Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432: Ai Làm Ca Đêm Trong Cửa Hàng Này Người Đó Sẽ Chết

Chương 432: Ai làm ca đêm trong cửa hàng này người đó sẽ chết Chương 432: Ai làm ca đêm trong cửa hàng này người đó sẽ chết

"Chỉ có đồ chơi có viết chữ mẹ bị hủy?"

Hàn Phi cầm con rối trong tay, hắn nhẹ nhàng vặn người của con rối, phát hiện chỗ cổ của con rối còn lưu lại một vết máu.

"Trên món đồ chơi của đứa trẻ có dính máu, tình hình có chút không đúng." Hai tay Hàn Phi cố sức nắm lấy cơ thể của con rối, nơi ngón tay nắm chặt rất sạch sẽ, vết máu vừa hay là ở mép ngón tay.

"Chẳng lẽ vừa rồi đứa trẻ đó đã nhìn thấy cảnh người bố giết người?" Trong đầu Hàn Phi hiện lên một cảnh tượng.

Đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì nghe bố mẹ cãi nhau dữ dội, cậu rụt rè bước ra khỏi phòng với món đồ chơi trên tay, kết quả vừa hay nhìn thấy cái đầu của người mẹ rơi xuống đất.

Máu bắn tung tóe rơi xuống trước mặt cậu, còn có một phần nhỏ của nó bắn lên trên món đồ chơi.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao chỉ có món đồ chơi có tên của mẹ lại bị tách rời.

"Sao đầu lại không lắp lại được….."

"Này!"

Giọng của người phụ nữ đột nhiên vang lên trên đầu Hàn Phi, làm cho con ngươi của hắn chấn động.

“Em đang làm gì vậy?” Hoàng Oanh đứng bên cạnh quầy với chiếc túi vải và áo len đã giặt sạch, nghi hoặc nhìn Hàn Phi đang trốn dưới quầy.

"Không sao, vừa rồi có một đứa trẻ đến đây, cầu xin em, bảo em nhất định phải lưu lại đồ chơi của nó." Sắc mặt Hàn Phi rất nhanh khôi phục lại bình thường.

"Đứa trẻ đó lại đến rồi? Vẫn là vào nửa sau của đêm?" Hoàng Oanh lắc lắc đầu: "Đứa nhỏ này chắc là giấu người nhà lén lút chạy ra ngoài, nếu như để bố nó biết được chắc chắn sẽ đánh cho nó một trận."

"Chị đã gặp bố của nó rồi sao?"

"Những đồ chơi này chính là bố của nó mang đến, người đàn ông đó thân hình rất cao, cũng rất vạm vỡ, cánh tay còn to hơn đùi của chị một vòng. "

“Em nghe nói anh ta còn gửi rất nhiều đồ đạc cũ đến, anh ta chuẩn bị chuyển nhà à?” Hàn Phi để con rối riêng đến chỗ khác.

"Không rõ nữa." Hoàng Oanh nhìn xung quanh: "Đứa trẻ đâu? Chạy đi đâu rồi?"

"Vừa rồi còn ở trong cửa hàng, có thể là lén lút đi rồi." Hàn Phi đi ra từ phía sau quầy: "Em có thể xem đồ đạc đã qua sử dụng mà anh ta đã ký gửi ở đây không? "

"Hầu hết những thứ anh ta gửi đều là đồ mới, chị đã đặt chúng ở phía trước của khu đồ gia dụng rồi."

Hàn Phi đi vào khu vực đồ gia dụng, tìm kiếm một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào chiếc ghế sô pha đơn lớn nhất.

"Nếu như móc hết chiếc ghế sô pha ra, hoàn toàn có thể giấu ở bên trong một thi thể được bao phủ bởi băng dính và chất bảo quản."

Hàn Phi chậm rãi đến gần, nhấc đệm sô pha lên, dùng ngón tay sờ soạng từng chút một.

