Khi tiếng gương vỡ vang lên, đầu óc Hàn Phi trở nên trống rỗng, hắn mơ hồ nhớ ra mình đã chạm vào điện thờ.
Ý thức và linh hồn dường như bị một sức mạnh nào đó thu hút, đại não truyền đến một trận đau nhói.
Khi tầm mắt khôi phục trở lại bình thường, Hàn Phi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường đơn có mùi ẩm mốc thoang thoảng.
"Người chơi số 0000, hãy chú ý! Bạn đã khởi động thành công nhiệm vụ thừa kế điện thờ rank E, trước khi hoàn thành di nguyện của chủ nhân điện thờ, bạn sẽ không thể rời khỏi trò chơi!"
"Chú ý! Tốc độ dòng chảy thời gian của thế giới ký ức khác với thế giới tầng sâu, bạn tồn tại trong kí ức của chủ nhân điện thờ."
"Nhất thiết phải cẩn thận, sau khi chết trong thế giới ký ức, bạn có xác suất lớn bị ký ức của chủ nhân điện thờ đồng hóa, trở thành một phần ký ức của ông ta, đến lúc đó bạn sẽ vĩnh viễn không thể rời đi."
"Nhiệm vụ kế thừa điện thờ vô cùng nguy hiểm, hãy luôn duy trì tỉnh táo và lý trí."
"Nhiều nhiệm vụ điện thờ khác nhau sẽ được kích hoạt ngẫu nhiên trong thế giới ký ức, hoàn thành các nhiệm vụ này sẽ mang lại cho bạn phần thưởng phong phú, đồng thời có lợi cho bạn hoàn thành nhiệm vụ thừa kế điện thờ cuối cùng."
Ôm đầu với cơn đau dữ dội truyền đến, Hàn Phi từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn bảng thuộc tính, lúc này hắn đang ở trạng thái đặc biệt, không thể đăng xuất.
“Lại là loại tình huống tuyệt vọng nhất rồi.” Nút thoát là con át chủ bài của Hàn Phi, khi không thoát được khỏi trò chơi, hắn sẽ trở nên thận trọng hơn bình thường.
"Lời nhắc nhở của hệ thống vẫn luôn ngắn gọn súc tích, lần này nhắc nhở nhiều như vậy, điều này cho thấy nhiệm vụ thừa kế điện thờ quả thực vô cùng nguy hiểm."
Dùng tốc độ nhanh nhất nhìn xung quanh, Hàn Phi tìm hiểu về cảnh ngộ của mình trước.
Đây là một căn hộ cho thuê hơn 30 mét vuông, phòng tắm và nhà bếp chen chúc vào với nhau, không có phòng ngủ, giường được đặt ở phòng khách, rất đơn giản.
Tường nhà bị phồng, ngấm nước nặng, nấm mốc xanh xám mọc trên trần nhà, sàn nhà nứt nẻ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con bọ nhỏ chui qua các khe nứt trên sàn nhà.
"Mình không phải nên ở trung tâm thương mại hay sao? Sao lại xuất hiện ở trong căn hộ cho thuê này?" Hàn Phi đứng dậy lục lọi những thứ hữu dụng, trên bàn có mấy chiếc lá thối, một bao gạo nhỏ vứt ở góc tường nhà bếp, mở chiếc tủ lạnh không làm mát ra, trong đó có một số sách và tài liệu học tập, chủ nhân của căn hộ dường như đã sử dụng chiếc tủ lạnh bị hỏng làm tủ sách.
"Chủ nhân trước đây của căn hộ này hình như vừa mới tốt nghiệp không lâu, anh ta hình như đang chuẩn bị thi cái gì đó."
Tất cả sách vở và tài liệu đều được ghi chú cẩn thận, chủ nhà là người rất chỉn chu và chịu khó.
"Ơ?"
Khi xem qua những mảnh giấy ghi chép mà chủ nhân căn hộ để lại, Hàn Phi tìm thấy một bức ảnh chụp chung và một hồ sơ bệnh án.
