Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431: Đồ Chơi

Chương 431: Đồ chơi Chương 431: Đồ chơi

Tik tok, tik tok……

Tất cả đồng hồ trên tường đều đang chuyển động, kim giờ chỉ vào cùng một thời gian, Hàn Phi yên tĩnh đứng ở phía trước bức tường đồng hồ, nhìn chằm chằm vào điện thờ với cánh cửa bị đóng chết vào kia.

"Đừng hiếu kì, ở đây có rất nhiều thứ là người khác đặt ở chỗ chúng ta kí gửi, nếu như em làm hỏng sẽ phải đền đó." Hoàng Oanh lấy ra một đôi găng tay và một chiếc tạp dề từ dưới quầy lên: "Chúng ta ở đây kinh doanh 24/7, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là, có một vài người khác sẽ đến đây kí gửi vật phẩm, hoặc chuộc lại thứ mà trước đây họ đã đặt ở chỗ chúng ta. Trước đây có một người đàn ông đem hết tất cả đồ chơi của con trai anh ta đến đây, muốn bán đi, ngay đêm hôm đó con trai anh ta đã lén lút chạy đến đây, khóc lóc cầu xin chúng ta nhất định phải giữ lại đồ chơi cho cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ quay lại chuộc lại những đồ chơi đó."

"Đứa bé đó cuối cùng có chuộc lại đồ chơi không?" Hàn Phi vẫn nhìn chằm chằm vào điện thờ, có chút tùy tiện hỏi.

Hoàng Oanh chỉ vào khu đồ tạp nham: "Đồ chơi của cậu ấy vẫn chất đống trong thùng carton, đứa bé đó đã khoảng một tuần nay không thấy xuất hiện rồi."

"Vậy chúng ta có cần bảo lưu lại cho cậu ấy không?"

"Cứ lưu lại đi, những thứ đồ chơi đó đối với chúng ta không đáng mấy đồng, nhưng đối với đứa trẻ lại đại diện cho thời thơ ấu và bầu bạn, có ý nghĩa đặc biệt." Hoàng Oanh cởi dây buộc tóc trên đầu ra, chỉnh lại đầu tóc: "Giá trị của vật phẩm cũ thật ra rất khó đo lường, chúng ta có đôi khi không phải là để bán thứ gì đó đi, mà là tạm thời giúp bọn họ bảo quản những thứ này thôi."

Hoàng Oanh dẫn Hàn Phi đến phía trước máy tính, cô ấy đối chiếu sổ sách một chút với Hàn Phi, nhắc nhở hắn rất nhiều chuyện phải chú ý trong công việc, kết quả hắn đối đáp rất lưu loát, không có bất cứ sai sót.

"Xem ra em còn lợi hại hơn chị tưởng đấy, là một đồng nghiệp rất đáng để dựa giẫm." Thông thường mà nói, ít nhất phải mất ba ngày mới có thể độc lập làm việc, Hàn Phi chỉ mất một tiếng là có thể nắm bắt thành thạo được toàn bộ, hắn nhớ được hết giá cả và vị trí của tất cả các vật phẩm, ghi nhớ được toàn bộ quy tắc trong cửa hàng.

"Chị đã chẳng có gì để dạy cho em nữa rồi, cảm giác như chị thực ra có thể tan ca sớm hơn rồi." Hoàng Oanh ngáp một cái, cô ấy ngoài miệng khen Hàn Phi, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút không yên tâm, ca đêm ở đây dường như không dễ dàng như vậy, còn có một số quy tắc không thể nói ra nữa.

"Em nắm bắt rất nhanh, lát nữa sẽ do em trông coi cửa hàng, chị ở bên cạnh hỗ trợ cho em." Hoàng Oanh rót hai cốc nước đặt lên bàn, cô ấy dắt Hàn Phi lại đi lên tầng hai của trung tâm thương mại và nhà kho nhỏ dưới tầng hầm.

Siêu thị đồ cũ này tuy rằng ở bên trong trung tâm thương mại, nhưng lại có cửa sổ bán hàng độc lập và một lối đi chuyên dụng đi xuống nhà kho dưới tầng hầm.

"Bình thường chúng ta cũng rất ít khi xuống nhà kho dưới tầng hầm, những thứ ở đây về cơ bản đều là bị chủ nhân vứt bỏ hoàn toàn, chúng ta dựa trên nguyên tắc thái độ trách nhiệm nên mới không vứt đi……" Hoàng Oanh đang thuyết minh giảng giải, cửa của cửa hàng trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh ding dong ding dong, hình như là có khách đến.

"Có người đến rồi, em đi đón tiếp, chị ở bên cạnh xem, không cần căng thẳng, hãy thể hiện mặt tốt nhất của mình cho khách hàng!"

Hoàng Oanh và Hàn Phi đi ra từ nhà kho, bọn họ nhìn thấy ở cửa của cửa hàng có một bà lão bị gù lưng nặng, bà lão này dường như là khách quen của cửa hàng, bà ấy khom lưng, tự mình lang thang quanh cửa hàng,dường như là đang tìm thứ gì đó.

