Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434: Đường Đêm

Chương 434: Đường đêm Chương 434: Đường đêm

“Có phải mình không được rời khỏi trung tâm thương mại vào buổi tối không?” Hàn Phi mơ hồ cảm giác có chút không ổn.

Vương Bình An thì lại chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cẩn thận đội mũ bảo hiểm của mình lên, sau khi lần lượt kiểm tra từng vật phẩm xong, anh ta mới ngồi lên xe đạp điện, bộ dạng chăm chỉ kia như thể một học sinh tiểu học lần đầu tiên đạp xe vậy.

“Bình An, anh hãy chạy nhanh một chút nhé!” Hàn Phi hơi nóng ruột, hắn dẫn theo Vương Bình An rời khỏi trung tâm thương mại, nhưng Hoàng Oanh không chỉ không có chút phản ứng nào, ánh đèn trong cửa hàng đồ cũ dường như cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

“Được, được.” Vương Bình An chở Hàn Phi đi trên con đường tối tăm, màn đêm ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.

Hầu hết đèn đường ở hai bên đường đều có vấn đề, ánh sáng mà chúng phát ra dường như đã bị méo mó bởi một thứ gì đó.

Trong đêm tối này, ánh sáng lại không mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Sau khi đi qua đường chính, Vương Bình An đi xe đạp điện đến một ngã tư, lúc này vừa hay là đèn đỏ.

Ngay cả khi trên phố không có xe, Vương Bình An vẫn kiên nhẫn chờ đèn đỏ chuyển xanh, ngón tay khẽ gõ vào tay cầm xe, miệng lẩm bẩm những câu không ai có thể hiểu được.

Hàn Phi tuy vội vàng nhưng cũng không bảo Vương Bình An vượt đèn đỏ, hắn biết rằng bố của Vương Bình An vì để dạy anh ấy tuân thủ luật lệ giao thông, chắc chắn đã tốn không ít công sức.

Học làm người thì vô cùng khó, nhưng phá hủy một người thì vô cùng dễ.

Cảnh giác nhìn xung quanh, ánh mắt Hàn Phi không ngừng đảo quanh các con phố, cái cảm giác khó chịu trong lòng hắn càng ngày càng dâng lên.

“Có người đang theo dõi mình, mình có thể cảm giác được ánh mắt của nó.”

Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, Hàn Phi đang ở trạng thái căng thẳng cao độ, giá trị tâm trạng của hắn bắt đầu giảm sút, hiện tại đã từ 50 chuyển thành 48.

“Bình tĩnh!”

Gió đêm mát mẻ luồn vào trong tay áo, Hàn Phi liếc mắt nhìn đèn giao thông, còn vài giây nữa nó sẽ xanh.

“Bình An, đừng dừng lại ở đây, chờ sau khi đèn xanh, hãy lập tức rời đi!” Ngữ khí Hàn Phi nghiêm túc, hắn hiện tại cảm thấy rất tồi tệ, buổi tối rời khỏi trung tâm thương mại dường như là một chuyện vi phạm quy tắc, giá trị tâm trạng của hắn giảm ngày càng nhanh.

“Ba, hai, một!”

Hàn Phi nhìn chằm chằm đèn đỏ, hắn vốn định sau khi đèn xanh, lập tức để Vương Bình An xuất phát, nhưng vào giây cuối cùng khi đèn đỏ biến mất, Hàn Phi phát hiện đèn đỏ giao thông kia đã biến thành một nhãn cầu khổng lồ đầy tia máu!

Xe điện phóng về phía trước, đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, nhãn cầu khổng lồ đầy tia máu kia dường như chưa từng xuất hiện vậy.

“Là nó đang theo dõi mình?”

Hàn Phi mở bảng thuộc tính, giá trị tâm trạng của hắn hiện tại đã thành 45, đây mới chỉ là vừa đi qua một ngã tư mà thôi.

Dưới sự thúc giục liên tục của Hàn Phi, Vương Bình An bắt đầu tăng tốc, họ ra khỏi đường chính và rẽ vào phố đi bộ bên cạnh.

Hai bên đường phố có đủ các thể loại cửa hàng khác nhau, những tấm biển đầy màu sắc treo trên cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy hàng hóa trong cửa hàng qua cửa sổ.

