Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 446 - Chương 446: Thế Giới Bắt Đầu Dị Hóa

Chương 446: Thế giới bắt đầu dị hóa Chương 446: Thế giới bắt đầu dị hóa

Điều đau khổ nhất mà bạn từng trải qua là gì?

Câu trả lời của mỗi người cho câu hỏi này có thể đều không giống nhau, đối với chủ nhân điện thờ mà nói, đây lại càng là một câu hỏi không có lời giải, bởi vì bất cứ khi nào anh ta nghĩ rằng mình đang trong chuyện đau khổ nhất, thì những chuyện đau khổ hơn sẽ xảy ra ở giây tiếp theo.

"Còn ngây ra đấy làm gì! Mau lên đi!" Bố của chủ nhân điện thờ càng nói càng nhanh, ông ta vô cùng gấp gáp, không ngừng vẫy tay với Hàn Phi: "Mày không phải muốn lấy lại tiền cứu mạng của mẹ mày hay sao? Chúng ta cùng nhau đi lấy về!"

Người đàn ông trung niên bắt đầu hơi hoảng loạn, trong biểu cảm của ông ta có kèm theo sự bất an, tựa hồ như đang lo lắng bị Hàn Phi nhìn ra chuyện gì.

"Mau tới đây! Đi theo tao!" Giọng điệu nghiêm nghị, cho đến cuối cùng vẫn mang giọng điệu ra lệnh, người đàn ông trung niên đi về phía lối đi dưới tầng hầm, động tác của ông ta rất chậm, đi được vài bước thì lại lén lút quay đầu lại.

Khi ông ta nhìn thấy Hàn Phi vẫn đứng đó, sự phẫn nộ và bất an trong mắt càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Đến đây! Mày còn đợi cái gì nữa!”

Bố của chủ nhân điện thờ hét lớn một tiếng, cái tên yếu ớt này trước giờ chỉ dám gào thét trước mặt người nhà.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi nâng chân mình lên, hắn tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông trung niên: "Bọn chúng đến cùng đã hứa với ông chuyện gì? Để ông có thể đổi lấy mạng sống của chính con trai mình?"

“Bọn chúng?” Mắt người đàn ông trung niên bắt đầu chuyển động: “Mày dường như không giống với trước đây nữa? Mày trúng tà rồi à? Tao không hiểu mày đang nói cái gì?”

"Ngay cả khi ông chỉ có một tia hối cải thôi, tôi đều sẽ tìm nhiều lý do khác nhau để thuyết phục bản thân, kìm nén cơn giận bỏ qua cho ông, nhưng ông đã không làm như vậy."

Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Hàn Phi vẫn không chịu tiến lên, ông ta càng thêm sốt ruột: "Bảo mày lại đây thì mày lại đây! Đâu ra mà lắm chuyện vậy!"

Bước nhanh về phía trước, người đàn ông trung niên đột nhiên nắm lấy cánh tay của Hàn Phi, định kéo hắn cùng đi vào.

Sức lực của người đàn ông này rất yếu, yếu hơn nhiều so với tưởng tượng, lý do khiến chủ nhân điện thờ cảm thấy luôn không thể phản kháng, chỉ đơn giản là vì ông ta là bố của anh ta.

Dùng tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, Hàn Phi kéo khuôn mặt khiến người ta căm ghét đến trước mặt mình: "Ở quán trà tôi không làm ông bị thương chút nào, nhưng ông vẫn muốn tôi chết, vậy thì ông đừng trách tôi."

“Mày, mày cái đồ bất hiếu này…..”

Dùng tay tát thẳng vào mặt người đàn ông một cái, Hàn Phi không còn kìm nén được lửa giận trong lòng, bản thân hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi.

Sau khi đánh mạnh vào bụng dưới của người đàn ông, Hàn Phi ném ông ta vào trong góc, lúc này xung quanh tòa nhà vang lên tiếng động lạ, đám côn đồ lưu manh đàn em của Vương Toàn bắt đầu tụ tập lại ở đây.

