Xe buýt số 32, một chiếc xe buýt bình thường, không có bất kỳ tính năng nào.
Tuyến này gần chục năm chưa xảy ra tai nạn, tháng trước còn được hãng xe bình chọn là tuyến mẫu ưng ý nhất.
Nhưng chính một chiếc xe buýt bình thường như này, đêm nay lại trở nên hơi khác biệt.
Nó chạy ra khỏi đêm đen, toàn thân bao phủ bởi bóng tối, như thể bị bao bọc trong một lớp sương mù dày đặc.
"Xe bắt đầu xuất phát, xin quý khách hãy ổn định chỗ ngồi, điểm dừng tiếp theo, điểm dừng tiếp theo, điểm dừng tiếp theo..."
Đài phát trên xe liên tục vang lên, nhưng không ai trong xe ngoại trừ Hàn Phi phát hiện ra điều gì khác lạ, tất cả vẫn như bình thường.
"Điểm dừng tiếp theo nếu có người kì lạ lên xe, chúng ta sẽ lập tức xuống xe ngay, hiểu không?"
“Tại sao?” Lý Hổ hơi khó hiểu, thấy giọng nói Hàn Phi rất trầm, chính mình cũng bất giác hạ thấp giọng: “Đây là chuyến xe cuối cùng rồi, nếu như chúng ta xuống xe dọc đường, vậy thì trước không có làng sau không có quán trọ, chúng ta sẽ trở về bằng cách nào?"
“Rồi sẽ có cách thôi.” Tai phải của Hàn Phi không ngừng truyền đến âm thanh đài phát, chiếc xe này dường như không có điểm cuối, cũng có thể trạm tiếp theo sẽ là chết chóc.
Trên con đường đêm khuya đã vắng bóng xe, chỉ có chiếc xe buýt số 32 đang chạy, tài xế đã quen với tình cảnh như này, anh ta vì để tan ca về nhà sớm hơn, bắt đầu tăng tốc.
"Vài điểm dừng này bình thường rất ít người, điểm dừng tiếp theo có ai xuống xe không? Nếu không có, thì tôi sẽ không dừng lại đâu nhé!" Tài xế không quay đầu lại, lớn tiếng nói.
Trong xe không có ai đáp lại, tài xế lại nói một câu: "Bà lão, bà nói to hơn chút, tôi không nghe rõ bà nói cái gì!"
Nghe thấy lời của người lái xe, Lý Long tò mò liếc nhìn ra phía sau, có một bà lão đang ngồi ở góc của hàng cuối cùng, bà ấy đang ôm một bọc gì đó, bên trong hình như có một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.
Bà ấy đã ở trong xe từ trước rồi à?
Lý Long không có ấn tượng gì, anh ta cảm thấy có lẽ là do mình đã quá mệt, cho nên vừa rồi mới không để ý.
Lắc lắc đầu, Lý Long quay đầu lại, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, lúc này tài xế lại lên tiếng.
"Các anh cũng xuống xe à? Sao lại đều đến bệnh viện Sa Hà thế? Nhìn sắc mặt các anh xấu như vậy, không phải là ngộ độc thức ăn đấy chứ?"
Trong xe buýt lặng ngắt như tờ, Lý Long và Lý Hổ nhìn nhau, cả hai người bọn họ đều không biết người tài xế đang nói chuyện với ai.
Khẽ chạm vào Hàn Phi, Lý Hổ thì thào nói: "Tài xế này bị bệnh à? Trên xe làm gì có nhiều người đến vậy? Tổng cộng chỉ có mấy người chúng ta..."
Anh ta vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh, nhưng nửa câu sau như mắc kẹt trong cổ họng, không dám nói ra.
Trên xe không biết từ lúc nào có rất nhiều người ngồi, có người nghịch điện thoại, có người đang nghỉ ngơi, có người lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Những người này biểu hiện rất bình thường, chỉ là sắc mặt trắng bệch, bề mặt da như bị mốc, còn lưu lại một vài vết đốm.
