Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439: Level 17

Chương 439: Level 17 Chương 439: Level 17

“Giọng nói kia hình như mình đã nghe thấy ở đâu, anh ta dường như luôn nói vang bên tai mình, là ai đang nói câu đó?”

Đêm tối như sóng thủy triều nhấn chìm nhà kho dưới tầng hầm, bốn bề một màu đen kịt bao trùm, toàn bộ ánh sáng đều bị nuốt chửng.

Trái tim vẫn luôn đập thình thịch, mồ hôi thấm đẫm lưng áo, Hàn Phi không biết trong đêm tối đang ẩn chứa điều gì, hắn dùng hết sức lực muốn lao lên trên, nhưng tấm chắn không nhúc nhích tí nào.

Không thể lên trên, càng không thể có ai đến cứu hắn.

Điều hắn có thể làm chính là đi tìm cách để thoát khỏi khó khăn trong nhà kho dưới tầng hầm này.

“Tại sao phải cố hết sức để sống? Ở lại đây không tốt hay sao? Linh hồn cắn răng nghiến lợi của cậu thực sự rất đáng thương.”

Hàn Phi có thể khẳng định giọng nói chính là phát ra từ trong nhà kho, hắn cố chịu đựng nỗi bất an, đi xuống thang cuốn.

"Tốc độ suy giảm của giá trị tâm trạng trở nên nhanh hơn, nếu cứ kéo dài như này, nhiều nhất là 10 phút nữa giá trị tâm trạng sẽ giảm xuống dưới 20, đến lúc đó mình rất có khả năng sẽ nhìn thấy thứ mà hiện tại căn bản không thể chống lại.

Không chút do dự, Hàn Phi căn cứ theo trí nhớ trong đầu, bước nhanh qua thùng đựng hàng.

Hắn là người vô cùng quyết đoán, sau khi tìm được phương hướng nhất định sẽ dùng hết sức chạy nước rút, cho dù có chết trên đường, hắn cũng tuyệt đối không bao giờ hối hận.

“Bụp!”

Khi Hàn Phi xông về phía trước, một chiếc máy tính bảng cũ từ trên kệ rơi xuống, màn hình tỏa ra ánh sáng lạnh yếu ớt.

“Đây không phải là đồ cũ mà vừa nãy mình đã sắp xếp rồi sao?”

Chiếc máy tính bảng cũng chưa dùng nhiều, gần như còn mới, vừa rồi chính Hàn Phi tự mình sắp xếp lên giá hàng.

Lúc này, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ màn hình của chiếc máy tính bảng trở thành ánh sáng duy nhất trong nhà kho dưới tầng hầm, ánh mắt Hàn Phi không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn.

Trong bóng tối không biết là ai đã chạm vào máy tính bảng, một đoạn video bắt đầu được phát, màn hình là một cậu bé đang bị trói vào ghế, cậu bé đang phải chịu đánh đập và ngược đãi, trên người đầy vết bầm tím.

Trong miệng cậu bé mơ hồ đang hét lên điều gì đó, nhưng đáng tiếc là video không có âm thanh.

Hàn Phi mơ hồ cảm thấy đoạn video này trông rất quen, nhưng hắn lại không nhớ ra mình đã xem đoạn video này ở đâu, hiện tại hắn chỉ cảm thấy cậu bé trong video, càng xem càng giống hắn khi còn bé.

“Đau đớn có thể chữa trị được không? Nếu như thực sự có thể, vậy thế giới đổ nát như này, cậu làm thế nào để chữa trị?”

Tất cả những thùng đựng hàng chứa đầy các sản phẩm điện tử cũ đều có vấn đề. Tất cả các màn hình đều đang phát đoạn video tương tự, những đứa trẻ khác nhau bị khóa chặt trên ghế, bọn chúng không có tên, chỉ có các mã số khác nhau, từ số 0001 đến số 9999.

Video không có âm thanh, tất cả những đứa trẻ đều đang im lặng la hét, bọn chúng phải trải qua các đợt huấn luyện và "điều trị" vô nhân đạo khác nhau, cho đến khi không thể chịu đựng nổi, thì chết trong căn phòng nhỏ chật chội và lạnh lẽo đó.

