Đứng ở lối đi trên tầng ba của trung tâm thương mại, nhìn về phía cửa kính của cửa hàng quần áo nữ, những con ma nơ canh sau kính đều mặc quần áo sặc sỡ, trên những khuôn mặt đó đều khắc những biểu cảm giống nhau.
Bọn chúng đang nhìn Hàn Phi, Hàn Phi cũng đang nhìn bọn chúng, cho đến khi một con ma nơ canh không nhịn được mà chớp mắt một cái.
Trên cổ nổi da gà, Hàn Phi không biết trên tầng 3 có bao nhiêu quỷ ẩn nấp, hắn dũng cảm tiến đến cửa hàng quần áo nữ nơi Hoàng Oanh đã ở lúc trước.
Trong cửa kính đã thay ma nơ canh mới, nó đang mặc quần áo tương tự với Hoàng Oanh, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, nó trông cũng có vài phần giống cô ấy, từ đôi mắt mở to đến đôi môi đầy đặn, còn có vết máu chảy xuống dọc theo bụng dưới.
Vào một thời khắc nào đó, Hàn Phi cảm thấy tất cả các ma nơ canh đều đang nhìn mình, mỗi một ma nơ canh dường như đều có sinh mệnh, bọn chúng đối với Hàn Phi không có loại ác ý trực tiếp, chỉ muốn giữ hắn lại, bẻ cong cánh tay và hai chân, gấp lại thành các ma nơ canh giống như bọn chúng.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Phi trong bóng tối, lúc đầu bọn chúng chỉ đứng nhìn, nhưng khi bóng đêm dần dần lan tràn, những cái đầu duỗi ra từ cửa kính, bọn chúng mặc quần áo mới tinh, dang rộng hai tay hướng về phía Hàn Phi.
Rèm cửa trong phòng thử đồ không ngừng động đậy, Hàn Phi đến nơi mà lần đầu tiên gặp người phụ nữ mặc đồ đỏ, dưới mặt đất của cửa hàng chất đầy quần áo đã được thử qua, nhưng vị khách hàng đó vẫn rất không hài lòng, dường như thứ cô ta muốn tìm không phải là bộ quần áo yêu thích, mà là làn da và cơ thể đã bị mất.
Xác thịt là áo khoác của linh hồn, ông chủ trung tâm thương mại đã lấy mất món đồ yêu thích nhất của vợ, bây giờ vợ của ông ta quay lại đòi nợ.
Đài phát thanh trong trung tâm thương mại phát ra âm thanh dòng điện chích la la, như thể một đứa trẻ đang cười vui vẻ, tiếng nhạc lúc nửa đêm bị người ta bật lên, giai điệu trầm buồn bao trùm lên tất cả những bóng người hoạt động trong đêm đen.
Lanh lảnh vui tai, từ tốn êm dịu, giống như một con chim hoàng oanh đang hót trong lồng, chỉ có điều cổ họng của cô ấy bị nhét vào một lưỡi dao, mỗi bài hát đều trộn lẫn với máu.
Ảo giác của chủ nhân điện thờ càng ngày càng nghiêm trọng, âm thanh hai bên tai trái và phải từ khác nhau đã trở nên giống nhau, khi hiện thực và ảo giác không còn phân biệt được nữa, cũng chính là lúc Hàn Phi hoàn toàn bị lún vào.
Hắn có thể nghe thấy tim mình đập ngày càng nhanh hơn theo nhịp trống trong bản nhạc, như thể nó sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác cấp bách dồn nén từ mọi phía, trung tâm thương mại đang dần biến thành một nhà tù và một mê cung, vĩnh viễn nhốt hắn ở bên trong.
"Cậu cũng sẽ chết ở đây, giống như tôi, như tất cả chúng tôi..."
Tiếng cười vang lên trong cửa hàng quần áo nữ, tấm gương soi cho thấy người phụ nữ đang khoa tay múa chân với chiếc áo khoác của mình, cô ta lần lượt thay từng chiếc áo khoác màu đỏ một, rồi trực tiếp cởi bỏ lớp da người cuối cùng.
