“Hai người không nhìn thấy anh ấy à? Anh ấy chắc chắn vẫn đang ở bên trong trung tâm thương mại!” Cảm xúc của nhân viên bảo vệ Lý Đại Hưng trở nên mất kiểm soát, anh ta nắm lấy đèn pin, di chuyển cơ thể của mình về phía Hàn Phi và Lý Long.
“Khi đi đến tầng năm, tôi vẫn đang nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy thì lại không đáp lại tôi, rõ ràng là tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh ấy đáng lẽ ra vẫn đi theo sau tôi mới đúng chứ!”
“Tại sao lại không thấy đâu chứ?”
“Tiếng bước chân đó cho đến khi tôi ngoảnh đầu lại vẫn còn, nhưng anh ấy thì không bao giờ gặp lại nữa.”
Khóe miệng Lý Đại Hưng chảy ra nhiều máu tươi hơn, môi của anh ta đã bị chính mình cắn rách, cả khuôn mặt trắng bệch đáng sợ.
“Chúng tôi vẫn ở tầng ba suốt, căn bản không hề đến tầng năm…” Lý Long sắc mặt lạnh lùng, định giao tiếp với Lý Đại Hưng, nhưng bị Hàn Phi cắt ngang.
"Đừng qua đó, anh không nghe thấy anh ta vừa nói gì à? Tiếng bước chân cho đến khi anh ta ngoảnh đầu lại vẫn còn, nhưng đồng nghiệp thì không bao giờ gặp lại nữa, chứng tỏ đồng nghiệp của anh ta đã bị giấu đi, giấu ở một nơi không ai có thể tìm được.” Hàn Phi nhìn chằm chằm cái bụng của Lý Đại Hưng, hắn cũng không muốn nghĩ theo phương diện này, nhưng biểu hiện của Lý Đại Hưng thật sự quá quỷ dị.
Nghe Hàn Phi khuyên can, Lý Long nhìn theo ánh mắt của Hàn Phi, nhìn bụng của Lý Đại Hưng, anh ta ngay lập tức hiểu ra ý của hắn.
“Cậu cho rằng người bảo vệ kia đã bị anh ta ăn mất rồi?” Lý Long mặt sẹo sững người tại chỗ, sau đó trong tiềm thức bắt đầu tránh xa Hàn Phi.
Nhân viên bảo vệ Lý Đại Hưng rất không bình thường, nhưng suy nghĩ của Hàn Phi cũng vô cùng khủng khiếp, đây chắc chắn không phải là cách người bình thường suy nghĩ vấn đề.
Bị kẹp giữa Hàn Phi và Lý Đại Hưng, vết sẹo trên mặt Lý Long khẽ co giật, lúc này anh ta mới hiểu tại sao các tiền bối trên đường lại cấm bọn họ tới trung tâm thương mại gây phiền phức.
"Tôi muốn tìm anh ấy! Hai người đã nhìn thấy anh ấy, đúng không? Nói cho tôi biết anh ấy ở đâu? Nói cho tôi biết! Tôi thực sự cần gặp được anh ấy!" Lý Đại Hưng mở miệng, bên trong đầy vết thương và máu, anh ta vẫy đèn pin lao về phía Hàn Phi, khi chuẩn bị chạy đến chỗ Hàn Phi và Lý Long, anh ta dường như đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Tại sao các người lại đến rồi? Tại sao các người toàn bộ đều quay lại rồi!" Trong miệng nói những lời không ai có thể hiểu được, Lý Đại Hưng xoay người chạy vào sâu trong trung tâm thương mại.
Một phen hú hồn, Lý Long dùng ngón tay còn lại lau mồ hôi lạnh, cảnh ngộ tối nay đối với một tên côn đồ đường phố mà nói có chút quá nặng nề: "Trong trung tâm thương mại này không có người bình thường sao?"
Anh ta vừa dứt lời, quay đầu lại thì thấy một gia đình ba người đang đứng ở cửa trung tâm thương mại, dường như sau khi Lý Đại Hưng nhìn thấy gia đình ba người này mới chạy trốn: "Ba người này đến lúc nào vậy?"
Âm thanh ding dong ding dong vang lên, cả gia đình ba người dường như không nhận thấy điều gì bất thường trong trung tâm thương mại, đi thẳng vào siêu thị đồ cũ.
