Đêm đầu tiên nhận việc, đã học thuộc giá cả của tất cả các mặt hàng trong siêu thị đồ cũ, ghi nhớ vị trí sắp đặt của chúng, giúp một người giao hàng bị bắt nạt, còn lỡ tay giết chết một nghi phạm giết người.
Chủ nhân của điện thờ đã ghi lại tất cả những điều này một cách chi tiết trong nhật ký của mình, anh ta vốn đã phải chịu một áp lực rất lớn, sau khi lỡ tay giết người, anh ta gần như muốn suy sụp.
Mẹ thì bệnh nặng nằm viện cần tiền gấp, anh ta làm hai công việc cùng lúc vào ban ngày và ban đêm, cố gắng hết sức, nhưng số phận lại đùa cợt với anh ta.
"Giết người?"
Từng câu chữ trong nhật ký đều chứa đựng sự tuyệt vọng và bất an đến nghẹt thở, từ những nét chữ nguệch ngoạc, có thể thấy trạng thái tinh thần của chủ nhân điện thờ đang rất tồi tệ.
Chỉ nhìn những dòng chữ trong cuốn nhật ký, tâm trạng của Hàn Phi bắt đầu giảm xuống, dường như những dòng chữ đó là do hắn viết ra, ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn lúc nào không hay.
"Chủ nhân của điện thờ cứu mẹ của mình, phải lợi dụng tất cả thời gian để gom góp tiền, nếu như bị cuốn vào trong vụ án mạng giết người, e rằng anh ta có khi còn không có cơ hội cuối cùng được gặp mặt mẹ."
Hàn Phi nhìn chằm chằm những dòng chữ nguệch ngoạc trên cuốn nhật ký, đưa tay xé từng trang nhật ký, cầm bút gạch xóa lên tất cả những dòng chữ.
Để không nhìn thấy dấu vết của dòng chữ trên mặt sau của tờ giấy, Hàn Phi đã bôi bẩn mặt trước và mặt sau của tờ giấy, sau đó xé trang giấy thành từng mảnh và ngâm vào nước.
Sau khi tất cả ngâm nát hết, hắn xả nó xuống cống theo từng đợt một.
"Cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi cuốn nhật ký này, tâm trạng của mình dao động theo những từ trong cuốn nhật ký. Mình không thể thay đổi được nút ký ức mấu chốt của thế giới ký ức này, chính mình vẫn đang không ngừng bị thế giới ký ức này đồng hóa, có thể sẽ dần dần trở nên giống như chủ nhân điện thờ."
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hàn Phi nhanh chóng giấu đi quyển nhật ký: "Đến đây, đến đây! Đừng vội!"
Mở cửa ra, Hàn Phi nhìn thấy một người phụ nữ mũm mĩm đứng ở cửa, cô ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ không vừa người, trên người còn toát ra mùi thơm rẻ tiền.
"Tôi cũng là thấy cậu đáng thương, cho cậu nộp tiền nhà muộn một tháng, nhưng tiểu tử cậu lại không tử tế! Tôi không nói, có phải cậu sẽ cứ lén lút ở như thế này không?" Giọng người phụ nữ rất thô thiển, nghe hơi chói tai: "Tôi cũng không phải là làm từ thiện, cậu bù tiền thuê nhà nợ cho tôi ngay lập tức, nếu không thì thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
"Tôi vẫn còn nợ tiền nhà một tháng?"
"Giả vờ hồ đồ à?" Sắc mặt người phụ nữ càng xấu, bàn tay mập mạp của cô ta vỗ vào cửa: "Mới tí tuổi đầu đã học thói ăn vạ rồi sao?"
"Chị ơi, chị nghe em nói này, tiền nhà em nhất định sẽ đóng bù. Nhưng em hy vọng chị có thể cho em thêm một thời gian nữa, em vừa mới tìm được việc làm, trong tay không có chút tiền nào cả." Hàn Phi huy động cảm xúc của con người đến cực hạn, hắn lúc này đã đến bước đường cùng, như thể thế giới này chỉ còn lại mình hắn vậy.
Sau cùng, Hàn Phi đã dành thời gian cố gắng sử dụng kỹ năng diễn xuất bậc thầy của mình và khả năng ăn nói mà hắn đã rèn luyện trong thế giới tầng sâu, cuối cùng cũng đã xin thêm được vài ngày nữa cho mình.