Có một lỗ đen trên ngực bị thanh thép xuyên qua, trong gương lỗ thủng trên ngực vừa vặn phản chiếu khuôn mặt của Hàn Phi.
Người phụ nữ chậm rãi quay người lại, bóng của cô ta trong tất cả các tấm gương đều nhìn về phía Hàn Phi, hai tay giơ lên phía trên, hắn cảm giác cổ mình bị bóp chặt, loại sức mạnh đó vượt xa khả năng kháng cự của hắn.
Lý Đại Hưng rất đáng sợ, nhưng anh ta chỉ là người yếu nhất ở đây.
Hai chân từ từ rời khỏi mặt đất, cảm giác ngạt thở mạnh mẽ khiến hai má Hàn Phi tím tái, hắn cảm thấy nếu mình không chạy đi, có lẽ thực sự sẽ chết ở đây mất.
Vung dao tái sinh lên, dùng năm ngón tay bị chặt đứt của chủ nhân điện thờ nắm lấy cổ mình, cho đến khi hắn cào cổ đến chảy máu, cảm giác ngạt thở mạnh mẽ mới yếu đi một chút.
"Không thể ở lâu trên tầng ba được nữa."
Từ bỏ việc đi tìm vợ cũ của ông chủ trung tâm thương mại, Hàn Phi vội vàng chạy lên trên tầng.
Những chiếc thang máy bình thường toàn bộ đều đã biến thành những chiếc lưỡi dài dính đầy nước bọt, những dải ruy băng và dây xích treo đèn trên đỉnh của trung tâm thương mại đã biến thành những sợi tóc đen, những ngọn đèn được gắn vào bên trên giống như những đôi mắt đang mở ra vậy.
Hoang đường, quỷ dị, rùng rợn.
Chạy loạn cào cào trên tưa lưỡi, chạy đua với tử thần và lệ quỷ, Hàn Phi rất chật vật mới lên được tầng bốn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn ở tầng này là một ông lão.
Đối phương mặc đồng phục giống như hắn, đang đeo thẻ làm việc.
Nhìn thấy Hàn Phi đi lên, ông lão cũng rất kinh ngạc, ông ấy bước đi loạng choạng, chân nam đá chân chiêu đi về phía Hàn Phi.
Miệng há ra, ông ấy dường như chuẩn bị nói gì đó với Hàn Phi, nhưng hắn lại chỉ để ý đến hàm răng ố vàng lởm chởm đầy miệng của đối phương đang dính rất nhiều mạt cưa.
"Cậu đến thay cho tôi à? Đã đến lúc giao ca rồi sao? Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu rồi, còn tưởng rằng các người sẽ không bao giờ quan tâm đến tôi nữa chứ." Tốc độ của ông lão càng ngày càng nhanh, giống như một con sâu khổng lồ, chân tay ông ta nhanh chóng vung về phía trước, cơ thể méo mó nghiêm trọng.
“Người tới thay cho ông tên là Lý Đại Hưng.” Hàn Phi tiếp tục đi lên trên, hắn trèo lên thang máy, lúc này cũng nhìn thấy phía sau đầu của ông lão.
Phần sau đầu của ông lão này bị khoét rỗng, chỗ đó để lại một lỗ hổng lớn, mùn cưa ẩm mốc và hôi hám liên tục tràn ra từ cái lỗ đó.
“Chờ đã, chờ tôi, chờ tôi với!” Ông lão cũng leo lên thang máy, dùng cả hai tay hai chân, biểu cảm trên mặt càng ngày càng méo mó.
"Đây là văn hóa doanh nghiệp của trung tâm thương mại này à? Mọi người đều nhiệt tình như vậy?" Hàn Phi không thể cắt đuôi ông lão đang đuổi theo sát sau lưng, hiện tại phải chú ý trăm phần trăm, nếu chẳng may trượt chân, e rằng hắn sẽ không còn cơ hội đứng lên nữa.
Lợi ích của việc tăng cường thể lực một cách điên cuồng lúc này mới lộ ra, Hàn Phi đã chạy tới tầng năm trước khi ông lão đuổi đến.