Bức ảnh chụp chung được chụp ở trong phòng bệnh, một cậu bé nhút nhát đang ngồi bên giường bệnh với một bát cơm, một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường bệnh.
Người phụ nữ đó nhìn đứa trẻ với ánh mắt áy náy, bên dưới mũi của bà có dán ống thở oxy, da tái xanh, rõ ràng là rất đau nhưng vẫn cố gắng hết sức để không lộ ra.
Ảnh chụp chung đã được chụp cách đây khá lâu, nhưng hồ sơ bệnh án là mới gần đây.
Theo kết quả hiển thị trên tờ hồ sơ bệnh án đó, tình trạng bệnh của mẹ chủ nhân căn hộ đã trở nên tồi tệ, phẫu thuật sẽ tốn một khoản tiền lớn.
Ban đầu, tổ chức từ thiện tài trợ một phần, nhưng không may số tiền đó đã bị cha của chủ nhân căn hộ lấy đi, sau khi hội từ thiện biết chuyện lại bắt đầu phát động quyên góp, nhưng lần này thì người sẵn sàng giúp đỡ bọn họ đã ít hơn.
Mẹ của chủ nhân căn hộ hàng ngày ở trong bệnh viện đều cần tiêu một khoản tiền rất lớn, ca mổ không thể trì hoãn được nữa, chủ nhân căn hộ cầu xin, cuối cùng bệnh viện cũng đồng ý thực hiện ca mổ cho người phụ nữ trước, nhưng khoản tiền phẫu thuật còn lại, chủ nhân của căn hộ sẽ phải trả đầy đủ trong vòng một tháng.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt một nhiệm vụ ngẫu nhiên trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ —— Tâm nguyện 1 phí phẫu thuật."
"Tâm nguyện 1 phí phẫu thuật: Người chơi cần trong thời gian 30 ngày, nhận được 50.000 tệ, phương pháp không hạn chế, thủ đoạn không hạn chế, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được thù lao lậu hĩnh."
"Chú ý! Tất cả những lựa chọn bạn thực hiện trong thế giới ký ức đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng."
“Trong 30 ngày kiếm 50.000 tệ?” Nếu như là trong hiện thực, Hàn Phi có thể sẽ đi đóng phim, nhưng đây là trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, hắn tạm thời không có nhiều không gian có thể hành động.
Trang cuối cùng của sổ ghi chép đánh dấu lại một ngày, ngày 31 tháng 12, Hàn Phi phải kiếm 50.000 tệ trước khi ngày đó đến.
Nhìn kỹ lại, Hàn Phi phát hiện một điểm thú vị khác, sổ ghi chép vừa hay để lại đúng 31 trang trống, trên mỗi trang đều được đánh dấu trước ngày tháng, tương ứng với số ngày trong tháng mười hai.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã tìm thấy thành công một vật phẩm đặc biệt —— Sổ ghi chép."
"Sổ ghi chép: Viết nhật ký là một thói quen tốt, bạn có thể dùng nó để ghi lại... tháng cuối cùng của cuộc đời mình."
Nhìn giới thiệu là một món đồ rất không may mắn, nhưng Hàn Phi vẫn rất trịnh trọng cất đi, có lẽ chủ nhân của điện thờ từng có thói quen viết nhật ký.
"Những gì mình đang trải qua bây giờ có lẽ là những gì mà chủ nhân của điện thờ đã từng trải qua, anh ta đã luôn sống trong một môi trường rất ngột ngạt, quả thực rất dễ xảy ra vấn đề."
Đóng cửa tủ lạnh, Hàn Phi bụng cồn cào, hắn ở trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ vậy mà lại có thể cảm nhận rõ ràng sự đói khát.
"Ngay cả cơn đói cũng được khôi phục lại luôn?"
Thế giới ký ức này khác với thế giới ký ức mà Hàn Phi từng trải qua, nó rất thực, nếu ở đây lâu rất dễ bị mất phương hướng.