“Anh canh ở bên ngoài, tôi đi vào tiếp đón khách một chút!” Hàn Phi nhanh chóng rời đi, để lại Lý Long vẫn một mình tại chỗ.
Tên côn đồ nhìn vết giày dính đầy nước và bùn trên mặt đất mà có chút ngỡ ngàng, cả nhà ba người đó đều ướt sũng, giống như vừa mới vớt lên từ đáy sông vậy, da thịt cũng bị ngâm trắng bệch, mắt sưng lên như cá vàng.
“Bạn nhỏ, lại gặp mặt rồi.” Hàn Phi nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt, ánh mắt chậm rãi dời về phía sau lưng cậu bé.
Bên cạnh cậu bé, có một cặp vợ chồng đang đứng, hai người vô cùng ân ái, gắn bó keo sơn, như thể một phần lớn cơ thể của họ đã hòa tan vào nhau.
"Chú ơi, cháu muốn chuộc lại đồ chơi của mình."
“Chú vẫn bảo lưu suốt, chờ cháu quay lại.” Hàn Phi lấy ra hộp các tông giấu dưới quầy, bên trong có đồ chơi của cậu bé.
“Cám ơn chú!” Cậu bé lấy ra mấy tờ trăm tệ ướt sũng từ trong túi của bố mình, rồi lại từ trong túi của chính mình lấy ra một con rối: "Chú ơi, cái này cho chú!"
Hàn Phi treo tiền ướt lên trên quầy, điều hắn càng quan tâm hơn là con rối nhỏ kia.
“Được rồi, bây giờ hai chúng ta đã thanh toán xong.” Cậu bé cười vui vẻ, cậu ôm thùng đồ chơi nhảy nhót, còn bố mẹ cậu thì lặng lẽ đi theo phía sau.
Gia đình ba người "vui vẻ hạnh phúc" rời đi, Hàn Phi coi như đã hoàn thành đơn hàng kinh doanh đầu tiên của mình tại đây.
Vào sổ xong, Hàn Phi nhét con rối do cậu bé để lại vào trong túi của mình.
Tiền là bằng chứng của giao dịch nên đưa cho ông chủ, con rối là bằng chứng của tình bạn, nên giữ lại cho riêng mình, đây gọi là công tư phân minh.
"Cậu bé có ý gì khi cuối cùng nói rằng hai chúng ta đã thanh toán xong? Sau khi đồ cũ bán ra, chấp niệm của quá khứ không thể nhặt lại được nữa sao?"
Ding dong, ding dong…..
Cửa siêu thị lại được mở ra, một bà già với mái tóc bạc trắng xuất hiện trước cửa siêu thị.
Tối hôm qua Hàn Phi đã gặp bà lão này, bà muốn tặng chiếc áo len màu đỏ do mình đan đi, nhưng trong gói áo len lại có rất nhiều lông vũ dính máu và da động vật.
“Bà?”
Bà lão giống như đêm qua, đặt gói hàng trước cửa siêu thị, sau đó đi vòng quanh cửa hàng, cuối cùng run rẩy bước đến chỗ điện thờ.
"Sao bà luôn đến đây muộn vậy? Bà có thể tự mình đi đêm về nhà được không?" Hàn Phi luôn cảm thấy trên người bà lão đã xảy ra chuyện gì đó, nên hắn cẩn thận đi bên cạnh bà lão: "Bà ơi, gói hàng lần trước bà gửi đến, nhân viên chỗ chúng cháu đã làm sạch cho bà rồi."
Bà lão đờ đẫn quay người lại, bà nhìn khuôn mặt Hàn Phi, nhìn chăm chú rất lâu, đột nhiên nâng cánh tay của mình lên.
Mùi ẩm mốc nhàn nhạt xộc vào mũi Hàn Phi, nhìn thấy tay của bà lão càng ngày càng gần, hắn cũng không né tránh.
Đôi tay đầy vết chai cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh khuôn mặt Hàn Phi, đôi mắt đục ngầu của bà lão đầy nước mắt, bà mở miệng như muốn nói ra một cái tên.
"Bà? Bà muốn nói gì ạ?"
Không chờ Hàn Phi kịp phản ứng lại, bà lão đột nhiên đâm vào điện thờ, bà cố hết sức đẩy điện thờ đổ xuống.
“Đừng kích động!” Hàn Phi vội vàng ngăn cản bà lão, sức lực của hắn mạnh hơn rất nhiều so với bà lão, nhưng không dám dùng lực vì sợ làm bà lão bị thương.
