Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442: Một Phần Năm Tiếc Nuối

Chương 442: Một phần năm tiếc nuối Chương 442: Một phần năm tiếc nuối

“Tránh ra.”

Người đàn ông mặc đồng phục y tá đi ngang qua Hàn Phi, giọng nói lãnh đạm, vẻ mặt vô hồn, như thể trong mắt anh ta tất cả cư dân trên thế giới này đều là người giả vậy, anh ta căn bản sẽ không lãng phí thời gian để suy xét cảm nhận của những người này.

"Cái tên này làm gì vậy? Tại sao trên cơ thể lại có một mùi kí quái thế?" Lý Long cau mày, tránh người y tá ra.

Y tá kia không quan tâm, đẩy xe của mình vào trong một căn phòng cuối hành lang chưa bật đèn nào đó.

“Anh ta muốn tìm thứ gì ở bệnh viện này?” Ngay khi y tá vừa xuất hiện, Hàn Phi liền phát hiện ra đối phương, hắn đã ghi nhớ mùi thối trên người đàn ông đó: “Chẳng lẽ nhiệm vụ của mình có liên quan gì đến anh ta?

Hàn Phi biết rất rõ, đối với y tá đó, tất cả cư dân trong thế giới này đều chỉ là phông nền, ngoại trừ chủ nhân điện thờ ra, những người khác toàn bộ đều là từ kí ức biến đổi mà thành, cho nên bọn chúng căn bản sẽ không lãng phí một chút thời gian nào trên người những cư dân này.

Tất nhiên, mười ngón cũng có khả năng đã sớm "kiểm tra" hết tất cả các cư dân ở đây, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, nên từ từ không để ý đến họ nữa.

Ra khỏi quầy thanh toán, Hàn Phi đang định đi theo y tá kia vào sâu trong hành lang để kiểm tra, thì đột nhiên có tiếng bước chân vội vã ở lối vào đại sảnh bệnh viện.

Cánh cửa được đẩy ra, gió lạnh thổi vào.

Khi màn đêm sắp tan, bốn vệ sĩ cao lớn hộ tống một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vào bệnh viện.

Người đàn ông kia bị teo cơ bắp trên người, trên cổ và vùng da hở lộ ra bên ngoài có những vết thương nhỏ đang mưng mủ.

Khi y tá trực ban nhìn thấy người đàn ông đi vào, ngay lập tức gọi một cú điện thoại, vội vàng chạy tới.

“Tôi nghe người quản lý trung tâm thương mại nói rằng một nhân viên của tôi đang hôn mê?” Người đàn ông khi nói chuyện sẽ ho nhẹ, sức khỏe của ông ta có vẻ rất kém.

"Cốc tổng? Ngài vậy mà lại đích thân đến đây sao?" Sau khi nhận được cuộc gọi từ y tá, bác sĩ trực ban bước ra khỏi phòng, anh ta vừa rồi có lẽ là đang ngủ bù, nhưng bây giờ lại đang cố gắng làm ra bộ dạng mình đang chăm chỉ điều trị cho bệnh nhân.

"Cậu biết tôi à?' Người đàn ông hơi bất ngờ, ông ta đứng giữa bốn tên vệ sĩ, nói một cách yếu ớt.

“Trước đây tôi may mắn được gặp ngài một lần.” Vị bác sĩ kia khuôn mặt tràn ngập ý cười nói: “Lúc trước trong siêu thị của ngài có một ông lão qua đời một cách bất ngờ, cũng là chuyển đến chỗ tôi.”

Bác sĩ dường như đang ám chỉ điều gì đó, anh ta cười vô cùng vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi, như thể người đàn ông kia sẽ đưa tiền riêng cho anh ta vậy.

Người đàn ông họ Cốc kia gật gật đầu: "Tình hình người bệnh hiện tại thế nào rồi?"

"Đã qua cơn nguy kịch nhưng người vẫn chưa tỉnh lại, e rằng phải chuẩn bị cho điều trị lâu dài. Chi phí điều trị ban đầu, đồng nghiệp đã giúp cô ấy trả trước rồi, ngài xem điều trị về sau..... ” Bác sĩ trông mặt rạng rỡ, như thể đêm tối gặp Thần Tài vậy.

