Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444: Bẫy Thú

Chương 444: Bẫy thú Chương 444: Bẫy thú

“Đám người này quá kiêu ngạo rồi, thật sự muốn trừng trị cho chúng một trận!” Lý Hổ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng anh ta hiện tại đang ôm một ngọn lửa giận.

Lúc nãy khi bọn côn đồ đi ngang qua, căn bản không để hai anh em Lý Hổ vào mắt, trong số đó có một tên còn nhổ nước bọt xuống đất phía trước mặt bọn họ.

“Đừng có nhiều chuyện, chúng ta hiện tại đã rời khỏi Tây Thành rồi, đừng nhúng tay vào nữa.” Lý Long rất tỉnh táo, nhưng sắc mặt cũng rất không tốt, trong mắt đầy lạnh lẽo.

"Đám người đó có lai lịch như thế nào? Tôi thấy bọn họ cũng không nhiều tuổi." Hàn Phi nấp ở phía sau lên tiếng, chỉ nhìn vào vẻ mặt ngây thơ vô số tội của hắn, không ai có thể đoán được hắn đang thực sự nghĩ gì.

"Trước đây Tây Thành từng là địa bàn của anh Rắn, sau đó ông chủ bách hóa thương mại chuẩn bị xây một trung tâm thương mại ở Tây Thành, bởi vì ở đây giá đất rất rẻ. Ông ta đã tập hợp một nhóm người, ban ngày phát tờ rơi, buổi tối giả mạo là chúng tôi thô bạo xua đuổi những người vô gia cư, đập phá các hộ gia đình không chịu di dời. Sau khi anh Rắn biết sự việc này đã vô cùng tức giận, anh ấy cho rằng ông chủ trung tâm thương mại đã phá hủy quy tắc, bắt đầu đánh lại đối phương. Đánh đến cuối cùng, một vài đồ đệ của anh Rắn đều tàn phế hết, có điều ông chủ trung tâm thương mại cũng không đánh chủ ý vào Tây Thành nữa.” Anh Long nhớ lại quá khứ: "Sự việc đó đã ảnh hưởng rất lớn đến Tây Thành, Tây Thành trước đây cũng không nghèo đến như thế này, ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào vẫn còn rất phồn hoa.''

"Ông chủ trung tâm thương mại đã đổi nơi khác để xây dựng trung tâm thương mại của mình, những tên côn đồ mà trước đây ông ta gọi đến thì đều ở lại quận Tây Thành. Những kẻ đó không có bất kỳ nguyên tắc nào, chỉ cần có thể kiếm tiền, chúng sẽ làm bất cứ điều gì." Lý Long khẽ thở dài: "Đạo đức công cộng đang suy đồi theo từng ngày, tôi vẫn còn rất nhớ cái thời còn ở dưới trướng anh Rắn. Lúc đó tôi vẫn còn rất trẻ, không ngờ chớp mắt một cái, bây giờ tôi cũng đã ngoài ba mươi rồi."

“Tên cầm đầm kia trước đây anh đã từng gặp qua chưa?” Hàn Phi cắt đứt ký ức của Lý Long, kéo anh ta trở về hiện thực.

“Nhìn thì cảm giác rất quen, nhưng nghĩ kĩ lại thì hình như tôi không có ấn tượng gì cả.” Lý Long vẫy tay ra hiệu: “Đi thôi, chúng ta đi gặp anh Rắn trước, vừa đi vừa nói.”

Lý Long đi về phía trước, Lý Hổ lặng lẽ đến gần Hàn Phi: "Sao cậu quan tâm người đàn ông đó vậy, có phải muốn giết chết gã không?"

Lý Hổ chỉ là đang nói đùa, anh ta không nghĩ Hàn Phi sẽ làm như vậy.

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy trong nhóm bọn chúng có rất nhiều đứa còn nhỏ, nhìn cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, có thể còn chưa thành niên." Hàn Phi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tương lai của bọn chúng vẫn còn là một khoảng trống, không nên trực tiếp bị tô lên màu đen."

“Ý của cậu là gì?” Lý Hổ hơi sửng sốt.

“Tôi muốn dẫn dắt những đứa trẻ chưa thành niên đó đi vào đúng đường, không thể để chúng sống không mục đích như thế này.” Hàn Phi sờ vai Lý Hổ: “Lát nữa gặp anh Rắn rồi, anh giúp tôi nói vài lời tốt đẹp, chúng ta cùng nhau tìm cách đuổi lũ khốn đó ra khỏi Tây Thành."