Sau khi mỗi đứa trẻ chết đi, ngũ quan trên khuôn mặt của chúng đều sẽ phát sinh thay đổi, dần dần mờ đi và sụp đổ, giống như tính cách của mỗi người bọn chúng vậy.

Im lặng hành hạ, điều trị liên tục, cuối cùng tất cả những đứa trẻ đã chết, ngũ quan trên mặt toàn bộ đều giống y hệt như đứa trẻ đầu tiên.

Chúng có thể theo chỉ thị dễ dàng thực hiện các biểu cảm khác nhau, mô phỏng các tính cách khác nhau, nhưng chỉ duy nhất chúng sẽ không nở một nụ cười thực sự.

Sau khi tất cả những đứa trẻ trên màn hình đều trở thành một khuôn mặt như nhau, căn phòng đen tối và lạnh lẽo được mở ra, bên ngoài là một căn phòng còn tối tăm hơn, như thể hết hộp đen này đến hộp đen khác, làm thế nào cũng không đi ra được hết.

Đứa trẻ đờ đẫn ngồi trên ghế, cậu bị đưa đến một căn phòng màu đen khác, trong căn phòng mới đó, đứa trẻ dường như đã trưởng thành hơn một chút, có được một mã số mới toanh -- 0000.

"Đây chính là ý nghĩa mà cậu sống tiếp à? Ở lại đây đi, chi bằng cậu hãy ở lại đây."

Tiếng lòng của Hàn Phi bị khêu gợi, cảnh tượng nhìn thấy mà đau lòng đó khiến hắn đứng im tại chỗ.

Khi hắn bị thu hút bởi khuôn mặt của những đứa trẻ, thì trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều ký ức không thuộc về hắn.

Ngày đêm quấn quít bên mẹ, những kỉ niệm tuổi thơ bên gia đình, tốt đẹp và hạnh phúc như đóa hoa nở trên vách núi thăm thẳm, mang đến bốn mùa cho thế giới chỉ có tuyệt vọng này.

Nhưng rất nhanh, người mẹ bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, người cha một mình bỏ trốn, khiến mọi áp lực đều đổ lên đầu hắn.

Bệnh tật, công việc, tiền bạc, tất cả mọi thứ lộn xộn tạo nên diện mạo của cuộc sống.

Ký ức không thuộc về Hàn Phi đang cưỡng ép dung hợp với ký ức của hắn, anh ta dường như biết rất nhiều điều về hắn, ký ức này không chạm đến những thứ sâu trong tâm trí hắn, nó chỉ muốn hắn trở thành anh ta.

Người mẹ ốm nặng, không xoay sở được tiền, công việc bị lừa đảo, nợ nần chồng chất, quan trọng nhất là bàn tay của anh ta đã nhuốm máu, anh ta đã giết người.

Phần kí ức đó nặng trình trịch, cảm giác như thể đột ngột bị kéo xuống biển sâu, áp lực khổng lồ sắp nổ tung mọi mạch máu và dây thần kinh.

“Tất cả mọi người bên cạnh tôi đều nói với tôi, người tốt sẽ được báo đáp, tôi cho người ăn mày tiền, nuôi nấng chó mèo hoang, giúp đỡ người giao hàng bị bắt nạt, tôi tin tưởng vào công bằng và chính nghĩa, làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến người khác, nhưng tại sao đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy?”

Đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, Hàn Phi từng bước đi về phía sâu trong kho hàng, tay của hắn dường như đã chạm vào thứ gì đó.

Mở ra bóng tối, ở chỗ sâu nhất của nhà kho, Hàn Phi nhìn thấy một điện thờ.

Điện thờ toàn màu đen trông tương tự như trong siêu thị đồ cũ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.

Cửa điện thờ cũng bị đóng đinh chặt, chỉ có điều trên cánh cửa đó còn viết thứ gì đó.