"Đồng nghiệp của cô ấy?" Người đàn ông lúc này mới nhìn thấy Hàn Phi, có điều trong mắt ông ta không có bất kì ngạc nhiên nào, như thể hắn nên xuất hiện ở đây.

Cảnh tượng này cũng bị Hàn Phi nắm bắt được, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào.

"Sếp Cốc đúng là có một con mắt tốt, nhân viên bên dưới của ngài toàn bộ đều trọng tình trọng nghĩa, lúc nãy sau khi chúng tôi nói với anh ấy về tình hình, người thanh niên này không nói thêm lời nào đã thanh toán trước chi phí thuốc men." Bác sĩ có vẻ đang khen người đàn ông họ Cốc, nhưng thực ra mỗi câu nói đều không thể tách rời một chữ tiền.

“Được rồi, tôi biết rồi, anh đưa tôi đi gặp bệnh nhân trước.” Người đàn ông vào phòng bệnh cùng với bốn vệ sĩ, mười phút sau mới đi ra.

Không biết là bày trò hay vì mục đích khác, trước mặt Hàn Phi và hai tên côn đồ, người đàn ông họ Cốc hứa với bác sĩ chịu chi phí điều trị tiếp theo, còn đòi lại số tiền mà Hàn Phi đã trả trước lại.

“Cốc tổng, Hoàng Oanh đã nghỉ việc rồi, chính xác mà nói đã không phải là nhân viên của chúng ta.” Sau khi biết Cốc tổng đến bệnh viện, Chu Uy lúc trước viện nhiều lý do không muốn đến, đã tức tốc đến bệnh viện trong vòng 20 phút.

"Bất kể cô ấy đã nghỉ việc hay chưa, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ấy đã làm việc trong siêu thị của tôi trong một thời gian dài. Bây giờ cô ấy đã bất tỉnh, làm sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy chịu đựng giày vò được?" Cơ thể người đàn ông họ Cốc rất kém, chỉ nói có vài câu thôi mà cảm thấy dường như rất mệt mỏi.

Cầm số tiền đòi lại, Cốc tổng đi về phía Hàn Phi, bốn tên vệ sĩ muốn đi theo nhưng ông ta xua tay ra hiệu bọn họ ở lại chỗ cũ.

“Chàng trai này tâm địa lương thiện, tôi đã không nhìn lầm người.” Cốc tổng đưa tiền cho Hàn Phi: “Đây là tiền mà cậu trả lúc trước, cầm lấy đi. Tôi nghe nói sức khỏe của mẹ cậu vẫn luôn không tốt, cậu đã phải làm nhiều công việc một lúc chỉ để góp đủ tiền chữa bệnh cho mẹ."

Tuy rằng Hàn Phi đã ở trong thế giới ký ức mấy ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông chủ của mình.

Từ thời gian tiếp xúc ngắn ngủi có thể thấy, người đàn ông họ Cốc rất dễ gần, không hống hách, đối xử vô cùng tốt với nhân viên, chính là ông chủ lý tưởng của tất cả mọi người.

“Cảm ơn ông chủ đã quan tâm.” Hàn Phi cầm lấy tiền của người đàn ông họ Cốc, tay hắn vừa chạm vào lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Ông đưa thừa cho tôi một nghìn.”

"Người tốt sẽ được báo đáp, cậu xứng đáng nhận được, tôi cũng vẫn luôn khuyến khích nhân viên làm việc thiện từ tâm." Người đàn ông họ Cốc nhìn chằm chằm Hàn Phi, không có ý định rời đi, như thể đang chờ hắn đưa ra lựa chọn.

“Không cần đâu, tiền nên lấy tôi sẽ lấy, tiền không nên lấy tôi sẽ không đụng đến.” Hàn Phi nói xong, nhét một nghìn tệ thừa lại vào tay người đàn ông.

Nghe được lời nói của Hàn Phi, người đàn ông họ Cốc và hai tên côn đồ bên cạnh hắn đều sững sờ.