Sau khi bà chủ nhà rời đi, tâm trạng của Hàn Phi liền giảm đi 3 điểm.
"Trong thế giới kí ức này, con người không dễ đối phó hơn quỷ là bao nhiêu.”
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Phi nhìn một chút gạo còn sót lại trong phòng bếp, khẽ thở dài một tiếng: "Đây cũng đều là những chuyện mà chủ nhân điện thờ đã trải qua à? Nhưng mình có thể đến nhà Vương Bình An ăn chực."
Cởi bỏ chiếc áo khoác và đôi giày dính đầy bùn đất, Hàn Phi bắt đầu lục tung các hộp và tủ để tìm quần áo mặc, nhân tiện lục trong các túi ra xem có tiền lẻ không.
Tìm kiếm hồi lâu, Hàn Phi phải từ bỏ rồi, nguyên chủ của căn hộ này đã dùng tình trạng thực tế nói cho hắn biết thế nào được gọi là túi còn sạch hơn mặt.
"Chủ nhân căn hộ chỉ có một thẻ ngân hàng, quan trọng mật mã là gì mình cũng không biết." Hàn Phi hiện tại cực kỳ thiếu tiền, thậm chí còn không có bảo đảm sinh hoạt cơ bản nhất: "Không thể cứ như vậy được, mình ít nhất mỗi ngày phải đảm bảo đều ăn no mới được."
Ăn không chỉ đơn giản là để no bụng, quá trình ăn còn là một kiểu hưởng thụ và thỏa mãn, có tác động rất lớn đến tinh thần và tâm trạng.
Sau khi uống một cốc nước lớn, Hàn Phi nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm cơ hội làm việc trong ngày, nhưng chưa kịp nằm xuống không bao lâu, cửa phòng lại bị gõ tiếp lần nữa, tiếng gõ cửa lần này thậm chí còn lớn hơn lần trước.
"Lại là ai?"
Hàn Phi đứng dậy mở cửa ra, bên ngoài có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang đứng, nhìn anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng lưu manh côn đồ.
"Hôm qua công việc như thế nào? Anh cho em công việc này có hài lòng không?" Người đàn ông có vẻ rất thân quen với nguyên chủ của căn hộ, đi thẳng vào nhà, ngồi trên giường của Hàn Phi: "Hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của em, chỉ làm ca đêm, lương còn cao, để anh nói cho em biết, để tìm được công việc này cho em, anh đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới có thể làm được đấy."
Hàn Phi không có chút ấn tượng nào về người đàn ông này, hắn không có đóng cửa, chỉ đứng ở bên cửa nghi hoặc nhìn anh ta.
“Cậu cứ nhìn tôi như vậy làm gì?” Người đàn ông châm một điếu thuốc: “Tôi đã tìm được việc cho cậu rồi, có phải là cậu cũng nên đưa phí môi giới cho tôi rồi không?”
Chỉ ngắn ngủi vài câu nói, Hàn Phi đại khái đã xác định được thân phận của đối phương, đây là một người môi giới phi pháp, nguyên chủ điện thờ có bệnh mới lo tìm thầy, kết quả dưới sự giúp đỡ của người môi giới phi pháp này trở thành nhân viên ca đêm trong một siêu thị đồ cũ.
"Bao nhiêu tiền?" Hàn Phi là một công dân tốt tuân thủ luật pháp, rất ít sử dụng thủ đoạn ngầm để xử lý sự việc, trừ trường hợp đặc biệt.
"Một nghìn năm trăm tệ! Lúc đầu đã thỏa thuận rồi." Người mặc áo hoa lấy trong túi ra một bản hợp đồng đã ký, trên đó có dấu vân tay màu đỏ: "Sao thế? Sau khi bắt đầu làm việc lại chuẩn bị chay ỳ à?"
Chậm rãi đóng cửa lại, Hàn Phi cảm thấy mình hiện tại đã gặp phải trường hợp đặc biệt.
Hắn không biết lựa chọn của chủ nhân điện thờ là gì, vì vậy hắn chuẩn bị giải quyết nó theo cách của mình.
"Có thể thư thả vài ngày nữa được không, em cũng vừa mới đi làm, tháng sau em trả cho anh có được không?"