“Bán rẻ linh hồn và nguyên tắc của mình không có gì phải xấu hổ, điều xấu hổ là không thể bán ra một cái giá tốt, hiện tại trước mặt bạn có một cơ hội bắt đầu lại, mở điện thờ ra, bạn sẽ có được tất cả đáp án và một cơ hội cho cuộc sống mới.”

Dường như là âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhưng dường như lại là một âm thanh khác, dù sao thì dưới sự hướng dẫn của âm thanh đó, Hàn Phi đã nắm lấy một chiếc búa rơi xuống bên cạnh điện thờ.

Như thể phải phá tan cánh cửa điện thờ bị đóng đinh chặt kia, tất cả ác mộng sẽ tan biến, tất cả chân tướng đều sẽ hiện ra.

Ký ức của Hàn Phi đã dung hợp với ký ức không thuộc về hắn, hắn lúc này đang chịu ảnh hưởng bởi một loại sức mạnh khác, hoàn toàn bị phẫn nộ, oán hận, không cam lòng và đau đớn chiếm giữ.

Nâng chiếc búa lên, trong mắt Hàn Phi toàn là tia máu, hắn phải chịu áp lực mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, đột ngột đập mạnh chiếc búa xuống.

Âm thanh nặng nề vang lên, xương cốt gãy lìa, máu chảy ra từ một ngón tay út của Hàn Phi.

Cơn đau xuyên thấu khiến hắn nhất thời lấy lại được lý trí, vứt bỏ cây búa xuống, Hàn Phi lại che tấm vải đen đã rơi trên điện thờ, không để lại một kẽ hở nào.

“Đây chính là lựa chọn của cậu à?” Có giọng nói của một vài người vang lên trong nhà kho ở tầng hầm, nam nữ già trẻ, đều có hết.

Giọng nói của bọn họ trùng với nhau, như thể ngay lúc này bọn họ đang đứng sau lưng Hàn Phi.

“Cậu sẽ hối hận…..”

Đèn của nhà kho dưới tầng hầm nhấp nháy vài cái rồi lại sáng trở lại.

Khi ánh sáng xua tan bóng tối, trong đầu Hàn Phi cũng nghe thấy âm thanh nhắc nhở lạnh lùng, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ - sắp xếp nhà kho!"

“Trên thế giới này không hẳn tất cả linh hồn đều có giá cả, bạn đã đưa ra lựa chọn của mình!”

“Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã được bù đắp 15%! Đạt được phần thưởng kinh nghiệm lớn!”

"Bạn đã hoàn thành một nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ, có một lần cơ hội mở ô vật phẩm, bạn có thể chọn một vật phẩm để mang vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công lên level 17! Điểm thuộc tính tự do: +1!"

Ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào thùng chứa hàng, Hàn Phi vẫn còn chưa hoàn hồn.

Sau khi đèn bật sáng, giá trị tâm trạng của hắn nhanh chóng phục hồi từ 19 lên 25.

"Yêu cầu nhiệm vụ là bảo mình là sắp xếp nhà kho trước khi trời sáng... Không đúng, nhiệm vụ ngẫu nhiên sắp xếp nhà kho này hình như không liệt kê cụ thể các yêu cầu nhiệm vụ, chỉ nhắc nhở mình phải sắp xếp xong giá hàng trước khi trời sáng, bảo mình niêm yết giá cả rõ ràng cho các linh hồn."

Lúc này Hàn Phi mới hiểu được, hóa ra cái gọi là niêm yết giá cho tất cả linh hồn, cũng bao gồm cả linh hồn của chính hắn. Nếu như vừa rồi đưa ra lựa chọn khác, nói không chừng hắn cũng sẽ trở thành một món hàng cũ trên giá hàng.

"Mức độ tiếc nuối đã tăng lên 5%, xem ra chủ nhân điện thờ cũng phải đưa ra lựa chọn tương tự, chỉ có điều anh ta có lẽ đã không cưỡng lại được sự cám dỗ, đã lựa chọn phá cửa của điện thờ."