“Có nguyên tắc của chính mình là rất tốt.” Cốc tổng lần đầu tiên lộ ra nụ cười, nụ cười của ông ta khiến người ta cảm thấy không thoải mái: “Tôi nhớ mẹ cậu cũng nằm viện ở đây, chúng ta cùng nhau đi thăm bà ấy đi.”

Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, họ đã đến bên ngoài phòng bệnh của mẹ chủ nhân điện thờ.

Nhìn vào qua cửa sổ trong phòng, có một người phụ nữ lớn hơn nhiều so với tuổi thật của bà ấy đang nằm trên chiếc giường bệnh đơn.

Cơ thể gầy gò, chỉ còn da bọc xương, không thể ngủ một cách bình thường do cơn đau hành hạ nên chỉ có thể dùng thuốc giảm đau.

“Mẹ cậu ấy tuần sau phẫu thuật, xác suất thành công chỉ có khoảng 50%.” Phòng bệnh không được tùy tiện vào, bác sĩ nói với Cốc tổng ở bên ngoài.

“Nếu như tất cả đều thay bằng những thứ tốt nhất, có thể tăng thêm xác suất thành công cho ca mổ không?” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường bệnh, trong giọng nói mang thêm một chút lạnh lẽo, như thể người đang bị bệnh tật giày vò kia là chính mình.

"Không thể." Bác sĩ lắc đầu, nhưng sau đó anh ta phát hiện Cốc tổng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Do dự một lúc, bác sĩ thay đổi lời nói: "Nếu sử dụng tất cả những thứ tốt nhất, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật có lẽ sẽ được tăng lên 10% trên cơ sở ban đầu."

“Có thể cải thiện dù chỉ là 10% cũng tốt.” Cốc tổng suy nghĩ hồi lâu, như thể cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định, ông ta ngoảnh đầu lại nhìn Hàn Phi: “Tôi không ngờ được rằng bệnh tình của mẹ cậu lại nghiêm trọng như thế, như vậy đi, số tiền phẫu thuật cho mẹ cậu còn thiếu tôi sẽ bù vào, toàn bộ sẽ dùng những thứ tốt, trị bệnh cấp bách."

“Ông sẽ bù vào?” Hàn Phi chắc chắn mình không nghe nhầm, người đàn ông trước mặt này không phải nói rằng ứng trước, mà là trực tiếp giúp Hàn Phi bù vào chỗ còn thiếu.

Tâm nguyện lớn nhất của chủ nhân điện thờ là gom đủ năm vạn nhân dân tệ trong vòng 30 ngày để phẫu thuật cho mẹ của mình, bây giờ tâm nguyện khó khăn nhất này dường như lại trở thành nhiệm vụ dễ thực hiện nhất.

Chỉ cần đồng ý với người đàn ông họ Cốc, thì sẽ không còn phải lo lắng về chi phí phẫu thuật cho mẹ nữa.

Nói thật, Hàn Phi đã lay động rồi, không có bất kì ai có thể từ chối trong trường hợp này.

Nhập thân vào góc độ của chủ nhân điện thờ, hiện tại hắn đang trên đà suy sụp, cuộc sống cơ bản của mình không thể đảm bảo, vay nặng lãi, ngày đêm làm hai công việc. Quan trọng nhất là, hắn cũng đã giết một người ngoài ý muốn.

Nếu như nói những thứ trước mắt chỉ là áp lực cực lớn mà chủ nhân điện thờ phải chịu, vậy chuyện giết người chính là một nhát dao đâm thẳng vào tim anh ta.

Một đứa trẻ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tư tưởng về người tốt sẽ được báo đáp, nhưng lại tự tay giết người.

"Tôi ..." Có lẽ đáp án bây giờ là lựa chọn tốt nhất, Hàn Phi tuy rằng mở miệng nhưng lại không nói ra lời nào.

Trong đầu hắn chợt lóe lên một chi tiết, trước khi Cốc tổng đến bệnh viện, hình như đã biết Hàn Phi đang ở đây, người đàn ông này cũng không hề ngạc nhiên khi biết hắn đang ở trong bệnh viện.