"Cửa sổ…"

Hàn Phi nhìn kính cửa sổ, bóng dáng trong kính cũng đang nhìn hắn, nhưng sau khi bọn họ đi qua cửa sổ, bóng dáng trong kính cửa sổ cũng vẫn đang nhìn hắn.

Đường phố không rộng lắm, trên mặt đất vẫn còn lưu lại rác thải của ban ngày, trong số những rác thải kia có những thứ không hợp với lẽ thường, ví dụ như chai coca bốc mùi máu tanh, móng tay bị que thịt nướng đâm thủng, còn có một cái bóng màu đen treo ở bên quầy, giống như một con mèo hoang đáng thương, nhưng lại không ngừng phát ra tiếng trẻ con khóc.

“Thật náo nhiệt.” Tâm trạng của Hàn Phi Nhi đã giảm xuống còn 42, cũng không biết mình có thể gắng chịu được nữa không.

So với Hàn Phi, Vương Bình An dường như không cảm thấy có điều gì bất thường, vẫn lái xe về phía trước như thường lệ.

Cuối phố đi bộ là một con hẻm rất hoang vắng, hai bên là những ngôi nhà đang chờ phá dỡ, phía xa chính là Sa Hà.

“Sắp, sắp đến.... nhà rồi.” Trong lời nói của Vương Bình An có một chút vui vẻ, nhưng Hàn Phi càng nghe càng cảm thấy bất an.

Hắn đã gọi điện trước cho bố của Vương Bình An, nhưng đã lâu như vậy rồi, trên đường vẫn không thấy bóng dáng bố của anh ấy.

"Bình An, anh bình thường về nhà cũng là đi lối này à?"

Vương Bình An không trả lời, anh ấy tập trung vào việc lái xe, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng cười quỷ dị.

“Người anh em à, tôi là đang giúp anh, anh hãy bình thường một chút đi.” Trên mu bàn tay đang cầm hộp giao đồ ăn của Hàn Phi nổi lên gân xanh, hắn cảm thấy tốc độ xe bắt đầu chậm lại, giống như bánh xe điện bị kẹt trong bóng tối rồi.

Phía xa là tiếng dòng chảy của nước sông, Hàn Phi nhìn chằm chằm bảng thuộc tính của mình, sau khi giá trị tâm trạng giảm xuống dưới 40, nỗi bất an trong lòng lại khuếch đại lên, thế giới trong mắt trở nên rõ ràng hơn, rất nhiều góc khuất và thứ trong nơi tối tăm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.

Điều kiện giao thông trong con ngõ rất kém, lại không có đèn, Hàn Phi ở gần với Vương Bình An, hắn có một loại linh cảm, giả sử mình bị ngã từ trên xe xuống, vậy có khả năng sẽ bị kéo thẳng vào trong sâu của con ngõ, không bao giờ thoát ra được nữa.

Trong lòng đầy mồ hôi, Hàn Phi cuối cùng cũng rời khỏi con ngõ khi giá trị tâm trạng của hắn giảm xuống còn 36.

Tiếng nước chảy ào ào vang vọng bên tai, tầm mắt trở nên rộng hơn, bên cạnh bọn người Hàn Phi là bãi cạn của Sa Hà. Xa hơn một chút, còn có thể thấy một cái ao bỏ hoang chứa đầy phù sa bốc mùi hôi thối.

Hít sâu một hơi, khi Hàn Phi đang định thu hồi tầm mắt, đột nhiên hắn nhìn thấy bên mép bãi cạn có thứ gì đó đang động đậy.

Giống như một người đang bò, bên cạnh người đó dường như có một chiếc xe lăn đổ sang một bên.

“Qua đó? Hay là không qua đó?”

Thời gian để Hàn Phi suy nghĩ không nhiều, Vương Bình An vội về nhà, anh ấy căn bản không hề phát hiện thấy bất thường bên bờ sông, tốc độ xe vẫn không ngừng tăng lên.

“Dừng xe!”

Hàn Phi vỗ vỗ vai Vương Bình An, dứt khoát nói: "Dừng lại!"

Hiện tại vừa rồi ánh đèn pha lóe lên, Hàn Phi tin tưởng rơi vào chỗ bãi cạn kia chính là một con người, ít nhất người đó cũng có hình dáng của một con người.

Giá trị tâm trạng vẫn đang giảm nhanh chóng, sau khi xe điện dừng lại, Hàn Phi ngay lập tức cùng Vương Bình An đến bãi cạn.

