Cư dân của cư xá Hạnh Phúc vừa rời khỏi khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, tòa nhà mà bọn họ vừa dừng lại đã bị bao bọc bởi một lớp nguyền rủa màu đen, những nguyền rủa ác độc dày đặc giống như đám rêu, bò đầy tòa nhà, nuốt chửng mọi khí tức mà bọn họ lưu lại.
Sau khi xử lý sạch sẽ âm khí mà lệ quỷ lưu lại, nguyền rủa quỷ dị đó theo sát sau lưng đám người, giữ một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Xuyên vào con đường nhỏ không có đèn, đi ngang qua trong con ngõ rối rắm và phức tạp, nếu như không phải Hàn Phi đã xem qua bản đồ của quản lý tòa nhà tiền nhiệm, căn bản không biết ở đây còn ẩn giấu một lối đi.
Cư xá Hạnh Phúc và cư dân của tòa nhà chết chóc toàn lực gấp rút lên đường, càng đến gần tòa nhà chết chóc, bọn họ cũng càng an toàn.
Khi mấy người dần dần thả lỏng, Gương thần lại cau mày, ông ấy không ngừng thúc giục tất cả mọi người tăng tốc.
Khi mắt thấy sắp vào tòa nhà chết chóc, Gương thần bị phong ấn trong chiếc gương đột nhiên cao giọng hét lên: "Dừng lại!"
Những bóng đen đang chạy nhanh toàn bộ đều dừng lại ở bên trong con ngõ nhỏ, bọn họ nhìn về phía trước.
Ở lối ra của ngõ nhỏ, đang đặt một cái đầu lâu của ông lão.
Mái tóc xám trắng đan xen dán lên mặt, mắt của ông lão đang mở ra, ánh mắt của ông ta cứ nhìn thẳng vào Hàn Phi đang ở trong lòng Từ Cầm.
Khi nhìn thấy cái đầu lâu của ông lão đó, sắc mặt của toàn bộ cư dân cư xá Hạnh Phúc đều trở nên cổ quái, bọn họ đã quá quen thuộc với khuôn mặt đó rồi, bọn họ cùng với chủ nhân của khuôn mặt đó đã cùng sinh sống trong một cư xá gần mười năm!
"Phó Sinh?" Đôi môi bôi lên máu tươi của Từ Cầm nhẹ nhàng mở ra, thấp giọng nói ra một cái tên.
Điều đáng chú ý là cô ấy đã không còn xưng hô đối phương là quản lý tòa nhà, bởi vì trong mắt của tất cả cư dân ở cư xá Hạnh Phúc, hiện tại có tư cách được gọi là quản lý tòa nhà chỉ một mình Hàn Phi.
Da mắt nhọc nhằn chớp chớp, ông lão vô cùng yếu ớt, ánh mắt của ông khiến người ta cảm thấy rất đáng thương.
"Mấy người quen ông ấy à?" Haha khi nhìn thấy đầu lâu của ông lão, kinh ngạc đến mức toàn thân toát đầy mồ hôi, anh ấy biết Cánh bướm vì để ngăn không cho người quản lý tòa nhà sống lại, từng xé rách đối phương thành vô số phần, chấn áp vào bên trong các tượng thần khác nhau, nà đầu lâu của ông lão chính là ý thức trong những tượng thần kia hội tụ mà thành.
"Đừng để bị ông ta thu hút! Chú ý sau lưng!" Gương thần sau khi nhìn thấy ông lão, hoàn toàn như biến thành một người khác, căng thẳng, mẫn cảm, ông ấy dường như biết một số chuyện mà Phó Sinh đã từng trải qua, vì vậy đối với Phó Sinh có một nỗi sợ bẩm sinh.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Gương thần, đám người lúc này mới phát hiện con ngõ sau lưng đã hoàn toàn bị nguyền rủa bao phủ, toàn bộ ánh sáng bị nuốt chửng, bên trong bóng tối sâu thẳm có một bóng người máu thịt mơ hồ đang đứng.
Nó không có thực thể, mơ hồ và không có gì bên trong, như thể chỉ là một bài hát chiêu hồn của nhân gian, chỉ cần trong đêm tối có người hát vang ca khúc này, nó sẽ không bao giờ tiêu tan.
