Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 445: Bàn Tay Đã Đẩy Anh Ta Xuống Vực Thẳm

Chương 445: Bàn tay đã đẩy anh ta xuống vực thẳm Chương 445: Bàn tay đã đẩy anh ta xuống vực thẳm

Anh Rắn đã liên thủ với Hàn Phi, bọn họ sẽ không giao Hàn Phi ra, nhưng hắn lúc này vẫn chưa nhận được thông báo về việc hoàn thành nhiệm vụ.

"Mình không cùng Vương Toàn rời đi, nhiệm vụ vẫn chưa thành công? Chẳng lẽ sau này vẫn còn sẽ xảy ra chuyện khác nữa à?"

Sự việc thật sự có liên quan đến nhiệm vụ dường như vẫn chưa xuất hiện, Hàn Phi lúc nào cũng phải luôn thận trọng, nhưng hắn đã cả đêm chưa chợp mắt, nếu còn không ngủ thì tình trạng cơ thể sẽ bắt đầu sa sút, khiến hắn càng ngày càng yếu.

Bây giờ về nhà nghỉ ngơi chắc chắn là điều không thể, Hàn Phi quyết định ngủ tạm ở quán trà này một chút.

“Đừng nóng vội, người mà cậu cần tìm rất nhanh sẽ được đưa tới.” Anh Rắn dù sao cũng là một lão giang hồ, ông ta gạt sách của Chu Dịch ra khỏi bàn để tránh cho máu của Vương Toàn bắn lên: “Trước khi tìm được bố cậu, tôi sẽ không rời đi, đây coi như là thành ý của tôi."

Anh Rắn tự nguyện làm con tin, ông ta bảo người phục vụ lôi hai tên côn đồ bị Hàn Phi đánh cho tàn phế ra ngoài, sau đó tiếp tục uống trà đọc sách.

Hàn Phi xé áo khoác của Vương Toàn nhét kín miệng, trói gã vào bên cạnh, sau đó nằm trong góc tường nhắm mắt dưỡng thần.

Phòng riêng của quán trà trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở đau đớn của Vương Toàn.

Lý Long và Lý Hổ cảm thấy Hàn Phi thật lớn mật, dưới tình huống như vậy vẫn dám đi ngủ, hai anh em cười khổ.

Anh Rắn thì nhìn Hàn Phi với ý tứ sâu xa, ông ta cảm thấy hắn đang dùng cách này để thử mình.

“Tí tuổi đầu, mà lá gan thì không hề nhỏ.”

Hàn Phi thật sự là quá mệt, hắn vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, nhưng sau khi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn ngủ thiếp đi.

"Ngay cả khi tim cậu ngừng đập, cậu vẫn có thể sống ở đây, sống ở đây mãi mãi..."

Một giọng nói mơ hồ đột nhiên vang lên, anh ta đang đứng ngay trước mặt Hàn Phi, nhưng lại không thể chạm vào.

Hàn Phi cố gắng nói chuyện với đối phương, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể nói được.

Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, như thể mình bị nhốt trong một chiếc hộp đen.

"Nếu như cậu trở thành tôi, vây thì cậu sẽ bị ở đây mãi mãi..."

Một cảm giác ngột ngạt ập đến, Hàn Phi cảm thấy bốn xung quanh chiếc hộp đen đang dần thu nhỏ lại, kí ức và linh hồn cũng không ngừng bị bóp chặt.

Cảm giác đó vô cùng khó chịu, Hàn Phi bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng hắn càng giãy dụa, cái hộp lại càng co lại nhanh hơn, cho đến cuối cùng thân thể Hàn Phi bị cái hộp làm cho biến dạng, linh hồn của hắn cũng từ từ trở thành một hình dạng khác.

Chỉ sau khi thân thể thay đổi hoàn toàn, Hàn Phi mới phát hiện mình đã trở thành tượng thần trong điện thờ, toàn thân quấn đầy tội ác, dưới chân đầy nợ máu.

"Từng chút một thay đổi, từng bước một trượt vào địa ngục, cuối cùng trở thành chủ nhân điện thờ?"

Khoảnh khắc ngột ngạt biến mất, Hàn Phi cũng tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra khiến Vương Toàn bên cạnh giật nảy cả mình.

“Tôi, tôi không làm gì đâu nhé!”

“Tiếng anh thở to quá đấy.” Hàn Phi nhẫn nhịn không đá vào đối phương, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, cảm thấy thời gian vẫn chưa trôi qua bao lâu, nhưng thật ra đã ngủ gần bốn tiếng rồi.

Nghe thấy động tĩnh, Lý Long và Lý Hổ cũng tỉnh dậy, cả căn phòng chỉ có Anh Rắn là đang quan sát Hàn Phi, trong đời ông ta đã từng gặp rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người như hắn.