"Khi mình làm nhiệm vụ người quản lý của Học viện tư thục Ích Dân, Kim Sinh chỉ khôi phục lại nỗi đau và sự tuyệt vọng trong cơ thể, ở đó căn bản sẽ không cảm thấy đói, xem ra thế giới ký ức của oán niệm hạng nhất với thế giới ký ức của không thể nhắc đến có sự khác biệt rất lớn."
Chủ nhân ban đầu của điện thờ đã chết từ lâu, nhưng kí ức và chấp niệm của anh ta qua bao nhiêu năm rồi vẫn chưa tiêu tan được, đây chính là điểm đáng sợ nhất.
“Ở trong thế giới này còn phải không ngừng ăn uống, nhưng gạo trong nhà đã không còn nhiều.” Hàn Phi cầm lấy lá rau thối trên bàn đi vào bếp, lấy túi gạo ở trong góc đổ ra một phần.
Vặn vòi nước ra, nước hơi đục chảy ra ào ào, trong đó còn có mùi tanh nhàn nhạt.
Hàn Phi lúc này cũng không quan tâm lắm, sau khi rửa sạch lá rau, liền đơn giản nấu một bát cháo.
Sau khi ăn xong bát cháo ấm, cơn đói dần dần biến mất, Hàn Phi cảm thấy tâm trạng của mình cũng không đến nỗi phiền muộn chán nản nữa.
"Người là sắt, cơm là thép, cho dù là ở trong thế giới tầng sâu khắp nơi đầy giết chóc, cũng phải ăn uống tử tế."
Hàn Phi đang rửa bát chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động dưới gầm giường, hắn vội vàng lau tay kiểm tra.
Nâng ván giường lên, Hàn Phi nhìn thấy dưới giường có một chiếc điện thoại di động kiểu cũ: "Đây là điện thoại di động của chủ nhân căn hộ à?"
Hắn thử ấn phím trả lời điện thoại, ngay khi nhấn phím trả lời liền nghe thấy một tiếng gầm trong loa: "Sao cậu còn chưa đến?! Ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn à! Cậu không phải đã vỗ ngực và đảm bảo với lãnh đạo rằng, nhân phẩm và năng lực của cậu đều không vấn đề gì sao!"
"Đi làm?"
"Cậu là ngủ đến hồ đồ luôn rồi à? Hôm qua cậu còn khóc lóc van xin tôi tìm cho cậu một công việc trong trung tâm thương mại, nói rằng cậu cần tiền gấp và muốn làm việc lặt vặt buổi tối. Tôi nghĩ cậu thật đáng thương nên mới cho cậu cơ hội này!"
"Tôi biết rồi, xin lỗi, tôi sẽ đến ngay!"
Hàn Phi cúp điện thoại, có lẽ đã hiểu ra điều gì đó: "Chủ nhân căn hộ chính là như vậy bắt đầu làm việc ở trung tâm thương mại, anh ta chính là như thế mà có liên hệ với trung tâm thương mại đó, có điều trong trung tâm thương mại đó cuối cùng có vấn đề gì? Sao lại có thể ép một người bình thường thành không thể nhắc đến?"
Đứng trước gương trong phòng tắm chỉnh lý qua đầu tóc, khi Hàn Phi nhìn vào gương, luôn cảm thấy hắn ở trong gương cũng đang nhìn chính mình.
Một cảm giác thật kỳ lạ, như thể khi hắn rời tầm nhìn đi chỗ khác, thì người ở trong gương vẫn đang nhìn mình như cũ vậy.
Cầm điện thoại lên, tìm được chìa khóa trên bàn, Hàn Phi mở cửa phòng khách ra.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn có muốn ra ngoài không?"
"Đến đi ra ngoài cũng có hệ thống nhắc nhở?" Hàn Phi có chút ngạc nhiên rồi, trước đây khi làm nhiệm vụ, hệ thống "nói" rất ít.
“Xác nhận ra ngoài.” Hàn Phi chọn đồng ý, khi hắn vừa bước ra khỏi cửa nhà, trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt một nhiệm vụ ngẫu nhiên trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ —— Tâm nguyện 2 sống sót."