Trong không khí nồng nặc mùi hôi thối, bóng tối cũng le lói chút ánh sáng, Hàn Phi đã cắt đuôi được ông lão, quyết định dừng lại ở tầng năm.
Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lý Đại Hưng, đối phương đang túm thứ gì đó đứng trên tầng năm, Hàn Phi nghi ngờ vật phẩm khổng lồ mà Lý Đại Hưng túm lúc đó chính là đồng nghiệp thất lạc của anh ta.
Mùi thối phát ra từ trong cửa hàng đồ ăn có thể khiến người ta ngất đi, Hàn Phi nhìn cửa hàng với những chiếc đèn lồng nhỏ, còn chưa kịp bước tới phía trước đã nghe thấy tiếng dao làm bếp trên thớt, từng miếng thịt bắn tung tóe lên tấm vải trắng, người đầu bếp này dường như đã phát điên rồi.
Hàn Phi từ xa bước vào cửa hàng liền nhìn vào phòng bếp phía sau, người đầu bếp đứng quay lưng về phía hắn cao lớn dũng mãnh, chỉ có điều bên cạnh chiếc thớt của anh ta đều là dao làm bếp, rìu và những thứ tương tự.
Nguyên liệu mà đầu bếp sử dụng cũng không phải lấy từ tủ lạnh mà lấy từ chiếc va li bên cạnh bếp.
Sau khi thái vụn thịt trên thớt, người đầu bếp đá chiếc vali sang một bên, anh ta mở cửa tủ bếp ra, bên trong là chiếc vali màu đen được nhét đầy đồ.
Ngẫu nhiên lấy một cái ra, bên trên chiếc vali vẫn còn vương lại vết máu màu đen.
Đầu bếp mở khóa vali, đang đứng quay lưng về phía Hàn Phi, đột nhiên dừng công việc trong tay lại, chiếc vali kia trống rỗng, không có gì bên trong hết.
Từ từ xoay người lại, cổ của đầu bếp dài ra, đầu quay ngược lại phía sau, một khuôn mặt máu me be bét nhìn chằm chằm Hàn Phi: "Hóa ra... cậu chạy tới đây à."
Một tay kéo vali, tay kia cầm con dao dày cộp dùng để thái thịt, anh ta lao ra khỏi bếp.
"Anh tăng ca đến phát điên rồi à?"
Hàn Phi rút lui bỏ chạy, trong trung tâm thương mại này không đơn giản chỉ chết có một hai người thôi đâu.
Sau khi đầu bếp đuổi theo Hàn Phi chạy ra khỏi cửa hàng đồ ăn, những chiếc va li trong tủ của anh ta đều động đậy, như thể "đồ ăn" đựng bên trong chuẩn bị chạy ra ngoài vậy.
Trung tâm thương mại lúc này đã trở nên rất xa lạ, trước mặt Hàn Phi có rất nhiều con đường, nhưng dường như con đường nào cũng đều là ngõ cụt.
"Xách va li mà còn chạy nhanh được như vậy sao? Nếu hôm nay mà bị anh đuổi kịp, vậy thì 30 điểm cộng vào thể lực của tôi há chẳng phải là vô ích rồi à?"
Hàn Phi không có bất kì ấn tượng nào đối với đầu bếp trong cửa hàng đồ ăn, từ khi tiến vào thế giới ký ức cũng chưa từng tiếp xúc với nhau, hiện tại chỉ có thể suy đoán dựa vào kinh nghiệm.
Trong khu quần áo nam trên tầng 4, ông lão mặc đồng phục làm việc của siêu thị đồ cũ dường như là sư phụ của Bùi Dương, chính là ông lão đã chết trong siêu thị cách đây một thời gian, từ đó có thể suy ra rằng người đầu bếp cũng bị chết trong trung tâm thương mại.
Không biết có phải do điện thờ hay không mà tất cả những người chết trong trung tâm thương mại đều sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.
Cửa hàng đồ ăn trên tầng 5 không chỉ có một, trong các cửa hàng khác mặc dù không có đầu bếp phát điên nào, nhưng mấy người đó đều ngồi trong phòng quay lưng về phía Hàn Phi, như thể đang chờ đầu bếp phục vụ.
