Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 440 - Chương 440: Người Phụ Nữ Trong Phòng Thử Đồ

Chương 440: Người phụ nữ trong phòng thử đồ Chương 440: Người phụ nữ trong phòng thử đồ

Trung tâm bách hóa thương mại sau 0 giờ nửa đêm lạnh lẽo tối tăm, thoạt nhìn rất đáng sợ.

“Hai người các anh không phải sẽ đi theo tôi suốt à?” Thấy hai tên côn đồ do dự, Hàn Phi lại khiêu khích đối phương: “Bây giờ tôi phải đi lên tầng ba."

Thấy hai tên côn đồ lề mề chậm chạp, Hàn Phi cũng cảm thấy rất kì lạ, hai tên côn đồ này không phải là nhân viên của trung tâm thương mại, đáng lẽ ra sẽ không biết những chuyện kinh dị đáng sợ bên trong trung tâm thương mại mới đúng.

Ngoảnh đầu nhìn lại, hai người mặc âu phục đi giày da, mặt sẹo chỉ có hai ngón tay có thể hoạt động được đang xách túi nhựa, bên trong túi đựng vỏ hạt dưa mà ban nãy bọn họ đã nhấm.

Lại nhìn về phía cửa của siêu thị, trước cửa sạch sẽ, giấy báo rải trên đất đã được thu lại, một cái vỏ hạt dưa cũng không rơi trên đất.

“Mấy người cho vay nặng lãi các anh mà khá có nguyên tắc đấy chứ.” Không biết có phải là do Hàn Phi đã thuyết phục được bọn họ hay không, vậy nên bọn họ mới không dám ngang ngược.

“Cậu đừng có mà chụp mũ linh tinh.” Tên mập lắc cánh tay bó bột của mình: “Chúng tôi đây chỉ là làm việc trong ngành tài chính cấp thấp thôi, giúp đỡ các doanh nghiệp nhỏ và cá nhân...”

Tên mập còn chưa nói xong đã bị mặt sẹo cắt ngang, ánh mắt của người đàn ông cao gầy kia vô cùng sắc bén, giống như một con sói đơn độc trên cánh đồng phủ đầy tuyết, chỉ là chiếc túi nhựa đung đưa trên đầu ngón tay của gã có chút phá hỏng phong cảnh.

"Trong thời gian ngắn tôi không có cách nào trả tiền các anh, nếu như các anh khăng khăng đòi đi theo, vậy e rằng chúng ta sẽ vẫn còn phải hòa hợp một thời gian nữa." Hàn Phi đứng cạnh hai tên côn đồ kia, như vậy có gặp phải nguy hiểm, có thể tùy ý đẩy đối phương lên trước: "Hai anh tên là gì? Chúng ta cũng coi như là không đánh thì không quen thân, có thể làm quen với nhau một chút."

Nghe thấy mấy chữ không đánh thì không quen thân, trên trán mặt sẹo xuất hiện những đường gân xanh, nhưng gã thực sự không thể đánh thắng được Hàn Phi.

"Tôi tên là Lý Hổ, anh ấy là anh trai tôi, tên là Lý Long. Hai người chúng tôi trước đây đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trên đường phố." Tên mập buột miệng nói, anh ta không cảm thấy nói những điều này có vấn đề gì, cũng chỉ là cái tên mà thôi, người thanh niên trước mặt này cũng không thể thông qua cái tên mà nguyền rủa chết chóc một người được.

Mặt sẹo ho khan một tiếng, nghiêm mặt nhìn Hàn Phi: "Tiểu tử, tôi biết cậu đánh rất giỏi, nhưng nếu như cậu không trả lại tiền, thì hai anh em chúng tôi sẽ cứ đi theo cậu, như thể hắc bạch vô thường vậy! Sau khi cậu về nhà, chúng tôi cũng sẽ canh giữ cậu, chặn ở cửa nhà cậu. Bất kể cậu làm chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ cứ bám lấy cậu đấy."

"Cái nơi mà tôi ở quỷ quái lắm, hai người các anh sợ là không đủ, các anh còn anh em nào nữa không? Tôi xem trong phim, người như các anh thường có rất nhiều người cùng nhau hành động." Hàn Phi hỏi rất chân thành, nhưng mặt sẹo lại cảm thấy rằng Hàn Phi chỉ đang trêu chọc mình.

Khịt mũi một tiếng, mặt sẹo không tiếp tục nói nữa.

