Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435: Tuyệt Vọng Mới Chỉ Bắt Đầu Sao

Chương 435: Tuyệt vọng mới chỉ bắt đầu sao Chương 435: Tuyệt vọng mới chỉ bắt đầu sao

"Nhiệm vụ hoàn thành rồi à?" Theo lời mời thịnh tình của bố Vương Bình An, Hàn Phi đến nhà của ông, lúc này ông đang bê một tách trà, ngồi trên chiếc ghế sô pha có phần cũ nát.

Ông lão và Vương Bình An đi vào trong bếp bận rộn, Hàn Phi thì tranh thủ thời gian này bắt đầu lật xem bảng thuộc tính.

Sự hậu hĩnh của phần thưởng nhiệm vụ về nhà vượt quá mong đợi của Hàn Phi, danh hiệu người tốt cũng có thể làm giảm tốc độ hạ xuống của giá trị tâm trạng, năng lực này vô cùng quan trọng, sau khi có được danh hiệu người tốt, vào buổi tối hắn cũng có thể rời khỏi trung tâm thương mại trong thời gian ngắn rồi.

Ngoài danh hiệu người tốt ra, nhiệm vụ về nhà còn cho Hàn Phi một bất ngờ, đó chính là kinh nghiệm đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ trong thế giới kí ức của chủ nhân điện thờ với nhiệm vụ trong thế giới tầng sâu không giống nhau lắm, không có phân chia level rõ ràng, nhưng kinh nghiệm sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại tương đương với một nhiệm vụ ẩn rank F.

Hàn Phi bởi vì cùng lúc lựa chọn hai mặt của hộp đen, dẫn đến độ khó của kinh nghiệm mà hắn đạt được tăng mạnh, với level hiện tại của hắn, khi làm nhiệm vụ rank G căn bản không thể lên cấp, nhưng nhiệm vụ rank F và rank E lại rất khó gặp được, vì vậy dẫn đến việc hiện tại hắn cũng chỉ mới level 16.

"Mình có thể ở trong thế giới kí ức của chủ nhân điện thờ, thông qua việc hoàn thành lượng lớn nhiệm vụ ngẫu nhiên để lên cấp!"

Level chính là phương pháp trực tiếp nhất để nâng cao thuộc tính, cộng thêm việc Hàn Phi có nghề nghiệp ẩn đồ tể nửa đêm, vì vậy mỗi lần hắn lên level, xác thịt đều có thể được tăng cường ở mức độ nhất định.

Trước đây hắn thậm chí không thể chạy trốn dưới sự truy đuổi của tiếc nuối, nhưng hiện tại hắn đã có thể đi truy đuổi oán niệm thông thường rồi, đây chính là điểm tốt của việc nâng cao thuộc tính thể lực.

"Độ khó nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ cũng không hoàn toàn giống nhau, nhiệm vụ độ khó cao, giá trị kinh nghiệm đạt được chắc là sẽ càng nhiều!"

Hàn Phi nhìn bảng thuộc tính, cứ như thế này, hắn chỉ cần hoàn thành ba đến bốn nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên nữa là có thể lên level rồi.

Ánh mắt rời đi, trước khi Hàn Phi tắt bảng thuộc tính đi, hắn lại lặng lẽ mở ô vật phẩm của mình ra.

Sau khi hắn đi vào trong thế giới kí ức của chủ nhân điện thờ đã vô thức quên mất sự tồn tại của ô vật phẩm, quy tắc của thế giới này dường như đang cố tình mờ nhạt hóa vật phẩm ngoại lai, kí ức của chủ nhân điện thờ không muốn bất kỳ vật phẩm ngoại lai nào thay đổi mọi thứ ở đây.

"Chỉ có thể lấy ra một vật phẩm?"

Hàn Phi không nghĩ ngợi nhiều liền lựa chọn người giấy màu máu, người giấy có thể mang đến cho hắn một loại cảm giác yên tâm.

Sau khi xác định lựa chọn, chuyện làm Hàn Phi có chút kinh ngạc đã phát sinh.

Người giấy vốn có thân hình cao như một người trưởng thành đã thay đổi hình dạng, khi Hàn Phi lấy nó từ trong ô vật phẩm ra, người giấy đó chỉ còn nhỏ bằng lòng bàn tay, màu máu bên trên hoàn toàn phai mờ, không cảm nhận được một tia âm khí nào.

"Là do hiện tại giá trị tâm trạng của mình bắt đầu dần dần khôi phục, cho nên mới không nhìn ra bộ dạng thực sự của người giấy à?"

