“Em đừng nghe anh ta nói bậy!” Hoàng Oanh đột nhiên trở nên kích động, cô ấy chỉ vào hai nhân viên bảo vệ: “Có tai nạn xảy ra trong trung tâm thương mại, còn không phải là do những nhân viên bảo vệ này vô dụng!”
“Chúng tôi vô dụng?” Nhân viên bảo vệ họ Lý lửa giận cũng xông lên đầu, anh ta cầm tấm biển kéo từ trên cổ người giao hàng: “Hai tháng trước, lão tử trong cửa hàng của các cô chết như thế nào? Sau khi tan làm, anh ta đóng cửa hàng, rồi ngày hôm sau người ta phát hiện anh ta đã chết trong cửa hàng! Anh ta chết trong tư thế quỳ, cô nói cuối cùng anh ta đã làm việc gì trái với lương tâm mới có thể chết một cách kỳ quặc như vậy?”
Hoàng Oanh muốn ngăn cản nhân viên bảo vệ nói tiếp, nhưng anh ta càng nói càng mạnh miệng: "Còn một tháng trước nữa, nhân viên đó của các cô đêm hôm khuya khoắt không về nhà. Anh ta mơ mơ màng màng, nửa đêm 0 giờ chạy đến bờ sông ca hát, kết quả xác chết bị trôi hai cây số về phía hạ lưu."
“Cái chết của họ là bất ngờ! Anh câm miệng lại đi!” Dường như Hoàng Oanh sợ Hàn Phi bị dọa sợ, hô lên.
“Bất ngờ?” Nhân viên bảo vệ họ Lý nắm lấy cổ tay Hoàng Oanh: “Mới một tuần trước, nam sinh mới được tuyển dụng của các cô cũng đã tự sát. Khi mới đến cậu ấy khỏe mạnh cường tráng, chẳng có vấn đề gì cả, tại sao ban đêm cậu ấy lại đột nhiên tự sát ở trong nhà mình? Khi chết vẫn là quỳ gối trước cửa nhà, giống hệt như nghênh đón thần?"
"Buông ra! Anh buông tay tôi ra!"
“Nhân viên trong cửa hàng các cô rất nhanh đều phải chết, cô còn ở đây để lừa gạt người mới đến à?” Nhân viên bảo vệ họ Lý càng ngày càng siết chặt ngón tay, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Oanh: “Nếu cô không sợ gì cả, tại sao chính mình lại không làm ban đêm?"
"Tôi……"
"Tôi nghe nói khi trực ca đêm, cô thường lầm bầm lầu bầu, cầu khấn những nơi không có ai ở đó. Đúng rồi! Tối qua tôi tận mắt thấy cô đứng trước chiếc hộp thần, không nhúc nhích, đứng đó đúng nửa giờ! Có phải trên người cô đã có thứ gì không sạch sẽ!" Nhân viên bảo vệ họ Lý càng ngày càng đi quá xa, khi thân thể anh ta đến gần Hoàng Oanh, Hàn Phi chắn phía trước cô ấy.
"Người mới kia, cậu ở đây trực ca đêm, cúi đầu xuống không gặp thì ngẩng đầu lên cũng gặp nhau, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?"
“Đặc biệt tóm lấy người tàn tật để lừa đảo, cho dù hai người lấy được tiền, có thể yên tâm thoải mái tiêu xài không?” Hàn Phi nắm lấy cổ tay bảo vệ Lý: “Hơn nữa thứ đó gọi là điện thờ, không phải hộp thần."
“Có tinh thần trọng nghĩa là tốt, nhưng đừng can thiệp vào việc của người khác, hãy cẩn thận bị lừa, lại còn giúp người khác kiếm tiền đấy.” Nhân viên bảo vệ họ Lý thấy rằng anh ta không thể thoát khỏi Hàn Phi, nên đã nói mấy lời gay gắt liên tiếp, hy vọng hắn có thể biết khó mà lui.
