán" đang canh giữ bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ, cơ thể của cô ấy bị chia thành ba phần, cô gái nhỏ nhất còn nguyên vẹn không tổn hại, phần cơ thể đáng sợ nhất đã bị xé ra thành nhiều mảnh, lúc này đang được cô gái nhỏ từng miếng từng miếng ghép lại với nhau.
"Huỳnh Long, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Haha và Từ Cầm cũng đứng bên cạnh, bọn họ vừa rồi đang ở trong tình thế tuyệt vọng, không ngờ rằng hận ý của "bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ" sẽ đột nhiên ra tay.
Bọn họ nhanh chóng nhân cơ hội này chạy trốn, nhưng chỉ sau khi sương mù tan đi, bọn họ mới nhận ra người trong sương mù không phải hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, mà là Hàn Phi.
“Đừng dừng lại ở chỗ này, trở về trước rồi hãy nói.” Gương thần gõ nhẹ vào gương, trong mắt hiện lên một tia hận ý không nói nên lời, hình như vừa rồi ông ấy nhìn thấy ngón tay của mình đang bị ghép trên cơ thể của người khác.
“Váy đỏ và tiểu quỷ thích khóc vẫn bị mắc kẹt trong trung tâm thương mại, bọn họ vẫn chưa ra ngoài.” Mặt Haha tái mét, phát ra tiếng cười khó nghe và bi thương.
"Mười ngón đã biết bí mật bên dưới trung tâm thương mại, bọn chúng đã phong tỏa trung tâm thương mại, tạm thời không ai có thể vào được, người bên trong cũng khó thoát ra được." Gương thần thở dài: "Bọn chúng hình như đã bị quản lý tòa nhà làm cho hoảng sợ, trước khi bọn chúng chui ra từ dưới đất, tất cả 'hàng hóa' trong trung tâm thương mại có lẽ sẽ đều an toàn, dù sao thì chỉ có quỷ còn lưu lại dấu vết hạt giống linh hồn mới có thể bán được giá tốt."
Thấy không có ai nhúc nhích, Gương thần lên tiếng lần nữa, giọng nói nghiêm nghị: "Mười ngón đã trở thành hận ý, cho dù tất cả chúng ta cùng lên, cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, các người muốn công sức của Hàn Phi uổng phí như vậy sao?"
Gương thần chỉ vào Hàn Phi trên mặt đất: "Cậu ấy vừa rồi cưỡng ép kết nối với điện thờ, kích hoạt năng lực do điện thờ ban cho. Cái giá phải trả là tiêu hao linh hồn và ý thức của chính mình, mới khiến sương mù che phủ linh hồn của mình xuất hiện trên đường phố, chỉ là thời gian mấy phút, cậu ấy đã suýt chút nữa hồn phi phách tán. Cuối cùng cậu ấy thực sự không thể cầm cự được nữa, khi sương mù sắp tan, tôi còn toát mồ hôi thay cho cậu ấy, may mắn là cậu ấy phản ứng tương đối nhanh nhẹn."
“Sương mù có thể ngăn cản cảm nhận đó là bay ra từ trong linh hồn của quản lý tòa nhà?” Lý Tai rất ngạc nhiên.
"Đúng vậy, nhưng sương mù chỉ có tác dụng mê hoặc, chứ không có thương tổn thực sự."
“Nhưng tôi hình như thấy rõ kính hai bên đường tầng tầng lớp lớp vỡ tan tành, giống như bị chịu một loại áp bức nào đó nổ tung vậy.” Lý Tai vừa rồi cũng đã bị lừa, trong lòng còn nói lần này sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
"Không cần hình như, thực sự là do chúng tôi trốn trong sương mù đập vỡ cửa kính, đây đều là do Hàn Phi đã lên kế hoạch từ trước, xem ra cậu ấy rất giỏi những thứ này." Gương thần cắt ngang lời của Lý Tai: "Chúng tôi cần phải làm người ngoài cảm thấy nghi hoặc —— trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ xuất hiện không thể nhắc đến, vì vậy chúng tôi đều ra vào tại đây, những cái khác quay về sẽ nói sau."
Khi Hàn Phi còn đang hôn mê, gương thần bắt đầu chủ trì đại cục: "Trang Văn chỉ khi cô gái nhỏ xuất hiện, ngọn lửa hận ý màu đen trên người cô ấy sẽ bị bao phủ, nhưng khi thân thể từ từ được ghép lại với nhau, hận ý đặc biệt đó sẽ một lần nữa thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Chúng ta phải quay trở lại tòa nhà chết chóc trước khi cơ thể cô ấy hồi phục lại, nếu không quỷ trong trung tâm thương mại có khả năng nhận ra rằng Trang Văn là giả chết. "
Gương thần lại gõ vào mặt gương, ông ấy bảo Từ Cầm bế Hàn Phi đang hôn mê lên, đám người nhanh chóng trốn thoát.