"Người anh em, tôi biết bây giờ cậu đang thiếu tiền, nhưng chúng ta không thể vi phạm hợp đồng được, tôi cũng chỉ là chân chạy việc vặt thôi." Người đàn ông ngậm điếu thuốc, giả vờ trầm ngâm: "Thế này đi, tôi đưa cậu đến một nơi, ở đó có thể giải quyết những nhu cầu cấp thiết."
Người đàn ông không biết là cảm thấy được nguy hiểm, hay là vận khí tương đối tốt, anh ta đứng dậy và lại mở cửa ra: "Đi thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa."
Hàn Phi hiện tại đang cần nghỉ ngơi gấp, thức đêm lâu không tốt cho sức khỏe, hắn nhìn thời gian một chút, cuối cùng cũng quyết định cùng người đàn ông rời đi.
"Phải đi đâu?"
"Đến nơi thì cậu sẽ biết thôi."
Sơ mi hoa dẫn Hàn Phi ra khỏi khu phố sắp bị phá bỏ, bọn họ đi một quãng đường dài trong con ngõ đổ nát, lòng vòng từ đông sang tây, cuối cùng bước vào một phòng đánh bài.
Khói thuốc dày đặc trong không khí, môi trường của phòng đánh bài này rất kém, bên trong cũng không có nhiều người.
"Anh dẫn em đến đây làm gì? Em không bao giờ chơi bài." Hàn Phi tỏ vẻ thư sinh không hiểu, muốn quay về, nhưng lại bị sơ mi hoa bắt lấy.
"Đừng vội đi như vậy! Đã đến rồi mà."
Anh ta mở tấm mành tre ở góc trong cùng của phòng đánh bài lên, đây là một phòng làm việc khá sạch sẽ.
Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài giăng lưới chống trộm, trên sàn nhà mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu còn lưu lại, trong gạt tàn thuốc lá nhét đầy đầu lọc thuốc, trên bàn làm việc có bày một bức tượng Quan Công, trên bức tường bên cạnh treo một bức tranh hình rồng hổ.
Giày da phát ra âm thanh nặng nề khi giẫm xuống đất, không lâu sau khi Hàn Phi và sơ mi hoa đi vào, bức mành tre lại được vén lên.
Một người đàn ông cao lớn với vết sẹo trên má bước vào phòng, gã không nói lời nào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng.
Không lâu sau khi người đàn ông cao lớn bước vào, cánh cửa sau lưng Hàn Phi đã bị đóng sầm lại, một người đàn ông mập mạp nặng hơn 200 cân đứng canh cửa.
Khuôn mặt đầy da thịt của người đàn ông mập mạp, trên làn da lộ ra ngoài có hình xăm một con hổ dữ đang xuống núi.
“Anh Lý, cậu ấy chính là học sinh trước đây nhờ tôi tìm việc giúp.” Sơ mi hoa trở nên rất ngoan ngoãn trước mặt người đàn ông mặt sẹo, cũng không dám lớn tiếng.
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt vẫn không nói, chỉ đưa tay ra.
Sơ mi hoa lập tức hiểu ý đối phương, vội vàng đưa tờ giấy có dấu tay của Hàn Phi cho đối phương.
Mặt sẹo liếc nhìn một cái, sau đó lấy ra sáu trăm tệ từ trong ngăn kéo và ném nó lên bàn.
"Anh Lý, đây có phải là hơi ít không? Lần trước là một nửa..."
"Ít sao?" Mặt sẹo nhìn lên sơ mi hoa, người đàn ông đó lập tức kinh sợ, cầm tiền trên bàn chạy ra ngoài.
Anh ta rất hiểu ý, sau khi rời đi còn không quên đóng cửa lại.
"Cậu tên là Hàn Phi đúng không?" Mặt sẹo cất mảnh giấy đi, sau đó lấy ra một tờ mới và đặt nó trên bàn làm việc: "Tiền cậu nợ cậu ta tôi đã trả giúp cậu rồi."
"Cảm ơn." Sắc mặt Hàn Phi đã phát sinh thay đổi, trong mắt hắn tràn ngập bất an, lùi về phía sau, nhưng lại va vào tên béo mặt dữ tợn kia.