Dưới lầu có tiếng bước chân ồn ào, một lúc sau, hai người đàn ông vạm vỡ túm lấy một người đàn ông trung niên toàn thân phát ra mùi hôi thối đi lên lầu.

“Anh Rắn, người tìm thấy rồi.”

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, hai người đàn ông vạm vỡ ném người đàn ông trung niên xuống đất.

Khi Hàn Phi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, một nỗi tức giận không tên nổi lên trong lòng, như có một ký ức trong đầu không ngừng thúc giục hắn phải giết người đàn ông đó.

Hận không còn có thể diễn tả một cách đơn giản cảm giác đó nữa, đó là nỗi đau đã ăn sâu vào tận xương tủy.

"Nguyên chủ điện thờ căm ghét bố mình như vậy? Giữa bọn họ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Giấc mơ vừa rồi dường như là một ám hiệu, Hàn Phi cảm thấy bước ngoặt của mọi thứ sắp đến rồi.

Vốn dĩ người đàn ông trung niên đang co rúm lại, nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Phi, vẻ mặt chậm rãi thay đổi: "Là mày kêu bọn họ tới tìm tao à? Mày là cái đồ tiểu súc sinh, mày là muốn hại chết bố của mình sao!"

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, đoạn ký ức tồi tệ trong tâm trí Hàn Phi lại bị kích hoạt, giọng nói của người đàn ông dường như ngà ngà say và mắt đỏ ngầu, mỗi lần ông ta mở miệng dường như đã quen vung vẩy nắm đấm.

Cơ thể Hàn Phi bắt đầu hơi run lên, hắn kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại có một vài kí ức không thể kìm nén lại trong đầu.

“Đây là nỗi hận mãnh liệt đến như nào?”

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, ông ta chuyển động cổ tay đã bị thuộc hạ của Anh Rắn bắt lấy, muốn mắng Hàn Phi nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhìn thấy người đàn ông như vậy, Hàn Phi từng bước đi tới gần người đàn ông, cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận, giữa hai hàm răng nặn ra hai chữ: "Tiền đâu?"

“Tiền gì?”

“Tiền chữa bệnh cho mẹ tôi.”

"Tao đã sớm nói với mày là tao không nhìn thấy rồi! Tại sao mày cứ nghĩ là tao lấy nó? Khu chung cư loạn như vậy, chắc chắn là đám hàng xóm nghèo kiết xác trộm mất rồi!" Người đàn ông không quan tâm đến ý kiến của Hàn Phi, ông ta vắt óc nghĩ ra cách nói này, như thể chỉ để đánh lừa Anh Rắn và người đàn ông vạm vỡ bên cạnh.

Ngón tay của Hàn Phi bắt đầu nắm chặt không kiểm soát được, người phục vụ bên cạnh đã nhìn thấy bàn tay của hắn, anh ta ân cần nhắc nhở người đàn ông trung niên: "Thành thật khai ra đi, để tránh lát nữa phải chịu khổ."

“Mấy người anh em, các cậu chắc chắn là hiểu lầm rồi.” Người đàn ông trung niên trợn mắt: “Có phải thằng nhóc này vay nặng lãi chỗ các anh không? Nó không trả nổi nợ nên mới kéo tôi xuống nước đây mà?”

Người phục vụ không khẳng định, cũng không phủ nhận.

Người đàn ông trung niên thấy vậy trở nên lo lắng: "Tiểu súc sinh, ai cho mày lá gan đến để vay nặng lãi vậy? Đều là cha nợ con trả, mày cái đồ bất hiếu này, tự mình nợ tiền còn muốn lão tử trả giúp mày hay sao?"

Tay Hàn Phi nắm chặt lại buông lỏng ra, kìm nén lửa giận do ký ức mang đến, chỉ lặp lại hai chữ: "Tiền đâu?"

"Mày còn dám đòi tiền tao? Tao đã vất vả nuôi nấng mày lớn đến từng này, mày là cái đồ vô ơn!" Người đàn ông trung niên không dám nổi giận với Anh Rắn, mọi ân oán đều đổ lên đầu Hàn Phi.

Hận ý và lửa giận trong đầu đan xen vào nhau, khiến cho giá trị tâm trạng của Hàn Phi bắt đầu giảm xuống, hắn hít sâu một hơi: "Tôi hỏi lại ông lần cuối, ông đã giấu số tiền quyên góp của mọi người ở đâu?"

"Tao không lấy! Mày cái đồ tiểu súc sinh này! Sao lại vô lý y như mẹ mày vậy..."

“Bốp!”

Lửa giận trong lòng đã sôi trào, ngay lúc Hàn Phi từ bỏ sự kìm nén, hai chân hắn quét về phía đầu người đàn ông trung niên.