"Quá khó rồi, đám người kia sẽ không dễ dàng rời đi đâu."

“Nếu không muốn rời đi, thì sẽ vĩnh viễn ở lại đây.” Giọng nói Hàn Phi rất nhỏ đến mức chỉ có hắn có thể nghe thấy.

Tây Thành là quận hỗn loạn nhất, ra tay ở đây sẽ vô cùng thuận tiện, cũng sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.

"Mười ngón thì có đến chín ngón đã vào, không biết bọn chúng sẽ còn lại mấy ngón khi ra ngoài."

Đi về phía trước trong con ngõ quanh co phức tạp, đi được một lúc lâu, trước mắt rộng mở trong sáng, Lý Long dắt Hàn Phi vào một con phố khá phồn hoa.

“Đi theo tôi.”

Anh em Lý Long và Lý Hổ vào một quán trà, nam phục vụ ở quầy vừa nhìn thấy Lý Long liền vô cùng thân thiết, đưa thẳng bọn họ lên tầng hai.

"Anh Rắn đang nghe nhạc, các anh có muốn uống một tách trà không, hay qua thẳng đó?"

Trong lời nói của người phục vụ có ý gì đó, sau khi Lý Long nghe xong liếc nhìn Hàn Phi, rồi nói: "Qua thẳng đó đi, rất cấp bách."

Cửa phòng riêng được mở ra, ba người Hàn Phi bước vào trong, hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy anh Rắn.

Không giống như trùm côn đồ dữ tợn trong tưởng tượng của mình, anh Rắn là một người đàn ông rất lớn tuổi, ông ta mặc quần áo rất giản dị, ngồi nghe nhạc, uống trà, trên bàn có những cuốn sách của Chu Dịch.

“Tôi không phải đã nói hai người các cậu đừng trở về quận Tây Thành nữa hay sao?” Ông già đầu cũng không ngẩng lên, nói chuyện không tức giận mà vẫn quyền uy, ông ta vừa mở miệng, Lý Long cùng Lý Hổ đều không dám mở miệng.

“Anh Rắn, chúng em quay lại lần này chủ yếu là để tìm một người ở Tây Thành.” Lý Long do dự hồi lâu mới sắp xếp xong ngôn ngữ: “Mẹ của cậu nhóc này đang bị bệnh, gia đình bọn họ gom góp tiền chữa trị, nhưng số tiền đó đã bị bố cậu ta lấy trộm mất."

Ông già vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục uống trà.

"Bây giờ cậu ấy lại vay tiền của chúng em, chỉ cần có thể tìm được bố cậu ấy, thì cậu ấy sẽ có thể trả lại số tiền của chúng em rồi." Lý Long lấy hết can đảm nói ra hết những điều muốn nói.

“Nói xong chưa?” Ông già đặt tách trà xuống: “Cậu thật sự cho rằng sau khi bố cậu ta mang tiền vào quận Tây Thành rồi, thì vẫn có thể giữ nguyên số tiền đó sao?”

“Vẫn nên thử xem thế nào…..”

“Tây Thành đã khác trước rất nhiều rồi.” Anh Rắn lật giở cuốn sách trên bàn: “Tây Thành hiện tại, lời tôi nói không tính.”

Lý Long và Lý Hổ đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng người phục vụ họ gặp lúc nãy cũng đến giải cứu: "Cách đây một thời gian có hai tên điên đến Tây Thành, một tên gọi là Bảy Ngón, một tên gọi là Tám Ngón, bọn chúng tập hợp thành một nhóm lớn lưu manh côn đồ, không theo quy tắc, phạm tội khắp nơi, một số cửa hàng ngoại vi của chúng ta đã bị bọn chúng đập phá hết rồi."

"Gây chuyện lớn như vậy sao? Bọn chúng muốn làm gì vậy?" Lý Long giật mình.

"Hai tên điên đó không sợ đau, tố chất thể lực tốt đến mức khó tin, dao đâm vào cánh tay cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của bọn chúng một chút nào. Bọn chúng không lộ ra mục đích rõ ràng, đánh nhau chủ yếu hành hạ người ta là chính, phàm là huynh đệ của chúng ta rơi vào trong tay bọn chúng, không chết thì cũng bị lột một lớp da." Người phục vụ tưởng Lý Long và Lý Hổ quay lại giúp đỡ, nhưng lúc này anh ta cũng hơi thất vọng: "Các anh không nên quay lại đây."