“Bọn họ lên xe lúc nào vậy?” Đầu óc Lý Hổ không thay đổi kịp, vô thức hỏi anh trai mình, nhưng khi quay đầu lại, liền phát hiện sắc mặt Lý Long xám xịt.
Không biết là do ánh đèn hay là do Lý Long quá mệt mỏi, lúc này trên mặt anh ta đầy tử ý, giống như một cái xác vừa được đẩy ra khỏi nhà xác.
Nắm lấy vai Hàn Phi, Lý Hổ không ngừng run rẩy, muốn nói cho hắn biết anh trai mình không bình thường, nhưng rất nhanh anh ta lại phát hiện ra điều càng không bình thường.
Tay trái Hàn Phi đang móc mắt trái của chính mình ra, cảm giác như thể muốn đào nhãn cầu ra vậy.
"Vãi! Mấy người bị làm sao thế?"
Xe buýt đi càng lúc càng nhanh, bên trong xe càng lúc càng lạnh, tài xế không nhận ra vấn đề, còn đang lẩm bẩm không biết điều hòa trong xe bị hỏng rồi hay sao?
Trong bầu không khí hài hòa sảng khoái, phía xa cuối cùng cũng xuất hiện điểm dừng thứ hai.
Trong ranh giới của đêm tối có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một bệnh viện, bệnh viện tư nhân này được xây dựng bên cạnh sông Sa Hà, ban đầu nó có vẻ là một bênh viện chuyên dành cho những người giàu có, nhưng sau đó nó đã được chuyển đổi thành bệnh viện tư nhân vì nhiều lý do.
“Xuống xe đi, chúng ta xuống xe đi!” Xe còn chưa đến điểm dừng, Lý Hổ đã bắt đầu thúc giục, dùng cánh tay bọc thạch cao vỗ vỗ vào vai Lý Long: “Anh à, anh đừng làm em sợ!”
"Em bị bệnh à?" Vẻ mặt Lý Long khó hiểu: "Là anh đang dọa em sao? Hay là em đang dọa anh? Em nói nhỏ thôi, không thấy mọi người đều đang ngủ hả, chú ý ý thức tí đi."
“Anh…” Lý Hổ nhìn sắc mặt của anh trai mình, nếu như không phải trên cổ tay bị bó thạch cao, anh ta nhất định sẽ nắm lấy tay Lý Long, để anh mình tự sờ lên mặt: “Trên mặt của anh hình như là có sương mù màu đen đang chảy.”
“Nói nhảm, em ngồi yên cho anh đi.”
Thấy Lý Long không nghe mình nói, Lý Hổ tiếp tục lay vai Hàn Phi: "Người anh em, chúng ta xuống xe đi, chiếc xe này hình như đúng là có vấn đề."
“Giá trị tâm trạng của tôi đang giảm nhanh hơn, trạm dừng tiếp theo nhất định sẽ có thứ gì đó đặc biệt lên xe.” Hàn Phi che mắt trái đầy tia máu của mình, hắn nhìn chằm chằm vào kính cửa sổ của xe.
Với sự trợ giúp của đèn xe, hắn nhìn thấy một thanh niên lạ mặt trên kính cửa sổ.
Đầu, cánh tay, ngực và bụng của người thanh niên đều được băng bó, sức lực vô cùng yếu ớt, máu không ngừng nhuộm đỏ cả miếng băng.
"Đây chính là chủ nhân điện thờ lúc trước? Làm sao anh ta có thể rời khỏi quận Tây Thành trong hoàn cảnh đó?"
Trên gương mặt người đàn ông phản chiếu qua tấm kính cửa sổ không hề có một chút đơn thuần và lương thiện nào, trong đôi mắt nguyên vẹn tràn đầy đau thương và hận ý, hàm răng gần như đã bị cắn nát, thật khó tưởng tượng rốt cuộc là sức mạnh như thế nào đang chống đỡ, khiến anh ta kiên trì sống tiếp.
