Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430: Đêm Nhận Việc Đầu Tiên

Chương 430: Đêm nhận việc đầu tiên Chương 430: Đêm nhận việc đầu tiên

Trung tâm thương mại bị bao phủ trong bóng tối giống như một con quái vật khổng lồ đang ngủ say, lối vào với bảng hiệu giống như cái miệng đẫm máu của con quái vật khổng lồ.

Biết rõ đi vào sẽ bị nuốt chửng, nhưng Hàn Phi đã dũng cảm bước vào, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Bách hóa thương mại tổng cộng có ba lối ra vào A B C và một lối vận chuyển hàng hóa đặc biệt dành cho nhân viên ra vào, sau khi trời tối, hai lối ra vào A B sẽ đóng lại, cả trung tâm thương mại chỉ còn có lối C và lối dành cho nhân viên có thể ra vào.

Lúc này Hàn Phi chính là đến từ lối C, lối ra vào này cũng chính là nơi duy nhất còn sáng đèn ở xung quanh.

"Xin chào, tôi là nhân viên mới……" Hàn Phi vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng cãi vã, hai người mặc đồng phục bảo vệ đứng dựa vào vách tường, một người đàn ông trung niên đeo bảng hiệu nhân viên của trung tâm thương mại đang lớn tiếng mắng nhiếc họ.

"Chi tiền mời hai người tới đây, là để hai người tuần tra canh giữ, chứ không phải hai người đến đây nghịch điện thoại! Hàng hóa của trung tâm chúng ta lại bị mất rồi hai người có biết không? Vẫn còn muốn chơi sao? Nếu như lại bị tôi bắt được, vậy thì hai người hãy cuốn gói cút khỏi đây!"

Người đàn ông trung niên nghiêm khắc mắng mỏ, không hề nể mặt chút nào.

"Chúng tôi đã tuần tra rồi, tầng ba lúc đó căn bản không có ai..."

"Cà lơ phất phơ không ai nghiêm túc cả! Tôi thấy hai người tuần tra cũng chỉ là lấy lệ cho có thôi!"

"Anh nói thì nói, đừng có chỉ người linh tinh." Một trong những nhân viên bảo vệ cũng bắt đầu to tiếng hơn.

"Chỉ cậu đấy thì làm sao? Thân là bảo vệ, camera giám sát hỏng lâu như vậy rồi cũng không biết, đây chính là thái độ làm việc của cậu đấy à?" Người đàn ông trung niên trông dáng vẻ có vẻ ngoài 50 tuổi rồi, tính khí nóng nảy, nói chuyện nước bọt bắn lung tung, giọng thì to.

"Camera giám sát vẫn luôn không có vấn đề gì, hôm đó vừa hay xuất hiện sự cố, chúng tôi có thể làm được gì sao?"

"Trùng hợp thật đấy! Vừa hay đúng lúc đồ bị mất thì xuất hiện sự cố!" Người đàn ông trung niên với cái bụng to đầy mỡ: "Những lời mà hai người nói bây giờ tôi một câu cũng không tin, vẫn là câu nói đó, làm được thì làm, không làm được thì cút! Thực sự coi mình là thứ gì chứ?"

"Anh..." Một nhân viên bảo vệ giơ tay định túm lấy quần áo của người đàn ông trung niên, nhưng lại bị một nhân viên bảo vệ khác ngăn lại.

"Định động thủ à? Làm đi! Trên đầu cậu chính là camera giám sát đấy! Để tôi xem lần này camera giám sát có lại 'vừa hay' bị sự cố nữa không?" Người đàn ông trung niên không chút sợ hãi, thịt mỡ trên khuôn mặt mập mạp kia không ngừng rung chuyển.

Mắt thấy sắp đánh nhau, vị bảo vệ ngăn lại lúc nãy nhìn thấy Hàn Phi, anh ta nắm lấy cánh tay của một nhân viên bảo vệ khác, hai người không thèm để ý đến người đàn ông trung niên nữa, cầm đèn pin đi thẳng vào trong trung tâm thương mại.

Người đàn ông trung niên dường như mắng chưa đủ, ông ta lại hét thêm vài câu, mới quay người nhìn Hàn Phi.

“Cậu đến muộn đúng một tiếng, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm đấy.” Liếc xéo Hàn Phi, dường như ngửi thấy mùi ẩm mốc thoang thoảng trên quần áo của hắn, ông ta lập tức nhíu mày: “Tôi đồng ý cho cậu một cơ hội việc làm, là thấy cậu đáng thương, muốn chữa bệnh cho mẹ cậu, nhưng nếu cậu luôn có thái độ làm việc như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Hàn Phi tuy rằng không phải nguyên chủ của căn hộ thuê, nhưng khi đối phương năm lần bảy lượt nhắc tới việc chữa bệnh cho mẹ, nhìn thấy anh ta đáng thương, v.v., nội tâm cũng không được thoải mái.