Tiếng ca yếu ớt vang lên bên tai của tất cả mọi người, nguồn gốc của tiếng ca đó không phải đến từ phía sau lưng, mà là truyền ra từ bên trong y phục của Hàn Phi.
Từ Cầm vén áo khoác ngoài của Hàn Phi lên, một chiếc hộp nhạc cũ nát rơi xuống đất, những dòng chữ khắc trên chiếc hộp như mũi dao đâm vào trong mắt của tất cả mọi người.
"Chiếc hộp nhạc ở bên trong quan tài màu đen? Quản lý tòa nhà sao lại mang thứ này ra vậy?"
"Bên trong chiếc hộp nhạc có chứa chấp niệm của tiếng ca, bài hát chiêu hồn mà nó phát ra bao hàm khí tức của không thể nhắc đến, Hàn Phi vì để diễn cho giống hơn, mới mang theo thứ này bên mình." Gương thần nhìn chằm chằm vào đầu lâu ở cách đó không xa, đột nhiên ông ấy đã hiểu ra toàn bộ, tất cả những chuyện này dường như đều là Phó Sinh đã lên kế hoạch sẵn.
Lưu lại điện thờ tàn tạ của mình và chiếc hộp nhạc của tiếng ca, sau đó rời khỏi phố Từ Đường lánh nạn.
Chỉ cần Hàn Phi tham lam muốn chiếm giữ điện thờ, hoặc là chỉ cần hắn đến gần điện thờ, tất cả mọi thứ ở đằng sau đều sẽ bị kích hoạt.
Muốn xây dựng điện thờ, thì phải được nhiều người ghi nhớ trong lòng, ông ấy biết Hàn Phi sau khi xây dựng điện thờ nhất định sẽ rời khỏi khu vực tòa nhà chết chóc, cho dù Hàn Phi không muốn rời khỏi, cũng sẽ bị một số thứ ép phải rời khỏi.
Mà bản đồ Hàn Phi có được lại là của ông ấy lưu lại trong cư xá Hạnh Phúc, vì vậy hắn có xác suất sẽ từ đây thông qua con "đường tắt" ít ai biết đến.
Vừa thoát thân từ trong tay của hận ý, kết quả lại gặp phải tiếng ca không thể nhắc đến, trái tim mọi người nơm nớp lo sợ, bọn họ không biết cuối cùng tiếng ca đã khôi phục được bao nhiêu thực lực rồi.
"Người quản lý của tòa nhà chết chóc là tôi, người quản lý của cư xá Hạnh Phúc cũng vẫn là tôi, tất cả điện thờ của khu vực đó đều là tôi lưu lại cả, mặc dù tôi đã chết rồi, nhưng kí ức của tôi vẫn khắc trong tim các người như cũ." Miệng của ông lão hơi mở ra, giọng nói của ông suýt chút nữa bị gió đêm thổi mất.
Không thể nói được đã từng cao cao tại thượng, hiện tại chỉ còn lại một cái đầu lâu già nua, đầy vết nhăn.
"Ông đã từng muốn giết chết tất cả mọi người." Gương thần nhìn cái đầu lâu ở phía xa, nói ra từng chữ một.
Đầu lâu của ông lão không phản bác, ông ta ngước ánh mắt yếu ớt lên nhìn Hàn Phi: "Đưa cậu ấy cho tôi, các người không cứu sống được cậu ấy, linh hồn của cậu ấy đã bị thối rữa khiếm khuyết, cho dù có thể khôi phục lại ở trong thế giới tầng sâu, thì cũng không phải là con người vốn có của cậu ấy nữa."
Người sống sử dụng năng lực mà điện thờ ban cho sẽ tiêu hao linh hồn và ý chí, ngay từ đầu ông đã biết những điều này! Ông là cố ý để cậu ấy đến kế thừa cái điện thờ đó!" Gương thần cách cái gương, ánh mắt ông ấy nhìn Phó Sinh chỉ có lạnh lẽo. Phó Sinh chưa bao giờ từng tín nhiệm bất cứ ai, theo một nghĩa nào đó Phó Sinh cũng được coi là một người lương thiện, nhưng Gương thần không thích ông ta.