Hắn không tìm thấy thi thể trong sô pha, mà chỉ tìm thấy một cuốn sổ mỏng trong khe hở của đệm ghế sô pha.

Đây chắc là vở bài tập của cậu bé. Cô giáo dạy ngữ văn yêu cầu cậu hàng tuần phải viết một bản nhật ký, cậu bé liên tục trong một tháng viết đều là bố đưa mình đi công viên chơi.

"Nhìn vào miêu tả, hẳn là công viên nhỏ bị bỏ hoang, chẳng lẽ thi thể bị người đàn ông chôn trong công viên?"

Trong nhật kí của đứa trẻ luôn nhắc đến cái ao nhỏ phía hạ lưu cầu đá, Hàn Phi nghi ngờ sau khi giết vợ của mình xong, người đàn ông đã giấu xác trong phù sa của ao.

"Cơ thể của cậu bé sủi bọt trắng và đồng tử của cậu ấy sưng lên như một con cá vàng. Cậu ấy có thể cũng đã bị ném xuống dòng sông đó."

Sau khi lật xem vở bài tập, Hàn Phi nhìn thấy nhật ký hàng tuần cuối cùng của cậu bé, trong đó nói rằng bố của cậu yêu cậu đến nhường nào, còn mua cho cậu rất nhiều đồ chơi.

Sau đó, có một nơi khiến Hàn Phi chú ý, món đồ chơi yêu thích của cậu bé được nhắc đến trong nhật ký hàng tuần không hề xuất hiện trong hộp các tông.

Thoạt nhìn, điều này là bình thường, người cha rất thương con, không đem món đồ chơi yêu thích của đứa trẻ đến cửa hàng đồ cũ để ký gửi.

Nhưng tiền đề của tất cả những điều này là đứa trẻ vẫn còn sống.

Nếu cậu bé đã chết rồi, thì những món đồ chơi mà người bố cố tình để lại rất đáng để suy nghĩ, liệu anh ta đã chôn những món đồ chơi đó bên cạnh xác cậu bé để tạ lỗi? Hay là những món đồ chơi đó bị dính quá nhiều máu, căn bản không thể đem bán? Hay anh ta chỉ là một tên biến thái đơn thuần, muốn cảm nhận nhiệt độ của con mình trước khi chết thông qua những món đồ chơi đó?

"Ding dong, ding dong....."

Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, Hàn Phi không ngờ rằng cửa hàng này sau nửa đêm vẫn còn có nhiều người đến như vậy.

Hắn lặng lẽ nhét quyển vở bài tập của cậu bé vào trong quần áo, nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu của sô pha, sau đó mang theo nụ nười hoàn mỹ chuyên nghiệp đi về phía cửa tiệm.

Trước siêu thị đồ cũ, một người giao hàng đang đứng, tay anh ta cầm tấm biển, lắp bắp nói gì đó.

Bởi vì anh ta tình cờ đứng ở cửa của cửa hàng, không đi vào cũng không đi ra, âm thanh ding dong ding dong liên tục vang lên.

"Chị Hoàng, chị gọi đồ ăn à?"

"Chị không! Chắc là chuyển nhầm rồi." Hoàng Oanh ra hiệu cho người giao hàng đi vào trước, nhưng anh ta xua tay, mở miệng ngậm miệng mà không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Đừng lo lắng.” Hàn Phi liếc mắt liền phát hiện sau mông của người giao hàng dính rất nhiều cơm canh dầu mỡ, trên cánh tay còn có một mảng da nhỏ bị bỏng: “Trên đường xảy ra chuyện gì? Cơm canh anh giao bị đổ rồi à?"

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, người giao hàng gật đầu lia lịa, miệng há to, dài giọng nói: "Tôi, tôi... Tôi xin lỗi."

Khi người giao đồ ăn nói, da của cơ mặt sẽ bất giác chuyển động, anh ta không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

"Đồ ăn không phải là chúng tôi gọi, anh chắc chắn là không chuyển nhầm chứ?"

