"Ngay cả khi tim cậu ngừng đập, cũng vẫn có thể sống ở đây, sống ở đây mãi mãi..."
Đột ngột mở mắt ra, Hàn Phi từ trên giường ngồi dậy, quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Mình vậy mà lại dễ dàng ngủ thiếp đi như vậy? Hay là vẫn đang trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ?"
Mở bảng thuộc tính ra, Hàn Phi phát hiện giá trị tâm trạng của mình đã trở về 60, như vậy đã có thể ra ngoài bình thường.
“Xem ra ngủ nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục giá trị tâm trạng đến 60. Hình như mình vẫn chưa trải qua cảm giác vui vẻ trong thế giới ký ức này.” Xoa xoa cái đầu buồn ngủ, Hàn Phi đi vào thay một bộ quần áo khô: “Mình đã ngủ bao lâu rồi? Cảm giác trí nhớ của mình đã trở nên hơi mờ nhạt, có phải mình đã quên mất thứ gì đó không?"
Mở rèm cửa ra, sắc trời bên ngoài đã tối, Hàn Phi đã ngủ một mạch đến tối.
"Có lẽ do mình đã quá mệt mỏi."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Phi vào bếp, nấu chút gạo cuối cùng thành cháo.
"Nếu như có thể thành công sống sót qua đêm nay, chờ sau khi trời sáng mình sẽ mua thêm nhiều thứ để tích trữ ở trong nhà, nhân tiện sẽ đến thăm mẹ của chủ nhân điện thờ, biết đâu mình có thể tìm thấy một số bí mật từ bà ấy."
Khi đến 9 giờ tối, Hàn Phi thay đồng phục làm việc, bước ra đến cửa.
Để không phải đi đường đêm sau 0 giờ, hắn chọn cách đi làm sớm, hiếm thấy có người nào yêu nghề, chăm chỉ như hắn.
Mở cửa phòng ra, thời điểm Hàn Phi bước ra khỏi cửa nhà, trong đầu hắn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ đói hiện tại của bạn là 20, thể chất của bạn tốt, trạng thái tinh thần hiện tại của bạn hơi thấp, giá trị tâm trạng là 60, có chọn đi ra ngoài không?"
“Có.”
Lời nhắc nhở của hệ thống khiến Hàn Phi hoàn toàn tỉnh táo lại, đây là trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, nhất định phải cảnh giác cao độ mới được.
"Mỗi lần đi ra ngoài hệ thống đều sẽ nhắc nhở, cảm giác hệ thống đã trở nên nhân tính hơn rất nhiều trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, lời nói cũng trở nên nhiều hơn... Chờ một chút, lời nhắc nhở trong đầu mình thực sự là của hệ thống à?"
Hàn Phi đứng ở cửa phòng, hắn cảm thấy mình không thể dựa vào âm thanh hệ thống để duy trì tỉnh táo, đây mới là ngày thứ hai, nếu như hắn quen với âm thanh nhắc nhở, giả sử một ngày nào đó âm thanh nhắc nhở đột nhiên biến mất, hoặc nhắc nhở những điều gì đó khác, hắn rất có khả năng sẽ bị mất phương hướng.
"Đây có lẽ là nhiệm vụ khó khăn nhất mà mình từng làm."
Rời khỏi căn hộ cho thuê, Hàn Phi nghe thấy bên tai mình có nhiều giọng nói khác nhau, tiếng quảng cáo trên TV, tiếng cãi vã của vợ chồng vì những chuyện vặt vãnh, tiếng răn dạy và quở mắng con cái.
Những âm thanh này Hàn Phi cảm thấy rất quen thuộc, như thể hắn đã sống ở đây rất lâu.
"Có phải là mình đang bị ký ức của chủ nhân điện thờ đồng hóa không? Rõ ràng mình còn chưa chết lần nào, tại sao đột nhiên lại có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ngủ say? Nhưng nếu như không ngủ, giá trị tâm trạng sẽ từ từ giảm xuống, cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến cuối cùng vẫn là một kết cục chết chóc."
