"Nhiệm vụ yêu cầu mình phải giết Lâm Lộc, tại sao tâm nguyện lấy tên là tình yêu, lại phải giết chết chút tốt đẹp cuối cùng?"
"Thời gian thích hợp là chỉ khi nào?"
Nói thẳng ra, Hàn Phi không hề muốn ra tay, chủ nhân điện thờ đã vô cùng thê thảm rồi, hắn không đành lòng hủy đi sự tốt đẹp duy nhất còn sót lại của anh ta.
"Nếu như không làm nhiệm vụ đó, liệu có ảnh hưởng đến việc thừa kế điện thờ của mình không?"
Sau vài ngày sống trong thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, Hàn Phi cuối cùng cũng biết được việc thừa kế một điện thờ vô chủ khó khăn như thế nào.
Xe buýt chạy nhanh trong bóng tối, sau khi Lâm Lộc rời đi, nhiệt độ trong xe lại bắt đầu giảm xuống, nhưng bọn Hàn Phi cũng đã chuẩn bị đến trạm dừng của mình rồi.
Nếu như không phải giữa đường Lâm Lộc lên xe dẫn đến nhiệt độ bên trong xe tăng lên, tất cả hành khách đều trở nên bình thường, vậy thì đám người Hàn Phi cũng không trụ được đến cuối cùng.
Điều này dường như cũng tương ứng với hoàn cảnh của chủ nhân điện thờ lúc bấy giờ, anh ta quanh quẩn giữa sự sống và cái chết, cuối cùng đã sống sót vượt qua.
Có lẽ khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy điện thờ, thân thể của hắn đã bị ảnh hưởng rồi, chỉ là hắn vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Trước khi nhiệt độ trong xe giảm đến mức đóng băng, cuối cùng xe buýt cũng chạy đến bách hóa thương mại, ba người Hàn Phi vội vàng xuống xe.
“Sau này mình sẽ không bao giờ bắt chuyến xe buýt cuối cùng nữa.” Lý Hổ âm thầm tự nhủ, ánh mắt của anh ta luôn vô thức nhìn anh trai mình, sắc mặt của Lý Long vẫn không hề trở lại bình thường, tử ý trên trán càng lúc càng mạnh: "Anh, anh không sao chứ?"
“Không sao, em đi về nhà cùng anh một chuyến để thu dọn đồ đạc trước đã.” Hàn Phi miêu tả Mười Ngón là một tổ chức rất đáng sợ, Lý Long lo lắng sẽ bị Mười Ngón trả thù nên quyết định về nhà ngay lập tức thu dọn đồ đạc, sau đó đổi đến ở một nơi an toàn.
Hai anh em nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Hàn Phi liếc nhìn đồng hồ khổng lồ bên ngoài trung tâm thương mại, hắn không về nhà mà đi thẳng về phía bách hóa thương mại.
Phải vào làm rồi.
Bước vào cổng C của trung tâm thương mại, quầy bảo vệ trước cửa không có ai, bên trong trung tâm thương mại tối đen như mực, tối hơn bình thường rất nhiều.
Trong toàn bộ trung tâm thương mại, ngoại trừ bốn chữ lớn nhấp nháy ở trên cùng -- Bạch hóa thương mại, chỉ có một tia sáng yếu ớt trong siêu thị đồ cũ.
Kéo cái chân bị thương của mình, Hàn Phi dựa vào cửa siêu thị nhìn vào trong, Bùi Dương đang ngồi sau quầy nghịch điện thoại di động.
Khi Hàn Phi bước vào siêu thị, âm thanh của hệ thống cũng vang lên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ đói hiện tại của bạn là 10, tình trạng thể chất của bạn rất tệ, trạng thái tinh thần hiện tại của bạn hơi thấp, giá trị tâm trạng của bạn là 50. Bạn có muốn bắt đầu công việc hôm nay không?"
"Có."
Ding dong ding dong......
Nghe thấy tiếng có người vào cửa hàng, Bùi Dương nhanh chóng cất điện thoại di động đi, nhưng khi phát hiện ra là Hàn Phi, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng là ông chủ tới đây."
"Siêu thị có một mình anh thôi à?"
"Chả thế thì sao?? Hoàng Oanh hôn mê, gọi điện cho anh cũng không nghe máy, tôi chỉ có thể trông siêu thị một mình, may thay, hôm nay cũng không có khách mấy." Sau khi Bùi Dương chơi nốt trò chơi đó, mới bước ra khỏi quầy: "Ôi vãi! Anh bị làm sao vậy? Tai nạn xe à?"
“Bị ngã.” Hàn Phi nhìn chằm chằm Bùi Dương, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ biểu hiện của anh ta, nhưng đáng tiếc, anh ta dường như là một con cừu non chờ giết thịt, cho dù biết siêu thị đồ cũ rất nguy hiểm, vẫn không hề có dự định chống lại.
"Người anh em, anh gần đây nhất định phải chú ý an toàn, bây giờ trong siêu thị chỉ còn lại có hai nhân viên thôi." Bùi Dương cầm áo khoác của mình, giao sổ sách của ngày hôm nay cho Hàn Phi: "Sổ sách tôi đã đối chiếu xong rồi, buổi tối anh trông coi siêu thị là được."