Nghe thấy tiếng bước chân, bóng người đang vùng vẫy trong bãi cạn vội giơ tay, kêu cứu một cách yếu ớt.

Ngay khi cái bóng người vừa mở miệng, Vương Bình An vốn ngốc nghếch ngờ nghệch đột nhiên bắt đầu tăng tốc, nói những lời không ai có thể hiểu được, biểu cảm lo lắng.

“Chậm thôi! Nguy hiểm!”

Hàn Phi cũng không quan tâm đến việc tính toán giá trị tâm trạng của mình nữa, hắn theo sát phía sau Vương Bình An, trèo qua hàng rào đã bị phá hủy, nhảy ra khỏi con đường bê tông, giẫm lên cỏ dại và bùn.

Càng đến gần sông Sa Hà, nỗi sợ hãi trong lòng Hàn Phi càng mạnh mẽ, con sông kia dường như tượng trưng cho cái chết và bất hạnh trong ký ức của chủ nhân điện thờ.

Bóng người rơi xuống trong bãi cạn sau khi nhìn thấy Vương Bình An, đã hét lớn tên của Bình An, trong giọng nói của ông ấy mang theo một chút ngạc nhiên và đau lòng.

“Bọn họ quen biết nhau?”

Hàn Phi khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, bước nhanh tới bên cạnh bóng người kia.

Người đàn ông rơi xuống bãi cạn sông Sa Hà có lẽ khoảng sáu mươi tuổi, hai chân ông bị teo, thân thể rất kém.

“Bác chính là bố của Vương Bình An?” Hàn Phi và Vương Bình An cùng nhau khiêng ông lão đến vỉa hè bê tông trên đường.

Ông lão nắm chặt tay Vương Bình An và Hàn Phi, biểu cảm trên mặt tràn đầy cảm kích.

"Bác à, chân của bác không thuận tiện, sao không nói cho cháu biết sớm!" Trong lòng Hàn Phi nghĩ lại lại thấy sợ, cả dọc đường đi hắn nhìn thấy vô số thứ đáng sợ, nếu như vừa rồi không kiên quyết đi cứu người, vậy e rằng đã đi lướt qua ông lão mất rồi.

"Con đường này bác đã đi mười mấy năm rồi, chưa bao giờ xảy ra chuyện, vừa rồi là do trời tối quá, không nhìn thấy hàng rào đã bị người ta phá hỏng, kết quả là không cẩn thận mà ngã xuống dưới." Ông lão cảm tạ Hàn Phi, hắn thì lại nhìn sang hàng rào bên cạnh.

Chỗ khoảng trống của hàng rào, một mảnh quần áo nhỏ vẫn còn sót lại, có vẻ là quần áo trẻ em.

“Có phải là mình đã bỏ sót mất thứ gì rồi không?" Đại não Hàn Phi nhanh chóng chuyển động: "Phần giới thiệu nội dung của nhiệm vụ về nhà này đang ám thị cho mình, nếu như mình không nhanh chóng đưa Vương Bình An về nhà, có thể cả đời này anh ấy cũng không thể gặp lại được bố của mình nữa, cũng có nghĩa là người bố có thể sẽ bị hại trên đường đi."

"Ông lão ngã xuống ở bãi cạn của sông Sa Hà, nơi này tuy rằng hẻo lánh hoang vắng, nhưng nước sông không nhấn chìm ông lão, cho dù không đi cứu, thì ông lão cũng có thể chịu được trong một thời gian."

Nhìn mảnh quần áo trẻ em trong tay, con ngươi của Hàn Phi từ từ co rút lại, hắn dựa vào trí nhớ và cái nhìn sâu sắc đáng kinh ngạc của mình, phát hiện mảnh quần áo này có màu giống y hệt với quần áo của đứa trẻ ở siêu thị đồ cũ!

"Bãi cạn sông Sa Hà, ao bỏ hoang, đất phù sa..." Hàn Phi sờ sờ khoảng trống trên hàng rào, hàng rào này dường như là bị người ta cố tình làm hỏng: "Nơi này có khi nào chính là nơi bố cậu bé chôn giấu thi thể? Anh ta lúc trước có qua cửa hàng! Mình đã nói với anh ta những đồ chơi kia đã bị một cậu bé mua mất rồi, anh ta có khi nào bởi vì lý do này mà quay lại cái ao bỏ hoang để kiểm tra thi thể không?"