Đó là một công việc bình đẳng, không phải là người khác bố thí cho.

Tuy rằng tâm trạng không tốt lắm, nhưng trên khuôn mặt Hàn Phi vẫn biểu hiện ra cái mà người đàn ông trung niên muốn nhìn thấy, áy náy, tự trách, sợ mất việc, kính sợ người đàn ông trung niên.

Không cần phải nói, Hàn Phi đã đưa ra câu trả lời mà người đàn ông trung niên mong muốn.

Chỉ những kẻ yếu mới cố gắng đạt được cảm giác thành công và thỏa mãn, bằng cách bắt nạt kẻ yếu hơn.

Giọng điệu của người đàn ông trung niên nghiêm khắc, lại hung dữ chỉ trích Hàn Phi vài câu, Hàn Phi cũng biểu hiện ra là một đứa trẻ không có kinh nghiệm xã hội, bất kể người đàn ông trung niên nói gì cũng đều cảm thấy có lý.

Người đàn ông rất hài lòng với biểu hiện của Hàn Phi, ông ta không hề nhận ra rằng khi mình quay người lại, ánh mắt của Hàn Phi đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu đây không phải là trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, Hàn Phi nhất định sẽ cho người đàn ông trung niên thấy thế nào là sát thủ nơi làm việc.

“Nào đến đây.” Người đàn ông trung niên dẫn Hàn Phi vào lối đi an toàn, đi cầu thang vào chỗ rẽ tầng hai: “Đây là nơi các cậu thay quần áo và thay ca, nhân viên cũ dẫn dắt cậu lập tức sẽ tới ngay, cậu chịu khó học hỏi người ta, nhanh chóng bắt đầu càng sớm càng tốt."

Người đàn ông trung niên nói xong thì gọi một cuộc điện thoại, sau đó liền rời đi.

Hàn Phi đợi ở phòng nghỉ ngơi của nhân viên khoảng năm sáu phút, trên hành lang có tiếng bước chân vội vã, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào.

“Chu Uy không làm khó em chứ?” Người phụ nữ nhìn thấy Hàn Phi có chút ngốc nghếch, dường như biết chuyện gì đã xảy ra: “Tên đó tính khí rất xấu, anh ta bất kể nói cái gì, em cũng đừng để bụng."

“Không sao.” Hàn Phi phát hiện người phụ nữ không phải mặc đồng phục bảo vệ mà là đồng phục của nhân viên trung tâm thương mại, hắn hơi khó hiểu, lúc đầu còn tưởng rằng mình làm bảo vệ trung tâm thương mại: "Em nên xưng hô với chị thế nào?"

"Tên chị là Hoàng Oanh, em đã bao giờ nhìn thấy chim hoàng oanh chưa, tiếng kêu đặc biệt hay, trước đây trong nhà chị cũng đã từng nuôi qua." Người phụ nữ là người khéo miệng, cô ấy là người đầu tiên khá tốt mà Hàn Phi gặp sau khi bước vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ.

“Sau này em cứ gọi chị Hoàng là được.” Cô ấy mở tủ quần áo ra, đưa cho Hàn Phi một bộ quần áo, chìa khóa và một tấm thẻ nhân viên: “Tầng một của bách hóa thương mại là mỹ phẩm và hàng xa xỉ, còn tầng hai đến tầng bốn chủ yếu đều là quần áo, tầng năm bán các loại đồ gia dụng và đồ chơi, còn có một rạp chiếu phim, tầng sáu toàn bộ đều là các nhà hàng ăn ngon. Siêu thị ở tầng -1, ở đó còn có một quán cà phê và một hiệu sách nhỏ, những cái này em đại khái ghi nhớ một chút, buổi tối đừng chạy lung tung, đặc biệt là đừng tùy tiện lên tầng ba."

"Tầng ba?"

"Tầng đó bán quần áo phụ nữ, dạo này hay bị mất đồ, còn có mấy bộ quần áo mới bị vấy bẩn đủ thứ, lãnh đạo nghi ngờ có trộm trốn ở đâu đó trên tầng 3 vào ban ngày, bọn chúng ban đêm mới ra ngoài trộm đồ, làm mấy việc phá hoại." Hoàng Oanh bảo Hàn Phi thay đồng phục làm việc: "Những thứ này không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được."