Chậm rãi đi đến lối vào của hành lang, Hàn Phi liếc nhìn tầng 3, tất cả âm thanh đều biến mất giữa tầng 3 và tầng 2, từ tầng 3 trở lên dường như thuộc về một thế giới khác.
Trong vô thức, bước chân bắt đầu chuyển động, Hàn Phi từng bước đi lên tầng 3, khi dừng lại ở cửa căn phòng số 13, giá trị tâm trạng của hắn lại bắt đầu giảm xuống.
"Thôi vậy, vẫn nên đi làm trước."
Chạy ra khỏi cư xá, Hàn Phi thở hổn hển, hắn cũng không hiểu vì sao lại sợ hãi.
Quay đầu nhìn lên trên, một cánh cửa sổ ở tầng ba không đóng chặt, có hai bàn tay đang vịn vào bệ cửa sổ, từ sau cửa sổ lộ ra nửa gương mặt, hai con mắt đen kịt đang nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Một mảnh giấy vo tròn từ khe hở trên cửa sổ ném ra, miệng của nửa khuôn mặt mở ra, tựa hồ như muốn nói gì đó với Hàn Phi.
Do dự một chút, Hàn Phi cầm lấy mảnh giấy vo tròn trên mặt đất, mở nó ra.
Bên trong mảnh giấy vo tròn có vẽ những kí hiệu màu đen, giống như có thứ gì đó đã bị ném vỡ, nhìn vào mặt bên kia của mảnh giấy vo tròn, bên trên có viết vài chữ nguệch ngoạc —— Cậu cũng sẽ chết.
"Đây là nguyền rủa? Hay là nhắc nhở?"
Hàn Phi nhét mảnh giấy vo tròn vào trong túi, không nhìn lại nữa, chạy nhanh về phía bên ngoài khu dân cư.
Khi đến ngõ nhỏ đầu tiên, người đàn ông vô gia cư lần này không chạy ra khỏi góc ngõ nữa, anh ta cười khúc khích khi nhìn thấy Hàn Phi, nói với hắn một câu—— Người tốt, đêm nay bình an.
“Anh đêm nay cũng an toàn nhé.” Hàn Phi thản nhiên trả lời không cần suy nghĩ nhiều, nhưng người vô gia cư vừa nghe liền cảm thấy như gặp quỷ vật, nụ cười trên mặt đột nhiên dừng lại, kéo hộp gỗ nhỏ vào trong góc tường.
"Mình nói có gì không ổn sao? Hay anh ta vừa nhìn thấy thứ gì đó?"
Hàn Phi không buông tha chi tiết này, nhưng hắn túm lấy người vô gia cư hỏi một hồi lâu cũng không hỏi ra thứ gì, thậm chí còn dọa cho con chó què chân sợ hãi đến nỗi sủa ầm ĩ.
“Con chó này của anh cũng khá hung dữ đấy chứ.” Hàn Phi nhớ trước đây khi mình đi qua, con chó này chưa bao giờ sủa.
Không lãng phí thời gian nữa, Hàn Phi bước vào ngõ thứ hai, nhà cửa hai bên trong ngõ rất ít khi sáng đèn, lại có vẻ vắng vẻ lạ thường.
"Hai con ngõ, công viên nhỏ, sau đó là cây cầu đá..." Hàn Phi đã thuộc lòng con đường này rồi, vốn muốn tránh đi vào công viên nhỏ như lần trước, nhưng hắn lại rất kinh ngạc phát hiện cậu bé trong căn phòng số 7 lúc này vậy mà lại đang ngồi một mình trên xích đu trong công viên.
Chiếc cặp sách màu xanh, bộ quần áo lấm lem bùn đất, cậu bé đang cầm vào xích đu, như thể đang nói chuyện với người bên cạnh vậy, nhưng rõ ràng xung quanh chỉ có một mình cậu bé.
“Này!” Hàn Phi đứng ở ngoài công viên nhỏ hét vào đứa trẻ đang ở bên trong: “Trời tối rồi, cháu mau về nhà đi! Đừng ở ngoài một mình!”
Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, cậu bé dường như sợ hắn nhìn thấy bạn của mình, quay ra phía sau lưng nói nhỏ vài câu, sau đó vội vàng chạy về phía hắn với chiếc cặp sách to trên lưng.