Khi Hàn Phi nhìn thấy Lý Đại Hưng ở trên tầng năm, có lẽ anh ta cũng đã trở thành thực khách ở đây.
Tiếng bước chân chạy vang tới, mấy thực khách vốn đang ngồi quay lưng với Hàn Phi chậm rãi quay đầu lại, hai tròng mắt đỏ ngầu của bọn họ như sắp trồi ra nhìn chằm chằm hắn, những chiếc đầu người dính đầy máu rơi xuống đất, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra khỏi miệng, chậm rãi liếm đôi môi khô nứt nẻ của chính mình.
Bọn họ đã phát hiện ra thứ ngon hơn.
Các thực khách lần lượt đứng dậy, bọn họ mặc các loại quần áo khác nhau, có người áo quần bảnh bao, có người áo quần rách rưới, bọn họ đến từ các nơi khác nhau, được giáo dục theo các cách khác nhau, nhưng khi nhìn thấy da thịt tươi rói đang chạy đến, thì đều hào hứng đuổi theo.
Có người giả vờ lịch thiệp, thì thầm lên án, nhưng sau lưng lại lăm lăm dao nĩa trong tay.
Có người lấy ra sợi dây thừng, ném tới trước mặt Hàn Phi, miệng thì nói muốn cứu hắn, nhưng trên mặt lại lộ ra đầy vẻ tham lam.
Mỗi một vị thực khách đều sẽ giả bộ trước mặt mọi người, không có bất kì ai quang minh chính đại đề nghị phân chia Hàn Phi, nhưng tất cả những người chạy tới xem hắn đều có tâm tư này.
Hàn Phi cũng không hiểu tại sao chủ nhân điện thờ lại có ảo giác điên cuồng đến như vậy, hắn cảm thấy sau khi anh ta trải qua rất nhiều chuyện, đã bắt đầu trở nên cực đoan, không thể kiểm soát được mà nghiêng người về phía vực sâu.
"Không thể để bọn họ bắt được!"
Dốc hết sức lực, Hàn Phi mới thoát ra khỏi sự bao vây của các thực khách, trong tình huống như này, đừng nói là tìm kiếm đồng nghiệp của Lý Đại Hưng, giữ được tính mạng của chính mình cũng đã may mắn lắm rồi.
Mùi thối của khu quán ăn dần dần nhạt hơn, đèn lồng nhỏ treo trước cửa nhà hàng cũng trở nên mờ mịt, Hàn Phi ôm chặt lồng ngực thở dốc.
Căng thẳng cao độ, vận động cường độ cao, thể chất và tinh thần đều đang chịu áp lực cực lớn.
Cúi người xuống, Hàn Phi cũng không biết mình đang trốn ở đâu, âm thanh trong hai tai trái phải bắt đầu trộn lẫn, Hoàng Oanh trong đài phát thanh của trung tâm thương mại đã ngừng hát, bắt đầu phát ra tiếng la hét gào thét chói tai đau khổ, đó căn bản không phải là âm thanh mà một con người có thể phát ra.
Tim đập thình thịch, mạch máu hiện lên trên da mặt, khi Hàn Phi sắp đạt tới cực hạn, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên sàn nhà trước mặt, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía sau, chiếc TV bày trên kệ không biết đã được bật lên từ khi nào, một người phụ nữ đầu bù tóc rối, phần bụng chảy máu xuất hiện trên màn hình, cô ta mặc bộ quần áo đỏ tươi, trong miệng bất giác phát ra tiếng cười.
Cô ta đi về phía trước từng bước một, kiễng gót chân lên, như thể đang khiêu vũ.
Đôi tay thon dài đưa về phía hai bên rồi từ từ đến với bệ xi măng còn chưa xây xong.
Mọi người nhìn chằm chằm vào người điên này, một con yêu tinh xinh đẹp và điên rồ.
Đôi chân đầy vết thương của cô ta giẫm lên bụi bẩn, cô ta nhìn tòa nhà to lớn vẫn đang được xây dựng, từ từ ngẩng đầu lên.