"Lão già khốn kiếp này thật sự là cùng một bọn với đám người Vương Toàn! Ngay cả con trai ruột của mình còn lừa gạt! Ông ta còn là người không vậy?" Lý Long và Lý Hổ nhìn thấy đám côn đồ kia cầm ống thép cùng vũ khí cùn, liền bảo vệ Hàn Phi ra phía sau lưng, mặc dù bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này vẫn cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Đám côn đồ đàn em của Vương Toàn tụ tập lại ngày càng nhiều, nhưng sự chú ý của Hàn Phi luôn hướng về hành lang tầng hầm.

“Cẩn thận, đừng nhúc nhích!” Con ngươi của Hàn Phi từ từ nheo lại, hắn nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong lối đi tối tăm dưới tầng hầm, sau đó bên tai vang lên tiếng kéo cửa sắt.

Hai bóng người một cao một thấp bước ra, trong tay bọn chúng cầm ống thép và dây xích, trên cổ có hình xăm đầu người.

Sau lưng bọn chúng còn có một bác sĩ đi theo, người đàn ông kia đeo găng tay đã khử trùng, mang theo hộp y tế và mặc áo choàng phẫu thuật, dường như anh ta đã sẵn sàng phẫu thuật cho bệnh nhân bất cứ lúc nào.

"Tại sao một bác sĩ ngoại khoa lại ở dưới tầng hầm? Chủ nhân điện thờ đã thực sự ký thỏa thuận từ bỏ cơ thể đó sao?"

Hàn Phi, Lý Long và Lý Hổ lùi lại phía sau, nhưng hai người đi ra từ lối đi tầng hầm lại chỉ có hứng thú với Hàn Phi.

"Lúc trước khi tao nhìn thấy tiểu tử này, cảm thấy cậu ta rất lạ mặt, bây giờ nhìn cậu ta quả nhiên không tầm thường, hẳn là đại diện cho một loại ký ức đặc biệt nào đó." Bảy Ngón nắm lấy ống thép, hưng phấn nhìn chằm chằm Hàn Phi.

"Tao cũng đã chọn lọc gần như hết tất cả mọi người trong thế giới này, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta. Nếu như không phải kí ức xuất hiện thay đổi, vậy thì chính là bên ngoài có thứ gì đó đã chạy vào điện thờ." Thân hình Tám Ngón thấp bé, da thì nhăn nheo, như một con quỷ nước: "Không quan trọng, bất kể là lý do gì, chúng ta nhất định phải bắt được cậu ta."

Kéo sợi dây xích trên mặt đất, khi Tám Ngón tiến về phía trước, những tên côn đồ xung quanh tòa nhà nhỏ cũng đồng thời tiến về phía trước.

Mắt thấy Hàn Phi sắp bị chặn hết, trong ngõ xa xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Anh Rắn đã đến, bọn họ cùng mặc đồng phục màu đen, trong số đó còn có rất nhiều người là thương nhân và công nhân làm việc ở quận Tây Thành.

Bảy Ngón và Tám Ngón kiêu ngạo độc đoán, tàn nhẫn điên cuồng, bọn chúng lấy việc hành hạ người sống làm niềm vui, cư dân quận Tây Thành từ lâu đã không vừa mắt bọn chúng, chỉ vì không có ai đứng đầu, nên mới luôn chỉ dám tức giận chứ không dám nói.

Sự xuất hiện của Hàn Phi chỉ là cho bọn họ một lý do, một lý do để thuyết phục bản thân phản kháng.

“Người cũng đông đấy chứ, có điều cho dù chúng mày có bao nhiêu người đến nữa cũng vô dụng thôi.” Anh Rắn bên này đến một nhóm đông người, với các độ tuổi khác nhau, về số lượng bọn họ rõ ràng có lợi thế hơn, nhưng Tám Ngón lại không hề hoảng loạn chút nào.

Gã cười híp mắt nhìn về phía huynh đệ của Anh Rắn, cùng một số thương nhân gần đó sẵn sàng chuẩn bị phản kháng: "Đây đã không phải là lần đầu tiên tao đi vào trong kí ức của anh ta rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên tao tiếp xúc với chúng mày, tại sao chúng mày cứ không ghi nhớ được vậy?"