"Bà ơi, bà cần mua gì?" Hàn Phi rất lễ phép đi đến, bà lão lại vẫn cúi đầu, một câu cũng không nói.

Bà ấy từ cửa của cửa hàng, một mạch đi đến chỗ sâu nhất của cửa hàng, sau đó nhìn lên bức tường treo đầy đồng hồ, giơ tay lên chỉ chỉ.

"Có đồng hồ có thể chạy ngược không?"

"Chạy ngược? Những đồng hồ này mặc dù đều là đồ cũ, nhưng toàn bộ đều là bình thường…"

"Bình thường sao?" Bà lão ngẩng đầu nhìn Hàn Phi một cái, đôi mắt hằn sâu những nếp nhăn, gương mặt hằn nhiều vết tích do năm tháng để lại.

Mái tóc bạc trắng xõa trước mắt, bà lão không tiếp tục lựa chọn sản phẩm, bà ấy run rẩy bước tới cửa của cửa hàng, đặt lên cửa một cái túi vải lớn rồi rời đi.

“Bà ơi, đồ của bà!” Hàn Phi đang định đi tới, nhưng bị Hoàng Oanh ngăn lại.

"Trong túi vải chắc đều là quần áo của trẻ con tự làm, những thứ này là do bà lão chuẩn bị để quyên góp đem tặng." Hoàng Oanh dường như biết rất rõ về bà lão: "Bã lão họ Lưu, là cư dân ở gần đây, sống một mình, bà ấy thường xuyên mang một số đồ đến, bảo chúng ta giúp bỏ một số thứ vào thùng quyên góp. Bà ấy đã kiên trì làm việc thiện được vài năm rồi, nhưng khi tuổi càng lớn hơn, đầu óc của bà ấy đã có chút không minh mẫn nữa, thường xuyên nhận nhầm người, còn hay nói nhảm."

"Họ Lưu, là cư dân ở gần đây…."

"Bà lão này là một người tốt, lần sau bà ấy tới đây, nếu giúp được thì em hãy giúp bà ấy." Hoàng Oanh bảo Hàn Phi mang gói hàng, chuẩn bị cùng nhau đi đến thùng quyên góp ở phía sau trung tâm thương mại, nhưng Hàn Phi vừa nâng gói hàng lên liền dừng ngay lại.

"Sao thế?"

“Trong gói hàng này có một mùi thối, chị có chắc là quần áo của bà lão tự làm không?” Thời điểm Hàn Phi cầm gói hàng lên, liền cảm thấy không đúng.

"Chắc chắn mà! Bà lão đã tặng được vài năm rồi."

"Không đúng." Không đợi Hoàng Oanh ngăn cản, Hàn Phi đã mở cái túi vải ra.

Trên đầu chiếc túi là một chiếc áo len dành cho trẻ em, đan tay rất dễ thương, nhưng bên dưới chiếc áo len lại được nhồi những chiếc lông vũ phủ đầy phân gà và một số da chuột.

Vết cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, thao tác lột da rất không chuyên nghiệp, máu còn thấm vào bề mặt lông.

Những thứ máu me bê bết, thối hoắc này đã khiến Hoàng Oanh giật mình sợ hãi, cô ấy che miệng và mũi, tỏ vẻ ngạc nhiên và sợ hãi: "Sao có thể? Bà lão đã tặng quần áo cũ mấy năm nay, đây cũng là lần đầu tiên...."

“Chẳng lẽ là có người giở trò với gói đồ của bà lão?” Hàn Phi không biết nhiều về bà lão, cũng không dám vội vàng đưa ra kết luận.

"Không biết." Hoàng Oanh dù sao cũng là nữ, căn bản không dám đến gần những thứ da lông máu me kia: "Chúng ta hãy vứt những thứ này vào thùng rác, túi vải thì mang về, ngày mai chờ bà lão đến lấy túi về thì hỏi bà ấy."

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi."

Thùng quyên góp và thùng rác đều được đặt ở phía sau của tòa nhà trung tâm thương mại, vị trí của thùng rác ở xa hơn một chút.

Xách theo một đống đồ phát ra mùi hôi thối, cả hai đi vào bóng đen phía sau trung tâm thương mại, ánh đèn đường bên ngoài lúc sáng lúc tối, những con ngõ, con phố phía xa xa trông rất đáng sợ.

"Thùng rác xa vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, không được ảnh hưởng đến môi trường bên ngoài trung tâm thương mại."

Nâng nắp thùng rác lên, Hàn Phi bắt đầu vứt những thứ bẩn thỉu đi, lông và da chuột dính đầy phân gà rơi trên người ma nơ canh bằng nhựa đã bị khiếm khuyết, như thể bọc lên một lớp da cho ma nơ canh bằng nhựa vậy.

