Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Căn Phòng Số 13

Chương 437: Căn phòng số 13 Chương 437: Căn phòng số 13

Hàn Phi nhặt đồ chơi đứa trẻ bỏ dưới đất lên, tiện tay nhét vào bên trong túi nhựa đựng bánh bao.

“Chờ sau khi người đàn ông đi ra ngoài, mình sẽ lấy lý do trả đồ chơi để đến nhà bọn họ xem xem.”

Đồ chơi của đứa trẻ với đồ chơi của người bị hại trong siêu thị là cùng một loại, điều này khiến cho Hàn Phi cảm thấy nghi ngờ.

Mười ngón chiếm giữ điện thờ, bọn chúng đã thăm dò rất nhiều năm bên trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, chắc chắn nắm bắt được lượng lớn thông tin, bọn chúng rất có khả năng đã nhìn thấy hình dáng thực sự của thế giới này.

“Thế giới trong mắt bọn chúng với thế giới trong mắt mình có khi nào sẽ có điểm khác biệt không?”

Xách đồ chơi, Hàn Phi không lập tức đi theo, hắn cố ý duy trì khoảng cách với hai bố con nhà kia, bây giờ không phải là lúc để xác định mối quan hệ.

Chờ một lúc sau, Hàn Phi vừa đúng lúc đi vào tiểu khu, thì cánh cửa hành lang gỉ sét đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đầu hói, đeo kính cận đang bước ra mang theo vài bao rác lớn.

Thấy đối phương rất bất tiện xách bao rác, Hàn Phi trong tiềm thức muốn giúp đối phương, nhưng người đàn ông trung niên khi nhìn thấy hành động của Hàn Phi thì cũng ngây người ra.

Tiếp theo ông ta khẽ lắc lắc đầu: “Cậu cho dù có giúp tôi làm những việc này, tôi cũng không thể giảm tiền thuê nhà cho cậu được. Tôi biết cậu là một đứa trẻ tốt, nhưng trên đời này, ai cũng đều không phải dễ dàng gì."

“Anh là….” Hàn Phi bàn tay vươn ra trên không trung.

"Đứng ở cửa hành lang làm cái gì vậy?! Mỗi lần đều tích đống lớn rồi mới đi đổ! Cứ phải đợi bốc mùi thối rồi mới được à?" Cánh cửa góc tầng một bị mở ra, bà chủ nhà lớn tiếng mắng người đàn ông trung niên: "Vừa tan làm là ngồi liệt trên sô pha, như một người chết vậy, đến lời cũng kiệm, có mỗi ông mệt chắc? Hàng ngày tôi cũng có nhàn rỗi đâu!"

Người đàn ông đầu hói thở dài, xách bao rác đi ra ngoài, nhưng khi ông ta đi ngang qua Hàn Phi, liền nói nhỏ một câu: “Vừa rồi tôi ở trên ban công hút thuốc, nhìn thấy cậu nhặt đồ chơi của đứa trẻ ở nhà số 7, tôi khuyên cậu nhanh chóng vứt những đồ chơi đó đi, đừng có quan hệ gì với nhà đấy.”

Giọng nói của người đàn ông đầu hói rất thấp, nói xong liền xách bao rác đi ra ngoài.

Bà chủ nhà thấy người đàn ông đầu hói lề mề chậm chạp, tức giận và đóng sầm cửa lại.

Thông thường mà nói, người đàn ông có ý tốt thông báo với Hàn Phi, hắn nên hiểu ngầm trong lòng, nhanh chóng rời đi.

Nhưng Hàn Phi cứ không đánh bài theo lẽ thường, hắn có thể cảm thấy được đại ca đầu hói không có ác ý, là có ý tốt muốn nhắc nhở hắn.

Trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, người tốt thì không gặp nhiều, nhất định phải nắm lấy cơ hội này mới được!

Không trở về nhà, Hàn Phi đi theo sau đại ca đầu hói với món đồ chơi trên tay, hành động đột ngột này khiến đại ca đầu hói giật nảy mình.

“Anh, anh nói căn nhà số 7 rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cậu vẫn còn đi theo đến đây?” Người đàn ông đầu hói cau mày: “Đừng có hỏi nhiều, dù sao thì cũng không có liên quan gì đến cậu.”