"Chị Hoàng, công việc của chúng ta rốt cuộc là gì vậy?" Hàn Phi thực sự không biết.

"Chu Uy không nói với em? Ôi trời! Cái người này cái gì cũng không nói với em sao?" Hoàng Oanh dừng chân lại, cô ấy lại nhìn Hàn Phi: "Vậy em phải suy nghĩ cho kĩ, cuối cùng có tiếp tục làm nữa hay không."

"Trong trung tâm thương mại còn có nghề gì tương đối nguy hiểm à?"

"Cũng không được coi là nguy hiểm, chính là tương đối phiền phức, hơn nữa em sẽ luôn làm ca đêm……" Hoàng Oanh hơi ngại ngùng nói: "Ông chủ của bách hóa thương mại này trước đây đều là phất lên nhờ vào việc kinh doanh đồ cũ, nên sau khi xây dựng trung tâm thương mại này, ông ấy đã đặc biệt dành hẳn một siêu thị đồ cũ 24/24, ở nơi gần lối C, chúng ta chịu trách nhiệm thu ngân, phân loại hàng hóa, nhập kho và thống kê. Nơi đó còn có một số thùng quyên góp các vật dụng cũ, chúng ta sẽ thu thập quần áo cũ và văn phòng phẩm cũ mà người dân gần đó không mặc để quyên góp cho trẻ em vùng núi."

"Nghe giọng điệu của chị, cảm thấy con người của ông chủ trung tâm thương mại cũng không tồi."

“Ông ấy thường xuyên làm từ thiện, nên người tốt thì sẽ được báo đáp, thần linh đều đang che chở cho người ta, khiến người ta kiếm được nhiều tiền.” Hoàng Oanh cười cười: “Mỗi ngày hãy làm một việc tốt, kể cả khi việc tốt không xảy ra ngay lập tức, ít nhất tâm trạng một ngày của mình cũng sẽ tốt hơn.”

Hoàng Oanh dẫn Hàn Phi đến góc kín đáo nhất của lối C, ở đây có thể nói là mặt tiền cửa hàng xấu nhất tầng một.

Dùng chìa khóa mở cửa ra, Hoàng Oanh treo tấm biển đang kinh doanh lên.

"Hôm nay hai chúng ta cùng làm việc, chờ sau khi dạy cho em xong, ca đêm sẽ chỉ có một mình em thôi."

Hoàng Oanh chỉ vào các khu vực của siêu thị, nói cho Hàn Phi tất cả vị trí của vật phẩm, sau đó lại dạy Hàn Phi cách sử dụng máy thu ngân.

Dựa vào khả năng ghi nhớ siêu phàm của mình, Hàn Phi gần như trong vòng nửa tiếng đã học xong tất cả.

"Em học nhanh thật đấy! Em trước đây có phải đã từng làm công việc tương tự không?" Hoàng Oanh nhớ lại cảnh tượng khi mình vừa đến đây, tay chân vụng về, cái gì cũng không hiểu.

"Em từng làm việc lặt vặt trong cửa hàng tiện lợi."

"Vậy quản lý cửa hàng của em chắc chắn rất hài lòng về em đúng không? Sau khi em từ chức, anh ta có phải là rất hối hận không?"

"Hihi, anh ấy thực sự có chút hối hận."

Đi qua các loại vật dụng cũ, Hoàng Oanh và Hàn Phi đến bên trong cùng của cửa hàng, dưới bức tường treo đầy đồng hồ cũ, Hàn Phi tìm thấy một món hàng được bọc bằng vải đen.

"Đó là cái gì?"

"Chị cũng không hiểu lắm, nhìn danh sách nhập kho, hình như được gọi là lồng thần? Hay là hộp thần?" Hoàng Oanh vén tấm vải đen lên, Hàn Phi mắt lập tức mở to.

Bên dưới bức tường treo đầy đồng hồ trong siêu thị, có đặt một điện thờ màu đen, cánh cửa nhỏ của điện thờ được đóng chết bằng ván gỗ.

"Thứ này cũng là hàng hóa của chúng ta?! Có ai sẽ tới đây mua nó không?"

“Có đấy, trước đây chị đã từng gặp qua.” Hoàng Oanh nhớ lại một lúc: “Nhưng rất kì lạ, tất cả những vị khách có hứng thú với nó đều đến vào ban đêm, khi em trực ca đêm nói không chừng cũng sẽ gặp phải.”

Bình Luận (0)
Comment