Bà lão không nói một lời nào, bà nắm lấy cánh cửa đã bị đóng đinh chặt của điện thờ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Trong cổ họng bà không ngừng phát ra âm thanh kì lạ, đến việc ngón tay của mình bị cào ra đầy máu cũng không quan tâm.
Hàn Phi phải mất rất nhiều công sức mới có thể khống chế được bà lão.
Hắn nhặt tấm vải đen rơi xuống và phủ lên điện thờ một lần nữa, lúc này bà lão mới từ từ bình tĩnh lại.
“Siêu thị này của cậu quả nhiên một người bình thường cũng không có, từ nhân viên đến khách hàng.” Lý Long đứng ở cửa siêu thị, gã nhìn chằm chằm bà lão, không dám tùy tiện vào trong siêu thị: “Tôi có chút ấn tượng với bà lão khùng khùng này, con trai bà ấy trước đây hình như làm việc trong trung tâm thương mại.”
"Con trai của bà ấy làm việc ở đây? Không đúng, tôi nhớ Hoàng Oanh đã nói rằng bà lão này không có con mà."
"Tôi cũng là nghe nói, con trai của bà lão là một trong những nhân viên sớm nhất tại siêu thị đồ cũ, sau đó chết vì tai nạn bất ngờ, kết quả bà lão đã phát điên, bà ấy luôn cảm thấy con trai mình bị nhốt trong điện thờ, có vẻ như bà ấy phải làm đủ một nghìn việc tốt mới có thể cứu con trai mình ra." Lý Long quanh năm ở trên khắp các đường phố, hiểu khá rõ về những chuyện kỳ lạ này.
"Làm đủ một nghìn việc tốt? Anh đây là nghe ngóng được ở đâu vậy?" Hàn Phi thấy bà lão đã yên tĩnh trở lại, hắn buông tay ra, chuẩn bị rót một cốc nước nóng cho bà lão.
"Tiền bối trên đường, chúng tôi gọi anh ấy là anh Rắn, chính anh ấy bảo chúng tôi không được khiêu khích trung tâm thương mại này của các cậu, ở thành phố này, đắc tội với ai cũng đều không được đắc tội với ông chủ của bách hóa thương mại này." Lý Long ban đầu không có bất kì ấn tượng tốt nào với Hàn Phi, nhưng từ thái độ của Hàn Phi đối với người già, và một số chuyện nhỏ phát sinh trước đó, thì Hàn Phi cũng là một người rất tốt.
Khi hắn vay tiền đã nói câu "Tôi là một người tốt", thực sự là xuất phát từ trái tim.
Trong khi Lý Long và Hàn Phi đang nói chuyện, bà lão đã lấy lại bình tĩnh run rẩy bước ra khỏi cửa hàng.
Bà lão này một nửa bàn chân đã sắp bước vào quan tài rồi, mà ngày ngày vẫn kiên trì làm việc thiện, lúc này bên ngoài hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng bà lão không quan tâm chút nào, chống nạng đi ra ngoài, từ từ biến mất vào màn đêm.
“Bà ấy có thể tự do đi lại trong bóng tối à?” Hàn Phi khẽ nhíu mày, hắn lại nhớ tới lời nói của Lý Long: “Con trai của bà lão chẳng lẽ thật sự bị nhốt trong điện thờ sao?”
Hàn Phi lúc này tràn đầy nghi hoặc, nếu Lý Long không nói dối, tại sao con trai của bà lão lại bị giam trong điện thờ? Làm sao bà ấy biết rằng nếu làm một nghìn việc tốt thì có thể cho con trai mình ra ngoài?
"Khi mình mở tấm vải đen của điện thờ dưới tầng hầm, sau lưng truyền đến vài giọng nói, già trẻ gái trai đều có hết, con trai của bà lão có phải cũng ở trong đó không? Tất cả đều chết vì điện thờ, hoặc có thể nói toàn bộ đều tiến hành một cuộc giao dịch nào đó với điện thờ, linh hồn của bọn họ đã bị niêm yết giá!"
Điện thờ trong siêu thị đồ cũ chỉ là đồ trang trí, điện thờ thật ở dưới tầng hầm, sau khi cẩn thận che lại tấm vải đen, Hàn Phi chuyển một cái ghế ngồi ở cửa siêu thị.