Bất kể hai anh em có nói gì, anh Rắn đều không sẵn sàng giúp đỡ, khi bọn họ định bỏ cuộc thì đột nhiên có tiếng động lớn bên ngoài quán trà.

Người phục vụ chạy xuống kiểm tra, không qua bao lâu lại vội vàng chạy lên, đưa ba người bọn Hàn Phi vào phòng bên cạnh.

Có tiếng bước chân trên hành lang, bốn hoặc năm người bước vào căn phòng nơi anh Rắn đang ở.

Hiệu quả cách âm của phòng trà rất tốt, Hàn Phi không nghe thấy đối phương đang thảo luận những gì.

Khoảng năm sáu phút sau, trong đầu Hàn Phi đột nhiên vang lên nhắc nhở của hệ thống: "Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ - Bẫy Thú."

"Bẫy thú (nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ): Người bị nhốt trong lồng đã trở thành dã thú."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Không được để bị nhốt trong tầng hầm không có đèn."

Lời nhắc nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Phi cảnh giác, hắn không làm gì cả, nhưng nhiệm vụ đã được kích hoạt, điều này chỉ có thể chứng tỏ xung quanh hắn đang xảy ra một số chuyện không hay.

“Hai người các anh lát nữa chú ý bảo vệ chính mình.” Hàn Phi nói với Lý Long cùng Lý Hổ, còn chưa kịp nói xong, cửa phòng riêng đã bị mở ra.

Nam phục vụ đi vào phòng, anh ta liếc mắt nhìn Hàn Phi có chút thương cảm, sau đó kêu ba người đi vào gian phòng của anh Rắn.

Trong không khí thoang thoảng mùi trà thơm, tách trà trên bàn của anh Rắn bị làm đổ, nước trà văng tung tóe trên mặt đất, nhưng mấy người trong phòng không ai quan tâm.

“Cậu ta chính là người mà chúng ta đang cần tìm à?” Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi nhìn Hàn Phi, ông ta sờ lên vết rỗ trên mặt, ánh mắt u ám: “Không ngờ người lại có ở đây, thật tốt. Tao đỡ phải đi hai chuyến, người và đồ vật đều giao ra đây đi."

“Đồ vật gì?” Lý Long và Lý Hổ tràn đầy nghi hoặc.

Anh Rắn lại mở miệng vào lúc này: "Người thanh niên này có phải nợ tiền của hai cậu không?"

“Đúng vậy.”

"Hai cậu đưa giấy nợ cho Vương Toàn, bắt đầu từ bây giờ số tiền đó không có liên hệ gì đến các cậu nữa." Anh Rắn dường như đã đạt được thỏa thuận gì đó với mặt rỗ. Mặt rỗ mang Hàn Phi cùng giấy nợ đi, anh Rắn cũng có thể có được một số bồi thường nào đó.

Nghe thấy lời nói của anh Rắn, Lý Long do dự, gã đã cảm thấy có gì đó không ổn: "Không có giấy nợ, bọn em là thỏa thuận bằng miệng."

“Thỏa thuận bằng miệng?” Không chỉ Anh Rắn mà những người khác có mặt tại đó cũng cau mày, từ khi nào mà cho vay nặng lãi lại trở nên văn minh như vậy?

“Thôi được rồi, bằng miệng thì bằng miệng, người bọn tao phải đưa đi rồi.” Mặt rỗ dùng ánh mắt tham lam nhìn Hàn Phi, tựa hồ như chỉ cần đưa hắn về, liền có thể lấy được một món tiền lớn.

“Như vậy không ổn cho lắm thì phải.” Lý Hổ là người duy nhất đứng lên nói thay Hàn Phi, tên mập xăm hình con hổ xuống núi này, vào thời khắc mấu chốt cũng khá trượng nghĩa: “Tiền là chúng tôi thu, người cũng nên đi theo chúng tôi."

“Đâu ra mà nhiều chuyện vậy!” Mặt rỗ sốt ruột đứng lên, anh ta cũng không thèm nhìn đến Lý Long và Lý Hổ, đi về phía Hàn Phi: “Đi cùng bọn tao một chuyến đi.”

"Tôi không mượn tiền của các anh? Tại sao tôi phải đi cùng các anh?"

“Tao khuyên mày tốt nhất là nghe lời.”