"Địa chỉ bách, bách hóa….. đây." Người giao hàng lấy điện thoại di động ra, liên tục chỉ vào Hàn Phi: "Điện, điện thoại, không có người nghe."

"Chờ một chút! Hình như đây là điện thoại của bảo vệ." Hoàng Oanh lấy điện thoại di động ra gọi, đầu dây bên kia trực tiếp kết nối: "Là các anh gọi đồ ăn à? Người ta đã giao đồ ăn tới rồi, các anh đang ở đâu vậy?"

Một lúc sau, thang máy trong trung tâm thương mại sáng đèn, hai bảo vệ trực ca đêm đi tới, vừa nhìn thấy người giao hàng đang rất nhếch nhác, trong mắt không có bất kì ngạc nhiên nào, như thể sớm đã biết đối phương sẽ làm đổ cơm canh vậy.

"Hai người có thể đừng lề mề như vậy được không?"

"Tên này đến trễ 5 phút, nếu như nói lề mề thì cũng là cậu ta lề mề." Nhân viên bảo vệ vừa mới bị Chu Uy khiển trách bây giờ ngẩng đầu lên, vươn tay trước mặt người giao hàng: "Đến muộn rồi thì thôi, đồ ăn đâu?"

"Tôi, tôi xin lỗi." Người giao hàng xoa hai tay vào nhau, như thể anh ta đang sợ hãi, mặt đỏ bừng vì lo lắng, nhưng lại chẳng nói được gì.

"Tôi hỏi cậu đồ ăn đâu?" Giọng bảo vệ bắt đầu lớn hơn, dường như anh ta muốn trút hết cơn tức giận vừa phải gánh chịu ra ngoài.

Bảo vệ đang từng bước áp bức, giọng nói càng ngày càng lớn, người giao hàng có vẻ sợ hãi, xoay người chạy đến cửa C, đẩy xe đạp điện của mình ra cửa, sau đó ôm thùng đồ ăn canh vẫn còn nhỏ giọt vội vàng chạy vào.

"Đứng đó đừng nhúc nhích! Cậu làm bẩn hết cả sàn nhà rồi!"

Ngón tay của người giao hàng đỏ bừng, cánh tay run rẩy, nhưng anh ta dừng lại và không dám đặt hộp đồ ăn xuống đất.

"Đưa cho tôi." Hàn Phi khẽ nói, đưa tay đón lấy hộp đồ ăn.

Nước lèo nóng hổi bắn tung tóe trên lòng bàn tay, vừa dính, vừa nóng.

Mở hộp ra, cả bốn phần súp cừu bên trong đều bị trào ra ngoài.

"Thế này phải làm sao?! Cậu cũng đừng nói chúng tôi bắt nạt người tàn tật! Mọi người đều không dễ dàng, đây là bữa ăn đầu tiên của hai anh em chúng tôi đấy, cậu nói bây giờ phải làm thế nào!" Hai người bảo vệ người trái người phải đứng bên cạnh người giao hàng, người giao hàng rõ ràng là trí não khiếm khuyết giơ bàn tay vẫn đang chảy súp cừu, thở hổn hển, không thốt nên lời.

“Tự mình làm đổ thì phải đền tiền.” Bảo vệ lấy điện thoại di động ra: “Nếu không đền tiền, hôm nay cậu đừng mong rời đi.”

Người giao hàng không nói được một câu hoàn chỉnh mà liên tục phát ra những tiếng la hét lạ lùng, dường như muốn lùi lại nhưng lại bị một nhân viên bảo vệ khác túm lấy cổ.

Dường như anh ta đã quan sát người giao hàng rất lâu, thò tay vào cổ áo người giao hàng, trực tiếp kéo đứt nút thắt trên cổ người giao hàng ra.

Trên dây có treo một tấm thẻ làm việc, bên trên giống như một học sinh tiểu học đang luyện thư pháp, viết từng nét một —— Xin chào, tôi là bố của Vương Bình An, cậu ấy bị tự kỷ từ nhỏ, nếu cậu ấy làm sai điều gì, tôi mong bạn có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ có mặt trong thời gian sớm nhất, địa chỉ của tôi là số 15, phố Sa Hà, số điện thoại của tôi là...