Có hai người đi đường ở cùng, Hàn Phi cũng không còn quá căng thẳng nữa, trước đây hắn phải chạy nhanh hơn quỷ mới có thể chạy thoát mạng, bây giờ chỉ cần chạy nhanh hơn hai tên côn đồ kia là được rồi.

Nghĩ đến điều này, giá trị tâm trạng của hắn thậm chí còn bắt đầu từ từ tăng lên.

Thang máy đã ngừng vận hành, bọn họ bước từng bước lên đến tầng ba.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phi đi bên trong bách hóa thương mại, khu mua sắm ban đêm trông vô cùng vắng vẻ.

Lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, bóng tối vô biên khiến ba người Hàn Phi tụ lại cùng nhau.

"Tại sao Hoàng Oanh lại đến tầng ba? Hai người bảo vệ kia cũng đi đâu rồi?" Hàn Phi không quên buổi sáng khi tan làm, hai nhân viên bảo vệ đứng ở hàng rào sắc mặt tái nhợt nhìn hắn chằm chằm, bọn họ rất có khả năng không còn là người nữa rồi.

"Tối hôm qua khi tiếng động dị thường truyền đến, hai nhân viên bảo vệ đã vội vã chạy đến để kiểm tra, khi bọn họ quay lại thì trên người đã bắt đầu xuất hiện một số những thay đổi nào đó."

Hàn Phi cũng không biết Hoàng Oanh đi đâu, hiện tại hắn cũng không có bất kì manh mối nào, chỉ có thể đi về phía nơi phát ra tiếng động dị thường.

Trong khu quần áo nữ trên tầng ba của bách hóa thương mại, trong cửa kính của mỗi cửa hàng đều có bày ma nơ canh, khi bọn Hàn Phi đi ngang qua các cửa hàng, cứ luôn có cảm giác như những ma nơ canh kia đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Không thể lơ là cảnh giác, biết đâu mấy thứ hình người đứng ở cửa kính kia không phải là ma nơ canh."

Ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào những chiếc cửa kính, phản chiếu ra ma nơ canh bằng nhựa, cũng phản chiếu ra hính dáng của chính Hàn Phi.

"Cậu không phải là nhân viên siêu thị sao? Tại sao phải làm công việc của bảo vệ? Cậu có thể đừng chạy lung tung được không?" Mặt sẹo nhỏ giọng nói, cổ tay của gã bị gãy, không thể sử dụng toàn bộ sức lức, vì vậy cảm thấy rất bất an.

"Tôi cũng có muốn đâu, vấn đề là anh có biết nhân viên bảo vệ trong trung tâm thương mại đi đâu rồi không?" Hàn Phi tiếp tục đi về phía trước, nhưng mặt sẹo lại dùng ngón tay còn lại móc vai tên mập, hai người bọn họ đều giảm tốc độ.

Thấy mặt sẹo không muốn đi tiếp nữa, Hàn Phi liền phát giác ra bất thường: "Vừa rồi tôi cảm thấy rất kỳ lạ, các anh không phải là nhân viên ở đây, nhưng lại có vẻ rất sợ trung tâm thương mại này, cũng không muốn đi vào bên trong, có phải các anh biết điều gì đó không?"

Hàn Phi quá nhạy bén, chỉ cần là những động tác nhỏ của đối phương cũng có thể nhìn ra vấn đề, nắm lấy thạch cao trên cánh tay của mặt sẹo, khuôn mặt mỉm cười hỏi.

“Hai chúng tôi đã lang thang trên những con phố cổ từ khi còn nhỏ, đúng là có biết một số chuyện.” Mặt sẹo liếc nhìn khoảng trống ở chính giữa của trung tâm thương mại: “Khi trung tâm thương mại này mới bắt đầu được xây dựng, có một người phụ nữ đã nhảy xuống từ khu quần áo phụ nữ của tầng 3, bị các thanh thép lộ ra đâm trực diện vào người, chết một cách vô cùng thê thảm."

"Có phải là công nhân xây dựng bị vấp ngã rồi rơi xuống không?"