Trên mặt cậu bé lấm tấm mồ hôi, quần áo lấm lem bùn đất, như thể một mình đã chạy đến gần bờ cạn chơi.
"Chú ơi, đừng nói cho bố cháu biết, cầu xin chú đấy."
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao cháu vẫn còn ở bên ngoài?” Từ khi Hàn Phi biết cậu nhóc là con của mười ngón, hắn bắt đầu đặc biệt chú ý đến cậu bé.
"Bố cháu phải chữa bệnh cho mẹ cháu, nên đã đuổi cháu ra ngoài, bố bảo cháu ra bên ngoài chơi, sau mười giờ hãy về nhà."
“Vậy thì cháu cũng không nên đến những nơi nguy hiểm đó chứ!” Hàn Phi lau sạch đất trên mặt cậu bé: “Mẹ cháu bị bệnh gì vậy? Hình như chú chưa từng nhìn thấy bà ấy.”
"Mẹ đã mấy năm nay không ra ngoài rồi, mẹ chỉ nằm ở trong phòng ngủ, cũng không nói chuyện, luôn quấn trong chăn mà ngủ, cứ như không tỉnh dậy được vậy."
"Bình thường cháu không nói chuyện với mẹ à?"
“Bố luôn khóa cửa phòng ngủ trước khi đi làm, chỉ khi bố trở về mới có thể nhìn thấy mẹ.” Hàn Phi bị lời nói của cậu bé làm cho sốc, hiện giờ hắn nghi ngờ có phải mẹ của cậu bé sớm đã chết rồi không.
"Bất luận như thế nào, cháu cũng không được chạy lung tung, nhất định phải chú ý an toàn. Chỉ khi cháu sống tốt, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ." Hàn Phi biết mình hơi nặng lời, sau khi hắn bảo đứa trẻ quay về, lại nhìn về phía công viên nhỏ một lượt, chiếc xích đu vẫn đang đung đưa qua lại như cũ, như thể đang mời gọi hắn ngồi trên đó chơi đùa.
"Thế giới này càng ngày càng cảm thấy bất thường rồi."
Đi vòng qua khỏi công viên nhỏ, Hàn Phi đi một đoạn đường dài mới đến được cây cầu đá, nhìn dòng sông Sa Hà lặng lẽ chảy trong đêm đen, trong lòng luôn có cảm giác muốn nhảy xuống dưới.
“Đi làm, đi làm, không nghĩ ngợi nhiều nữa!”
Sau khi chạy qua cây cầu đá, Hàn Phi đã thuận lợi đến cửa C của trung tâm thương mại, hắn liếc nhìn các thuộc tính của mình, giá trị tâm trạng của hắn đã giảm từ 60 xuống còn 55.
Đi vào trung tâm thương mại, Hàn Phi đã nhìn thấy nam bảo vệ tối hôm qua —— Lý Đại Hưng.
"Này, cậu vậy mà vẫn còn sống à?"
"Anh làm trong cửa hàng có người chết, muốn chết thì cũng là anh chết trước."
Sau khi hai người lễ phép chào hỏi nhau, thì tiếp tục ai bận việc người đấy.
Hàn Phi bước vào siêu thị đồ cũ, Hoàng Oanh đang nói chuyện với một nhân viên trẻ, đại khái là nhân viên đó không hoàn thành công việc của mình, hại bọn họ đều phải làm thêm giờ.
Có lẽ vì Hàn Phi đi vào, Hoàng Oanh muốn để lại chút thể diện cho cậu nhân viên trẻ tuổi kia, nên cố ý hạ giọng xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Phi luôn cảm thấy tranh luận cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhất là trong một thế giới như này.
“Nhà kho mới về một lô hàng lớn, ông chủ yêu cầu trước sáng mai phải phân loại xong hết, kết quả là thằng nhóc này lười biếng, cả ngày cũng không làm!” Hoàng Oanh rất tức giận: “Chị đã thức hai đêm rồi, tối nay vốn nghĩ có thể ngủ một giấc thật ngon, xem ra lại phải ở lại tăng ca rồi!”