“Đừng dài dòng với cậu ta nữa, gọi thẳng cho bố cậu ta đi.” Nhân viên bảo vệ đọc số điện thoại trên bảng hiệu, một nhân viên bảo vệ khác bắt đầu bấm số.

"Bảo vệ ca đêm chỉ có hai người các anh, hai người mà cần uống đến tận bốn phần canh? Còn thêm nhiều thịt như vậy? Hai người không sợ sẽ mắc bệnh sao?" Hàn Phi lấy ra hộp cơm đựng súp cừu từ trong hộp mang đi: "Súp cừu ngay từ đầu đã không dễ giao hàng, hơn nữa cửa hàng đóng gói cũng có vấn đề, hai người cũng chỉ biết bắt nạt người giao đồ ăn đầu óc khiếm khuyết này thôi."

"Cửa hàng đóng gói có vấn đề hay không cậu nói mà được à?"

"Tôi đúng là có tiếp xúc với ngành nghề giao đồ ăn này rồi, cũng rất giỏi việc đóng gói thực phẩm." Hàn Phi dùng hộp cơm của người giao hàng đã đóng gói rất nhiều thi thể trong tòa nhà chết chóc: "Súp cừu của hai người bị đổ rồi, muốn phát tiết cũng không có vấn đề, nhưng phải tìm đúng đối tượng phát tiết. Loại hộp cơm và cách đóng gói kém chất lượng này, cảm giác như thể cửa hàng cố tình chơi khăm người vậy."

"Chị nhớ ra rồi!" Hoàng Oanh bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cô ấy chỉ vào một trong những nhân viên bảo vệ và nói: "Vợ của Tiểu Lý hai tháng trước đã đến thành phố này, mở một cửa hàng về các món cừu bên cạnh Tam Trung."

Hàn Phi cầm điện thoại di động của người giao hàng lên, liếc mắt nhìn, nơi nhận cơm quả nhiên là gần Tam Trung.

"Tôi nói này? Làm ăn không tốt, nên nghĩ cách đem những chỗ thịt cừu sắp hỏng này, xử lý hết tất cả? Xem bản đồ, phố Sa Hà nơi bố của người giao đồ ăn cũng gần với Tam Trung, người giao đồ ăn này có phải thường xuyên giao đồ ăn cho tiệm của vợ anh không?" Tốc độ phản ứng của Hàn Phi quá nhanh, trong tích tắc đã nhìn thấu suy nghĩ xấu xa của nhân viên bảo vệ.

"Đến người tàn tật giao hàng ăn nửa đêm mà các anh cũng hãm hại người ta? Hai người có phải là người không?" Hoàng Oanh cũng hơi tức giận: "Vậy mà trước đây tôi lại nghĩ hai người cũng khá tốt, còn cùng đi trực ca đêm với hai người."

Đã bị vạch trần, hai nhân viên bảo vệ cũng không giả vờ nữa, bọn họ đứng cùng nhau và nhìn Hoàng Oanh: "Đừng nói như thể mình tốt đẹp lắm vậy? Nếu cô thực sự tốt như vậy, tại sao cô không nói cho người mới này biết những gì đã xảy ra trong cửa hàng của các người?"

Người bảo vệ tên Tiểu Lý kia khịt mũi lạnh lùng, sau đó nhìn sang Hàn Phi: "Tiểu tử ngốc, cậu có biết tại sao siêu thị đồ cũ lại mở cửa sau nửa đêm không? Cậu có biết tại sao ở đây bọn họ phải luôn có người trực trong 20 giờ không? Đừng bị con hồ ly tinh miệng đầy xảo trá này gạt nữa, cửa hàng này của các người trước đây đã từng có người chết! Ai làm ca đêm người đó sẽ chết!"

Bình Luận (0)
Comment