Ngón tay tái nhợt duỗi về phía trước, người đàn ông thấp bé chỉ vào Anh Rắn đang đứng ở phía trước: "Lần cuối cùng giết chết mày vẫn là ba mươi ngày trước, con gái của mày khóc rất lớn, tao đặc biệt thích tiếng khóc của nó, cho nên lần đó phải mất nguyên một đêm mới giết chết mày, có phải bây giờ mày rất hiếu kì điều gì đã xảy ra với con gái của mình không? Tao đã đóng nó vào một chiếc hộp, biến nó thành một chiếc hộp nhạc rồi."

Gương mặt của Anh Rắn tối sầm lại ngay lập tức, rất ít người biết ông ta vẫn còn một cô con gái, đó là bí mật lớn nhất của ông ta.

"Còn có hai anh em chúng mày nữa? Tao đã lột những hình xăm của chúng mày ra, dán chúng lên trên tường."

"Còn có mày, để tao nghĩ lại xem mày tên là gì? Thôi bỏ đi, không nhớ ra được, tao chỉ nhớ cách mày chết như thế nào, còn có màu sắc của những mảng màu kia trên trái tim mày nữa."

Tám Ngón quét qua tất cả mọi người có mặt tại đó, dường như hầu hết những người ở đây đều đã từng bị gã giết chết: "Chúng mày đừng hận tao, muốn trách thì hãy trách chúng mày sống ở quận Tây Thành, trong cả thế giới này, chỉ có ở đây là bị chủ nhân điện thờ bỏ rơi, ở đây chúng tao có thể trút bỏ mọi oán niệm một cách trắng trợn, đồng thời cũng sẽ không gây ra bất kì ảnh hưởng gì đến kí ức của anh ta, bởi vì chúng mày trong trái tim anh ta, đều đáng chết."

"Mọi người đừng nghe lời nói bậy bạ của tên điên này! Giết chết bọn chúng đi!" Người phục vụ quán trà lớn giọng hét lên, cả đám đồng loạt xông lên, cuộc hỗn chiến nổ ra trong tòa nhà nhỏ hẹp màu trắng.

Sau khi nghe những gì Tám Ngón nói, cuối cùng Hàn Phi đã hiểu tại sao Anh Rắn lại gọi bọn chúng là tên điên rồi.

Mười Ngón không phải là lần đầu tiên tiến vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, sau mỗi lần bọn chúng thất bại thoát ra, ký ức của chủ nhân điện thờ dường như lại khôi phục lại nguyên trạng, mười tên điên cuồng cuồng loạn này không biết đã giết chết bao nhiêu người trong thế giới ký ức này rồi.

“Phản kháng cũng vô dụng thôi, chúng mày căn bản không thể hoàn toàn giết chết tao, chúng mày chỉ là hạt bụi trên mặt ngoài cùng nhất của thế giới này, tao tiện tay là có thể lau sạch!” Tám Ngón hét lên một cách ngạo mạn, thanh âm của gã tạo ra sự chú ý của những người phục vụ quán trà.

Bề ngoài, những người đó là người phục vụ của quán trà, nhưng thực chất bọn họ đều là thân tín của Anh Rắn, đã sớm nhịn một bụng đầy lửa giận.

Lúc này mấy người nháy mắt cho nhau, nhân lúc hỗn loạn đến gần, khi còn cách Tám Ngón hơn hai mét, mấy người đồng thời ra tay, bỏ qua mục tiêu trước mặt, cùng nhau vây lại tấn công Tám Ngón.

Cây gậy gỗ rắn chắc đánh đến dễ dàng bị Tám Ngón né tránh, khi gã sơ ý, người phục vụ đã nhìn thấy cơ hội, đập thẳng một gậy vào đầu gã.