"Tôi nghe các cô dì trong phố kể lại rằng người phụ nữ bị chết là vợ cũ của ông chủ trung tâm thương mại, cả cô ấy và ông chủ trung tâm thương mại đều là người thành phố này, khi hai người còn trẻ, họ làm ăn ở vùng ven biển, người đàn ông thì kinh doanh một cửa hàng đồ cũ, còn người phụ nữ thì bán quần áo nữ. Cửa hàng đồ cũ của người đàn ông kinh doanh không được tốt, còn cửa hàng quần áo nữ của người phụ nữ thì rất phát đạt, nghe nói còn mở một số chuỗi cửa hàng." Mặt sẹo có tính khí lạnh lùng, nhưng lại biết rất rõ những chuyện phiếm từ nhiều năm trước, điều này khiến Hàn Phi rất bất ngờ.

"Sau đó thì sao?"

"Người đàn ông theo đuổi bà chủ cửa hàng đó, sau đó bọn họ kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn, tình thế lại hoàn toàn đảo ngược. Các cửa hàng quần áo nữ của người phụ nữ vì nhiều lý do khác nhau mà đóng cửa, trong khi cửa hàng đồ cũ của người đàn ông lại ngày càng phát đạt, đồng thời vận khí của người đàn ông cũng càng ngày càng tốt, kinh doanh càng ngày càng lớn. Tiếp sau đó nữa thì bọn họ ly hôn, người đàn ông mang theo tiền về quê, xây dựng một trung tâm bách hóa thương mại ở đây.”

Hàn Phi không ngờ phía sau trung tâm thương mại lại có một câu chuyện như vậy, vì vậy hắn đi chậm lại, cẩn thận lắng nghe.

"Không lâu sau khi xây dựng trung tâm thương mại đã xảy ra nhiều vụ tai nạn khác nhau, nhưng đều bị ông chủ của trung tâm thương mại trấn áp xuống, kể cả người phụ nữ đến trung tâm thương mại để tự tử kia. Nghe nói người phụ nữ lẻn vào công trường giữa đêm, mặc y phục toàn thân đỏ rực, trang điểm rất đậm, sau đó nhảy xuống từ tầng ba."

"Không ai biết cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ, ông chủ của trung tâm thương mại sau khi biết người phụ nữ tự tử, vội vã đến trong đêm, đưa người phụ nữ đến bệnh viện để cấp cứu, nhưng đã quá muộn."

"Theo lời bác sĩ lúc đó, ông chủ tỏ ra rất đau buồn. Một người đàn ông to lớn vừa khóc vừa ôm thi thể lạnh lẽo, khiến ai nhìn thấy cũng đều rất thương tâm."

"Ông chủ trung tâm thương mại tốt bụng, lại rộng rãi hào phóng nên lúc đó mọi người cũng không nghĩ xấu, nhiều người còn an ủi, mong ông ấy đừng đau buồn như vậy nữa."

“Điều kỳ lạ là sau cái chết của vợ cũ, việc xây dựng trung tâm thương mại diễn ra rất suôn sẻ, không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nào nữa.”

"Thời điểm đó, sự việc này từ từ bị dập tắt, cũng ít người nhắc tới nữa, có điều ở đây chúng tôi có một câu nói, sở dĩ tầng 3 của bách hóa thương mại là khu quần áo nữ, chính là vì ông chủ muốn chuộc lỗi với người vợ cũ của mình."

"Sau cái chết của người vợ cũ, ông chủ của trung tâm thương mại đã dốc sức làm từ thiện. Ông ấy rất nổi tiếng và trở thành một người tốt được nhiều người biết đến. Ông ấy đã thành lập tổ chức từ thiện của riêng mình, giúp đỡ nhiều trẻ mồ côi, quyên góp nhiều mặt hàng khác nhau, bây giờ mọi người đều nhớ những chuyện tốt của ông ấy."

Mặt sẹo nói xong, cậu em trai lại xen vào: "Lăn lộn trên đường phố lâu thì sẽ biết chúng tôi ở đây động vào ai cũng được, nhưng chỉ có ông chủ bách hóa thương mại là không thể động vào, những người già trên phố cũng cảnh báo chúng tôi đừng đến trung tâm thương mại này gây rắc rối."

"Những người già bảo các anh đừng đến trung tâm thương mại này gây rắc rối?" Hàn Phi cảm thấy rất kì lạ: "Bọn họ có phải biết được những chuyện đáng sợ trong trung tâm thương mại này không?"

Tiếp tục đi về phía trước, đèn từ điện thoại di động của Hàn Phi chợt lóe lên vài cái.

Vào lúc ánh sáng điện thoại di động tối đi, Hàn Phi tựa hồ nhìn thấy phía trước khoảng trống phía xa có một bóng người đang đứng.

"Hoàng Oanh?"