Người giấy to bằng lòng bàn tay được làm vô cùng tinh tế, khuôn mặt đó trông cũng giống y hệt Từ Cầm, hoàn toàn nhìn không giống người giấy một chút nào, càng giống một tác phẩm nghệ thuật nhân gian hơn.

Cửa phòng bếp mở ra, Vương Bình An đã cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, cười ngốc nghếch đi tới, trong tay anh ấy còn bê theo một tách trà nóng.

Hàn Phi yên lặng cất kĩ người giấy bên mình, sau đó đứng dậy đón Vương Bình An.

"Cháu cứ ngồi đó đi! Để Bình An mang đến, nó cũng muốn cảm ơn cháu." Ông lão nắm lấy thành xe lăn, trên mặt nở nụ cười giản dị: "Trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt, thanh niên à, cháu tên là gì?"

"Hàn Phi ạ."

"Tên hay, vừa nghe đã biết là do một người có hiểu biết đặt cho cháu." Ông lão đẩy hai quả táo duy nhất còn lại trong đĩa hoa quả đến bên người Hàn Phi: "Đã muộn rồi, hay là cháu chờ trời sáng rồi hãy trở về?"

Vương Bình An hâm nóng đồ ăn trong bếp đặt hết lên bàn, ông lão cũng rất nhiệt tình: "Bình An mỗi ngày đều về tương đối muộn, nên mỗi ngày bác đều để phần cơm cho nó, cháu cũng đến ăn một chút đi."

"Vậy thì làm phiền hai người rồi." Hàn Phi cũng thực sự rất đói, buổi tối hắn chỉ ăn có một bát cháo.

Không khách khí, Hàn Phi và Bình An cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong tình huống này, cơm canh thừa cũng cảm thấy rất ngon.

Ông lão nhìn Hàn Phi và Vương Bình An, trên mặt tràn đầy ý cười: "Bình An rất lâu không dẫn bạn về nhà rồi, đứa trẻ này không giống với những đứa trẻ khác, tiếp thu rất chậm, nhưng nội tâm lại vô cùng lương thiện, sau khi bác xảy ra chuyện, đứa trẻ này vì để nuôi gia đình phải đi giao đồ ăn, mỗi ngày đều làm việc đến rất khuya. Bác biết nó thường xuyên bị bắt nạt ở bên ngoài, nhưng nó chưa bao giờ nói ra, mỗi lần nhìn thấy bác đều chỉ cười ngốc nghếch, còn như một đứa trẻ vậy."

"Bác ơi, bác cứ yên tâm, sau này cháu chính là bạn của Bình An rồi." Hàn Phi nuốt thức ăn vào miệng, phát hiện giá trị tâm trạng của mình đã trở lại 45.

Nếu như ở trong nhà của Vương Bình An có thể khôi phục giá trị tâm trạng, vậy nơi này sau này có thể sẽ thường xuyên đến.

Đưa tay ra đặt trên vai của Vương Bình An, Hàn Phi rất trượng nghĩa nói: "Bình An, sau này anh giao đồ ăn gặp phải phiền phức gì, thì đến siêu thị đồ cũ của trung tâm thương mại tìm tôi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp. Có điều anh nhất định phải ghi nhớ, không được tùy tiện vào cửa hàng, bên trong cửa hàng đó không an toàn cho lắm."

Vương Bình An không khỏi gật đầu, cũng không biết cuối cùng anh ấy có hiểu ý của Hàn Phi không.

Ăn uống thỏa mãn, con số tâm trạng của Hàn Phi cũng khôi phục thành công lên 50.

Nói thực hắn cũng rất lo lắng về sự an toàn của Hoàng Oanh, nhưng hiện tại hắn căn bản không có khả năng đi đường đêm trở về.

Rời khỏi nhà của Vương Bình An, giá trị tâm trạng của hắn sẽ lại bắt đầu giảm xuống, hắn còn phải phòng bị người bố của cậu bé, một mình đi qua mấy con phố và con ngõ đáng sợ kia.

Chỉ là nghĩ đến thôi, Hàn Phi đã cảm thấy hoang mang, biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là chờ đến khi trời sắp sáng rồi rời đi.

Ông lão sức khỏe không tốt lắm nên đi ngủ từ sớm, Hàn Phi thì lợi dụng một số kiến thức trị liệu tâm lý đã học trước đó, thông qua phương thức chơi trò chơi để tìm hiểu đại khái về bệnh tình của Vương Bình An.

