Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450: Cậu Xem, Anh Ấy Biến Mất Rồi

Chương 450: Cậu xem, anh ấy biến mất rồi Chương 450: Cậu xem, anh ấy biến mất rồi

"Không ngờ chiếc búa này lại là một ảo tưởng tốt đẹp của chủ nhân điện thờ, cũng có nghĩa là ngay đêm đầu tiên anh ta đi vào nhà kho dưới tầng hầm, thì đã rơi vào cái bẫy của ông chủ trung tâm thương mại, và mở điện thờ ra."

Hàn Phi nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn cũng suýt chút nữa mở điện thờ ra, thời khắc mấu chốt, hắn cầm cây búa đặt bên cạnh đập nát một ngón út của mình, lúc này mới có thể tỉnh táo lại.

"Có bao nhiêu thứ trong thế giới ký ức này đều là tưởng tượng của anh ta? Nếu như mình muốn bù đắp những tiếc nuối, có phải sẽ phải lợi dụng những thứ này không?"

Cho tới bây giờ, Hàn Phi vẫn không hiểu rõ nhiệm vụ do hệ thống phát ra, trong lòng hắn không muốn giết Lâm Lộc, giống như bây giờ dù biết chiếc búa là giả, nhưng vẫn không muốn buông tay ra vậy.

"Mở ra đi, cậu không còn nhiều thời gian nữa rồi, bên trong điện thờ có chứa tất cả những thứ mà cậu cần. Mở nó ra, cậu có thể trở thành bản thân mà mình mong đợi, cậu mới có thể có tất cả khát vọng của mình."

Giọng nói từ bên tai phải lại truyền đến, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn điện thờ phủ vải đen.

Đường nét của khuôn mặt người tiếp tục hiện ra dưới lớp vải đen, ánh đèn trong nhà kho dưới tầng hầm bắt đầu nhấp nháy, mỗi khi đèn tắt, khuôn mặt dưới tấm vải đen đều sẽ phát sinh thay đổi.

Lúc thì là một ông lão, lúc thì là một phụ nữ trẻ, lúc lại là một đứa bé.

Lời nói của Hàn Phi đã khiến "thần linh" trong điện thờ tức giận, dưới ánh đèn nhấp nháy không ngừng, tấm vải đen hòa vào bóng tối xung quanh rồi phình to, giống như một con thú khổng lồ chui lên khỏi mặt đất.

“Không biết sau khi dùng những tốt đẹp mà chủ nhân điện thờ hư cấu nên, đánh vào nỗi đau sâu sắc nhất trong ký ức của anh ta, thì sẽ xảy ra chuyện gì."

Nâng chiếc búa lên, Hàn Phi chuẩn bị vung xuống, ngay khoảnh khắc đó hắn đã thật sự có ý đập nát điện thờ.

Thế giới này quá đau khổ rồi, hủy đi tất cả biết đâu cũng là một loại giải thoát.

“Bùm!”

Khi chiếc búa sắp chạm vào tấm vải đen đang không ngừng mở rộng, bên trong trung tâm thương mại lại truyền đến một âm thanh có cái gì đó rơi xuống từ trên tòa nhà.

Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất dường như đã kích hoạt ký ức nào đó của chủ nhân điện thờ, ánh đèn trong nhà kho dưới tầng hầm không còn nhấp nháy nữa, điện thờ được phủ vải đen trở lại nguyên trạng.

"Người phụ nữ thử quần áo kia lại xuất hiện rồi à?"

Cất chiếc búa vào trong túi, Hàn Phi lấy xong hết vật phẩm trên giá chuẩn bị rời đi, nhưng khi leo lên thang cuốn, đột nhiên phát hiện chiếc búa cắm trong túi đã biến mất.

Ngoảnh đầu nhìn lại, chiếc búa đó vẫn ở vị trí ban đầu như cũ.

Nó ở cạnh điện thờ, mang đến một lựa chọn khác thứ hai cho những ai bị điện thờ mê hoặc.

“Không thể mang ra khỏi nhà kho dưới tầng hầm à?” Hàn Phi hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.

Sau khi đặt những món đồ còn thiếu lên kệ, hắn cầm theo chiếc đèn pin ánh sáng mạnh bước ra khỏi siêu thị đồ cũ.

Bùi Dương nói rằng nhân viên bảo vệ không đến làm việc, trong toàn bộ trung tâm thương mại chỉ có một mình Hàn Phi.

Hắn bật đèn pin đi về phía nơi phát ra âm thanh vật nặng rơi xuống kia, chưa đi bao xa liền phát hiện giá trị tâm trạng của mình giảm mất 1 điểm.

Cảm thấy có chút không ổn, Hàn Phi nén lòng hiếu kì lại, quyết định chuẩn bị quay lại siêu thị.

Nhưng chính vào lúc này, tai trái của hắn nghe thấy tiếng chào hỏi của Lý Đại Hưng, tai phải nghe thấy âm thanh tiếng răng đang gặm xương.

Nhìn về phía giọng nói, bảo vệ mà Bùi Dương nói rằng hôm nay không đến làm việc đang đứng trước cửa hàng đồ ăn ở góc tầng 5. Anh ta đang cầm thứ gì đó trên tay, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

“Lý Đại Hưng?”

Khoảng cách với tầng năm nói xa rất xa, nói gần cũng gần, việc này tùy thuộc vào việc đi xuống dưới theo con đường nào.

“Một mình đứng ở tầng 5? Còn không bật đèn? Anh ta đang làm gì vậy?”