Hiếm thấy Bùi Dương siêng năng một lần, anh ta vươn vai định rời đi, nhưng đi được nửa đường, lại chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, nhân viên bảo vệ ở trung tâm thương mại hình như không tới làm việc, tôi cũng không thể gọi điện thoại được cho Chu Uy. Anh chú ý hơn một chút, đêm nay cả trung tâm thương mại dường như chỉ có một mình anh thôi đấy."
Sau khi làm mặt quỷ, Bùi Dương chỉ vào ly cà phê bên cạnh quầy: "Tôi gọi hai cốc mang về, cốc đó là để dành cho anh đấy, tạm biệt."
Bùi Dương mặc áo khoác rời đi, bước đi trong tiếng ding dong ding dong.
"Hai nhân viên bảo vệ đều không đến làm việc? Tất cả đều đã chết rồi à?" Hàn Phi liếc nhìn ra bên ngoài qua kính cửa sổ, trung tâm thương mại khổng lồ giống như đại dương đen, siêu thị nhỏ mà hắn ở lại đang chìm trong đáy biển sâu.
Mặc dù thâm tâm Hàn Phi mong muốn chủ nhân của trung tâm thương mại sẽ chết, nhưng tối nay hắn vẫn bắt đầu công việc của mình một cách rất nghiêm túc như cũ.
Kiểm tra các kệ hàng, so sánh các loại mặt hàng khác nhau, đối chiếu hóa đơn, nhập tất cả dữ liệu vào máy tính.
Người tâm huyết với nghề như hắn, trước kia nếu như không lựa chọn con đường làm diễn viên, e rằng sớm đã trở thành tinh anh trong tất cả các ngành nghề rồi.
Rất nhanh, Hàn Phi kiểm tra xong tất cả các kệ hàng, hắn phát hiện Bùi Dương mặc dù đã chỉnh lý xong sổ sách, nhưng hàng hóa bỏ trống thì lại vẫn chưa kịp thời bổ sung.
"Anh ta không dám vào nhà kho dưới tầng hầm lấy hàng à?"
Hàn Phi cũng rất chống cự nhà kho dưới tầng hầm, hắn dừng ở cửa ra vào do dự rất lâu, cho đến khi mắt trái của hắn nhìn thấy trên mặt đất sạch sẽ đột nhiên xuất hiện vết máu, mà những vết máu kia dường như toàn bộ đều là chảy ra từ trong bụng mình.
"Sau khi chủ nhân điện thờ bị thương nặng như vậy, vẫn còn chạy vào nhà kho dưới tầng hầm à?"
Mở tấm chắn ra, vết máu trong mắt trái của Hàn Phi kéo dài về phía nhà kho, hắn theo vết máu đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước điện thờ được phủ một tấm vải đen.
“Mở nó ra, hiện tại có thể cứu cậu chỉ có nó, cậu còn chần chừ gì nữa?” Bên tai phải như đắm chìm trong nước sông, trong dòng nước lạnh lẽo vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
Chậm rãi nâng tay trái lên, nhưng vừa định chạm vào tấm vải đen, tay Hàn Phi đã dừng lại.
“Có thể cứu tôi, chỉ có chính tôi.”
Tất cả những ký ức đau buồn đều dồn về đây, không ai có thể giải thoát được, hơn nữa những chuyện đau lòng hơn cũng sẽ ập đến.
Tay của hắn cuối cùng đáp xuống cái búa bên cạnh tấm vải đen, năm ngón tay nắm lấy cán búa: "Các người hao tổn tâm sức tước đoạt lương thiện của anh ta, có phải sợ rằng người lương thiện như anh ta sau khi biết chân tướng, sẽ hủy diệt người toàn năng như ông?"
Tấm vải đen che phủ điện thờ, nhưng dưới tấm vải đó lại mơ hồ xuất hiện một bóng người, anh ta đang lẳng lặng nhìn Hàn Phi.
"Kẻ có tâm lý biến thái thích phá hủy những thứ tốt đẹp từng chút một, như vậy có thể khiến cho bọn chúng thỏa mãn. Nhưng tôi thì khác, tôi thích phá hủy những thứ bẩn thỉu tà ác, như vậy có thể khiến tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn đang sống.” Hàn Phi vung vẩy cái búa trong tay: "Tôi thực sự muốn nhận được sự công nhận của anh, nhưng tôi không chuẩn bị trở thành loại người như anh mong muốn."
Cạnh điện thờ có một chiếc búa cũ, nhưng cho đến hôm nay Hàn Phi mới phát hiện ra một chuyện, mắt trái của hắn không thể nhìn thấy chiếc búa này.
Cũng có nghĩa là, chiếc búa không hề thực sự xuất hiện trong ký ức của chủ nhân điện thờ, mà là một tưởng tượng hư cấu do anh ta tạo ra, cũng giống như Lâm Lộc tượng trưng cho tình yêu và tốt đẹp, chiếc búa được đặt bên cạnh điện thờ tượng trưng cho sự không cam chịu của chủ nhân điện thờ.
Cho dù có trở thành con rối của quỷ dữ, cho dù mất hết toàn bộ nhân tính và lương thiện, cho dù trở thành tồn tại không thể nhắc đến, thì bên cạnh điện thờ trong ký ức sâu thẳm của anh ta, vẫn còn đó lựa chọn ban đầu đã bỏ lỡ.