Miệng mở ra, cô ta dường như đang nói điều gì đó, cho đến khi bước lên không trung và rơi xuống dưới!
Người phụ nữ trên màn hình TV rơi xuống bên dưới, nhưng bên tai Hàn Phi lại nghe thấy tiếng gió!
Ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt gớm ghiếc đang ở ngay trên đầu hắn, khuôn mặt của người phụ nữ gần như bị xé toạc bởi cơn gió lạnh thấu xương!
Theo bản năng vung dao lên trên, nhưng Hàn Phi lại không chém trúng thứ gì, hắn rùng mình nhìn xung quanh, tất cả TV đều được bật lên, trên màn hình đen đỏ không ngừng lặp lại quá trình người phụ nữ bị rơi xuống.
"Cô ta dường như không phải là tự sát?"
Trạng thái cuối cùng của người phụ nữ rõ ràng là không bình thường, cô ta cười quá khủng khiếp, còn đáng sợ hơn nhiều so với Khóc.
Hơn nữa Hàn Phi nhìn thấy rất rõ, bước cuối cùng của người phụ nữ là vô tình giẫm lên không trung.
"Bộ dạng khiêu vũ của cô ta giống như một con rối bị giật dây."
Vội vã thoát khỏi khu vực đồ điện gia dụng, nhưng tiếp theo có thể trốn ở đâu đây?
Toàn bộ trung tâm thương mại giống như một cái lò luyện quỷ, tất cả mọi thứ đều đang dị biến, Hàn Phi lúc này mới hiểu được một cách sâu sắc sự đáng sợ của thế giới dị hóa.
Chủ nhân điện thờ đang dần dần trở nên điên loạn, ảo giác và ký ức dựa trên hiện thực đều bị bóp méo lại với nhau, nếu như không có chúc phúc của mẹ anh ta, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ lúc trước, có lẽ toàn bộ thế giới ký ức đều sẽ trở nên như thế nào.
"Nhiệm vụ yêu cầu sống sót trong 30 ngày, nhưng trên thực tế người chơi bình thường chắc chắn sẽ không thể sống sót đến cuối cùng, mình nhất định phải trở thành chủ nhân mới của điện thờ trước khi thế giới dị hóa đến mức tồi tệ nhất."
Tiếng hét chói tai vang lên, Hàn Phi bị ép phải chạy lên tầng cao nhất, một giây cũng không dám dừng lại.
Trung tâm thương mại đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, Hàn Phi nhìn thang máy đã đi đến cuối, lẳng lặng quay người lại.
Xung quanh đều là lối đi, nhưng lại không có lối nào để thoát ra.
Những thực khách đói khát, những chiếc vali lặng lẽ di chuyển, người đầu bếp điên cuồng, còn có một lượng lớn những quái vật ngoài sức tưởng tượng của Hàn Phi đã bò ra từ bóng tối, vô cùng vô tận.
"Mình cứ tưởng rằng những thứ này sẽ xuất hiện từng chút một, cũng là để cho mình có thời gian chuẩn bị tâm lý chứ."
Lui lại phía sau, những bóng đen tràn về phía Hàn Phi như thủy triều.
Bọn chúng đang từ từ tiến đến gần, muốn kéo Hàn Phi vào bên trong.
"Nếu như tất cả đều rơi vào bóng tối, vậy còn ai trên thế giới này sẽ giúp các người?"
Dường như đã không còn sự lựa chọn nào khác, Hàn Phi từng bước lui về sau, đến một cửa hàng nhỏ trên tầng cao nhất, vì không để bóng tối át mất cơ thể, hắn leo lên chiếc bàn phía trước cửa hàng.
Lúc này hắn đang đứng ở nơi cao nhất của trung tâm thương mại, lan can ở dưới chân.
Quay đầu lại, Hàn Phi từ trên tầng bảy nhìn xuống dưới.
Ở chính giữa của tầng một trung tâm thương mại, những bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ đang ngước nhìn lên hắn, như thể đang chờ hắn nhảy xuống.