Dốc toàn lực vào cú đá, nếu người đàn ông trung niên bị trúng đòn này, hậu quả rất khó tưởng tượng.

Hàn Phi không ngờ rằng ký ức trong đầu không thuộc về mình lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với hắn.

Để tránh một bi kịch không thể cứu vãn, phút cuối Hàn Phi phản ứng kịp, quét tới chiếc bàn gỗ bên cạnh người đàn ông.

Mạt cưa bay qua mắt người đàn ông, chân bàn bị Hàn Phi đá gẫy, máu bắt đầu chảy ra từ bắp chân của hắn.

Căn phòng lập tức yên lặng.

“Đó là tiền chờ cứu mạng mẹ, trái tim của ông đã hoàn toàn thối rữa rồi à?” Hàn Phi không hề suy nghĩ, xem ra nguyên chủ điện thờ cũng từng nói những lời tương tự.

Người đàn ông trung niên sợ hãi ngồi trên mặt đất, vô thức dùng lòng bàn tay che mặt bị mùn cưa cào vào, trầm giọng nói: "Cô ta là bị bệnh nan y, có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, thay vì lãng phí, còn không bằng..."

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Hàn Phi, người đàn ông trung niên không dám nói thêm nữa.

Thật lâu sau, ông ta biết không thể kết thúc, cuối cùng chịu thua: "Số tiền đó vẫn còn có một phần lớn chưa tiêu, tôi đã giấu đi rồi, tôi có thể đưa các người đi lấy."

Nhìn người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, lửa giận trong lòng không thuộc về mình của Hàn Phi từ từ nguôi ngoai, cho dù trong tình huống như này, chủ nhân điện thờ vẫn coi ông ta là bố mình, nếu có thể, anh ta hy vọng bố mình có thể sửa chữa những sai lầm, anh ta cũng sẵn sàng cho bố mình cơ hội này.

Cảm nhận được đoạn ký ức kia trong đầu, Hàn Phi quyết định tôn trọng lựa chọn của đối phương, lạnh lùng nhìn cha ruột của chủ nhân điện thờ.

Người đàn ông đứng dậy khỏi mặt đất, che mặt, không dám nói thêm lời nào, lẳng lặng bước ra khỏi phòng.

Kí ức của chủ nhân điện thờ đang ảnh hưởng đến Hàn Phi, mỗi khi hắn tỉnh dậy, sự ảnh hưởng đó lại càng mãnh liệt hơn, hắn cũng không biết là tốt hay xấu.

Sau khi người đàn ông trung niên rời khỏi phòng, Hàn Phi không nhúc nhích, hắn thở dài một hơi, đi tới trước mặt Anh Rắn.

“Tại sao không đi cùng bố cậu?”

“Tôi không thấy một chút áy náy hay buồn bã nào trên gương mặt ông ta.” Hàn Phi nhìn Vương Toàn bên cạnh: “Chúng ta giam đám người của tên điên đó, nhưng bọn chúng bốn tiếng đồng hồ rồi cũng không đến cửa đòi người, chứng tỏ bọn chúng vẫn còn có kế hoạch khác. Kế hoạch này khiến tôi chủ động bước ra khỏi địa bàn của các ông, hạ xuống tất cả phòng thủ, tách khỏi ông."

"Tôi vừa rồi còn tưởng rằng cậu bị lửa giận làm choáng váng đầu óc rồi chứ."

“Chính vì nghĩ tới khả năng như vậy, nên tôi mới càng cảm thấy đau lòng hơn.” Ánh mắt Hàn Phi lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Hai người đang nói gì vậy?” Lý Hổ nghe không hiểu.

Lý Long ngược lại dần dần hiểu ra: "Đám người điên đó bây giờ đang lớn thế, có khả năng đã tìm được người trước, kêu ông ta dụ con trai ruột của mình ra khỏi quán trà!"

"Không phải chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con mình..." Lý Hổ mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

“Người bạn mà hai cậu mời đến này quả thật không tầm thường.” Anh Rắn cầm ấm trà rót vào cốc mấy lần, nhưng ấm trà đã uống hết rồi.

“Nếu như trà đã uống hết rồi, vậy thì cùng nhau đi thôi.” Anh Rắn trong lòng giống như gương sáng, ngay từ đầu ông ta đã không cho rằng bố của chủ nhân điện thờ sẽ trả lại tiền, trên thế giới này kẻ hiểu những kẻ khốn nạn nhất chính là kẻ càng khốn nạn hơn.

Gõ lên bàn, Anh Rắn vốn đã rất lớn tuổi, con mắt không khỏi có chút vẩn đục, ánh mắt cực kỳ sắc bén: "Triệu tập tất cả những người có thể dùng được, đi theo bố con bọn họ từ xa."