Hàn Phi ngẩng đầu, hắn nhìn điện thờ bị tấm vải đen che chắn kĩ lưỡng, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

"Điện thờ thật sự được giấu ở trong cùng của kho hàng cũ, nếu như không trở thành nhân viên ở đây, căn bản không thể tìm ra nơi này."

Từ trên mặt đất đứng dậy, Hàn Phi nắm chặt ngón út đang mất cảm giác của mình: "Đau quá, nhưng cũng coi là điềm lành, báo hiệu mình có thể giết chết ‘mười ngón’ ở đây.

Sau khi cẩn thận kiểm tra điện thờ, Hàn Phi lại phát hiện ra một chỗ khác lạ: "Tấm vải đen này có thể che phủ hoàn toàn điện thờ, nhưng mình nhớ rằng, lúc nãy trước khi mình vén tấm vải đen lên, một phần của điện thờ đã lộ ra bên ngoài! Có người đã vén tấm vải đen lên trước khi mình vào đây!"

Có thể vào nhà kho chỉ có ba người, Hoàng Oanh, Bùi Dương, và ông chủ tiệm mà Hàn Phi chưa từng thấy.

"Ai trong số ba người họ, tình nghi sẽ lớn hơn?"

Hàn Phi không lãng phí thời gian vào vấn đề này nữa, hắn trước tiên cộng điểm thuộc tính miễn phí lên level vào thể lực.

Hai cánh tay trở nên cứng cáp hơn, sức sống trào dâng trong mạch máu, các hạng mục thể chất của Hàn Phi đã được nâng lên một lần nữa.

Hắn hiện tại còn chưa đến level 20, thể lực đã đạt 28 điểm, sắp đột phá 30 rồi.

"Mỗi mười điểm thể lực là một ngưỡng, chờ sau khi mình có 30 điểm thể lực, nói không chừng có thể kích hoạt một số năng lực liên quan đến thể lực."

Đi về phía thang máy tải hàng, tâm trạng của Hàn Phi hiện tại đã hoàn toàn khác trước.

Sau khi đưa ra lựa chọn, hắn sẽ đi một con đường khác với chủ nhân cũ của điện thờ, không bị điện thờ thao túng.

"Việc thăng cấp trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ đã trở nên dễ dàng hơn. Các nhiệm vụ ở đây đều tương đương với nhiệm vụ rank F. Mình nhất định phải nắm bắt cơ hội này!"

Thoải mái đẩy tấm chắn ra, sắc mặt Hàn Phi yếu ớt tìm kiếm Hoàng Oanh trong cửa hàng, nhưng hắn tìm rất lâu cũng không thấy cô ấy đâu.

“Người đâu rồi?”

Đi đến bên quầy, trước tiên Hàn Phi tìm hộp sơ cứu, dùng thuốc và băng quấn ngón tay, sau đó nhìn máy vi tính trong quầy.

Hàng hóa nhập kho còn chưa thống kê xong, mà Hoàng Oanh lại rời khỏi siêu thị đồ cũ.

"Nước trong ly của chị ấy vẫn còn nóng, có lẽ là vừa mới rời đi."

Giá trị tâm trạng của Hàn Phi đang từ từ khôi phục, chỉ cần hắn không rời khỏi trung tâm thương mại vào buổi tối, giá trị tâm trạng của hắn sẽ không giảm xuống nữa, ít nhất theo thử nghiệm của hắn ngày hôm trước là như vậy.

"Bây giờ đã gần một giờ đêm rồi, ở trung tâm thương mại không hẳn an toàn, hay là đi tìm chị ấy?"

Vừa đi ra tới cửa, Hàn Phi đã đứng hình khi vừa bước ra khỏi siêu thị, hắn nhìn thấy ở bên cạnh cửa siêu thị đồ cũ có hai người đàn ông cánh tay bị bó bột đang ngồi.

Hai người này có lẽ đã ngồi trước siêu thị rất lâu, cả hai đều mặc bộ vest đen giống nhau, trong đó người đàn ông mập mạp cả hai tay đều bó lại bằng thạch cao, trên lồng ngực vẫn nhìn thấy có hình xăm con hổ như cũ, anh ta bởi vì thân hình quá béo, khiến bộ đồ vest không thể cài được cúc lại.