"Lý Đại Hưng, tôi sẽ gọi cho Chu Uy ngay bây giờ. Chắc anh ấy chưa đi xa lắm đâu. Hai người ở lại đây đúng là một tai họa! Tôi thực sự nghi ngờ rằng những thứ bị mất trong trung tâm thương mại là do chính hai người lấy trộm đấy!” Hoàng Oanh cũng lấy điện thoại di động ra, vừa rồi nhân viên bảo vệ họ Lý thật sự làm cho cô ấy sợ hãi, cô ấy vốn không dám trực ca đêm, lần này còn sợ hơn.
"Giả bộ giống như một đóa sen trắng vậy! Chẳng trách Chu Uy vẫn luôn nhắm vào chúng tôi. Hóa ra là ngày nào cô cũng đâm thọt sau lưng!" Một nhân viên bảo vệ khác cũng đi tới. Anh ta muốn lấy điện thoại di động của Hoàng Oanh, tình hình sắp mất kiểm soát, đột nhiên tầng cao nhất của trung tâm thương mại truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
"Rầm!"
Trung tâm thương mại đặc biệt yên tĩnh vào ban đêm, mọi người đều nghe thấy tiếng động bất thường kia.
Mấy người không có động tĩnh gì nữa, quay đầu nhìn vào chỗ sâu trong trung tâm thương mại.
Một mảnh đen kịt trong trung tâm thương mại, chỉ có đèn khẩn cấp màu xanh lá cây ở lối ra an toàn được bật, lục quang nhợt nhạt giống hệt U Minh địa phủ, nhìn càng quỷ dị.
Hàn Phi và bảo vệ đồng thời buông lỏng tay, hai nhân viên bảo vệ liếc nhau một cái, bảo vệ tên Lý Đại Hưng từ sau thắt lưng lấy ra gậy bảo vệ.
"Âm thanh trên lầu?"
"Tầng ba hay tầng bốn? Tầng quần áo phụ nữ?"
Lý Đại Hưng hơi căng thẳng, anh ta trừng mắt nhìn người giao hàng và Hàn Phi: "Chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc đâu! Các người đứng đây chờ tôi!"
Hai nhân viên bảo vệ vẫn cướp đi tấm biển treo trên cổ người giao hàng, rồi cùng nhau chạy về phía sâu trong trung tâm thương mại.
Người giao hàng đuổi theo phía sau, trong lúc chạy anh ta vô tình làm rơi điện thoại làm cho màn hình tối đen.
"Trả lại, trả lại cho tôi!"
Nhân viên bảo vệ phớt lờ người giao hàng, vội vội vàng vàng chạy lên lầu, họ là nhân viên bảo vệ trực ca đêm, nếu xảy ra sự cố trong trung tâm thương mại vào ban đêm, lãnh đạo sẽ trừ lương của họ.
Qua việc cướp đi tấm biển của người giao hàng cũng có thể thấy, hai người này không có ý định buông tha cho người giao hàng, chuẩn bị đợi lát nữa sẽ lại đến tính sổ.
“Vừa rồi em có nghe thấy âm thanh kia không?” Hoàng Oanh núp ở bên cạnh Hàn Phi, sắc mặt tái nhợt: “Vừa rồi… những gì Lý Đại Hưng nói, nhiều chuyện là anh ta nói bừa, em đừng để trong lòng.”
“Chị Hoàng, đừng lo lắng, mẹ em đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật, em cần số tiền này, bất luận như thế nào em cũng sẽ không bỏ việc.” Hàn Phi mỉm cười, nụ cười lộ ra vẻ bất đắc dĩ và đau khổ, làm người ta đau lòng nhất chính là đôi mắt của hắn, trong đó chứa đựng quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Phi, Hoàng Oanh khẽ mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
"Chị có thể cho em mượn điện thoại di động được không? Em muốn gọi điện thoại cho bố của người giao hàng, nói sự thật cho người ta biết để tránh bị Lý Đại Hưng lừa gạt." Lúc Hàn Phi nói chuyện, hắn không ngừng nhìn về phía người giao hàng, hắn cho người ta cảm giác giống như là một người đặc biệt có tinh thần trọng nghĩa.