“Chị Hoàng, hôm nay thật sự có rất nhiều khách hàng tới đây, em cũng có nhàn rỗi đâu.” Người thanh niên rất oan ức: “Bây giờ em sẽ đi làm ngay, sẽ không để hai người làm nhiều việc hơn đâu."
“Để tôi đi cùng với anh, vừa hay có thể làm quen với nhà kho.” Hàn Phi chủ động cùng người thanh niên đứng lên, hắn làm việc rất tích cực, lúc còn sống rất nhiều ông chủ thích một nhân viên như hắn.
“Cũng chỉ có thể vậy thôi.” Hoàng Oanh đối chiếu sổ sách ở quầy, Hàn Phi thì đi theo người thanh niên, đi vào nhà kho dưới tầng hầm thông qua thang máy tải hàng bên trong siêu thị đồ cũ.
Nhà kho dưới tầng hầm này nằm cạnh nhà kho của siêu thị dưới lòng đất trong khu trung tâm thương mại, ở giữa chỉ cách có một bức tường.
“Này, người mới tới.” Người thanh niên trước mặt Hàn Phi thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì hai người đều không nhiều tuổi: "Sao anh lại tới đây làm ca đêm vậy? Không phải tôi dọa anh sợ đâu, anh nhất định phải chú ý an toàn khi trực đêm đấy, nơi này không sạch sẽ cho lắm."
Sau khi người thanh niên đi xuống tầng hầm dọc theo thang máy chở hàng, mới nói nhỏ với Hàn Phi: "Ông lão phụ trách huấn luyện tôi ở siêu thị này đã qua đời cách đây một thời gian, chính là chết trong siêu thị này, vô cùng đáng sợ."
“Không còn cách nào khác, tôi thiếu tiền.” Hàn Phi ngượng ngùng cười nói.
“Lương ca đêm quả thực cao, gần gấp đôi lương ca ngày của chúng tôi, nhưng không phải ai cũng có thể làm ca đêm.” Người thanh niên lắc đầu, lấy điện thoại di động ra: “Thêm bạn nhé, tôi tên là Bùi Dương."
“Anh nói khiến tôi sởn da gà, anh có thể nói cụ thể thêm nữa để tôi chuẩn bị tâm lý không.” Hàn Phi cũng lấy điện thoại di động ra, vừa bắt đầu nói chuyện vừa thêm bạn bè.
"Ông chủ không cho nhắc tới, có lẽ ông ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù sao thì anh cũng nhớ kĩ, sau nửa đêm tuyệt đối không được đi ngủ, cũng đừng ở trong phòng, tốt nhất là ngồi ở cửa của siêu thị, nếu có gì bất thường thì nhanh chóng chạy đi.” Bùi Dương thành khẩn nhắc nhở Hàn Phi.
"Không được ngủ? Nhưng tối hôm qua khi tôi trở về, chị Hoàng vừa tỉnh dậy, chị ấy ngủ rất ngon mà?"
"Anh có phát hiện thấy..." Bùi Dương đột ngột dừng lại, sau đó rất cẩn thận nói: "Hoàng Oanh gần đây đặc biệt khác thường không?"
"Là sao?"
"Người nhân viên cũ huấn luyện tôi trước khi qua đời một thời gian cũng rất bất thường, tính cách, cảm xúc, giọng điệu của ông ấy đôi khi như biến thành một người khác vậy." Ngón tay Bùi Dương bất giác nắm chặt, có thể nhìn thấy mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, có thể thấy hiện tại anh ta hơi lo lắng và sợ hãi: “Không nhắc nữa, làm việc, làm việc.”
Bùi Dương nói không nhắc đến là thực sự một lời cũng không nhắc đến nữa, cúi đầu ủ rũ làm việc, thậm chí rất ít nói chuyện với Hàn Phi.
Hai người bọn họ phân loại và đặt những món đồ cũ mới được giao, sau khi làm việc được khoảng bốn mươi phút, Bùi Dương với lý do sắp bị lỡ chuyến tàu cuối cùng, nên lén lút chạy đi.
Hoàng Oanh đã rất tức giận khi biết chuyện này, một mực đòi gọi điện cho Bùi Dương, nhưng Hàn Phi đã ngăn cô lại.