Hắn thử giao tiếp với Vương Bình An, thêm một bước có được sự tín nhiệm của anh ấy.

Khi đến 4 giờ sáng, trời đã tờ mờ sáng, màn đêm đáng sợ kia đang dần tan biến.

"Bình An, trước khi anh đi làm, nhất định phải nhớ khóa kĩ cửa sổ cửa ra vào, chú ý an toàn!"

Sau khi giao phó xong xuôi, Hàn Phi liền vội vàng rời khỏi nhà của Vương Bình An, chạy vội về trung tâm thương mại.

"Hy vọng Hoàng Oanh không sao, nếu như chị ấy xảy ra vấn đề gì, có thể mình sẽ trở thành nhân viên cuối cùng của cửa hàng đó."

Chạy trên đường, Hàn Phi phát hiện sau khi trời sáng, khi đi ra ngoài tốc độ giảm giá trị tâm trạng trở nên vô cùng chậm, điều này đối với hắn mà nói là một tin tốt, ít nhất ban ngày hắn có thể khám phá những nơi xa hơn.

Bên tai vang lên tiếng nước chảy ào ào, Hàn Phi lại đi tới chỗ khoảng trống ở hàng rào, hắn nhớ rõ tối hôm qua có người theo dõi phía sau bọn họ.

Đi chậm lại, Hàn Phi lấy điện thoại di động của mình ra bắt đầu chụp ảnh, hắn muốn lưu lại chứng cứ.

"Tại sao chỉ có dấu giày của mình và Vương Bình An?" Hàn Phi nheo mắt, hắn vừa nhìn là đã biết nơi này đã bị người ta dọn dẹp rồi, một bộ phận dấu giày bị xử lí hết, chỉ có điều người đó rất không chuyên nghiệp, trong quá trình dọn dẹp cũng không cẩn thận dọn dẹp mất luôn cả một số dấu giày của Hàn Phi.

"Tấm vải trên khoảng trống trong hàng rào giống hệt của cậu bé. Nếu như người đàn ông không di chuyển thi thể, cậu bé rất có khả năng đã được chôn ở đây!"

Những mảnh quần áo của cậu bé nằm trong túi của Hàn Phi, chính là vật chứng rất quan trọng.

"Hay là đi xuống xem thử?" Hàn Phi do dự một chút: "Thôi bỏ đi, vẫn nên về cửa hàng trước đã, một mình ở bên ngoài luôn cảm thấy không yên tâm......"

Lùi về phía sau, nhưng vào lúc này, Hàn Phi lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã!

"Có người!"

Hắn không có thời gian để ngoảnh đầu nhìn lại, liền nhảy luôn về phía trước để trốn!

Con dao sắc nhọn đâm xuyên qua áo khoác ngoài của hắn, suýt chút nữa xuyên qua lưng dưới của hắn.

Vừa lăn tại chỗ, Hàn Phi lập tức điều chỉnh vị trí, hắn nhanh chóng leo lên bãi cạn, sau đó nhìn về phía sau.

Lưỡi dao lần nữa tập kích đến, mang theo những trận gió lạnh.

"Tao biết ngay là mày lừa tao, có phải mày đã nhìn thấy gì rồi không! Mày nhất định đã nhìn thấy gì rồi!"

Giọng nói của một người đàn ông trung niên lọt vào tai Hàn Phi, người này nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt gớm ghiếc.

Gã đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, trong túi áo lộ ra một nửa chiếc khẩu trang dính đầy nước bùn.

Người này đã từng đi đến siêu thị đồ cũ, hôm qua gã chính là muốn mua lại những đồ chơi của con trai mình!

"Anh quả nhiên đã giết chính vợ và con trai mình!"

Sự việc phát triển đến bước này, tiếp tục giả bộ ngu ngơ cũng không có ý nghĩa gì nữa, bố của cậu bé chính là một tên điên, trong tình huống còn chưa chắc chắn, đã vung thẳng dao về phía Hàn Phi.

"Mày biết cũng không ít đâu!" Người đàn ông to lớn vạm vỡ, cầm lấy con dao sắc bén lại lao vào Hàn Phi, động tác nhanh đến kinh ngạc, trông không giống một nhân viên văn phòng bình thường chút nào.

Dùng hết sức né tránh, đồng tử Hàn Phi dần dần co rút lại, dù sao phòng ngự cũng không phải chuyện hắn giỏi làm.