Đó có thể là người mẹ vẫn đang chờ phẫu thuật, hoặc cũng có thể là nỗi hận đối với người bố.
Mắt trái ngập tràn màu máu truyền đến từng cơn đau nhói, khi xe buýt số 32 đến trạm dừng bệnh viện Sa Hà, nam thanh niên thương tích đầy mình ở trong kính cửa sổ ngã xuống.
Sau đó Hàn Phi nhìn thấy chuyện còn quỷ dị hơn, mắt trái của hắn nhìn về phía xa, một người phụ nữ trẻ mặc đồng phục y tá vừa nhảy từ tầng cao nhất của bệnh viện Sa Hà xuống, cơ thể đập vào bức tường bên ngoài tòa nhà, máu chảy khắp người.
Cuối cùng, cô ta ngã xuống tấm biển khổng lồ ở lối vào bệnh viện Sa Hà, máu thấm đỏ đồng phục y tá.
Tiếng đài ô tô không ngừng vang lên, người phụ nữ ngã xuống dường như nghe thấy âm thanh ở đây, bộ xương hoàn toàn biến dạng và vặn vẹo của cô ta từng chút một đứng dậy, chống đỡ cơ thể tàn tạ của mình, đi về phía điểm dừng bên ngoài bệnh viện Sa Hà, dường như bất luận như thế nào cũng đều phải trốn khỏi bệnh viện.
Mỗi một bước đi của y tá ngã xuống đều để lại dấu chân bê bết máu trên mặt đất, mắt trái của Hàn Phi đã chứng kiến tất cả những điều này, cô ta càng ngày càng đi đến gần điểm dừng.
Đúng lúc xe buýt số 32 dừng lại thì người phụ nữ cũng xuất hiện tại điểm dừng.
“Chuẩn bị xuống xe!” Hàn Phi đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi cửa trước và cửa sau xe đồng thời mở ra.
“Thật sự sắp có thứ kì lạ lên xe à?” Lý Hổ vốn đã chim sợ cành cong, vừa nghe thấy giọng nói của Hàn Phi thì lập tức kéo anh trai mình đứng lên.
Hai anh em đang bị thương, không thuận tiện, vừa lúc hai người rời khỏi chỗ ngồi, y tá bị ngã từ trong tòa nhà toàn thân đầy máu trong mắt trái Hàn Phi đã leo lên xe.
Lý Hổ nín thở, Hàn Phi cũng lo lắng siết chặt tay, nhưng người phụ nữ xuất hiện trong xe ở giây tiếp theo lại hoàn toàn khác với người phụ nữ rơi xuống từ tòa nhà mà hắn nhìn thấy bằng mắt trái.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác gọn gàng sạch sẽ, trong tay xách theo một cái túi, bên trong có đựng đồng phục y tá.
Người phụ nữ trông trẻ hơn Hàn Phi một hai tuổi, cách ăn mặc tuy không hợp mốt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Ánh sáng chiếu lên cơ thể của người phụ nữ trẻ, cô ta cũng nhìn thấy Hàn Phi ngồi ở cửa sau.
Không hiểu vì sao, người phụ nữ lại mỉm cười với Hàn Phi.
Trông cô ta cũng không được coi là rất xinh đẹp, khí chất cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến Hàn Phi cảm thấy rất thoải mái, nhất là khi cô ta nở nụ cười, giống như một đóa hoa xuân nở cuối đêm đông.
Sau khi bỏ tiền vào xong, người phụ nữ xách túi có đồng phục y tá bước đến bên cạnh Hàn Phi: "Chỗ này có ai ngồi không?"
Trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, đây là lần đầu tiên Hàn Phi nghe thấy giọng nói khiến người ta rung động như vậy, từng chữ đều như một bài hát.
Lắc lắc đầu, Hàn Phi vô thức liếc nhìn Lý Long và Lý Hổ, hai anh em bọn họ cũng không biết phải làm sao mới được.