"Cậu đừng sợ, tôi chỉ là nghe nói mẹ của cậu bị bệnh, cậu cần dùng tiền gấp, tôi có thể cho cậu vay một phần." Ngón tay mặt sẹo gõ lên trên bàn: "Chỉ cần cậu kí vào bản hợp đồng này, bây giờ liền có thể cầm tiền rời đi."
"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Hàn Phi đi đến bên cạnh bàn, mặt sẹo lấy ra một bản giấy nợ lãi suất cao, hắn vay tiền ở đây, chưa đến một tháng sẽ phải trả gấp đôi.
"Nguyên chủ của điện thờ cũng bị bọn họ bức bách như này sao?" Hàn Phi đặt giấy nợ xuống, sắc mặt vui buồn bất định.
"Tôi đã trả trước nợ cho cậu, cậu không kí vào bản giấy nợ này, hôm nay sẽ không thể rời khỏi đây." Mặt sẹo châm một điếu thuốc, gã căn bản không để Hàn Phi vào trong mắt: "Thiếu nợ trả tiền, đạo lý bất di bất dịch này, cậu không lẽ không hiểu à?"
Tên mập mặt dữ tợn cũng đi đến, anh ta đứng ngay sau lưng Hàn Phi.
Đối với một học sinh mới bước vào xã hội, áp lực mà hai tên côn đồ này mang đến vẫn là rất lớn.
"Tôi thì có thể kí, chỉ có điều hai người có thể cho tôi vay thêm chút tiền không?" Hàn Phi rụt rè hỏi mặt sẹo.
"Mượn bao nhiêu?" Mặt sẹo ngay lập tức hưng phấn, gã không sợ Hàn Phi mượn tiền, chỉ sợ Hàn Phi kiên quyết không mượn tiền.
"Năm vạn, giữa tháng sau tôi sẽ trả cho anh."
"Năm vạn?" Mặt sẹo nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hàn Phi, sau khi suy nghĩ hồi lâu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được thôi, có điều nếu như là năm vạn thì không thể chỉ kí mỗi tờ giấy nợ thôi."
Anh ta lại từ trong ngăn kéo lấy ra hai bản hợp đồng, trong đó một bản là thỏa thuận tự nguyện từ bỏ cơ thể.
Đặt hợp đồng lên trên bàn, dường như để thuyết phục Hàn Phi, mặt sẹo trực tiếp từ trong ngăn kéo bị khóa lấy ra hai vạn tệ đặt lên bàn: "Kí đi, kí xong bây giờ cậu có thể cầm tiền rời đi."
Cầm hợp đồng lên, sau khi Hàn Phi xem đi xem lại, lắc lắc đầu: "Bản thỏa thuận tự nguyện từ bỏ cơ thể này tôi không thể kí, ngoài ra lãi suất của các anh quá cao, nhiều nhất tôi chỉ có thể chấp nhận lãi suất 2%."
"Mày đang nói điều kiện với chúng tao à?" Tên mập mặt dữ tợn cười ra tiếng: "Đã gặp ngây thơ rồi, nhưng chưa gặp qua ai lại ngây thơ như này."
Anh ta cử động cổ tay, ngón tay kêu rắc rắc.
"Các anh không chấp nhận thì thôi." Hàn Phi xé rách bản thỏa thuận tự nguyện từ bỏ cơ thể, bất kể bản thỏa thuận có trói buộc không, hắn cũng đều sẽ không dính đến những thứ này.
Nguyên chủ của điện thờ có kí hay không hắn không quan tâm, dù sao thì hắn cũng sẽ không để lại tên của mình trên bản thỏa thuận này.
"Một nghìn năm trăm tệ kia chờ sau khi được phát lương tôi sẽ trả cho các anh." Hàn Phi nói xong thì đi về phía cửa phòng, nhưng hắn vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng gió truyền đến bên tai.
Hàn Phi nghiêng người tránh ra, tên mập đập vào không trung đáp xuống bàn làm việc.
"Tránh cũng nhanh đấy chứ?" Tên mập mặt dữ tợn có chút kinh ngạc, anh ta lập tức phát động công kích, người bình thường rất ít có khả năng tránh được.
"Đây là các anh động thủ trước đấy nhé." Hàn Phi biết rất rõ, đối phương hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn.