"Bên ngoài trung tâm thương mại bước bước giết chóc, bên trong trung tâm thương mại là địa ngục tu la, đáp án của thế giới này cuối cùng ở đâu?"
Hai tay nắm chặt vào nhau, Hàn Phi cố gắng hết sức bình tĩnh, điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng khôi phục giá trị tâm trạng.
Nhìn thấy Hàn Phi từ từ trở nên bình thường, Lý Long cũng thả lỏng một chút.
Vô cùng vất vả trải báo ra, Lý Long mặc vest lại ngồi ở cửa siêu thị, hai người cứ như vậy ngồi trông coi siêu thị, không ai làm phiền ai.
"Cậu cắn hạt dưa không?"
“Không, cám ơn."
Lúc 3 giờ 50 phút sáng, giá trị tâm trạng của Hàn Phi cuối cùng cũng khôi phục đến 50 điểm.
Hắn liếc nhìn ra bên ngoài, trời đã gần sáng rồi.
"Lý Long, tôi phải đến bệnh viện một chuyến, anh ở đây canh giữ siêu thị, hay là đi cùng tôi?"
"Tôi đến đây để đòi nợ, cậu hỏi ý kiến của tôi như thế này khiến tôi cảm thấy mình rất bị động."
“Vậy thì anh đi với tôi đi, ở đây quá nguy hiểm.” Hàn Phi đỡ Lý Long lên, đương nhiên không thể tùy tiện bỏ rơi một “cộng sự” xuất sắc như này, thép tốt thì phải dùng làm lưỡi dao mới được.
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Phi liền chạy về phía bệnh viện dưới sự dẫn dắt của Lý Long.
Bệnh viện Nhân dân thứ ba cách đây không quá xa, ngoài ra không biết là trời sắp sáng, hay là vì con rối của cậu bé, Hàn Phi cũng không gặp phải chuyện gì quá kinh khủng.
Ngay khi hắn và Lý Long bước vào bệnh viện đã nhìn thấy Lý Hổ, người đàn ông to béo trong bộ vest với đôi tay bó bột thạch cao, trong sự hung dữ có mang theo sự đáng thương và bất lực, trong cả sảnh lớn chỉ có một mình anh ta.
"Tình hình Hoàng Oanh thế nào rồi?"
"Tôi không biết nữa, bác sĩ nói tôi nghe không hiểu lắm." Lý Hổ dẫn Hàn Phi đi tìm bác sĩ, kết quả bọn họ còn chưa vào phòng đã bị y tá ngăn lại.
“Trong các anh ai là bạn của bệnh nhân?” Y tá nhìn Lý Hổ xăm trổ hổ xuống núi, Lý Long trên mặt có vết sẹo, cứ luôn cảm thấy bọn họ không phải người tốt, cô không dám để một người như vậy vào trong phòng.
Không ai trong số ba người đàn ông đáp lại, cuối cùng Hàn Phi bước ra: "Tôi là đồng nghiệp của Hoàng Oanh, tình hình chị ấy thế nào rồi?"
"Về cơ bản, cô ấy đã qua cơn nguy kịch, có điều dường như cô ấy đã bị kích thích não mạnh, dẫn đến cô ấy rơi vào hôn mê sâu, chúng tôi không thể đảm bảo khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại. Có thể là vào sáng mai, cũng có thể là vài tuần sau đó." Nhìn thấy vẻ thư sinh của Hàn Phi, y tá cũng vui vẻ giao tiếp với hắn: "Ai sẽ trả tiền thuốc men, tiền xe cứu thương, tiền phòng cấp cứu, tiền nhập viện điều trị, còn có chi tiêu điều trị sau này."
Nghe thấy cần phải trả tiền, Hàn Phi cũng dừng lại: "Các chị không liên lạc được với người nhà của chị ấy à?"
"Chúng tôi đã thông báo cho người phụ trách trung tâm thương mại nhưng người phụ trách vẫn chưa đến. Theo người phụ trách đó nói, mẹ của Hoàng Oanh mất sớm, còn cha thì mắc bệnh Alzheimer. Cách đây một thời gian, dường như cô ấy đã ly hôn vì bạo lực gia đình, nếu như chồng cũ biết chuyện cô ấy đang hôn mê thì đừng nói đến việc chăm sóc cô ấy, không tìm mọi thủ đoạn chiếm hết mọi thứ của cô ấy cũng đã là tốt rồi."