Vương Toàn mặt rỗ nói từng chữ một, nam phục vụ bên cạnh cũng thấp giọng nhắc nhở Hàn Phi: "Bọn chúng là cùng một bọn với hai tên điên kia, cậu tốt hơn nên đi cùng bọn chúng, càng chống cự, lát nữa kết cục của cậu sẽ càng thê thảm."

“Hai ngón kia là cùng hội với Vương Toàn sao?” Hàn Phi trong chốc lát nghĩ tới rất nhiều chuyện, đầu tiên là tự hỏi mình có phải bị bại lộ hay không, nhưng ngay sau đó hắn đã loại trừ lựa chọn này.

Mười ngón vẫn chưa biết đã có người khác đi vào điện thờ, nếu không thì trong con ngõ kia bọn họ có thể đã phát sinh xung đột rồi.

Hàn Phi nhớ lại phần giới thiệu nhiệm vụ, hắn xâu chuỗi rất nhiều thứ lại với nhau.

Khiến hắn đến quận Tây Thành là ông chủ trung tâm thương mại, người biết Hàn Phi ở cùng hai anh em Lý Long và Lý Hổ không nhiều, ông chủ trung tâm thương mại cũng là một trong số đó.

Bây giờ hắn đến ngồi còn chưa nóng chỗ, Vương Toàn đã tìm tới cửa, nếu như nói chuyện này không liên quan gì đến ông chủ trung tâm thương mại, Hàn Phi chính là người đầu tiên không tin.

"Tên nhiệm vụ là bẫy thú, yêu cầu là không được vào tầng hầm, nếu như nói đây cũng là tiếc nuối của chủ nhân điện thờ, vậy chứng tỏ lúc trước anh ta đã từng bị đối phương đưa vào tầng hầm."

"Một người phải chịu đựng sự giày vò như thế nào, mới trở thành một con thú bị vây hãm?"

Bề ngoài, ông chủ trung tâm thương mại mặt mày hiền hậu, không hề tức giận với việc bị Hàn Phi từ chối, nhưng ông ta xoay người liền tìm người động thủ, trái tim của tên già kia mà cắt ra bên trong có lẽ toàn là màu đen.

“Cứ thoải mái đi, bọn tao chỉ đưa mày đến một nơi thôi.” Bên cạnh Vương Toàn còn có hai tên côn đồ đi cùng, ba người cùng nhau tiến lại gần Hàn Phi, khi một trong số những tên này định nắm lấy tay Hàn Phi thì Lý Long đã chặn phía trước người hắn.

"Anh em chúng tôi là chủ nợ của cậu ấy, chúng tôi còn chưa đồng ý cơ mà."

"Chủ nợ? Mày phải suy nghĩ cho kĩ đấy." Vương Toàn căn bản lười để ý đến những lời của Lý Long, quay đầu nhìn về phía anh Rắn.

Anh Rắn cau mày lắc đầu với Lý Long, ra hiệu gã đừng nhúng tay vào.

“Tránh ra!” Hai tên côn đồ theo sau Vương Toàn đẩy Lý Long và Lý Hổ ra, bọn chúng một trái một phải khi chuẩn bị bắt lấy Hàn Phi thì hắn vẫn luôn im lặng đã lên tiếng.

"Các anh muốn dẫn tôi đi, nhưng hình như chưa hỏi ý kiến của tôi thì phải."

“Ý kiến của mày có quan trọng không?” Vương Toàn nhìn Hàn Phi cười, như là nhìn một bó lớn tiền giấy: “Trước đây có một đứa trẻ bỏ nhà ra đi chạy đến quận Tây Thành, cậu ta ở nhà được nuông chiều thành một tiểu công tử, nói chuyện làm việc đều không tính đến hậu quả, sau này bởi vì cậu ta lấy thứ không nên lấy, mười ngón tay bị bẻ gãy từng cái một, bây giờ hình như cậu ta đã bị đánh thành tàn phế, sau đó phải đi ăn xin trên đường. Đúng rồi, tiền mà cậu ta xin được cũng sẽ bị bọn tao tịch thu. Tao thấy mày trông rất giống cậu ta, hay là lát nữa chúng ta đi gặp cậu ta nhé?"

Vương Toàn cùng hai tên côn đồ xung quanh cười khinh bỉ, Hàn Phi nhìn thấy bọn chúng cười vui vẻ đến vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Hắn lùi lại nửa bước, nắm chặt mặt đất, siết chặt cơ bắp chân, vặn eo, dồn hết sức lực vào vai, sau đó nhắm thẳng ngay ngực tên côn đồ bên cạnh Vương Toàn, toàn lực đập vào!