"Chúng tao động thủ trước đấy, mày có thể làm gì nào? Chúng tao chỉ là đang nói cho mày biết cái giá của việc không trả tiền là gì!" Tên mập lấy một thanh gỗ rắn chắc trên bàn vung về phía Hàn Phi.
Thấy đối phương toàn lực ra tay, Hàn Phi cũng không khách khí, động tác của hắn còn nhanh hơn tên mập rất nhiều.
Né được đòn đầu tiên của tên mập, khi tên mập lùi lại, Hàn Phi đã đá vào đầu gối của đối phương, nắm lấy cổ tay anh ta rồi đi vòng quanh anh ta.
Khi tên mập ngã về phía trước, Hàn Phi đã vặn cánh tay của tên mập lên vặn ngược trở lại, toàn bộ cánh tay của người kia bị trật khớp ngay lập tức, âm thanh của xương trật khớp vô cùng kinh hoàng.
Trong nhà vang lên tiếng la hét thê thảm, một cánh tay của tên mập bị phế đi, trong tình huống bình thường lúc này nên dừng lại rồi, nhưng Hàn Phi không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy cánh tay còn lại của tên mập, vặn gãy.
Lỗ tai khẽ nhúc nhích, Hàn Phi chú ý tới phía sau có tiếng động bất thường, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, liền nắm lấy cánh tay mềm nhũn của tên mập chặn lại phía sau.
Thanh gỗ rắn chắc đập vào mu bàn tay của tên mập, anh ta lại hét lên, nhưng không ai quan tâm đến cảm giác của anh ta.
Một chân đá bàn làm việc lật ngửa, khi hành động của mặt sẹo gặp trở ngại, Hàn Phi đã nắm lấy chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc, ném thẳng nó về phía mặt sẹo.
Gần như ngay khi gạt tàn bay ra, Hàn Phi đã vội vàng xông tới.
Mặt sẹo ngay khi tránh gạt tàn ra đã bị Hàn Phi đánh ngã, chưa kịp phản ứng thì đã bị đấm vào thái dương.
Trời đất quay cuồng, khi mặt sẹo đang cố gắng để đứng vững, gã đột nhiên phát hiện cổ tay của mình đã bị người ta khóa chặt, một dự cảm chẳng lành nổi lên trong đầu.
"A!"
Cổ tay bị bẻ cong vào trong một góc khó tin, trước khi khuôn mặt của mặt sẹo cảm thấy đau đớn, đầu gã đã bị đập mạnh vào bàn.
Hoa mắt chóng mặt, hai tai ong ong, đau đớn khắp người truyền đến, trong miệng dường như đã chảy máu.
Dùng đúng thời gian 30 giây, mặt sẹo mới khôi phục lại được ý thức, gã phát hiện hai cánh tay mình đã mất cảm giác, đầu đang bị một bàn tay ấn xuống.
"Tháng sau phát lương tôi sẽ trả các anh một nghìn năm trăm tệ đó, các anh có ý kiến gì không?" Hàn Phi không chay ì, bởi vì một nghìn năm trăm tệ đó là của chủ nhân điện thờ đã mượn.
"Không có ý kiến, không có ý kiến!"
"Cậu hãy bình tĩnh một chút, vì một nghìn năm trăm tệ đó có cần phải như vậy không, thực sự không cần phải như vậy." Mặt sẹo thở hổn hển: "Cậu vẫn còn là học sinh, còn có tương lại rộng mở, đừng bốc đồng quá."
"Tương lai?" Hàn Phi nhìn hai vạn tệ trên mặt bàn: "Hai vạn tệ này tôi mượn, tính theo lãi suất vay ngân hàng, sang năm tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho các anh."
"Như vậy không tốt lắm." Mặt sẹo run rẩy nói: "Chúng tôi cũng là chân chạy việc vặt ở bên dưới thôi, không thu được lãi, thì chúng tôi sẽ phải lấy tiền của mình bù vào."
Hàn Phi căn bản không nghe đối phương, mà trực tiếp mở ngăn kéo ra, phát hiện bên trong không còn bao nhiêu tiền nữa.