Lời nói của y tá khiến Hàn Phi nhớ lại một chuyện, khi hắn mượn điện thoại di động của Hoàng Oanh để gọi cho bố của người giao hàng, đã lén đọc được lịch sử trò chuyện của cô ấy.
Trong danh bạ điện thoại của Hoàng Oanh, có một người ghi là không bằng chó lợn, người đó đã đe dọa cô ấy suốt, nói rằng sẽ giết cả gia đình cô ấy.
“Vậy tình huống của chị ấy chắc là được coi là tai nạn lao động, đúng không?” Hàn Phi nhỏ giọng hỏi.
"Chúng tôi đã hỏi Chu Uy, người phụ trách trung tâm thương mại. Đối phương đưa ra bản hợp đồng, nói rằng Hoàng Oanh đã nghỉ việc 3 ngày trước. Cô ấy vì phải dẫn dắt người mới, nên mới chưa rời trung tâm thương mại." Y tá hơi mất kiên nhẫn: "Nói không chừng sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại, các anh có thể thanh toán trước tiền thuốc men được không? Thuận tiện cho chúng tôi bắt đầu những điều trị tiếp theo càng sớm càng tốt."
Bình thường phải thanh toán trước rồi mới điều trị bệnh, cấp cứu là trường hợp đặc biệt, nhưng sau khi tình trạng bệnh thuyên giảm thì bệnh viện chắc chắn vẫn phải thu phí.
Hai tên côn đồ rất tự giác lùi lại một bước, Hàn Phi nắm chặt hai vạn tệ vừa mượn trong túi, liếm môi khô khốc một chút: "Khoảng bao nhiêu tiền?"
"Phí điều trị ban đầu là ba nghìn, tầng một rẽ trái đi thanh toán."
“Đây chỉ là phí điều trị ban đầu à?” Hàn Phi di chuyển bước chân, hắn hiện tại cảm thấy mọi chuyện quá mức trùng hợp rồi.
Chính mình vừa mới từ chỗ vay nặng lãi mượn được tiền, thì Hoàng Oanh xảy ra chuyện, tiền hắn mượn về còn chưa nóng tay.
"Đây chính là lựa chọn của nhiệm vụ ngẫu nhiên sao? Chủ nhân điện thờ cũng cũng đã từng lựa chọn?"
Chủ nhân ban đầu của điện thờ là bị ép buộc phải ký giấy vay nợ, trong trường hợp đó, anh ta có thể sẽ không dùng tiền của mình để giúp Hoàng Oanh.
"Chẳng lẽ chính là do chủ nhân điện thờ không lựa chọn giúp Hoàng Oanh, dẫn đến cái chết của cô ấy? Nếu là như vậy, vậy lựa chọn đúng đắn có lẽ là giúp cô ấy.”
Bước nhanh về phía trước, Hàn Phi thanh toán tiền rất dứt khoát, nhưng hắn lại không đợi được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Mắt thấy trời đã gần sáng, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa có tiến triển gì.
"Tiền có thể cứu sống một người, đây là bệnh viện, tên của nhiệm vụ là lựa chọn. Ngoài việc cứu hay không cứu Hoàng Oanh, còn có sự lựa chọn nào khác trong bệnh viện à? Chẳng lẽ có liên quan đến mẹ của chủ nhân điện thờ?"
Hàn Phi cau mày, cẩn thận nhớ lại nhắc nhở nhiệm vụ.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ vô cùng của Hàn Phi, hai tên côn đồ hiếm có lại không làm phiền, bọn họ cho rằng hắn vì tiền mà đau khổ, dù sao bọn họ cũng biết mẹ của hắn đang bênh trên giường cũng cần tiền gấp.
“Tên này đúng là một tên ngốc cố chấp, nếu như cậu ta không nợ chúng ta tiền, nói không chừng chúng ta cũng có thể trở thành anh em.” Oán khí trong ánh mắt Lý Hổ tiêu tan đi rất nhiều, bị đánh bại trên đường phố chỉ có thể nói là kĩ năng không tốt bằng người ta, không cần thiết phải ôm hận, đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là anh ta sợ bị đánh.
"Cậu ta là một người tốt, nhưng cậu ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại mỗi lương thiện thôi."
Ba người đứng ở quầy thanh toán, không lâu sau, cửa thang máy của bệnh viện chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục y tá, trên cổ có hình xăm mặt người chậm rãi bước ra.