Bị buộc phải lùi lại, giày bị nước sông làm ướt, bọn họ trong quá trình di chuyển nhanh chóng đã đến bên mép sông.

Chỗ này lồi lõm không bằng phẳng, Hàn Phi cuối cùng cũng bắt được cơ hội đối phương giẫm hụt, lập tức thu hẹp khoảng cách, bắt đầu phản đòn!

Sau khi trải qua những trải nghiệm đầy thử thách trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.

Hắn ra tay là dùng dao chém trực tiếp về phía yết hầu của người đàn ông, khi cổ của người đàn ông gần như biến dạng, hắn lại khóa cánh tay của đối phương lại, các ngón tay gần như cắm sâu vào thịt đối phương.

Chiêu nào cũng chí mạng, tấn công của Hàn Phi đều vào đúng chỗ hiểm, việc này căn bản không phải là côn đồ đường phố đánh nhau, mà là sát thủ chuyên nghiệp đang thực hiện nhiệm vụ.

Thân thể người đàn ông cường tráng hơn Hàn Phi rất nhiều, sức lực cũng hơn hắn, nhưng gã đứng trước mặt hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi, thanh niên ngụy trang thành thỏ trắng này dường như đã thực sự muốn giết người!

"Bang!"

Người đàn ông cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng con dao trên tay anh ta lại rơi xuống trên hòn đá.

Lúc này, con dao đã ở gần Hàn Phi hơn, nếu hắn không tự tin vào kỹ năng của bản thân, hiện tại có thể lập tức lấy dao để tự vệ.

Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, người đàn ông ở xa con dao thay vào đó lại lao về phía con dao, dường như chỉ có cầm con dao mới có thể mang lại cho gã cảm giác an toàn.

Ngay khi đối phương di chuyển, trực tiếp tiếp cận, Hàn Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn con dao, dùng tay đấm mạnh vào quai hàm của người đàn ông.

Nhìn thấy con dao ở ngay trước mặt, trong lúc người đàn ông miễn cưỡng cúi xuống, đầu gối lấy đà đã lâu của Hàn Phi trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể người đàn ông.

Người đàn ông hét lên một tiếng thê thảm, gã cũng không để tâm vào nhặt con dao lên nữa, lồm cồm vừa lăn vừa bò chạy về phía sau.

Hàn Phi không chuẩn bị bỏ qua cho gã, theo sát ngay phía sau.

Đại khái chạy được mười mấy mét, người đàn ông vấp phải một thứ gì đó trên mặt đất, gã rơi khỏi bờ kè.

Nước bắn tung tóe, Hàn Phi cởi áo định nhảy xuống sông tiếp tục đuổi theo nhưng đứng trên bờ phát hiện thi thể người đàn ông đang chìm dần, dưới đáy sông sâu dường như có rất nhiều món đồ chơi đang túm tóc và quần áo của người đàn ông, không để cho gã nổi lên.

Từng vòng gợn sóng cuốn đi, Hàn Phi nhìn người đàn ông đang từng chút một chìm vào trong nước.

"Con sông Sa Hà này sâu bao nhiêu?"

Nước sông chảy chậm mang đến cho Hàn Phi cảm giác chết chóc và bất hạnh, hắn không muốn dừng lại bên sông nữa.

"Người đó đã chết rồi à?"

Nước ở bãi cạn ngấm vào trong giày, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương, khi Hàn Phi lùi về phía sau, hắn nhìn thấy thứ vừa rồi đã khiến người đàn ông vấp ngã.

Đó là một món đồ chơi con rối của trẻ con, trên người nó dính đầy bùn, nhìn kiểu dáng trông có vẻ giống với con rối bị cắt bỏ đầu trong cửa hàng.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ —— Đồ chơi, thành công giúp cậu bé chuộc lại đồ chơi của mình."

"Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã được bù đắp 10%! Nhận được lượng lớn phần thưởng kinh nghiệm! Nhận được vật phẩm đặc biệt —— đồ chơi."

"Đồ chơi (vật phẩm đặc biệt trong điện thờ, không thể mang ra khỏi thế giới ký ức): Khi anh ta tháo rời 'đồ chơi' của đứa trẻ, không hề ngờ rằng, kể từ ngày hôm đó anh ta cũng trở thành 'đồ chơi' trong mắt đứa trẻ."

"Tác dụng của vật phẩm này là chưa xác định, sau khi trời tối có lẽ sẽ xuất hiện một số thay đổi."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành một nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên, có một lần cơ hội mở ô vật phẩm, bạn có thể chọn một vật phẩm để mang vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ."

Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Hàn Phi liền mở ô vật phẩm ra, sau một hồi suy nghĩ lấy ra một con dao không lưỡi.

"Hoàn thành thêm một nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ nữa mình có thể lên level rồi, rõ ràng mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng sao mình cứ có một loại dự cảm không lành."

Trời từ từ sáng hơn, phía xa xa bắt đầu xuất hiện những người đi bộ trên đường phố.

Hàn Phi không dám ở lại đây, hắn nhanh chóng rời khỏi bãi cạn, chạy một mạch trở về trung tâm thương mại.

Hiện tại đã hơn năm giờ sáng, trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, gần đó cũng không thấy ai.

Hàn Phi yên lặng đẩy cửa cửa hàng ra, khi âm thanh ding dong ding dong vang lên, một tiếng bước chân vội vã vang lên từ sâu trong cửa hàng.

Không lâu sau, Hoàng Oanh dụi mắt xuất hiện trong cửa hàng, đầu tóc bù xù, trên mặt còn có dấu vết của việc ngủ đè vào.

"Cuối cùng em cũng đã quay về rồi!" Vừa nhìn thấy Hàn Phi, Hoàng Oanh lập tức phấn chấn: "Ngày đầu tiên đi làm, em đã nghỉ làm không xin phép mấy tiếng đồng hồ rồi! Chị còn tưởng rằng em gặp tai nạn gì cơ! Làm chị sợ chết khiếp!"

"Chị Hoàng, em tiễn người giao đồ ăn kia về, kết quả gặp phải một số chuyện, thực sự xin lỗi." Hàn Phi nhìn Hoàng Oanh, trên người đối phương không có bất kì khác thường, sau khi hắn rời đi đêm qua cũng không có chuyện gì kinh khủng xảy ra.

"Lần này thì thôi, chị cũng sẽ không nói với ông chủ, nhưng không có lần sau nữa đâu nhé!" Giọng điệu của Hoàng Oanh nghiêm khắc, nhưng cô ấy vẫn chăm sóc cho Hàn Phi: "Em lăn lộn trong bùn à? Sao quần áo bẩn thế?"

"Chiếc xe lăn của bố người giao hàng đã rơi xuống bãi cạn sông Sa Hà, em đã giúp bác ấy nhấc nó ra."

“Em quả thực là một người lương thiện, nhưng đôi khi chỉ lương thiện cũng không tốt.” Hoàng Oanh thở dài, không trách Hàn Phi nữa: “Em về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đêm nay chỉ có mình em trực ca đêm thôi đó.”

"Được ạ." Hàn Phi liếc nhìn cửa hàng: "Chị Hoàng, tối hôm qua trung tâm thương mại không xảy ra chuyện gì à? Hai người bảo vệ không làm khó chị chứ?"

“Không, hai người đó sau khi quay lại từ tầng ba thì trở nên vụng trộm lén lút, suốt ngày đi lang thang khắp trung tâm thương mại, căn bản không đến chỗ chúng ta.” Hoàng Oanh vươn vai một cái.

“Cẩn thận một chút, hai người bảo vệ đó nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, hay là chị hãy khóa cửa hàng lại rồi hãy đi ngủ.” Hàn Phi không hề tín nhiệm hai người bảo vệ đó, cộng thêm những lời Hoàng Oanh vừa nói, hắn rất nghi ngờ một số thứ gì đó có phải là đã chạy lên trên người bảo vệ rồi không.

“Không sao, trong cửa hàng có camera giám sát, bọn họ không có cái gan đấy đâu.”

“Vậy được.” sau khi Hàn Phi nói xong thì rời khỏi siêu thị đồ cũ, hắn đi bên trong lối đi của trung tâm thương mại, cứ luôn có cảm giác có người đang nhìn mình.

Duy trì tốc độ bình thường, đến khi Hàn Phi sắp rời khỏi lối C của trung tâm thương mại mới đột nhiên quay đầu lại, hắn nhìn thấy hai người bảo vệ kia đang đứng cạnh nhau ở lan can tầng hai, sắc mặt trắng đến nỗi có chút không bình thường.

Bầu trời bên ngoài đã sáng hẳn rồi, người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, Hàn Phi không tiếp tục dừng lại ở trung tâm thương mại nữa, mà đi về nhà của mình.