"Nếu như không phải vay tiền ngân hàng cần các loại giấy tờ và thế chấp, tôi có cần tìm các anh không? Lãi suất giống như vay ngân hàng đã là giới hạn của tôi rồi." Hàn Phi hoàn toàn có thể cướp tiền đi, nhưng hắn cảm thấy làm như vậy sẽ dẫn đến chuyện không hay, vì vậy hắn quyết định lựa chọn giống như chủ nhân điện thờ —— Vay tiền.
Chủ nhân của điện thờ bị môi giới phi pháp chơi khăm, có lẽ cũng từng bị dẫn đến đây, với năng lực lúc đó của chủ nhân của điện thờ, xác suất lớn sẽ bị bức bách kí vào giấy nợ.
"Vậy….. cũng được." Mặt sẹo liếc nhìn tên mập vẫn còn đang kêu gào thảm thiết, hiện tại căn bản không phải là vấn đề đồng ý hay không, mà là nếu như không đồng ý thì cánh tay của mình cũng không thể giữ được: "Chúng ta viết giấy nợ đi, căn cứ theo lãi suất mà cậu nói để viết."
“Tôi đã hứa với anh bằng lời nói, anh đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ hoàn trả trong vòng một năm.” Hàn Phi cầm lấy hai vạn: “Tôi khác với các anh, tôi là một người tốt.”
Hàn Phi buông tay đang ấn đầu mặt sẹo ra, lần nữa đảm bảo với hai người trong phòng: "Các anh biết nơi làm việc và nơi sinh sống của tôi, nhà sư có thể bỏ chạy nhưng chùa thì không thể bỏ, các anh có thể giám sát tôi. Nhưng các anh hãy nhớ kĩ, nếu như các anh dám đến bệnh viện động vào mẹ đang bệnh của tôi........"
Nắm lấy thanh gỗ rắn chắc trên mặt đất, Hàn Phi đập mạnh vào bàn làm việc bên cạnh mặt sẹo.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang cực lớn, thanh gỗ nguyên khối bị gãy, mùn cưa bay tứ tung.
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!" Mặt sẹo phản ứng rất nhanh, gã thực sự đã bị Hàn Phi dọa sợ.
"Tiền tôi sẽ trả, hẹn gặp lại."
Chờ sau khi Hàn Phi đi xa, mặt sẹo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sinh viên bây giờ đều hung dữ như vậy à?"
Sau khi làm xong việc, Hàn Phi đi từ trong căn phòng nhỏ ra, người đàn ông mặc sơ mi hoa kia đã sớm không thấy tăm tích.
Hàn Phi cũng không đi tìm đối phương gây phiền phức nữa, hiện tại hắn cần nghỉ ngơi gấp, bởi vì tâm trạng của hắn lại bắt đầu giảm xuống một cách không thể giải thích được.
"Tại sao tâm trạng lại giảm sút như vậy? Mình dựa vào khả năng của mình vay được tiền gấp, đáng nhẽ phải cảm thấy vui mới đúng, chẳng lẽ bởi vì mình đã vi phạm nguyên tắc gì rồi à?"
Rời khỏi phòng đánh bài, Hàn Phi đi qua con ngõ nhỏ phức tạp chuẩn bị về nhà.
Trên đường người qua người lại, rất náo nhiệt, nhưng Hàn Phi lại cảm thấy mình không giống với bọn họ, không thể hòa nhập được vào thế giới đơn điệu lặp lại này.
Tăng tốc, Hàn Phi đi qua cầu đá, khi đi vào con ngõ thứ hai, hắn lại nhìn thấy người vô gia cư kia.
Người đàn ông vô gia cư nằm co quắp trong góc mặt mũi bầm dập như vừa bị ai đó đánh, trùm áo bông rách rưới rồi ôm con chó què chân trông rất tội nghiệp.
"Liệu mình có còn thông cảm với những người khác trong một thế giới như này không?"
Hàn Phi móc tiền trong túi ra, hắn không đi vào trong ngõ, xoay người đi ra phố bên ngoài mua ba cái bánh bao nhân thịt, lại mua hai chai nước.
Quay lại con ngõ nhỏ một lần nữa, hắn không trực tiếp đưa tiền cho người vô gia cư mà đặt trước mặt anh ta chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi và chai nước.
"Nhân lúc còn nóng ăn đi, tối qua tôi có đồng ý với anh, chờ sau khi tôi có tiền sẽ mua đồ ăn cho anh."