Ánh sáng của đèn pin mạnh mẽ xuyên qua bóng tối, Hàn Phi mới nhìn thấy đối phương, nhưng đèn pin vừa thay pin xong lại gặp trục trặc vào đúng lúc này, ánh sáng từ từ tối đi.

Trước khi giá trị tâm trạng tiếp tục giảm xuống, Hàn Phi lập tức lui về phía sau, hắn chạy hết tốc lực, nhưng sau khi chạy được hơn mười giây, cửa hàng hai bên vẫn như cũ.

Nhờ ánh sáng cuối cùng của đèn pin chiếu về phía tầng 5, phát hiện Lý Đại Hưng đã biến mất ở cửa của cửa hàng đồ ăn.

Hàn Phi vung vẩy chiếc đèn pin qua lại, tìm kiếm bóng dáng của Lý Đại Hưng trong trung tâm thương mại to như thế này.

Rất nhanh mắt trái của hắn lại bắt được đối phương, Lý Đại Hưng đang mặc đồng phục bảo vệ kéo theo một thứ rất nặng đứng ở cửa thang máy tầng 3, sau khi anh ta phát hiện hắn đang nhìn mình, thì trên gương mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười, miệng mở rộng, tất cả răng đều là màu đỏ, vẫn còn dính cặn xương bên trên.

Lý Đại Hưng vẫy tay ra hiệu với Hàn Phi, anh ta đang chạy về phía này, chính vào thời khắc mấu chốt, đèn pin của Hàn Phi vụt tắt.

Xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì hết.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý ! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Ảo giác."

"Ảo giác (nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ): Con người sẽ nhìn thấy tất cả các loại ảo giác trước khi chết. Nếu bạn bị những ảo giác đó giết chết, vậy thì bạn có thể sẽ chết thực sự."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Khắc phục ảo giác, quen với ảo giác."

Sau khi Hàn Phi nhìn thấy thông tin nhiệm vụ cũng hơi ngơ ngác, có điều hắn rất nhanh đã phản ứng lại, lúc này chủ nhân của điện thờ lẽ ra phải phát điên rồi, kích thích mạnh mẽ khiến anh ta suy sụp, đủ các loại ảo giác xé rách nhân tính vốn có, khiến anh ta dần dần phát triển thành một con quái vật.

Nếu Hàn Phi không muốn bị ảo giác khống chế mà đi theo bước chân của chủ nhân điện thờ, vậy thì chỉ có thể cố gắng khống chế ảo giác mà thôi!

Đêm nay là đêm quan trọng nhất, có thể an toàn vượt qua đêm nay hay không, sẽ quyết định xem hắn vẫn còn có thể duy trì bình thường được không.

"Không có giới hạn thời gian cho nhiệm vụ này, có nghĩa là nếu mình không vượt qua được ảo giác, tất cả ảo giác có thể trở thành hiện thực, thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ cũng sẽ dị hóa thành một diện mạo khủng khiếp và đáng sợ hơn."

Hàn Phi không biết thế giới trong mắt người bệnh tâm thần và thế giới trong mắt người bình thường khác nhau như thế nào, nhưng hắn biết thế giới trong mắt của chủ nhân điện thờ nhất định khác với thế giới trong mắt hắn.

Hiện tại mới là ngày thứ tư hắn tiến vào thế giới ký ức, nếu mọi thứ bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, vậy thì hắn căn bản không có tự tin sống sót qua những ngày còn lại.

Bất luận thế nào đi nữa hắn đều phải làm quen, nhiệm vụ điện thờ này phải được hoàn thành.

"Con người càng sợ hãi điều gì, đại não sẽ càng khuếch đại cảm xúc đó."

Cuối cùng Hàn Phi thử chạy về phía siêu thị đồ cũ, sau khi xác định không thể trốn thoát, hắn đã hoàn toàn từ bỏ lựa chọn chạy trốn này.

Để mắt làm quen với bóng tối, Hàn Phi đút một tay vào túi, bắt đầu đi về phía nơi mà Lý Đại Hưng vừa xuất hiện.

"Anh là người đầu tiên nhảy ra, cũng là người yếu nhất trong trung tâm thương mại này, bất kể anh có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi đều có đủ tự tin để giết chết anh."

Chỉ vừa đi được hai bước, Hàn Phi liền bị vỗ vào vai một cái, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng xung quanh không có ai cả.

"Là cậu à? Là cậu à..."

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai Hàn Phi, khi hắn quay người lại lần nữa thì phát hiện Lý Đại Hưng đang đứng trước mặt mình.

Trên khuôn mặt trắng bệch của người bảo vệ không còn chút máu nào, nửa đầu cúi thấp, ba phần tư con mắt trắng dã.

Hàn Phi dừng ở tại chỗ, hắn nhớ rõ vừa rồi đối phương đang ở tầng ba.

“Đại Hưng, tối nay không phải anh không đến làm việc sao?” Giấu cán dao vào tay áo, Hàn Phi liếc nhìn cổ của đối phương.

"Làm việc, làm việc…" Lý Đại Hưng chậm rãi ngẩng đầu lên, tròng trắng trong mắt từng chút lan tràn, cái đầu khẽ run rẩy, hai tay nâng lên từng chút một: "Tôi nhớ ra rồi, tôi đang làm việc, nhưng đồng nghiệp của tôi đã biến mất, tôi đang đi tìm anh ấy, nhưng có tìm thế nào cũng không thấy, cậu xem, cậu xem..."

Lý Đại Hưng nói rồi dùng hai tay nắm lấy áo khoác, móng tay đâm sâu vào da thịt, sau đó kéo theo cả vùng da bụng cùng xé toạc ra: "Cậu xem, anh ấy biến mất rồi!"

Bình Luận (0)
Comment