"Tôi không hề ép cậu ấy phải làm bất kì lựa chọn nào, tất cả con đường đều là cậu ấy tự mình lựa chọn, bao gồm cả khi mới bắt đầu……" Đầu lâu của ông lão nói giọng càng ngày càng thấp: "Tôi biết các người muốn bảo vệ cậu ấy, nhưng hiện tại chỉ có tôi có thể cứu được cậu ấy, lựa chọn duy nhất của các người đó là giao cậu ấy cho tôi."
Cái đầu lâu kia không hề có ý định ra tay với đám người, ông ta ngay từ khi bắt đầu bố cục đã tránh hạng mục này ra.
Bất kể ông lão có khuyên nhủ như thế nào, những người của cư xá Hạnh Phúc đều không có ý định giao Hàn Phi ra, thấy tất cả mọi người đều kiên định bảo vệ xung quanh Hàn Phi như vậy, ánh mắt ông lão trở nên có chút phức tạp.
"Tôi đã quen biết với một số người trong đây sắp mười năm rồi, chẳng lẽ mười năm sớm tối bên nhau, lại không bằng thời gian vài tháng?"
Tiếng ca cắt đứt đường lui, đầu lâu của ông lão chặn ở đường phía trước, không khí trong con ngõ không ai biết này trở nên ngưng trọng.
"Được rồi, tôi nghĩ tôi đã biết đáp án rồi, có lẽ ngay từ đầu tôi đã chọn sai đường rồi." Trên mặt ông lão miễn cượng nặn ra một nụ cười khổ sở: " Các người chắc cũng đã phát hiện, cậu ấy là một người sống, làn da cậu ấy có nhiệt độ, trái tim cậu ấy vẫn luôn đập mạnh mẽ, cậu ấy khác với các người, ràng buộc và lưu luyến sâu nặng hơn nữa cũng đều không thể thay đổi được sự thật này."
Ông lão dừng lại một chút, sau một hồi do dự, quyết định vẫn nên nói ra những lời dưới đây: "Cậu ấy và tôi thật ra đều đến từ nơi có mặt trời chiếu rọi, chúng tôi có may mắn được nhìn thấy hình dáng của hy vọng, vì vậy mới càng trân trọng tất cả mọi thứ ở đó. Tôi đưa ra quyết định giết chết tất cả mọi người, cũng là để vì chút hy vọng cuối cùng ở đó. Linh hồn của cậu ấy còn chưa hoàn chỉnh, sau này nói không chừng cậu ấy cũng sẽ đưa ra quyết định giống như tôi."
"Ít nhất nhìn vào hiện tại, cậu ấy và ông không phải là cùng một loại người." Gương thần lạnh lùng nói: "Tôi không biết kí ức của ông cuối cùng vỡ vụn thành bao nhiêu phần, nhưng nếu ông dám hủy đi hy vọng cuối cùng của chúng tôi, vậy chúng tôi nhất định cũng sẽ hủy đi toàn bộ mảnh vụn kí ức của ông."
"Cậu ấy cũng đồng ý giúp anh tìm thế thân rồi sao? Tại sao trước đây tôi cũng đồng ý với anh, mà anh hiện tại lại không tin tưởng tôi, lại tin tưởng cậu ấy?" Đầu lâu của ông lão đại diện cho một mảnh vụn kí ức khác của Phó Sinh, tính cách và tính khí của ông ta không hoàn toàn giống với mảnh vụn kí ức trước đây.
"Ứng Nguyệt sống ở tầng 8, ông chắc chắn vẫn còn ấn tượng, ông rõ ràng có khả năng giúp cô bé, vậy mà lại lấy lý do không thể lợi dụng chiêu hồn làm hại người sống để từ chối." Gương thần nhìn Ứng Nguyệt bên cạnh, cô bé mù mất đi hai mắt đang đứng ngay cạnh Từ Cầm, cô bé không rời nửa bước bảo vệ bên cạnh Hàn Phi.
“Dùng chiêu hồn giết chết người sống, tay nhuốm máu tươi, người như vậy thì có khác gì với những con quỷ lòng đầy ác ý trong thế giới tầng sâu?" Ông lão có tiêu chuẩn nguyên tắc của mình, ông ta cố hết sức mình thay đổi thế giới tầng sâu, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, ông ta cố gắng hết sức cũng chỉ làm được việc không để chính mình bị thế giới tầng sâu thay đổi mà thôi.