Quay về phía khoảng trống phía xa, Hàn Phi nhẹ giọng hỏi.

Trong trung tâm thương mại không có bất kì âm thanh trả lời nào, ngược lại lại làm cho hai tên côn đồ giật nảy mình.

"Cậu nhìn thấy người rồi à?"

"Hình như là một người."

Từ từ đi về phía trước, Hàn Phi đang định đi gần đến nơi bóng người đang đứng thì thân hình chợt cứng đờ!

Ngoảnh đầu lại từng chút một, Hàn Phi đầu tiên chỉ là nhìn bằng khóe mắt, nhưng trên mặt hắn chậm rãi hiện lên vẻ rất kinh ngạc.

Đột ngột xoay người lại, hắn chiếu thẳng điện thoại vào một cửa kính của một cửa hàng quần áo nữ nào đó.

Ở giữa hai ma nơ canh hình người, Hoàng Oanh mặc y phục màu đỏ rực, dán vào cửa kính, đứng bên trong cửa kính!

Sắc mặt cô ấy nhợt nhạt, bôi son môi màu đỏ rực, mắt trợn tròn lên!

Ba người đàn ông cùng lui về phía sau, trái tim cũng đang đập thình thịch.

"Chị Hoàng? Chị Hoàng!" Hàn Phi lớn tiếng gọi, nghe thấy tiếng gọi của hắn, Hoàng Oanh dường như tỉnh lại từ trong trạng thái mộng du, bất tỉnh luôn tại chỗ.

Hàn Phi cầm điện thoại tới gần, nhưng đúng vào lúc này, bên trong một cửa hàng khác ở bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh, hình như rèm cửa của phòng thử đồ bị kéo đứt.

"Hai anh ở đây trông chừng chị ấy!" Nắm chặt điện thoại, Hàn Phi trực tiếp xông vào cửa hàng bên cạnh kia.

Bốn phòng thử đồ chỉ có ba phòng có rèm, Hàn Phi nâng điện thoại di động lên, với sự trợ giúp của ánh sáng từ từ bước vào sâu trong cửa hàng.

Rèm cửa trong phòng thử đồ nhẹ nhàng đung đưa, như thể bất cứ lúc nào có khả năng sẽ thò ra một cánh tay.

Càng ngày càng tối, ánh sáng của điện thoại di động cũng không còn có thể chiếu xa hơn nữa.

Vô thức đưa tay vào trong túi, Hàn Phi lặng lẽ nắm chặt con dao không lưỡi, hắn từng chút một di chuyển đến cửa phòng thử đồ thứ tư, trong phòng thử đồ vắng vẻ không có người, chỉ là chất đầy một đống quần áo mới màu đỏ.

“Người đâu?”

Lùi lại phía sau, Hàn Phi phát hiện giá trị tâm trạng mà vừa nãy mình khôi phục được đã ít đi 1 điểm một cách kì lạ, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, giá trị tâm trạng lại rớt mất 1 điểm nữa.

Loại tốc độ giảm xuống này hắn chưa từng gặp phải, gần như không chút do dự, hắn quay người chạy thẳng ra phía bên ngoài cửa hàng.

Trong quá trình chạy ra, Hàn Phi nhìn thấy chiếc gương thử đồ trên tường cửa hàng.

Trong chiếc gương treo trong bóng tối sâu thẳm, ngoài phản chiếu bóng dáng của Hàn Phi, nó còn chiếu sáng phòng thử đồ số 4.

Giữa đống quần áo màu đỏ chất đống kia, có một người phụ nữ bị thủng một lỗ ở lưng, quay lưng về phía Hàn Phi, dùng ngón tay viết chữ "chết" trong phòng thử đồ.

Xông ra khỏi cửa hàng, Hàn Phi chạy nhanh lại: "Đi! Xuống tầng!"

Hàn Phi hét lên với hai tên côn đồ, nhưng hai tên côn đồ thì lại nhìn chằm chằm vào cửa kính bất động.

“Sao thế?”

"Cô, cô ấy hình như chết rồi..." Tên mập hơi lắp bắp nói, tuy là cho vay nặng lãi, thường xuyên đánh nhau, còn xăm hình con hổ xuống núi hung ác nhất, nhưng anh ta chưa từng thấy người chết bao giờ!