Máu chảy ra, Tám Ngón bị vỡ đầu, nhưng quỷ dị là gã không những không ngã xuống, ngược lại bởi vì bị thương, động tác của gã càng lúc càng nhanh, càng ngày càng trở nên điên cuồng!

Tên này dường như căn bản không phải là người, dù có chịu bao nhiêu vết thương cũng không ảnh hưởng gì đến gã.

Người phục vụ tròn mắt ngạc nhiên, khi định thần lại thì phần bụng đã bị dây xích xuyên thủng.

Nhìn những vết máu bắn tung tóe, anh ta không thể tin được sợi dây xích lại có thể xuyên qua cơ thể con người dễ dàng như vậy.

Khuôn mặt bệnh hoạn méo mó gần như chạm vào chóp mũi của anh ta, Tám Ngón cười rồi rút sợi dây xích ra: "Chỉ là một cái vỏ được ngụy trang bằng kí ức mà thôi, không phải mày nghĩ như vậy là có thể làm tổn thương linh hồn của tao đấy chứ?"

Để mặc gậy gỗ đánh lên người, Tám Ngón không quan tâm chút nào, trực tiếp ném người phục vụ xuống tầng hầm, sau đó chuẩn bị đi tìm mục tiêu tiếp theo.

“Chờ một lát hãy từ từ tận hưởng sự tuyệt vọng của mày.”

Cầm sợi dây xích dính máu, Tám Ngón bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hàn Phi trong đám người, gã thích giết người lạ, những gương mặt mới này có thể khiến gã càng thêm hưng phấn.

“Tìm được mày rồi.”

Hàn Phi vẫn đứng ở cửa tòa nhà màu trắng, hắn đang bảo vệ hai người bị gãy tay là Lý Long và Lý Hổ.

Xung quanh có quá nhiều người, hắn đối phó đã kiệt sức, cơ thể bị thương rất nhiều, vết thương ở chân cũng bắt đầu chảy máu.

Tám Ngón lặng lẽ tiến lại gần, gã hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người, cơn đau sẽ chỉ khiến gã thêm hưng phấn mà thôi.

Càng đến gần, tia máu trong mắt gã càng nhiều, giống như một con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh.

"Không phải ký ức thối rữa, mình dường như ngửi được mùi của linh hồn trên người cậu ta."

Tám Ngón đột nhiên tăng tốc, dây xích trong tay lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Hàn Phi, nhưng khi gã chuẩn bị ra tay, Hàn Phi vốn đang rất mệt mỏi lại quay đầu lại, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhạt.

“Cậu ta biết mình sẽ đi tới?” Tám Ngón do dự một lát, đôi mắt đầy tia máu của gã quét tới tay Hàn Phi, phát hiện hắn vừa từ trong túi lấy ra một cái cán dao.

“Cán dao?”

Trái tim thắt lại đột nhiên giãn ra ngay lập tức, dao gã còn không sợ, thì làm sao lại có thể sợ một cái cán dao được.

Nụ cười hung dữ trên mặt càng thêm méo mó, Tám Ngón chưa sẵn sàng giết Hàn Phi ngay lập tức, một con mồi thú vị như vậy nhất định phải tra tấn một hồi đã, dù sao mỗi lần gã vào cũng phải ở lại đủ 30 ngày mới được.

Nắm chặt sợi dây xích, khi Tám Ngón ghì chặt cổ Hàn Phi, hắn cũng đâm con dao không lưỡi vào tim gã.

Mặt trời hôm nay hơi chói chang, so với bình thường có vẻ sáng hơn một chút.

Không ai phát hiện ra điều gì bất thường, ngay cả bản thân Tám Ngón cũng chỉ là cảm thấy ớn lạnh ở lồng ngực, sau đó một ngọn lửa hừng hực bắt đầu bùng cháy trong lồng ngực!

Gã cảm thấy kí ức của mình trong phút chốc bị đốt cháy, ngọn lửa trên thân thể như muốn thiêu đốt linh hồn.