Không phải nói sẽ có thứ rất đáng sợ lên xe à?
“Vậy em sẽ ngồi bên cạnh anh nhé.” Người phụ nữ cũng không khách khí, xách chiếc túi ngồi xuống.
Hàn Phi âm thầm nhìn về phía đối phương, phát hiện mình không nhìn thấy cô gái bằng mắt trái, chỉ có mắt phải mới có thể nhìn thấy đối phương.
Xe buýt lại bắt đầu chạy, nhiệt độ trong xe dường như đã tăng lên rất nhiều, đèn trong xe cũng trở nên sáng hơn.
Yên lặng ngồi xuống, Hàn Phi luôn cảm thấy người phụ nữ này ẩn chứa bí mật gì đó, nhưng hắn hiện tại có quá ít thông tin, căn bản không thể suy đoán.
“Tại sao chân của anh lại bị thương vậy?” Người phụ nữ nhìn bắp chân đang chảy máu của Hàn Phi: “Băng bó như thế này rất khó cầm máu, hơn nữa còn làm vết thương lại bị thương lần thứ hai!”
Ngồi xổm xuống, người phụ nữ đặt chiếc túi trên tay xuống ghế, lấy ra băng gạc sạch và một số dụng cụ y tế, cẩn thận xử lý vết thương ở chân và tay cho Hàn Phi.
Hàn Phi yên lặng quan sát người phụ nữ, hắn không phản kháng, không ngừng quan sát đối phương.
Để sống sót trong thế giới tầng sâu, hắn đã học đủ các loại kiến thức sơ cứu, hắn phát hiện rất nhiều thao tác của y tá trước mặt không chuẩn, chỉ có thể miễn cưỡng là hợp lệ.
“Được rồi, bây giờ vết thương sẽ không trở nên tồi tệ hơn nữa.” Người phụ nữ trẻ nhìn vết thương mình băng bó một cách hài lòng, buộc túi lại rồi ngồi vào chỗ ngồi.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, đèn từ từ mờ đi, khi nhiệt độ bên trong xe lại giảm xuống, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy vai trái của mình bị chạm vào một cái.
Người phụ nữ dựa vào bên cạnh, nhẹ nhàng ngả vào hắn.
Nhíu mày, Hàn Phi lặng lẽ cầm chuôi dao bỏ vào túi, lúc này người phụ nữ lại lén đưa điện thoại di động cho hắn, trên màn hình điện thoại di động hiện lên một câu -- có cần em giúp anh báo cảnh sát không? Hai người phía sau lưng anh vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt, anh bị bọn họ bắt làm con tin à?
Hai người tựa vào nhau, Lý Long và Lý Hổ ngồi sau không thể nhìn thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Người phụ nữ này dường như đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng Hàn Phi không giải thích, điều hắn tò mò hơn bây giờ là người phụ nữ đó là ai và cô ta tượng trưng cho điều gì trong kí ức của chủ nhân điện thờ? Tại sao nữ y tá bị ngã từ tòa nhà xuống sau khi lên xe lại trông như thế này?
Nhìn kỹ người phụ nữ, Hàn Phi vô tình phát hiện nữ y tá trông hơi giống mẹ của chủ nhân điện thờ.
"Có thể cho anh biết tên của em không?"
"Lâm Lộc."
Nữ y tá nhanh chóng lướt ngón tay trên màn hình điện thoại và gõ một dòng chữ khác -- nếu không tiện nói, chỉ cần chớp mắt, nếu chớp mắt vài lần nghĩa là đồng ý báo cảnh sát.
Hàn Phi không nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại nữa, sau khi người phụ nữ trả lời tên của mình, trong đầu Hàn Phi lại vang lên lời nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Tâm nguyện ba."
"Tâm nguyện ba -- Tình yêu (nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ): Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác được yêu, thậm chí không có một phút nào đáng để lưu luyến trong ký ức."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Vào thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, thủ đoạn thích hợp, giết chết Lâm Lộc."