“Nhưng em nhặt đồ chơi của nhà người ta rồi, quan trọng hơn nữa là em phát hiện đồ chơi nhà anh ta có một mùi thối rất nồng nặc, loại mùi thối này em chưa bao giờ ngửi thấy…..”

“Suỵt!” Người đàn ông đầu hói đi ra khá xa, sau đó mới thấp giọng nói: “Mùi thối đó không phải là mùi thối thông thường đâu, là mùi xác thối đấy.”

“Mùi xác thối!” Hàn Phi giả vờ ngạc nhiên, như thể nghe được một đáp án mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra.

"Khách nam thuê nhà số 7 đó dường như đang làm việc trong nhà xác của bệnh viện, là một y tá, thường làm công việc xử lý xác chết, thần kinh có chút không bình thường, cậu tốt hơn là nên tránh xa nhà của cậu ta ra."

"Y tá bệnh viện? Có thể nhiều chuyện hỏi thêm một chút, anh ta làm y tá ở bệnh viện nào không?"

"Chính là bệnh viện điều trị cho mẹ cậu đấy —— Bệnh viện nhân dân thứ ba, tôi nghe nói trước đây cậu ta đã làm rất nhiều việc, nhưng đều không làm được bao lâu, công việc y tá này có lẽ là cậu ta cũng sẽ chẳng làm được bao lâu đâu." Đại ca đầu hói chất rác thành đống bên cạnh thùng rác, vì không có ai quét dọn và quản lý nên thùng rác đã sớm chất đầy, ở đó rác chất thành núi, ruồi bay tứ tung, mùi thối ngập trời.

Đại ca đầu hói nói xong liền trở lại hành lang, Hàn Phi thì lại dừng lại bên cạnh đống rác: "Mười ngón chạy tới bệnh viện của mẹ chủ nhân điện thờ làm y tá? Đây rõ ràng là có vấn đề!"

“Mười ngón thay đổi rất nhiều công việc khác nhau, cảm giác như thể đang đi tìm thứ gì đó, tiếp xúc với những người khác nhau trên phạm vi lớn, bọn chúng đang tìm kiếm cái gì? Tìm mình à?”

Hàn Phi còn phát hiện một điểm rất đáng chú ý, trong thế giới kí ức này, hắn đã trực tiếp vào thế thân chủ nhân điện thờ, trải qua những chuyện mà chủ nhân điện thờ đã từng trải qua. Thế nhưng mười ngón lại thế thân vào người khác, xem ra bọn chúng vẫn đang đi tìm bản thể của chủ nhân điện thờ?

“Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Là bởi vì sự tồn tại của hộp đen? Hay là nguyên nhân do hệ thống? Hoặc cũng có thể do Gương thần?”

Hàn Phi không thể quên sự hy sinh của Gương thần để đưa hắn vào trong điện thờ, khi hắn chạm vào điện thờ, chiếc gương kia đã vỡ ra, những mảnh vỡ đầy trời giống như những vì sao trên bầu trời đêm.

“Thế giới kí ức của chủ nhân điện thờ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi một con người ở đây đều có câu chuyện của riêng mình, nếu như không sử dụng sức mạnh của hận ý và oán niệm, bọn họ đừng nói đến việc thăm dò bí mật thế giới, chỉ tiếp tục sống thôi cũng đã không dễ dàng rồi.”

Hàn Phi không biết mười ngón có bao nhiêu thực lực, dù sao thì lúc nãy khi hắn nhìn thấy người đàn ông ở căn nhà số 7, đối phương biểu hiện cũng giống như người bình thường.

“Có lẽ bọn chúng không phải là không thể sử dụng năng lực của mình, mà là sau khi sử dụng năng lực của mình, có khả năng sẽ bị loại khỏi thế giới kí ức của chủ nhân điện thờ.”

Lấy người giấy màu máu mang theo bên người ra, vật phẩm nguyền rủa rank F trong thế giới kí ức này chính là một tác phẩm nghệ thuật dân gian rất bình thường.