“Được.” Hoàng Oanh mở khóa màn hình điện thoại của mình mà không cần suy nghĩ, tiếp đó đưa cho Hàn Phi.
Cầm điện thoại của Hoàng Oanh, Hàn Phi đi tới chỗ người giao hàng, lúc quay lưng về phía cô ấy, hắn nhanh chóng lướt điện thoại, lật xem một số tin nhắn và lịch sử cuộc gọi.
Gần đây có ba người thường xuyên nhắn tin cho Hoàng Oanh, một là ông chủ, một là Chu Uy, còn có một người là “heo chó cũng không bằng”.
Người có ghi chú là “heo chó cũng không bằng” vẫn luôn gửi tin nhắn cho Hoàng Oanh, nhưng cô ấy chưa từng trả lời lại.
“Heo chó cũng không bằng” dường như là chồng cũ của Hoàng Oanh. Tin nhắn mà gã gửi đều là đe dọa cô ấy, ban đầu là muốn gặp mặt đứa trẻ, sau đó thì tuyên bố muốn giết cả nhà cô ấy.
“Vương Bình An, anh còn nhớ số điện thoại nhà mình không?” Hàn Phi nhẹ nhàng nói với người giao hàng, khi hắn mở miệng hỏi thăm, ngón tay vẫn lướt nhanh trên màn hình điện thoại của Hoàng Oanh.
Người có ghi chú là ông chủ đã cùng Hoàng Oanh nói chuyện rất nhiều, nhưng hầu hết thông tin đều do cô ấy gửi đi. Trong quá trình trực ca đêm cô ấy đã phát hiện rất nhiều việc đáng sợ. Cô ấy nói với ông chủ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, cô ấy có thể sẽ phát điên mất.
“Bình An, đừng lo lắng, từ từ nghĩ lại, chúng tôi biết rõ anh không sai.” Trong giọng nói của Hàn Phi có vẻ ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Khẽ nhìn xuống, Hàn Phi nhanh chóng lướt qua lịch sử chat, khi lật xem tin nhắn trò chuyện từ ba ngày trước, con ngươi hắn khẽ co giật.
Ba ngày trước, Hoàng Oanh gửi một tin nhắn cho ông chủ, nói rằng lúc 0 giờ đồng hồ bắt đầu quay ngược lại, tấm vải đen che điện thờ rơi xuống, có người bên trong điện thờ đang gõ cửa.
Câu trả lời của ông chủ rất đơn giản, chỉ có hai từ - chạy nhanh.
Một lúc sau, Hoàng Oanh lại gửi một tin nhắn cho ông chủ, nói rằng âm thanh đó đã biến mất, nhưng cô ấy không dám quay lại.
Ông chủ yêu cầu cô ấy ở lại cửa hàng, còn an ủi rằng rất nhanh sẽ có người mới đến trực ca đêm, sẽ không có chuyện gì đâu.
Từ thông tin của hai người, chắc chắn bọn họ biết rõ điện thờ kia có vấn đề.
Khi Hoàng Oanh đến gần, Hàn Phi bấm vào giao diện gọi điện thoại, sau đó tiến đến bên cạnh người giao hàng: "Đừng căng thẳng, chúng tôi không phải người xấu."
Hỏi nửa ngày, người giao hàng mới nói được gián đoạn mấy con số, Hàn Phi cũng bấm thử xem.
Trên thực tế, hắn đã ghi nhớ số điện thoại và địa chỉ khi nhân viên bảo vệ kéo tấm biển xuống, tất cả những gì hắn làm vừa rồi là để lật xem thông tin về Hoàng Oanh và ông chủ.
"Alo, thật xin lỗi vì đã gọi cho bác vào lúc này. Vương Bình An đang gặp rắc rối, có người muốn lừa anh ấy."
Bên kia điện thoại, bố của Vương Bình An cũng không ngủ, ông ấy vẫn luôn đợi con về nhà, mặc dù con ông ấy cũng đã gần ba mươi tuổi.
Đối với hộp cơm và thùng đồ ăn, Hàn Phi chụp vài tấm ảnh, sau đó gửi cho bố của Vương Bình An: "Nếu bọn họ muốn bắt đền, bác có thể cho họ xem bằng chứng này. Bình An không có lỗi, họ mới chính là người có lỗi."