"Vậy ông cứ tiếp tục làm người mà ông muốn đi!" Gương thần đập vào cái gương, từng vết nứt xuất hiện trên chiếc gương, có thể nhìn ra sự phẫn nộ của ông ấy, nhưng ông ấy lại không có cách nào để rời khỏi chiếc gương kia.
Đàm phán đổ vỡ, ông lão dường như cũng đã đoán trước được những việc này, ông ta nhìn Hàn Phi đang bị các cư dân bảo vệ ở trung tâm, trong mắt có chút lo lắng, cũng có một chút ngưỡng mộ sâu sắc ẩn giấu.
"Tôi sẽ không ra tay với các người, tôi cũng có thể đảm bảo với các người, tuyệt đối không làm hại cậu ấy." Ngữ khí của ông lão chậm lại: "Là tôi đã đưa cậu ấy vào đây, là tôi tặng điện thờ của mình cho cậu ấy. Cậu ấy là hy vọng cuối cùng của tôi, tôi làm sao có thể làm hại cậu ấy chứ?"
"Vết thương trên linh hồn và ý thức của cậu ấy sẽ ngày càng nghiêm trọng, các người có phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của cậu ấy đang không ngừng giảm xuống không? Nếu còn kéo dài nữa, cậu ấy sẽ bị lưu lại đây vĩnh viễn, trở thành quỷ giống như các người đấy." Đôi mắt vẩn đục của ông lão nhìn khắp tất cả mọi người: "Các người cũng không muốn hy vọng cuối cùng của mình bị hủy mất đúng không? Các người cũng không muốn nhìn thấy Hàn Phi rơi vào trong tuyệt vọng giống như các người đúng không?"
Người sống dùng năng lực mà điện thờ ban cho, cơ thể căn bản không thể chống đỡ nổi, cư dân của cư xá Hạnh Phúc và tòa nhà chết chóc cũng không biết phải cứu chữa Hàn Phi như nào, hiện tại chỉ có một con đường bày ra trước mắt bọn họ, đó chính là tin tưởng mảnh vụn kí ức của Phó Sinh.
Những điều này đều là Phó Sinh đã lên kế hoạch sẵn, chỉ một mảnh vụn kí ức nhỏ của ông ta đã có thể bày ra được một thế cục hoàn hảo, từ đó có thể thấy Phó Sinh hoàn chỉnh năm đó đáng sợ như thế nào.
Nhưng cho dù có là người như vậy, cuối cùng cũng vẫn thất bại.
Mắt thấy nhiệt độ cơ thể của Hàn Phi không ngừng giảm xuống, đóa hoa linh hồn bắt đầu khô héo, đám người chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Phó Sinh.
"Tôi sẽ không làm gì cậu ấy, chỉ muốn để cậu ấy tiến hành lựa chọn một lần." Ông lão ra hiệu cho Từ Cầm bế Hàn Phi vào một ngôi nhà cổ bên cạnh, rồi bảo mọi người đều rời khỏi căn nhà đó.
Trong căn phòng trống không, chỉ còn lại đầu lâu của ông lão cùng Hàn Phi đang hôn mê.
"Thật ra có rất nhiều điều tôi không thể nói với bọn họ, nếu như có lựa chọn khác, nếu như có hy vọng khác, ai lại sẵn sàng trở thành một kẻ điên hủy diệt thế giới chứ?"
Ông lão nhìn Hàn Phi đang hôn mê, đầu lâu của ông ta chạm vào sau đầu Hàn Phi.
Khi mảnh vụn ký ức của Phó Sinh chạm vào Hàn Phi, bắt đầu dần trở nên hư ảo, ông ta đang dùng ý thức của mình để bù đắp lỗ hổng trong linh hồn của Hàn Phi.
"Bất kể lần này lựa chọn của cậu là gì, tôi đều hy vọng cậu có thể thành công, bây giờ tôi còn có thể giúp cậu, nhưng khi đến nơi xa hơn, cậu có thể phải đối mặt với bóng tối thực sự rồi."
Cùng lúc với đầu lâu của ông lão bắt đầu tiêu tan, Hàn Phi đang hôn mê mở mắt ra, nhưng hắn vẫn đang ở trạng thái không có ý thức, giống như lần đầu tiên hắn hoàn thành nhiệm vụ người quản lý, ngây ngây ngô ngô, chỉ đưa ra quyết định dựa trên bản năng.