"Tâm nguyện 2 sống sót: Tồn tại trong ba mươi ngày, chỉ có sống, bạn mới có thể thay đổi tất cả."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ đói hiện tại của bạn là 30, nếu mức độ đói vượt quá 70, tâm trạng của bạn sẽ bắt đầu giảm sút; nếu mức độ đói vượt quá 90, thể lực của bạn sẽ bị ảnh hưởng; nếu mức độ đói đạt đến mức 100 sẽ gây ra bệnh tật, làm tăng xác suất tử vong của bạn."
"Thể chất hiện tại của bạn là tốt đẹp, thể chất của bạn được chia thành sáu cấp độ: hoàn hảo, tốt đẹp, trung bình, yếu ớt, tồi tệ, hấp hối sắp chết, tình trạng thể chất sẽ ảnh hưởng đến các mục tố chất thể lực của bạn."
"Trạng thái tinh thần hiện tại của bạn hơi thấp, giá trị tâm trạng là 50. Sau khi giá trị tâm trạng thấp hơn 50, thể chất của bạn sẽ từ từ suy giảm; sau khi xuống dưới 40, bạn sẽ cảm thấy tâm lý không thoải mái; dưới 30, bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung; sau khi thấp hơn 20, bạn sẽ thấy một số thứ kỳ lạ, khả năng mắc bệnh sẽ tăng lên; nếu giá trị tâm trạng thấp hơn 10 trong một thời gian dài, xác suất tử vong của bạn sẽ tăng lên rất nhiều, bạn có thể không kiểm soát được mà lựa chọn tự sát."
Sau khi đọc hết tất cả lời nhắc nhở của hệ thống, Hàn Phi chú ý đến một điểm: "Tồn tại của bản thân chỉ là tâm nguyện thứ hai, tâm nguyện thứ nhất của chủ nhân căn hộ là giúp mẹ kiếm đủ tiền phẫu thuật, chỉ tính riêng từ khía cạnh này, tâm tính của chủ nhân căn hộ không xấu."
Người càng đơn thuần không xấu, quá trình bọn họ đi xuống vực sâu sẽ càng khiến người ta thương tiếc.
Sau khi Hàn Phi nhận nhiệm vụ, bước ra khỏi nhà.
Thế giới ký ức của không thể nhắc đến giống như hiện thực vậy, mọi thứ đều được khôi phục một cách hoàn hảo.
Đi trong hành lang tối, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên đầu có chút chậm chễ, Hàn Phi vỗ tay vài lần mới bật sáng.
Đây là một tòa nhà cũ sắp bị phá bỏ, tổng cộng chỉ có 4 tầng, khách thuê tập trung ở tầng 1 và tầng 2, từ tầng 3 trở lên chủ nhà không cho phép tùy tiện lên, nhiều biển cảnh báo được dán ở hành lang.
"Cũng có hơi thở của cuộc sống lắm đấy chứ?"
Bây giờ đã là buổi tối, nhưng hành lang không hề yên tĩnh, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng khóc của trẻ con, tiếng quảng cáo từ TV và tiếng âm thanh nhân tạo.
Hàn Phi sống ở trong cùng của tầng 2, hắn không vội đi làm mà ghi nhớ tất cả những căn phòng phát ra tiếng động, đại khái ước lượng tính cách và tuổi tác của những người thuê trọ sống trong đó.
Sau khi thành công bước ra khỏi tòa nhà cũ, Hàn Phi không gặp phải nguy hiểm như hắn tưởng tượng, nhưng cũng không dám xem nhẹ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, trong tòa nhà cũ có một vài hộ gia đình đều đang sáng đèn.
Ánh mắt chậm rãi chuyển động, Hàn Phi giả bộ không phát hiện ra điều gì, đi dọc theo con đường rời đi.
Khi hắn quay người lại, thì ánh mắt đã phát sinh thay đổi rồi.
Khi vừa bước ra khỏi hành lang ngoảng đầu nhìn lại, hắn phát hiện trong một căn phòng trên tầng ba không bật đèn, có một người đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Đi làm trước đã."