Hàn Phi bị sợi dây xích ghì xuống, đã ngã xuống cùng với Tám Ngón, nhưng Tám Ngón thì lại không bao giờ có thể đứng dậy được nữa, tất cả tội lỗi của gã đều bị con dao đó cắt vụn, mà linh hồn của gã lại hoàn toàn là tội lỗi tạo thành.

“Sao có thể…..”

Cuộc hỗn chiến ở đằng xa vẫn đang tiếp tục, Bảy Ngón thân hình cao lớn dường như cảm nhận được điều gì đó, gã tỉnh dậy khỏi cơn điên, vừa nhìn đã thấy Hàn Phi ngã xuống đất, còn có sợi dây xích trên vai hắn.

Gã vung ống thép trong tay, bất kể là địch hay thù, chỉ cần là người đứng trước mặt gã toàn bộ đều bị gã đập tan tành sang một bên.

Cưỡng ép mở đường, cuối cùng Bảy Ngón cũng đến trước mặt Hàn Phi, gã nắm lấy sợi dây xích trên vai hắn, nhưng chờ sau khi ngón tay nắm chặt sợi dây xích gã mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Sợi dây xích này không phải là sợi dây xích của Tám Ngón, nó được bao phủ bởi đầy lông động vật, tràn ngập hơi thở của sự chết chóc và nguyền rủa.

Khi gã nhận ra vấn đề, sợi dây xích dường như trở nên sống lại, quấn lấy người gã như một con rắn.

Vẫy tay để thoát ra, Bảy Ngón đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở lồng ngực, gã đã rất nhiều năm không có cảm giác này rồi.

“Không hay rồi!”

Không chút do dự, hình xăm mặt người sau cổ của Bảy Ngón đột nhiên bắt đầu tan biến!

Oán hận màu đen thẫm như thiêu đốt da thịt, làm vỡ mạch máu, khoan thủng trái tim Bảy Ngón, nhưng gã vẫn chậm một bước.

Trong hình xăm mặt người trước khi những oán hận màu đen kia tiêm vào trái tim, ánh mặt trời đã xuyên qua lồng ngực của gã.

Thân hình cao lớn cường tráng nhanh chóng tan chảy dưới ánh mặt trời, cánh tay trái của Bảy Ngón đã tiêm đầy oán hận gắt gao nắm lấy hướng mũi dao, cho dù không giết được đối phương, cũng phải để lại dấu vết trước khi cơ thể sụp đổ.

Bảy Ngón siết chặt lòng bàn tay chứa đầy oán hận không thuộc về thế giới này, tay gã ấn vỡ thạch cao trên cánh tay Lý Long, để lại trên cánh tay Lý Long một dấu tay màu đen không bao giờ có thể rửa sạch được.

Khi Lý Long kêu lên ngạc nhiên, Hàn Phi đang nắm lấy vai anh ta, lặng lẽ thu lại cán dao đồ tể.

"Mình đã đủ nhanh rồi, không ngờ rằng gã vậy mà vẫn còn khả năng phản kháng? Hóa ra hình xăm đầu người không chỉ là vật trang trí, mà còn ẩn chứa một phần sức mạnh của bọn chúng." Hàn Phi đã liệu đến việc đối phương có thể phản kháng, nhưng hắn không ngờ nó lại diễn ra theo cách này.

Trên cơ thể của Lý Long bị lưu lại dấu vết, hoặc vừa hay có thể để anh ta làm cản trở tầm nhìn của Mười Ngón. Nhưng nếu bản thân Hàn Phi bị Mười Ngón nhắm vào, dẫn đến không thể bù đắp được sự tiếc nuối của chủ nhân điện thờ, vậy thì tất cả mọi người có thể sẽ đều cùng bị tuẫn táng.

Bên phía Vương Toàn ngay từ đầu đã không có lợi thế về quân số, sau khi Bảy Ngón và Tám Ngón biến mất thì căn bản không còn sức chống cự nữa.

"Hai tên điên đã trốn thoát rồi! Bọn chúng sợ rồi!"

Không biết ai đang hét mạnh trong đám đông, làm lung lay lòng quân, đám côn đồ bên phía Vương Toàn bắt đầu bỏ chạy tứ phía, không còn khí thế như lúc đầu nữa.