Trời còn chưa sáng, ông chủ của trung tâm thương mại đã đích thân chạy đến, điều này thực sự cho thấy ông ta là một người tốt như thế nào, nhưng nếu như ông ta có mục đích khác thì sao?

Trên mặt Hàn Phi lộ ra vẻ rất cảm động, nhưng đại não lại bắt đầu chạy hết tốc lực.

Hắn xâu chuỗi lại tất cả những chuyện mà mình gặp phải sau khi bước vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, sau đó có một phát hiện vô cùng kinh khủng.

Tối nay khi Hàn Phi vừa đến cửa hàng đã nghe thấy Hoàng Oanh nói phải sắp xếp hàng hóa, ông chủ yêu cầu trước khi trời sáng phải sắp xếp xong, chính bởi vì yêu cầu này của ông chủ nên hắn mới vào nhà kho dưới tầng hầm, gặp phải một điện thờ kỳ lạ.

Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt hắn tỉnh lại, bây giờ có lẽ hắn đã mở điện thờ ra, gây ra hậu quả không rõ.

Một điểm đáng ngờ nữa là tấm vải đen che điện thờ, khi Hàn Phi vào nhà kho dưới tầng hầm thì tấm vải đen của điện thờ đã bị người ta vén lên, cũng có nghĩa là người vén tấm vải đen biết trước rằng hắn sẽ vào trong tầng hầm, tất cả những thứ này đều là đang nhằm vào hắn!

Cuối cùng lại là Hoàng Oanh rơi vào trạng thái hôn mê sâu, là một nhân viên cũ đã xin nghỉ việc, Hoàng Oanh dạy người mới xong là có thể rời đi.

Cô ấy đã không còn giá trị lợi dụng, kết quả lại trùng hợp như vậy, vừa hay xảy ra tai nạn.

Hàn Phi là nhân viên trực ca đêm, nếu như Hoàng Oanh xảy ra tai nạn, có khả năng đưa cô ấy đến bệnh viện nhất chính là hắn.

Nếu như là ông chủ của trung tâm thương mại lên kế hoạch tất cả những điều này, vậy chắc chắn ông ta sẽ không ngạc nhiên khi thấy Hàn Phi xuất hiện ở đây.

Mà những chuyện này không phải là điểm mà Hàn Phi thấy kinh khủng nhất, hắn còn nghĩ xa hơn thế.

Công việc ở trung tâm thương mại là sơ mi hoa giới thiệu, sơ mi hoa có liên quan đến cho vay nặng lãi, đây có phải cũng là do ông chủ của trung tâm thương mại đứng đằng sau giở trò không?

Chủ nhân điện thờ ngay từ đầu chính là con mồi của ông chủ trung tâm thương mại, tất cả những bất hạnh của anh ta không phải là do ý trời, mà rất có khả năng là do con người!

Chính vào lúc anh ta đi đến đường cùng, anh ta đã gặp ông chủ trung tâm thương mại, lúc này anh ta đều không thể từ chối tất cả sự hỗ trợ của ông ta, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đối phương rất tốt.

Mím đôi môi khô khốc, Hàn Phi ngay lập tức lại nghĩ đến tầng thứ ba.

Bà lão điên điên khùng khùng không nói được, tai cũng không được tốt, đứa con trai duy nhất của bà nghe nói cũng từng là nhân viên của siêu thị đồ cũ, chỉ có điều dường như đã bị điện thờ ăn mất.

Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, có thể tất cả những lời đồn đại đều là sự thật, mà chủ nhân điện thờ chính là con mồi tiếp theo được ông chủ trung tâm thương mại lựa chọn.

"Giá của linh hồn..." Trong mắt Hàn Phi lóe lên một tia sáng, hắn đã biết mình nên lựa chọn cái gì rồi.

“Không cần đâu, tiền chữa bệnh cho mẹ tôi đã gom được hơn nửa rồi, tiếp tục cố gắng hơn nữa thì sẽ không có vấn đề gì.” Hàn Phi lựa chọn từ chối.