Hàn Phi không biết trung tâm thương mại ở đâu, nhưng may mắn thay, trên tường và cột điện thoại có những quảng cáo khuyến mại của trung tâm thương mại, trên đó có đánh dấu vị trí của trung tâm thương mại.
Địa điểm tòa nhà cũ là khu phá dỡ, buổi tối hầu như không có người, để đến trung tâm thương mại trước tiên phải đi qua hai con ngõ, còn phải đi qua một công viên nhỏ bỏ hoang.
Ban ngày những nơi này chắc là không đáng sợ, nhưng buổi tối đi một mình, thực sự có chút âm u.
Đi vào con ngõ đầu tiên, Hàn Phi từ xa nhìn thấy một người đàn ông đang cuộn tròn ở đầu ngõ, gã cười nham hiểm, mặc quần áo rách nát, mặt và toàn thân dính đầy bùn, phía sau có một cái hộp gỗ, trong hộp có một con chó bị què chân.
“Vô gia cư?” Đêm khuya trong con ngõ nhỏ nhìn thấy một người vô gia cư thần kinh không được bình thường, người bình thường sẽ đi vòng qua.
Hàn Phi bước vào ngõ, người vô gia cư mặc quần áo bẩn lập tức đứng dậy, liên tục nhìn hắn cười ngốc nghếch, giơ hai tay ra, vươn ra trước mặt hắn.
“Hiện tại tôi cũng không có tiền, khi nào có tiền tôi sẽ giúp anh.” Hàn Phi từ chối một cách khéo léo, hắn đi về phía trước, người vô gia cư đó liền đi theo, giẫm lên chiếc bóng của hắn đuổi theo phía sau, cho đến khi rời khỏi con ngõ đầu tiên.
“Phải tăng tốc thôi.” Hàn Phi chạy vào con ngõ thứ hai, hai bên con ngõ này đều là nhà gỗ thấp tầng, hình như đã lâu không có ai ở, cảm giác rất vắng vẻ.
Đi qua con ngõ thứ hai, Hàn Phi không đi vào công viên mà chọn đi đường vòng.
Hắn vừa nhìn thấy chiếc xích đu trong công viên đang đong đưa một mình, còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con.
Cuối công viên bỏ hoang là một cây cầu bê tông, đứng trên cầu Hàn Phi đã có thể nhìn thấy trung tâm thương mại.
Hắn vốn không chuẩn bị dừng lại, nhưng khi hắn chuẩn bị đi qua cây cầu bê tông đột nhiên nghe thấy âm thanh của một cái gì đó rơi xuống nước, như thể ai đó đã nhảy từ trên cầu xuống.
Hàn Phi dựa vào hàng rào bao quanh nhìn mặt nước, bởi vì đèn đường bên cạnh bị hỏng nên mặt nước đen kịt, không nhìn thấy gì.
"Cảm giác như trở về hiện thực vậy, nhưng cũng có cảm giác khắp nơi đều rất quỷ dị."
Đi xuống cầu đá, Hàn Phi chỉ còn cách trung tâm thương mại vài chục mét, hắn cả đường chạy một mạch, cuối cùng cũng đến phía dưới trung tâm thương mại.
Đèn đường ở đây vẫn hoạt động bình thường, nhưng không biết do điện áp không ổn định hay do nguyên nhân nào khác mà đèn thỉnh thoảng lại nhấp nháy đột ngột.
"Cuối cùng cũng đến nơi an toàn."
Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, trung tâm thương mại với diện tích cực lớn bị bóng tối bao trùm, chỉ cần đến gần sẽ sinh ra cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được.
Nó dường như đã được xây dựng cách đây rất nhiều năm, các bức tường bên ngoài không được bảo dưỡng, có điều gì đó không ổn với tấm biển khổng lồ được thắp sáng đó.
Ban đầu là bách hóa thương mại, nhưng gạch ngang phía trên đầu chữ bách lại biến mất, trở thành —— Bạch hóa thương mại.