“Mình chỉ sau khi giúp chủ nhân điện thờ bù đắp những tiếc nuối, mới có thể có được cơ hội mở ô vật phẩm ra, từ đây cũng có thể thấy thế giới kí ức vô cùng bài xích vật phẩm ngoại lai, mọi thứ ở đây chính là dấu vết tồn tại cuối cùng của chủ nhân điện thờ, có lẽ anh ta cũng không muốn một chút chấp niệm cuối cùng còn lại của mình bị lực lượng bên ngoài phá hỏng.”

Mười ngón có sức mạnh vượt xa Hàn Phi, nhưng bọn chúng đến nay vẫn không thể kế thừa điện thờ, quan trọng chính là bọn chúng không đạt được sự công nhận của nhủ nhân điện thờ.

“Điều này đối với mình mà nói là một cơ hội vô cùng tốt.” Cúi đầu, trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười nhạt, hắn đã quen dùng nụ cười ấm áp để che giấu sát ý.

Xách món đồ chơi chuẩn bị rời đi, Hàn Phi đang định quay lại thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay giấy đáp xuống đống rác.

Hắn nhìn ra xa và tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên một cửa sổ nào đó trên tầng ba.

Có một thứ gì đó giống như sợi dây thừng đang quấn quanh cổ người phụ nữ, cô ấy dường như sắp treo cổ tự vẫn.

"Căn phòng ở bên trái trên tầng ba? Tối hôm qua khi mình đi làm, có một người chính là trốn trong căn phòng đó nhìn mình!" Hàn Phi nhớ tới chuyện tối hôm qua, xách theo đồ chơi lao lên cầu thang.

Một mạch chạy lên đến tầng ba, Hàn Phi gõ cửa căn phòng bên trái đó.

“Có ai ở nhà không?! Có ai không!”

Bụi bặm bay ra, chữ phúc dán ngược trên cánh cửa cũng bị bung ra.

Hàn Phi gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, cuối cùng cửa căn phòng số 8 ở tầng hai gần cầu thang mở ra.

“Bị bệnh à! Không để cho ai ngủ cả! Tôi vừa đi làm ca đêm về thì cậu ở đấy làm ầm ĩ cái gì?” Một thanh niên mặc đồ ngủ bước ra khỏi căn phòng số 8, hét vọng lên trên tầng.

Thấy hàng xóm có ý kiến, Hàn Phi vội vàng chạy tới giải thích: "Có người tự sát trong căn phòng số 9! Tôi vừa ở tầng dưới nhìn thấy một người phụ nữ sắp treo cổ tự tử!"

Sắc mặt hắn hoảng sợ vội vã, hoàn hảo biểu lộ ra sự non nớt của một sinh viên.

“Tự tử?” Người thanh niên tức giận cười, đẩy Hàn Phi qua một bên: “Cậu đang đùa với tôi à? Căn phòng số 13 hoàn toàn không có ai sống trong đó cả.”

"Thật đấy! Tôi nhìn thấy mà! Tận mắt chứng kiến!" Hàn Phi ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua căn phòng của người đàn ông: "Chúng ta cùng nhau đi tìm chủ nhà rồi mở cửa ra đi! Mạng sống con người là quan trọng nhất!"

"Mạng sống con người là quan trọng nhất, nhưng có liên quan quái gì đến tôi?" Người thanh niên rất cáu kỉnh: "Muốn phát điên thì ra bên ngoài phát điên đi! Nếu như còn làm ồn tôi ngủ, thì hãy nhìn nắm đấm lớn này của lão tử đi! Một quyền của tôi, thì cơ thể nhỏ bé của cậu căn bản không chống đỡ nổi đâu!"

“Căn phòng số 13 thực sự không có người ở sao?”

“Sao những tên điên trong khu nhà này lại càng ngày càng nhiều vậy, cũng may tháng sau mình chuyển đi rồi, không còn cần phải chịu đựng những tên bại não này nữa.” Người thanh niên đóng sầm cửa lại.

Khi người thanh niên mở cửa, Hàn Phi đã nhìn thấy cách bài trí nhà của đối phương, tất cả đồ đạc đều được thu dọn gọn gàng, giày nữ chiếm gần hết giá giày, giấy dán tường và trang trí cũng là tông màu ấm, không phù hợp với tính cách của nam giới, trên tường treo rất nhiều ảnh chụp chung của người thanh niên và một người phụ nữ, anh ta có lẽ là đang sống chung với bạn gái của mình.