“Để lại chiếc áo len màu đỏ do bã lão đan đi, ngày mai trả lại cho bà ấy.” Hoàng Oanh đang định đóng nắp thùng rác, khi nắp thùng đóng lại, Hàn Phi dường như nhìn thấy cái đầu vỡ vụn của ma nơ canh khẽ chuyển động.

Mang theo chiếc túi chỉ còn một chiếc áo len đỏ, cả hai quay trở lại trung tâm thương mại.

Hàn Phi ở lại một mình trông coi cửa hàng, Hoàng Oanh vào nhà vệ sinh trên tầng hai để làm sạch chiếc túi vải và áo len.

"Dường như bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, mọi thứ dần trở nên không bình thường rồi."

"Ding dong, ding dong...."

Ở cửa của cửa hàng truyền đến âm thanh, Hàn Phi vội vàng chạy đến, nhưng ở đó không có bất kì ai cả.

"Ai đi vào rồi?"

Hàn Phi lập tức đi kiểm tra camera giám sát, phát hiện một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi vừa chạy vào cửa hàng.

"Bây giờ là rạng sáng, đứa trẻ này sao lại xuất hiện vào giờ này?"

Hàn Phi rời khỏi quầy, đến khu vực tạp hóa, nơi một đứa trẻ ướt sũng đang ngồi xổm trước một hộp các-tông chứa đầy đồ chơi.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào bên trong hộp các tông, như thể rất muốn lấy lại nó.

“Cháu muốn mua mấy món đồ chơi này à?” Hàn Phi nhẹ giọng hỏi.

Cậu bé quay đầu lại liếc nhìn Hàn Phi, con ngươi đã sưng lên vì phồng rộp: "Chúng vốn là của cháu, chú ơi, cháu sẽ chuộc chúng lại, chú có thể đừng bán chúng không."

Hàn Phi còn chưa đồng ý, trong đầu đã vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ —— Đồ chơi."

"Đồ chơi: Đồ chơi phân làm rất nhiều loại, khi bạn chi phối vận mệnh của đồ chơi, vận mệnh cũng coi chúng ta là đồ chơi của chúng."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Giúp đỡ cậu bé bảo lưu đồ chơi, cho đến khi cậu ấy chuộc nó về."

Nhiệm vụ điện thờ bị kích hoạt, Hàn Phi chỉ đành đồng ý: "Những đồ chơi này đều rất cũ rồi, chắc là sẽ không có ai mua, lát nữa chú sẽ đem chúng cất vào trong kho, hoặc là chú sẽ tự bỏ tiền ra mua lại chúng."

Hàn Phi vẫn đang suy tính làm sao để cất giấu đồ chơi đi, ngoài cửa tiệm lại vang lên âm thanh ding dong..... ding dong, hắn đứng dậy đi đến, một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước vào cửa hàng.

Người đàn ông mặc quần áo sẫm màu, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.

"Xin hỏi anh cần gì?"

"Tháng trước tôi chuyển nhà, mang một số đồ cũ trong nhà đến đây để bán, tôi muốn xem những thứ đó đã bán được chưa?" Từ giọng nói người đàn ông có thể thấy anh ta có chút lo lắng.

"Là thứ gì?"

“Một số đồ đạc cũ và một thùng đồ chơi lớn.” Người đàn ông nói và bước vào cửa hàng, đi thẳng đến khu vực tạp hóa.

“Anh không thể đi lung tung được!” Động tác Hàn Phi nhanh hơn, trực tiếp ngăn cản đối phương lại.

Nhìn thấy Hàn Phi đứng chắn trước mặt, tay trong túi của người đàn ông khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang cầm thứ gì đó.

"Tôi đang tìm đồ vật ký gửi của chính mình, tại sao cậu lại ngăn cản tôi?"

"Những thứ anh nói đã được bán đi rồi, vừa cách đây không lâu.” Thân hình Hàn Phi chắn tầm mắt của người đàn ông, không cho anh ta nhìn thấy khu vực tạp hóa.

"Ai đã mua?"

"Là một đứa trẻ, da của nó rất trắng, như bị ngâm trong nước vậy..." Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy tiếng thở của người đàn ông càng lúc càng dữ dội: "Quý khách, anh không sao chứ?"

"Đứa trẻ đó đi về hướng nào?"

"Chính là hướng mà anh đến, anh không gặp cậu bé sao?" Hàn Phi muốn nói gì đó, nhưng người người đàn ông đã quay người rời đi, vội vàng đi ra ngoài.

Nhìn thấy người đàn ông bước đi, Hàn Phi lập tức xoay người đi vào khu tạp hóa, lúc này đứa trẻ ngồi xổm trước hộp đồ chơi đã biến mất.

Hàn Phi giấu hộp đồ chơi sau quầy, nhìn kỹ mấy món đồ chơi, phát hiện rất nhiều đồ chơi có khắc chữ "Bố", chỉ có một con rối bị cắt bỏ đầu và không thể lắp lại được có viết chữ "Mẹ".

Bình Luận (0)
Comment