"Anh Rắn? Chúng ta có chắc là muốn triệu tập tất cả mọi người không?"

"Đương nhiên, tôi vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, bây giờ chính là thời điểm thích hợp."

Người phục vụ trong quán trà chỉ đơn giản băng bó chân cho Hàn Phi, sau đó anh ta đưa Lý Long và Lý Hổ xuống tầng trước.

Sau khi rời quán trà, thái độ của người đàn ông trung niên đã cải thiện rất nhiều, thậm chí ông ta còn chủ động hỏi thăm tình trạng của mẹ chủ nhân điện thờ, bắt đầu tìm kiếm những điều tốt đẹp duy nhất trong ký ức đau khổ và tuyệt vọng, không ngừng chia sẻ nó với Hàn Phi.

Mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt, người đàn ông nói mình là nhất thời đầu óc bị mê muội nên mới đưa ra quyết định đó, chờ lần này quay về ông ta sẽ chia sẻ những áp lực trong cuộc sống với Hàn Phi.

Miêu tả của người đàn ông vô cùng tốt đẹp, đối với chủ nhân điện thờ bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi.

Chịu món nợ vay nặng lãi, lỡ tay giết người, mọi áp lực đang khiến anh ta phát điên nhưng lại chỉ có thể chịu đựng một mình.

Mặc dù tính cách của bố anh ta có rất tồi tệ, cũng làm những chuyện sai trái nhưng trong hoàn cảnh này, anh ta rất muốn có một người có thể giúp đỡ mình.

Không yêu cầu quá mức, chỉ cần hỗ trợ được một chút cho bản thân.

Mang theo suy nghĩ đơn giản và đẹp đẽ nhất, Hàn Phi bị người đàn ông trung niên dẫn vào một ngõ nhỏ, bọn họ đi qua dãy nhà sắp bị phá bỏ, vòng vèo rất lâu, cho đến khi một tòa nhà nhỏ hai tầng sơn màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.

Nơi này trước đây dường như là một cửa hàng, bây giờ đã bỏ hoang rồi.

“Đến rồi sao?”

"Quận Tây Thành quá hỗn loạn. Tao không dám để gần hết tiền trên người, chỉ có thể tìm một nơi khuất mà giấu đi." Người đàn ông trung niên bước lên, dẫn Hàn Phi vào trong tòa nhà nhỏ, cuối cùng bọn họ dừng lại ở lối vào tầng hầm của tòa nhà nhỏ.

Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng tầng hầm vẫn tối om, bên trong không có lấy một tia sáng.

"Tao giấu tiền dưới tầng hầm, mày cầm điện thoại di động chiếu sáng cho tao. Chúng ta cùng nhau đi lấy tiền ra." Người đàn ông trung niên dẫn đầu đi về phía tầng hầm, ông ta đi được hai bước thì phát hiện Hàn Phi vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.

“Mau lên!” Người đàn ông trở nên hơi nóng nảy, ông ta sốt ruột thúc giục Hàn Phi, hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, dò xét từng biểu cảm của ông ta.

Sau hơn mười giây, Hàn Phi thất vọng rồi, trên mặt người đàn ông trung niên không phát hiện có một tia áy náy nào.

"Anh ta chỉ muốn ông giúp anh ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, ông đã làm rất nhiều chuyện sai trái, anh ta vẫn nguyện ý tha thứ cho ông, nhưng ông còn không cho anh ta cơ hội cuối cùng." Hàn Phi nhìn vào lối đi tối om của tầng hầm: "Tôi thực sự không thể ngờ rằng, hóa ra chính ông đã tự tay đẩy anh ta xuống vực sâu."

"Mày đang nói linh tinh cái gì vậy? Tiền ở ngay dưới kia, tao vẫn còn rất nhiều, số tiền đó đủ để chữa bệnh cho mẹ mày đấy." Người đàn ông trung niên hơi hoảng hốt khi thấy Hàn Phi không có động tĩnh gì, mồ hôi chảy ròng ròng trên chóp mũi.

"Người bị nhốt trong lồng, cuối cùng đã trở thành dã thú, đánh mất toàn bộ lương thiện, xóa sổ tất cả nhân tính. Nhưng nếu như vẫn còn cơ hội làm người, ai lại nguyện ý làm một con dã thú cơ chứ?"

Hàn Phi nhớ rõ yêu cầu của nhiệm vụ bẫy thú -- Không được để bị nhốt trong tầng hầm không có đèn.

Căn hầm tối tăm trước mặt hắn, chính là chiếc lồng đã biến chủ nhân điện thờ thành một con thú bị vây hãm, cũng là nơi anh ta thực sự bắt đầu sa ngã và điên loạn.

Bình Luận (0)
Comment