"Được rồi, cậu có thể bắt đầu lựa chọn thứ hai của mình rồi!"
Trong cơ thể Hàn Phi có ẩn giấu một chiếc hộp đen, lúc này hộp đen kia lộ ra trong lỗ hổng của ý thức, sau khi Phó Sinh gọi nó ra, ông ta nhìn Hàn Phi đầy mong đợi.
Chiếc hộp đen một mặt tượng trưng cho sự hủy diệt, một mặt tượng trưng cho sự cứu chuộc, không ngừng mở hộp ra, sẽ có thể thấy những thứ được ẩn bên trong hộp!
Hộp đen đại diện cho tất cả những bí mật, che giấu tất cả chân tướng, Phó Sinh cũng không biết cuối cùng trong hộp đựng thứ gì.
Hàn Phi hoàn toàn không có ý thức, nâng cánh tay của mình lên, hắn đã trải qua nhiều nguy cơ sinh tử khác nhau trong thế giới tầng sâu, khoảng cách trở thành quản lý tòa nhà đã qua rất lâu, hiện tại hắn đã quen với thế giới tầng sâu, cũng đã hiểu rõ hơn về thế giới này.
Tay trái đặt ở mép hộp đen, sau đó tay phải của Hàn Phi nắm lấy bên còn lại của chiếc hộp, hắn vẫn giống như cũ, đồng thời mở ra cứu chuộc và hủy diệt.
Bên trong chiếc hộp đen được mở ra là một chiếc hộp đen khác, không có thay đổi nào, Hàn Phi hoàn toàn không thể chạm vào lõi.
Có điều khi tầng ngoài cùng của chiếc hộp bị mở ra, một cỗ tử ý và một cỗ sức sống đan xen vào nhau, tràn vào ý thức và linh hồn của Hàn Phi, vết thương của hắn đang nhanh chóng khôi phục, ý thức và linh hồn của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
"Sau khi chứng kiến quá nhiều thứ tàn nhẫn điên rồ như vậy, bản thân cũng trải qua sự ngược đãi giày vò của Cánh bướm đối với người sống, tại sao cậu vẫn lựa chọn như vậy?"
Trong lời nói của ông lão hơi thất vọng, ông ta khẽ thở dài, có điều ở khoảnh khắc cuối cùng khi đầu lâu tiêu tan, ông ta vẫn gửi lời chúc phúc của mình cho Hàn Phi: "Con đường mà cậu lựa chọn vô cùng gian nan, hy vọng cậu có thể đi được xa hơn tôi."
Mảnh vụn kí ức thứ hai của Phó Sinh hoàn toàn tiêu tan, ông ta dùng toàn bộ sức mạnh của mình để sửa chữa khôi phục ý thức cho Hàn Phi.
Khi Hàn Phi khôi phục lại lý trí, đầu lâu của ông lão cũng biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều giống như lúc ở tầng 9 của cư xá Hạnh Phúc.
Từ trên giường ngồi dậy, Hàn Phi có thể cảm nhận rõ ý thức của mình đã lớn mạnh hơn, tâm trí cũng trở nên vô cùng rộng lớn, trực tiếp bao phủ hết cô nhi viện màu máu.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Cừu hận của tiếng ca không thể nhắc đến đối với bạn -5, hiện tại giá trị cừu hận là 95! Khi giá trị cừu hận bằng 0, bạn sẽ có cơ hội tăng độ thân thiện của nó."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn toàn chi phối điện thờ của mình, có thể tiêu hao giá trị sinh mệnh để bức ép sương hồn xuất hiện, mỗi giây tiêu hao 1 giá trị sinh mệnh!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chúc mừng bạn lần đầu đạt được chúc phúc của không thể nhắc đến! Trí nhớ vĩnh cửu: +1! Loại bỏ ngẫu nhiên một trạng thái tiêu cực!"
Tiếng nhắc nhở của hệ thống đã lâu không có vang lên bên tai, Hàn Phi mới hoàn hồn trở lại: "Mảnh vụn ký ức của Phó Sinh vừa mới xuất hiện sao?"
Hắn đẩy cửa ra, tiếng ca đã biến mất, bên ngoài chỉ còn lại những người hàng xóm của cư xá Hạnh Phúc.