Khi hệ thống nói xong yêu cầu nhiệm vụ, ánh mắt Hàn Phi vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Lộc.
"Giết chết?"
Di chuyển ánh mắt, Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tấm kính lạnh lẽo phản chiếu một người đàn ông đang hấp hối, bị thương khắp người, toàn thân đều là vết máu.
Một mình anh ta gục xuống ghế, hành khách trên xe thản nhiên không dám lại gần, càng không có ai đến giúp đỡ anh ta.
"Cảnh tượng nhìn thấy bằng mắt trái, thật sự quá tàn nhẫn rồi?"
Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy Lâm Lộc ra, hắn lấy điện thoại di động của mình: "Cảm ơn ý tốt của em, nhưng hình như em đã hiểu lầm điều gì đó. Vết thương trên người anh là tự mình không cẩn thận bị đụng, hai người ngồi ở phía sau cũng là bạn của anh."
Lâm Lộc hoàn toàn không tin lời Hàn Phi nói, là người bình thường khó mà tin được, làm sao vết thương nặng như vậy lại do chính mình gây ra?
Cô ta ra sức nháy mắt ra hiệu với Hàn Phi, không ngừng ám thị.
“Em đến trạm rồi thì nhanh chóng xuống xe đi, đừng xen vào chuyện của người khác.” Hàn Phi nói xong lời này, đột nhiên nhận ra ngày hôm qua chủ nhà hình như cũng đã nói những điều tương tự với mình.
Lâm Lộc dường như hiểu ra điều gì đó, không nói chuyện với Hàn Phi nữa.
Sau khi đợi xe buýt số 32 đến thượng lưu sông Sa Hà, Lâm Lộc chạm chạm vào Hàn Phi, lặng lẽ nhét vào túi hắn một tờ giấy rồi sau đó xuống xe.
Trạm mà cô ta xuống, vừa hay là Bệnh viện Nhân dân số ba.
Sau khi Lâm Lộc rời đi, nhiệt độ trong xe lại giảm xuống, toàn bộ hành khách đều như người chết, im lặng và bốc ra mùi hôi thối.
Đưa tay vào túi, Hàn Phi nhìn số liên lạc trên tờ giấy, thứ nhìn thấy trong mắt phải là một số điện thoại xa lạ, nhưng thứ nhìn thấy ở mắt trái lại là số của chính mình.
"Khi Lâm Lộc chưa xuất hiện, có vẻ như chiếc xe sẽ không bao giờ lái đến điểm dừng tiếp theo, điều đó có nghĩa là chủ nhân điện thờ cảm thấy rằng mình sắp chết rồi, anh ta cảm thấy mình không thể đợi được đến điểm dừng tiếp theo."
"Xe buýt số 32 đầy những người chết im lặng, bọn họ tương ứng với những hành khách sợ gặp rắc rối, sự thờ ơ của con người có thể giống như băng lạnh đến thấu xương vậy."
"Cuối cùng, nhiệt độ trong xe không ngừng giảm xuống, đây hẳn là nhiệt độ cơ thể của chủ nhân điện thờ, anh ta đang ở trên bờ vực của sự sống và cái chết, đối với anh ta mà nói, đây là một chuyến xe chạy đến cái chết."
"Tất cả chuyển biến đều xảy ra sau khi Lâm Lộc lên xe, nhiệt độ trở lại bình thường, ánh sáng không còn bị bóp méo, nhưng Lâm Lộc thực sự tồn tại sao?"
"Người phụ nữ nhảy khỏi tòa nhà trong bệnh viện Sa Hà từng bước đứng lên, lên xe, trở thành Lâm Lộc."
"Có lẽ Lâm Lộc chỉ là tưởng tượng của chủ nhân điện thờ, sau khi chứng kiến cảnh y tá nhảy lầu tự tử, khát vọng sống sót mãnh liệt đã thúc đẩy bộ não của anh ta tạo nên một chút tốt đẹp."