Người đàn ông vô gia cư đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bánh bao, sau đó chắp hai tay lại, liên tục cảm ơn Hàn Phi, đồng thời lặp đi lặp lại vài từ trong miệng —— cảm ơn người tốt, người tốt một đời bình an, người tốt sẽ được báo đáp.
Hàn Phi cảm thấy trong lời nói này của người vô gia cư dường như còn có ẩn ý gì khác, nhưng dù có hỏi thế nào, người vô gia cư cũng không trả lời, mà cứ lặp đi lặp lại.
"Người tốt thực sự được báo đáp sao? Mẹ của chủ nhân điện thờ cũng dạy anh ta như vậy, anh ta còn viết câu này vào trong nhật kí."
Không quấy rầy người vô gia cư nữa, Hàn Phi đi về phía nơi mình thuê.
Hắn vừa đi đến cuối ngõ, liền nhìn thấy một đứa trẻ với chiếc cặp màu xanh trên lưng, đang co ro trong góc một mình, hình như là đang khóc.
“Bây giờ chắc là qua giờ vào học rồi?” Hàn Phi vốn không chuẩn bị lo việc bao đồng, nhưng khi đi ngang qua đứa trẻ, hắn nhìn thấy trước mặt đứa trẻ có một ít đồ chơi, đồ chơi đó với đồ chơi của cậu bé bị sát hại trong siêu thị đồ cũ là cùng một loại.
Dừng bước chân, Hàn Phi ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ: “Anh bạn nhỏ, sao cháu không đi học?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt: “Bố không cho cháu đi học, còn không cho cháu chơi với các bạn nhỏ khác, bố nói cháu đi đến ngôi trường kia thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra, còn nói mẹ bị bệnh là đều tại cháu.”
“Lần đầu tiên chú thấy phụ huynh lại không cho con em mình đi học đấy, bố cháu là bác sĩ à?” Hàn Phi tùy tiện hỏi
“Không biết.” Cậu bé lắc lắc đầu: “Bố cháu chưa bao giờ nói cho cháu biết bố làm gì, bố thường sau khi trời sáng rời khỏi nhà, trước khi trời tối thì trở về, trên người bố đặc biệt hôi, phải dùng rất nhiều xà phòng mới có thể tắm rửa sạch sẽ.”
“Đặc biệt hôi?” Hàn Phi chưa kịp phản ứng lại, đứa trẻ đó đột nhiên thu dọn lại đồ chơi trên mặt đất, vô cùng căng thẳng nhìn ra phía sau người Hàn Phi.
“Có người đến à?” Hàn Phi ngoảnh đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc vest và đi giày da đang đứng lặng lẽ sau hắn vài mét.
“Nhất Nguyệt, bố đã nói với con không được tùy tiện nói chuyện với người lạ chưa?” Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến Hàn Phi, giọng nói của anh ta không còn có thể dùng hai từ nghiêm khắc để diễn tả được nữa, cảm giác như đang đe dọa đứa trẻ vậy.
Bước nhanh tới, người đàn ông mặc vest kéo cậu bé dậy: "Về nhà với bố! Nếu còn chạy ra ngoài nữa, bệnh của mẹ con sẽ càng trở nên nặng thêm đấy!"
“Đồ chơi, bố ơi, đồ chơi vẫn còn trên mặt đất………”
Người đàn ông căn bản không nghe lời đứa trẻ, bế nó đi vào khu nhà dân cư mà Hàn Phi đang thuê.
"Đúng là một người đàn ông kì lạ, khí chất lộ ra trên người của anh ta hoàn toàn khác với những cư dân mà mình đã từng gặp trước đây..." Hàn Phi nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông, hai mắt đột nhiên mở to!
Khi người đàn ông mặc vest đang đi, Hàn Phi nhìn thấy trên cổ anh ta có xăm một hình khuôn mặt người!
“Mười ngón?”
Mười ngón trong thế giới tầng sâu, bọn chúng mỗi khi giết một người sẽ khắc lên cơ thể một đầu người, từ đó nhằm giam cầm linh hồn của người chết oan.
“Có lẽ không phải là trùng hợp, không ngờ được bọn chúng vậy mà lại gần mình như vậy!”