Hắn đã thức cả một đêm rồi, tình trạng cơ thể đang xấu đi, giá trị tâm trạng cũng bắt đầu giảm xuống, hắn phải kịp thời nghỉ ngơi đầy đủ mới được.

Đi qua cầu đá, đi vòng qua công viên nhỏ bỏ hoang, đi qua hai con ngõ, Hàn Phi cũng về đến nhà của mình.

Mở cửa phòng ra, một mùi mốc khó ngửi xộc vào mũi, có điều Hàn Phi đã sớm quen với những thứ này rồi.

Hắn đi vào trong phòng, khi hắn đóng lại cửa phòng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa xuất hiện.

“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công trải qua đêm đầu tiên, nhật ký của bạn đã được cập nhật."

"Nhật ký đã được cập nhật? Nhưng mình đã viết gì đâu?" Hàn Phi mở cửa tủ lạnh lấy cuốn sổ ra, lật đến trang mới nhất, phát hiện trên đó vậy mà lại có thêm những dòng chữ vô cùng nguệch ngoạc.

“Hôm nay mình đã tìm được công việc mới, toàn bộ đều là ca đêm, như vậy mình vừa hay có thể có thời gian vào ban ngày, đi làm ở nơi khác.”

"Công việc mới không khó, mình đã thành thạo hết, chỉ có điều buổi tối ở trung tâm thương mại đó có hơi đáng sợ."

Nội dung cuốn nhật ký đều là những thứ vụn vặt, nhưng nét chữ càng ngày càng nguệch ngoạc, dường như người viết đang chịu áp lực tinh thần rất lớn.

"Mình đã ghi nhớ hết vị trí của tất cả các mặt hàng, đọc thuộc giá cả, mẹ từ nhỏ đã nói với mình phải là người có trách nhiệm, đúng vậy, mẹ còn bảo mình phải làm một người tốt, người tốt sẽ được báo đáp."

“Mình đã giúp đỡ một nhân viên giao đồ ăn, mình không để anh ấy bị bảo vệ bắt nạt, mình là có ý tốt, mình thực sự là có ý tốt, nhưng tại sao? Tại sao lại biến thành như vậy? Mình không muốn! Thực sự không muốn! Ai có thể đến cứu mình! Mình chỉ muốn giúp người mà thôi, tại sao cuối cùng lại giết người! Anh ta chết rồi, mình đã tận mắt nhìn thấy anh ta chết, con dao đâm vào ngực anh ta, là anh ta muốn giết mình mà!"

Dòng chữ ở mặt sau của cuốn nhật ký đã méo mó, người viết không mạch lạc, giống như bị điên vậy.

Nhìn thấy mấy chữ cuối cùng của cuốn nhật ký, vẻ mặt của Hàn Phi tối sầm lại.

Cuốn nhật ký này không phải do hắn viết, có lẽ là của ký ức chủ nhân điện thờ.

Mọi việc đều đúng như dự đoán của Hàn Phi, chủ nhân điện thờ đã giúp người giao hàng, nhưng anh ta không lập tức đưa người giao hàng về ngay, đợi rất lâu phát hiện bố của người giao hàng không đến, điện thoại không gọi được, lúc này anh ta mới đưa người giao hàng về nhà.

Cả hai tìm thấy chiếc xe lăn của ông lão khi đi ngang qua bãi cạn, xuống kiểm tra thì vô tình va phải người bố của cậu bé.

Người bố của cậu bé không nói lời nào liền muốn diệt khẩu, trong quá trình hai bên ẩu đả, con dao rơi xuống, cách vị trí chủ nhân điện thờ gần hơn.

Anh ta cầm dao lên phòng thân, nhưng lại trong lúc hoảng loạn đâm phải chỗ hiểm của người bố cậu bé, đối phương đã rơi xuống dưới sông Sa Hà.

Nhân chứng duy nhất của cả sự việc, chính là Vương Bình An ngốc nghếch.

“Tối hôm qua mình không chạm vào con dao đó, nhưng kết quả vẫn là người bố của cậu bé bị sát hại, xem ra trong thế giới kí ức có một số điểm mấu chốt vẫn không thể nào thay đổi được.”

Hai tay Hàn Phi dần dần nắm chặt, nếu như điểm mấu chốt của kí ức không thể thay đổi được, vậy hắn làm thế nào để bù đắp những tiếc nuối của chủ nhân điện thờ, trong tuyệt vọng sâu nhất này, nắm lấy ánh sáng suy nhất.

Bình Luận (0)
Comment