"Mẹ cậu đã làm việc vất vả gần như cả cuộc đời rồi, vẫn còn chưa được hưởng phúc, bà ấy không nên chịu đau đớn như vậy." Người đàn ông nói nhẹ nhàng: "Điều trị tốt hơn có thể nâng cao xác suất phẫu thuật thành công, đừng từ chối lòng tốt của tôi, cậu cũng đừng cảm thấy có áp lực tâm lý gì cả."

"Thực sự không cần đâu."

"Cậu nhóc này sao lại cứng đầu như vậy! Đây là lúc hành động theo cảm tính à?" Bác sĩ mở miệng khiển trách, y tá cũng nói thêm vào.

Mọi người vây Hàn Phi vào trung tâm, khi hắn bị những người đó khiển trách, không thể thoát ra, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một âm thanh.

Mẹ của chủ nhân điện thờ hình như đã bị ồn ào đánh thức, bà ấy khó khăn quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, trong nháy mắt nhìn thấy Hàn Phi trong đám người.

Miệng phát ra giọng nói yếu ớt, bà ấy đang gọi tên của Hàn Phi.

"Bệnh nhân tỉnh rồi."

Người phụ nữ dường như đang giúp Hàn Phi thoát khỏi vòng vây, cho dù mình đang bị bệnh nặng cũng không muốn nhìn thấy con trai mình bị bắt nạt.

Cửa phòng bệnh mở ra, Hàn Phi là người đầu tiên bước vào.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp người phụ nữ, nhưng một số ký ức trong đầu đột nhiên bị kích hoạt, hắn gần như vô thức nằm bên cạnh giường bệnh, nơi bàn tay của người phụ nữ có thể chạm vào.

"Mẹ, con đến thăm mẹ đây."

Đau đớn làm cho sắc mặt của người phụ nữ không còn chút máu, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phi, bà ấy lại nở một nụ cười rất dịu dàng, bà ấy không nói lời nào, chỉ nắm lấy tay hắn, không muốn buông ra.

Một số kí ức không thuộc về Hàn Phi trong đầu đang ảnh hưởng đến hắn, hắn cảm thấy vô cùng tự trách và đau khổ, tất cả những ủy khuất mà mình phải chịu đựng đang bên bờ bùng phát.

Không thể trả tiền thuê nhà, không tìm thấy người bố đã lấy trộm tiền từ thiện, đối mặt với sự khiển trách của mọi người, phải đi vay nặng lãi, đôi tay toàn vết thương của hắn đã nhuốm vết máu không thể rửa sạch.

"Con đã đưa ra một lựa chọn, nhưng con không biết là đúng hay sai, con..."

"Không sao." Người phụ nữ lẳng lặng nhìn Hàn Phi, ánh mắt không rời khỏi hắn: "Con đã đưa ra lựa chọn tốt nhất."

Đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy một nụ cười như vậy, hắn không thể diễn tả được, dùng hết kỹ năng diễn xuất bậc thầy của hắn cũng không thể bắt chước, bởi vì đó là điều mà hắn vẫn luôn thiếu từ trước đến nay.

“Đừng lo lắng, mau trở về đi, trời sắp sáng rồi.” Người phụ nữ buông tay ra, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào má Hàn Phi: “Đừng vì mẹ, mà để lại những tiếc nuối không thể bù đắp.”

“Tiếc nuối?” Khi Hàn Phi nghe người phụ nữ nói câu cuối cùng, trong đầu hắn vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000, hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Tiền!"

"Sự lựa chọn này của cậu, tôi mãi mãi cũng không thể lựa chọn. Giống như chuyện đã xảy ra, không cách nào bù đắp được vậy."

"Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã bù đắp được 20%! Nhận được phần thưởng kinh nghiệm lớn! Nhận được chúc phúc của mẹ."

"Chúc phúc của mẹ (trạng thái tăng thêm bị động): Tốc độ giá trị tâm trạng giảm xuống chậm lại, tốc độ dị hóa thế giới chậm lại! Sức mạnh não bộ vĩnh viễn: +1!"

Bình Luận (0)
Comment