“Bụp!”

Xương sườn gần như vỡ nát ngay lập tức, cơ thể của tên côn đồ đó ngã thẳng về phía sau.

Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Phi đã thu hẹp khoảng cách, kỹ năng cận chiến mà hắn học được khi tàn sát với lệ quỷ đã không còn dùng hung ác tàn nhẫn để miêu tả được nữa, chiêu nào cũng đều đi thẳng đến mệnh môn.

Thể lực gần 30 đã đè bẹp hầu hết những người bình thường, cộng với kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, bị Hàn Phi áp sát chỉ có một kết cục, đó chính là ngã xuống, chỉ khác là ở tốc độ thời gian nhanh chậm mà thôi.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Hàn Phi lại đột nhiên dám ra tay, bọn họ càng không ngờ rằng Hàn Phi một đánh ba vậy mà lại có thể kết thúc cuộc chiến trong vòng mười giây.

Chính xác mà nói, hắn chỉ dùng ba chiêu đã phế đi ba người, vài giây còn lại hắn đều dành để lau đồng phục người phục vụ của mình.

Quá nhanh, quá tàn nhẫn, Hàn Phi đã làm mới lại nhận thức của những tên côn đồ có mặt ở đó.

“Sức mạnh đến từ mặt đất, sức mạnh đến từ bản thân. Nếu các anh muốn học thì tôi có thể dạy cho các anh.” Hàn Phi kéo Vương Toàn đã mất đi khả năng hành động, ngồi đối diện với anh Rắn, hắn đặt tay của Vương Toàn lên trên bàn.

“Cậu muốn làm gì?” Anh Rắn có chút nhìn không thấu người thanh niên trước mặt, ông ta đã từng gặp rất nhiều người, nhưng lại không thể từ sắc mặt biểu cảm của Hàn Phi nhìn ra ý tứ bên trong.

“Tôi nghe Lý Long và Lý Hổ nói, khi ông còn trẻ đặc biệt oai phong, toàn bộ quận Tây Thành ông là người có tiếng nói nhất.” Hàn Phi nắm lấy ngón tay Vương Toàn, đột nhiên dùng lực, bẻ gãy ngón út của Vương Toàn, Vương Toàn trên mặt đất lập tức hét lên thê thảm.

"Bây giờ biết đau rồi, tại sao trước đây khi bẻ gãy ngón tay của người ăn xin lại không thấy đau vậy?"

"Mày muốn chết! A!"

Hàn Phi một chân đá ngã Vương Toàn xuống, sau đó nắm lấy tay gã, tiếp tục nói với anh Rắn: "Ông bây giờ bị ép phải đồng ý với yêu cầu của đám côn đồ này, chắc là vì lo lắng đến hai tên điên mới đến quận Tây Thành, nếu như tôi có cách giúp các người giải quyết hai tên điên kia, các người có thể giúp một tay không?"

“Cậu có thể giải quyết được hai người bọn chúng à?” Tám Ngón và Bảy Ngón đúng là hiểm hoạ từ bên trong của anh Rắn.

“Đương nhiên.” Hàn Phi lại bẻ gãy một ngón tay của Vương Toàn: “Nếu như ông đồng ý, quận Tây Thành sau này ông vẫn là người có tiếng nói nhất. Nếu như ông không đồng ý, tôi sẽ phế đi Vương Toàn, sau này các người không chỉ phải đối diện với sự trả thù điên cuồng của bọn chúng, tôi cũng sẽ làm mọi thứ để đánh với các người đến cùng, dẫu sao thì vừa xong các người cũng vì tiền mà chuẩn bị giao tôi cho bọn chúng."

Anh Rắn nghe câu trả lời vô cùng lạnh lùng của Hàn Phi, mi mắt ông ta khẽ chớp chớp, sau đó liếc nhìn Lý Long và Lý Hổ ở đằng xa, hai anh em này mang về hung thần ác sát gì vậy?

“Tôi không có lý do gì để không đồng ý.” Anh Rắn gõ bàn gỗ, có mấy người chạy ra khỏi căn phòng sâu trong hành lang: “Tôi hạn cho các cậu trước khi mặt trời lặn, tìm được bố của đứa trẻ này, rồi đem ông ta đến quán trà."

Bình Luận (0)
Comment