Người đàn ông còn lại có một vết sẹo trên mặt, nhìn rất dữ tợn, nhưng cổ tay gã lại bị trật khớp, trên cổ quấn băng, ngoài vẻ dữ tợn còn có một bộ dáng thống khổ.

Lúc này, mặt sẹo đang cầm điếu thuốc giữa hai ngón tay duy nhất có thể cử động được, có lẽ vì ở trung tâm thương mại cấm hút thuốc nên gã cũng không dám châm.

Hai người ngồi trên một tờ báo cũ, trước mặt hai người còn có một túi vỏ hạt dưa lớn, có lẽ chờ đợi chán quá nên cứ nhấm nháp hạt dưa.

Âm thanh ding dong ding dong vang lên, cửa siêu thị mở ra, hai người nhìn thấy Hàn Phi đi ra, dựa vào nhau, chật vật mãi mới đứng được lên.

“Cậu lấy đi hai vạn tệ đó, chúng tôi không giải thích được với các huynh đệ, hôm nay cậu nhất định phải trả lại tiền.” Giọng nói của mặt sẹo lạnh lùng u ám, đôi mắt rắn rết nhìn chằm chằm Hàn Phi, vô cùng dữ tợn.

Cho vay nặng lãi bị người đi vay đánh cho què quặt, cái này mà nói ra ngoài thì sau này sao mà lăn lộn tiếp được nữa? Còn làm thế nào để tiếp tục thu tiền nữa?

“Vậy nếu như tôi không trả thì sao?” Hàn Phi nhìn trước ngó sau, hắn đang tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Oanh.

“Vậy thì chúng tôi sẽ luôn đi theo cậu, bất kể cậu đi đâu, chúng tôi cũng sẽ đi theo cậu đến khi cậu trả lại tiền!” Tên mập cũng hung ác nói.

"Vệ sĩ miễn phí? Được thôi, vậy thì hai anh cứ đi theo đi." Hàn Phi liếc nhìn lên tầng một cái, trong sâu trung tâm thương mại tối đen như mực, hai nhân viên bảo vệ và Hoàng Oanh đều không có.

"Cậu..." Mặt sẹo nghiến răng: "Chúng tôi sẽ luôn ở trước cửa siêu thị của cậu, dọa cho tất cả khách hàng của các cậu đều chạy mất."

"Dù sao cũng không phải siêu thị của tôi, không bận tâm. Có điều các anh cũng phải cẩn thận một chút, khách hàng vào tiệm này sau nửa đêm không nhất định đều là người sống." Hàn Phi bước tới trước mặt tên mập, giơ hai tay lên, dọa cho tên mập liên tục lùi lại hai bước.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ thấy trời lạnh như vậy mà các anh vẫn mặc vest, cũng không dễ dàng gì.” Hàn Phi định giúp tên mập cài cúc lại, nhưng sau khi thử được vài lần thì hắn đành bỏ cuộc: “Hai người vừa rồi có nhìn thấy một nữ nhiên viên siêu thị đi ra ngoài không? "

“Có nhìn thấy, hình như cô ta đã lên tầng 3 rồi.” Tên mập đáp trong vô thức, sai khi anh ta nói xong thì bị mặt sẹo trừng mắt một cái, sau đó mới chợt tỉnh lại, đổi lời ngay lập tức: “Hừm, không biết."

“Tầng ba bán quần áo nữ, hình như ở đó thường xuyên bị mất đồ.” Hàn Phi chưa kịp nói xong liền nghe thấy một tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó từ trên cao ném xuống.

"Tối hôm qua âm thanh này cũng xuất hiện! Sau khi hai nhân viên bảo vệ đi kiểm tra, thì bắt đầu trở nên không bình thường." Nhìn bên trong trung tâm thương mại tối om, Hàn Phi vẫy tay với hai tên côn đồ: "Tôi phải lên tầng ba, hai người các anh đi cùng không?"

Bình Luận (0)
Comment