"Cảm ơn, cảm ơn cháu!"
"Bác ơi, bác có thể qua đón Bình An được không? Anh ấy có vẻ sợ hãi, thần trí có chút mơ hồ." Hàn Phi vẫn còn đang đi làm, mặt khác nguyên nhân chính là lúc trước hắn không có làm rõ nội tình của thế giới này, nên không dám tùy tiện đi đường vào ban đêm.
"Được rồi, bác đến đó ngay. Cháu đang ở trung tâm thương mại à?"
“Vương Bình An và cháu đợi bác ở cửa C của trung tâm thương mại.” Hàn Phi cúp điện thoại, hắn đang định thu dọn sàn nhà thì trong đầu xuất hiện âm thanh của hệ thống.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ - về nhà."
"Về nhà: Con đường về nhà đôi khi rất ngắn, cũng có khi trở nên rất dài, dài đến nỗi cả đời cũng không thể đến nơi."
"Yêu cầu nhiệm vụ: hộ tống Vương Bình An về nhà."
Hàn Phi vốn không quan tâm, nhưng khi đọc thông tin nhiệm vụ lần thứ hai, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Bố của Vương Bình An sắp tới đón anh ấy. Mình chỉ cần đợi ông ấy ở đây. Tại sao lại đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ hộ tống?"
"Chẳng lẽ bố của Vương Bình An trên đường đi sẽ gặp tai nạn?"
Từ từ nheo mắt lại, Hàn Phi cẩn thận đọc miêu tả nhiệm vụ, đường về nhà đôi khi rất ngắn, cũng có khi trở nên rất dài, dài đến nỗi cả đời cũng không thể trở về.
"Định nghĩa về nhà có lẽ không phải là một ngôi nhà. Đối với Vương Bình An mà nói, bố anh ấy chính là nhà! Nếu bố mất, vậy trong suốt quãng đời còn lại của mình anh ấy sẽ không còn nhà nữa."
Nghĩ thông suốt chuyện quan trọng đó, Hàn Phi quyết định đi, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng cho Hoàng Oanh, ban đêm vốn dĩ đủ loại chuyện kỳ quái sẽ xảy ra trong cửa hàng, lúc này cô ấy với nhân viên bảo vệ lại còn xảy ra cãi vã.
"Nếu chủ nhân của điện thờ ở đây, anh ta sẽ lựa chọn như thế nào nhỉ?"
Do dự một chút, Hàn Phi hỏi Vương Bình An: "Bố anh sức khỏe không tốt lắm à?"
Người giao hàng nắm lấy chiếc điện thoại với màn hình đã đen kịt bằng cả hai tay, khuôn mặt biểu lộ sự ấm ức tủi thân như sắp khóc, anh ta liên tục gật đầu và há to miệng, nhưng lại không thể nói được một từ nào rõ ràng.
"Quả nhiên là như vậy."
Liên quan đến mạng người, Hàn Phi không lãng phí thời gian nữa, hắn trả lại điện thoại di động cho Hoàng Oanh: "Chị Hoàng, em đưa Bình An về, em sẽ sớm quay lại."
Không chờ Hoàng Oanh mở miệng, Hàn Phi đã cầm hộp cơm lên và cùng Vương Bình An đi ra ngoài.
“Anh lái xe đi, chúng ta về nhà, đi con đường mà bố anh thường dẫn anh đi ấy.” Hàn Phi đã từng tiếp xúc với những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, để giúp chúng có được khả năng tự lập, bố mẹ thường sẽ phải rất khổ sở tập cho chúng đi không biết bao nhiêu lần chỉ để nhớ đường về nhà.
Cầm hộp cơm, Hàn Phi ngồi vào ghế sau xe đạp điện, để Vương Bình An chở theo mình về nhà.
Màn đêm ngưng trọng, vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại đã cảm thấy nhiệt độ không ngừng giảm xuống, như thể có điều cấm kỵ nào đó đã được kích hoạt.