Tối hôm qua người thanh niên này làm ca đêm, anh ta tuy rằng tính khí nóng nảy, nhưng cảm giác rất yêu bạn gái mình, cũng được coi là một người chăm chỉ, chỉ có điều... Hàn Phi nhớ lúc 0 giờ đêm qua khi hắn đi làm, nghe thấy có tiếng động do người tạo ra từ trong căn hộ này.

“Có lẽ là mình đã nghe nhầm rồi.”

Hàn Phi đến tầng một, bất chấp khó khăn gõ cửa phòng chủ nhà.

Bà chị chủ nhà nghe thấy giọng nói của Hàn Phi còn tưởng rằng hắn đến đóng bù tiền thuê nhà, chạy lon ton ra mở cửa, nhưng khi nghe thấy hắn nói về căn phòng số 13, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại.

“Số 13 không có ai ở! Cậu nhìn nhầm rồi!” Tính khí bà chủ nhà rất xấu: “Cậu có thời gian quan tâm người khác, không bằng nhanh chóng nghĩ cách trả tiền thuê nhà còn thiếu cho tôi đi!”

Bà ta nói xong muốn đóng sầm cửa lại, nhưng Hàn Phi đã nắm chặt cửa trước.

“Chị, đợi một lát!” Hàn Phi đáng thương lục tìm trong túi hồi lâu, cuối cùng tìm được sáu trăm tệ: “Nơi em làm việc ông chủ rất tốt, ông ấy thấy em làm việc chăm chỉ lại nhanh nhẹn, đã ứng trước cho em sáu trăm tệ. Trả chị, em trả trước một phần, phần còn lại em nhất định sẽ đóng nốt.”

Hai má Hàn Phi đổ mồ hôi, trên tay cầm tiền đầy vết thương nhỏ, vừa rồi khi đánh nhau với người ta, tay hắn cũng bị cọ xát xước da.

Qua khe cửa, bà chủ nhà nhìn Hàn Phi, rồi lại nhìn tiền trong tay hắn, vẻ mặt từ từ dịu đi.

Mở cửa ra, bà chủ nhà cầm lấy sáu trăm tệ của Hàn Phi, khẽ thở dài, lại lấy ra ba trăm tệ đặt lại vào tay hắn: "Cậu cũng phải ăn uống nữa, trả trước ba trăm tệ được rồi, phần còn lại cuối tháng đưa cho tôi.”

"Không cần đâu, em đã để lại một ít cho mình rồi, cũng vừa đủ ăn uống."

“Vịt chết còn mạnh miệng! Đưa cậu thì cậu cứ cầm đi!” Bà chủ rất mạnh mẽ, cất ba trăm mà Hàn Phi đưa cho, sau đó ẩn ý sâu xa nói: "Cứ đi làm và cố gắng chữa trị bệnh cho mẹ, đừng lo quản những chuyện lộn xộn khác nữa, hiểu chưa?"

"Nhưng vừa rồi em nhìn thấy một người phụ nữ treo cổ tự tử trong phòng số 13..."

“Đúng là có một người phụ nữ treo cổ tự tử trong phòng số 13.” Bà chủ nhà bực mình xua tay: “Nhưng là vào ba tháng trước rồi, cô ấy rất xinh đẹp, làm giao dịch viên trong trung tâm bách hóa thương mại, trông cô ấy rất bình thường, nhưng lại chết một cách đột ngột."

“Cô ấy cũng làm việc tại trung tâm bách hóa thương mại.” Hàn Phi có chút sởn da gà nói: “Chị à, công việc mới tìm được của em cũng là ở trong trung tâm bách hóa thương mại, còn là ca đêm nữa. Hay là chị đưa em đến căn phòng đó xem xem, nếu không em cảm thấy không yên ổn."

Dây dưa năn nỉ, cuối cùng bà chủ nhà cũng đồng ý, bà bảo cả chồng mình đi cùng, ba người cầm chìa khóa cùng nhau đi lên tầng.

Cứ bước đi, Hàn Phi và đại ca đầu hói đi phía sau, bà chủ nhà đi phía trước một mình.

“Đúng là mấy tên đàn ông vô dụng!”

Ba người lên đến tầng ba, đại tỷ đích thân mở cánh cửa thứ mười ba ra.