Chờ sau khi bọn chúng hoàn toàn bị đuổi đi, Anh Rắn và các anh em khác bước tới trước mặt Hàn Phi, lão hồ ly này không hỏi han bất kì chuyện gì về Bảy Ngón và Tám Ngón mà chỉ chăm chăm quan tâm đến vết thương của hắn, sau đó ông ta đứng trước mặt tất cả mọi người, tuyên bố món nợ giữa Hàn Phi và Lý Long đã được xóa bỏ toàn bộ.

Vì để thuyết phục hơn, ông ta còn đặc biệt lấy một tờ giấy nợ 1.500 tệ, cầm bật lửa đốt nó đi.

Sau khi có được tình hữu nghị của Anh Rắn, xóa bỏ tất cả khoản vay nặng lãi, trong đầu Hàn Phi đã vang lên nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Bẫy thú!"

"Người bị nhốt trong lồng, mất hết toàn bộ nhân tính, cuối cùng trở thành một bức tượng đất trong điện thờ."

"Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã được bù đắp 30%! Nhận được phần thưởng kinh nghiệm lớn! Nhận được mắt trái màu đỏ bị mù, nhận được tai phải tàn tạ bị xuyên qua, nhận được năm ngón tay trái bị bẻ gãy, nhận được nội tạng đã mất sự sống."

"Mời người chơi đi vào tầng hầm nơi đèn không được bật, kích hoạt phần thưởng nhiệm vụ!"

Hàn Phi chú ý thấy, nhiệm vụ lần này bù đắp được 10% tiếc nuối cho chủ nhân điện thờ.

“Anh ta rốt cuộc đã trải qua những gì dưới tầng hầm kia?”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi mới cùng với Lý Long và Lý Hổ đi xuống tầng hầm, bọn họ đi dọc theo các bậc thang rất lâu, cuối cùng đến một nơi mà mặt trời không thể chiếu đến.

Mở cánh cửa sắt trước mặt ra, một bác sĩ mặc áo choàng phẫu thuật đang run rẩy ngồi xổm trong bóng tối.

“Hãy tha cho tôi đi! Tôi hoàn toàn không biết gì hết! Tôi không có bất cứ quan hệ gì với bọn chúng!” Người đàn ông khuỵu xuống: "Tôi cũng bị ép buộc mà thôi, là bọn chúng ép tôi phải làm.”

Tầng hầm của tòa nhà màu trắng bị người ta cải tạo qua, không gian rất rộng.

Hàn Phi lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, dưới tầng hầm có vứt một cái chiếu dính máu và dây xích, chính giữa phòng đặt một cái ghế.

Ngay lúc nhìn thấy thứ này, phần ký ức trong tâm trí Hàn Phi bắt đầu bùng cháy, tất cả các loại đau thấu tâm can ảnh hưởng đến thần kinh của hắn, tiếng gào thét và tiếng khóc tang thương không ngừng vang lên bên tai, phần ký ức không thuộc về Hàn Phi kia cũng bị xé thành nhiều phần, chúng lần lượt tràn vào mắt trái, tai phải, năm ngón tay và nội tạng của hắn.

Khi Hàn Phi tỉnh táo trở lại, hắn thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở giữa phòng, hai cánh tay không chút sức lực buông thõng xuống.

Lúc này, mắt phải của hắn nhìn mọi thứ đều bình thường, nhưng thế giới trong mắt trái lại bị bao phủ bởi một lớp sương máu nhạt, trong màn sương máu này, có người vẫn duy trì bộ dạng bình thường, nhưng có người đã bắt đầu xuất hiện những thay đổi kỳ lạ, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi.

"Tôi ở căn phòng phía sau cái tủ..." Tai phải mơ hồ nghe thấy một giọng nói, Hàn Phi đứng dậy đẩy chiếc tủ duy nhất trong tầng hầm ra thì thấy phía sau tủ có một cánh cửa bí mật.

Bình Luận (0)
Comment