“Người chết không có thứ gì đỡ thì rất khó tự đứng một mình được.” Hàn Phi vừa mở miệng đã cảm thấy rất chuyên nghiệp, hắn lúc này không lựa chọn bỏ lại Hoàng Oanh, mà tranh thủ thời gian cõng theo Hoàng Oanh đã bất tỉnh ra khỏi cửa hàng.

Cả ba người cùng nhau chạy xuống dưới tầng, hắn có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Hoàng Oanh đang từ từ giảm xuống, nhịp tim cũng trở nên yếu ớt.

“Hai anh có xe không! Nhanh lên! Đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất!”

Giá trị tâm trạng của Hàn Phi lúc này chỉ có hơn 20 điểm, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, phỏng chừng hắn sẽ rất khó sống sót, nếu không muốn nửa đường phát điên, thì chỉ có thể dựa vào hai tên côn đồ này.

“Chúng tôi đều không có tay, làm sao có thể lái xe tới đây chứ?”

Cõng Hoàng Oanh đến cửa siêu thị, Hàn Phi gọi số điện thoại cấp cứu, sau khoảng mười phút, một chiếc xe cấp cứu từ trong bóng tối chạy tới.

“Hai người các anh đưa cô ấy đến bệnh viện! Quay lại tôi sẽ nhanh chóng trả tiền cho hai anh!”

Sau khi nghe thấy Hàn Phi cam kết, mặt sẹo bảo tên mập lên xe, đi cùng Hoàng Oanh đến bệnh viện, còn anh ta thì ở lại tiếp tục trông chừng Hàn Phi.

Sau khi xe cấp cứu đưa Hoàng Oanh rời khỏi trung tâm thương mại, một âm thanh nhắc nhở xuất hiện trong đầu Hàn Phi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên -- Tiền."

"Tiền (nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên): Nếu như có một ngày, tiền có thể mua được mạng sống của một con người, bạn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?"

"Yêu cầu nhiệm vụ: Trước khi trời sáng đến bệnh viện Nhân dân thứ ba, đưa ra lựa chọn đúng đắn."

Sau khi nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Hàn Phi không lập tức hành động, hắn chuyển một cái ghế đến ngồi ở cửa siêu thị: "Lý Long, chúng ta đi xe đạp đến bệnh viện nhân dân thứ ba mất bao lâu?"

“Chắc là nửa tiếng, cậu hỏi cái này làm gì.”

“Không có gì.”

Hàn Phi tạm thời không chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, hắn phải đợi đến khi giá trị tâm trạng khôi phục đến 50 trở lên mới xuất phát: “Mẹ của chủ nhân điện thờ chính là đang ở trong bệnh viện nhân dân thứ ba, xem ra mình phải chuẩn bị sẵn sàng trước rồi, dù sao thì trong mắt người nhà bệnh nhân, bệnh viện luôn có cảm giác không được tốt."

Tâm trạng từ từ bình tĩnh trở lại, Hàn Phi nhìn chằm chằm bảng thuộc tính, trong lúc chờ giá trị tâm trạng khôi phục, trên tầng năm trung tâm thương mại chợt lóe lên một tia sáng.

Ngay sau đó, xung quanh ánh sáng đó vang lên giọng nói của nhân viên bảo vệ Lý Đại Hưng, anh ta đang hét tên người đồng nghiệp của mình.

“Tên này còn chưa chết? Vừa rồi khi mình lên tầng ba, anh ta đang làm gì vậy?”

Chưa được bao lâu, nhân viên bảo vệ Lý Đại Hưng từ tầng năm chạy xuống, mặt mũi anh ta tràn đầy hoảng sợ và lo lắng, vừa nhìn thấy Hàn Phi đã vội hỏi: "Có thấy Mã Dương không? Chính là bảo vệ trực ca cùng với tôi ngày hôm qua ấy!"

“Không thấy, anh ấy làm sao?” Hàn Phi lắc lắc đầu.

“Không thấy anh ấy đâu! Sau khi chúng tôi cùng nhau đi tuần đến tầng năm, anh ấy đột nhiên biến mất rồi!” Sắc mặt Lý Đại Hưng nhợt nhạt đến phát sợ, khóe miệng vẫn còn vết máu, hai mắt tràn đầy sợ hãi, đèn pin trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

“Anh đừng hoảng sợ.” Hàn Phi kéo mặt sẹo cùng lùi lại một bước: “Trung tâm thương mại này cũng không thể ăn thịt người, đồng nghiệp của anh chắc là đang đi vệ sinh thôi.”

Bình Luận (0)
Comment