Căn phòng trống trơn, tất cả đồ đạc đều được phủ một tấm vải trắng để ngăn bụi rơi xuống.

"Những tấm vải này đều là do hai chúng tôi làm, sau khi cô gái chết, chúng tôi không thể liên lạc với gia đình cô ấy, chỉ có thể lưu giữ lại căn phòng này, đồ đạc cũng không dám vứt đi." Đại ca đầu hói vẫn đứng ở cửa phòng, khi vẫn còn đang do dự có bước vào không thì đã bị đại tỷ đẩy vào.

“Xem xong chưa? Chúng tôi không lừa cậu đúng không? Căn phòng này hoàn toàn không có ai cả.” Bà chủ nhà ra hiệu bảo Hàn Phi ra ngoài, nhưng hắn lại đi qua phòng khách, mở cửa nhà vệ sinh ra, trước đó hắn đã từng nhìn thấy người phụ nữ treo cổ từ cửa sổ của nhà vệ sinh.

Cánh cửa gỗ từ từ được đẩy ra, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhà vệ sinh đầy ắp những tờ giấy bị vo tròn với đủ loại biểu tượng kỳ dị được vẽ trên đó, tất cả những tờ giấy bị vo tròn kia toàn bộ đều đang bốc ra mùi hôi thối, điều đáng kinh ngạc nhất là nét chữ trên một số tờ giấy bị vo tròn vẫn còn chưa khô, cảm giác như thể vừa mới viết lên vậy.

“Những tờ giấy bị vo tròn này ba tháng trước đã ở trong căn phòng này rồi à?” Khi Hàn Phi quay sang hỏi bà chủ nhà đại tỷ, thì mặt của hai vợ chồng đều đang ngơ ngác.

“Không có! Ba tháng trước tôi dọn dẹp căn phòng này, đã giúp cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, chẳng lẽ có người lén lút vào trong căn phòng này?”

“Có người làm trộm một chiếc chìa khóa khác!”

Hai vợ chồng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ma quỷ, nhưng thái độ của họ đối với Hàn Phi quả thực đã tốt hơn rất nhiều.

Nhìn chằm chằm vào đống giấy bị vo tròn, Hàn Phi cầm lên một cái rồi mở ra, hắn luôn cảm thấy ký hiệu trên đó rất quen thuộc, nhưng khi hắn đang chuẩn bị mở cái tiếp theo ra, giá trị tâm trạng của hắn bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.

Trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Hàn Phi tranh thủ thời gian mở những tờ giấy ra, khi hắn mở đến tờ thứ mười, hắn đột nhiên nhìn thấy một cánh tay đen kịt bốc mùi thối lộ ra từ trong đống giấy vo tròn!

Hàn Phi không chút do dự, trực tiếp hướng về phía cánh tay đó chuẩn bị nắm lấy!

Nhưng sau khi cánh tay của hắn hạ xuống, lại chỉ nắm được một nắm giấy vụn.

Trong căn phòng đột nhiên vang lên âm thanh "thùng", "thùng", "thùng" một cách kì lạ, cảm giác như có một người đang bị treo lên vậy, cơ thể của cô ấy vẫn còn đang lắc lư qua lại, mũi giày cứ va vào kính cửa sổ.

“Âm thanh ở ngay bên cạnh mình!”

Giá trị tâm trạng giảm xuống dữ dội, Hàn Phi có chút thở không ra hơi, khi hắn sắp đứng không vững, đại ca đầu hói đã nắm lấy cánh tay của hắn, kéo hắn ra khỏi nhà vệ sinh.

"Đã làm ca đêm cả buổi rồi, tôi biết cậu không thể chịu đựng được nữa, hãy nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ thay ngay khóa cho căn phòng này."

Hai vợ chồng chủ nhà không đợi nói tiếp, liền tiễn Hàn Phi về phòng của mình, rồi vội vàng rời đi.

Nằm ở trên chiếc giường gỗ, giá trị tâm trạng của Hàn Phi cuối cùng cũng ổn định lại, hắn cũng muốn thăm dò sự thật, nhưng hiện tại hắn đã quá mệt mỏi.

Từ từ nhắm mắt lại, Hàn Phi lần đầu tiên ngủ say trong thế giới ký ức.

Bình Luận (0)
Comment