Hàn Phi hít sâu một hơi, nếu đã như vậy thì lúc này bố của cậu bé chắc là cũng đang ở gần đây!

"Hiểu rồi, ông lão tối nay thực sự phải đối mặt với nguy hiểm không phải là nước sông, mà chính là bố của đứa bé! Bởi vì một câu nói của mình, hung thủ giết người rất có khả năng đã quay lại nơi chôn giấu thi thể, anh ta phát hiện ông lão ngã ở gần nơi chôn giấu thi thể, xác suất lớn là sẽ ra tay giết người." Hàn Phi cảm thấy máu trong mạch máu toát ra mát lạnh, chính là hắn đã gọi cho bố của người giao hàng, cũng là hắn đã đuổi bố của cậu bé đi.

Tất cả mọi thứ hắn làm đều có chủ đích tốt, nhưng hắn đã suýt hại chết một người.

"Đây chính một trong những tiếc nuối của chủ nhân điện thờ à?"

Hàn Phi bảo Vương Bình An dìu ông lão, hắn lại lần nữa nhảy xuống bãi cạn, khi giúp ông lão nhấc chiếc xe lăn lên, hắn lặng lẽ nhìn về hướng cái ao bỏ hoang.

Gió yên sóng lặng, nhưng cỏ dại đằng kia đang rung rinh, cứ như có người nằm trên mặt đất lầy lội, lặng lẽ nhìn Hàn Phi qua những kẽ hở trên đám cỏ dại.

"Anh ta đã để ý đến mình rồi sao?"

Hàn Phi mang xe lăn lên bờ, hắn hiện tại không dám tách bố con Vương Bình An ra, trực tiếp cùng bọn họ đi bộ trên đường về nhà.

Bố của Vương Bình An vẫn luôn cảm tạ Hàn Phi, hắn thì đẩy xe lăn tới nhắc nhở ông lão chú ý an toàn.

Ba người bước đi rất nhanh, khi rẽ vào một khúc cua, Hàn Phi nghe thấy phía sau có tiếng động lạ, hắn dùng khóe mắt kiểm tra, ngay khoảng trống trên hàng rào vừa rồi có một bóng người chạy nhanh qua.

"Cháu đang nhìn gì vậy?"

"Về đến nhà rồi hãy nói." Trên mặt Hàn Phi mang theo nụ cười ấm áp: "Bác ơi, chân của bác bị làm sao vậy, sau này đừng chạy lung tung nữa, cứ ở yên trong nhà, khóa kĩ cửa ra vào và cửa sổ."

"Mấy năm trước bị tai nạn, không có tiền chữa bệnh, sau đó chân bị hỏng mất rồi. Nếu như chân bác không sao, chắc chắn sẽ không để Bình An đi kiếm tiền." Ông lão nắm lấy cánh tay của Bình An, ông ấy thực sự rất thương yêu con trai của mình.

"Bình An bây giờ cũng rất giỏi, đều có thể một mình đi giao cơm rồi, sau này chắc chắc sẽ càng ngày càng tốt hơn."

“Bác không cầu gì cả, chỉ hi vọng Bình An có thể bình an, như vậy là đủ rồi.” Lời nói của ông lão thật ấm áp, giọng nói như xua đi lạnh lẽo trong gió.

Đi được vài phút, Hàn Phi cuối cùng cũng tiễn hai cha con về đến nhà.

Sau khi vào nhà Vương Bình An, Hàn Phi thấy giá trị tâm trạng của mình không những không giảm xuống mà còn bắt đầu từ từ tăng lên.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ —— Về nhà, hộ tống Vương Bình An về nhà thành công."

"Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã bù đắp được 5%! Nhận được nhiều phần thưởng kinh nghiệm! Đạt được tín nhiệm của Vương Bình An! Đạt được danh hiệu —— Người tốt."

"Người tốt (Danh hiệu ngẫu nhiên của điện thờ): Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh ta, chính là đã từng muốn trở thành một người tốt."

"Sau khi có được danh hiệu này, tốc độ giảm giá trị tâm trạng đã chậm lại."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành một nhiệm vụ ngẫu nhiên trong điện thờ, có được cơ hội mở ô vật phẩm, bạn có thể chọn một vật phẩm để mang vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ."

Bình Luận (0)
Comment