Sau khi học cách ghi chép sổ sách, ghi nhớ các tiêu chuẩn phân loại hàng hóa cũ khác nhau, Hàn Phi bảo Hoàng Oanh đi nghỉ ngơi trước, hắn có thể tự mình làm nốt phần việc còn lại.
Sức lực một người là có giới hạn, Hoàng Oanh tối qua trông cửa hàng, ban ngày cũng lại bận rộn trong cửa hàng, trạng thái tinh thần hiện tại của cô ấy rất xấu.
"Em đúng là giỏi hơn tên tiểu tử kia một nghìn lần, ông chủ đúng là kiếp trước hành thiện tích đức, mới gặp được một người tốt như em."
"Trước khi trời sáng chắc là không có vấn đề gì."
Hàn Phi vừa đồng ý xong, bên tai liền truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ —— Sắp xếp nhà kho!"
"Sắp xếp nhà kho (nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ): Bạn phải sắp xếp xong nhà kho trước khi trời sáng, niêm yết giá cả rõ ràng cho các linh hồn."
Hàn Phi không ngờ rằng như vậy mà cũng kích hoạt được nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ, hắn vốn cho rằng sắp xếp nhà kho là một chuyện nhỏ, nhưng bây giờ hắn không dám lơ là chút nào nữa.
"Trong nhà kho cũng ẩn giấu tiếc nuối của chủ nhân điện thờ?"
Không còn bận tâm đến Hoàng Oanh nữa, Hàn Phi cầm theo sổ sách và danh sách nhập kho đi vào tầng hầm, khi hắn đi một mình xuống nhà kho dưới tầng hầm, giá trị tâm trạng vậy mà lại bắt đầu chậm rãi giảm xuống.
“Có vẻ như chỉ cần có quỷ xuất hiện, giá trị tâm trạng của mình sẽ lại giảm xuống, tốc độ suy giảm dường như có liên quan đến thực lực của quỷ.” Hàn Phi đi quanh nhà kho, mở những chiếc thùng và gói cũ ra, rồi bắt đầu căn cứ theo tiêu chuẩn của siêu thị định giá cho các đồ cũ đó.
Sau khoảng một giờ, giá trị tâm trạng của Hàn Phi từ 50 xuống còn 42, lúc này hắn cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng bước chân và người nói chuyện ở khu mua sắm bên trên, như thể cả thế giới chỉ còn có một mình hắn vậy.
"Mình đã nhận được danh hiệu người tốt, tốc độ suy giảm giá trị tâm trạng đã chậm lại rất nhiều. Giả sử ngay từ đầu mình không đạt được danh hiệu đó, có phải mình ngay cả đêm thứ hai cũng không thể vượt qua sao?"
Hàn Phi sắp xếp những đồ cũ, dán tem giá cho chúng rồi đặt lên giá trong kho.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng cho dù là như vậy cũng không thể trong thời gian ngắn sắp xếp được nhiều đồ cũ như vậy, khi giá trị tâm trạng giảm xuống đến hơn 20, Hàn Phi quyết định rời khỏi nhà kho trước.
Hắn lùi về phía sau, nhưng khi hắn quay người, đèn trong nhà kho đột nhiên vụt tắt.
Bóng tối ập xuống, Hàn Phi khẽ hít một hơi lạnh.
Hắn có thể nghe thấy trái tim của mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, giá trị tâm trạng của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Cố gắng để đôi mắt làm quen với bóng tối, Hàn Phi ghi nhớ vị trí của tất cả giá hàng, hắn dò giẫm trong đêm quay ra, cả đường không hề chạm vào bất cứ thứ gì.
Nhưng khi leo lên thang máy tải hàng, hắn phát hiện ra rằng tấm chắn của lối ra vào đã bị ai đó đậy lại, làm thế nào cũng không thể mở được!
"Ngay cả khi tim cậu ngừng đập, cũng vẫn có thể sống ở đây, sống ở đây mãi mãi..."
Bên tai mơ hồ nghe thấy có giọng nói, giọng nói như phát ra từ trong đầu, lại như truyền ra từ sâu trong nhà kho, dường như đang gọi Hàn Phi, hy vọng hắn sẽ đi đến.