Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 453 - Chương 453: Giao Dịch Ngang Giá, Dùng Linh Hồn Để Trao Đổi

Chương 453: Giao dịch ngang giá, dùng linh hồn để trao đổi Chương 453: Giao dịch ngang giá, dùng linh hồn để trao đổi

Đứng trên chiếc bàn gỗ ở tầng bảy, đằng sau chính là vực sâu vạn trượng, Hàn Phi đã không còn đường lui, không còn chỗ trốn.

Sau khi bước vào thế giới ký ức của chủ nhân điện thờ, đây là lần đầu tiên hắn bị ép đến mức này.

Những bóng đen giống như nước biển đang dậy sóng, cố gắng nhấn chìm hòn đảo duy nhất có thể chạm vào ánh trăng của hắn, chẳng bao lâu nữa trung tâm thương mại sẽ không còn ánh sáng, mất đi tất cả những thứ tươi sáng.

"Tôi biết anh cũng từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng nếu như không thay đổi, bi kịch sẽ không ngừng lặp lại, nguyền rủa này không ai có thể phá vỡ được."

Hai chân truyền đến cơn đau như cắt, ngón tay dính máu tươi nắm chặt lấy thành bàn, những con bọ bò ra từ lớp da thối rữa đang cắn vào chân Hàn Phi.

Trong bóng tối có quá nhiều thứ khủng khiếp ẩn nấp, cho dù Hàn Phi đã sống trong thế giới tầng sâu lâu như vậy, vẫn không thể diễn tả hết được sự xấu xí và tanh máu của lũ quái vật trong trung tâm thương mại.

"Các người đều điên hết rồi hay sao?"

Hàn Phi có thể cảm nhận được, tất cả bóng đen trong trung tâm thương mại này đều không phải là hoàn chỉnh, bọn chúng khiếm khuyết không đầy đủ, trên cơ thể hoặc trong linh hồn đều thiếu mất rất nhiều thứ.

Có người không có đại não, trong đầu chứa đầy mạt cưa, có người có được kỹ năng nấu nướng tuyệt vời, nhưng lại trở thành kẻ chỉ biết dùng người để làm thức ăn, còn có những thực khách nhiều không kể xiết trong cửa hàng đồ ăn ở tầng năm, bọn họ lạnh lùng ích kỉ đến cực điểm, người nào cũng đều duy trì được dáng vẻ của con người, nhưng lại không có trái tim và nhiệt độ.

"Các người rốt cuộc bị làm sao thế?"

Dải băng trên đỉnh đầu biến thành tóc đen, từng đôi mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm Hàn Phi, hắn là người duy nhất tỉnh táo trong trung tâm thương mại.

Nhưng khi cả thế giới đều là quái vật, thì tỉnh táo lại trở thành tội lỗi.

Bóng tối xâm chiếm và lan tràn điên cuồng, Hàn Phi buộc phải tiến thêm một bước về phía bàn, khoảng cách của hắn với lan can trên tầng bảy đã gần hơn rồi!

"Tùng!"

Tiếng chuông vang vọng trong trung tâm thương mại bị bao bọc trong bóng tối, đó hình như là tiếng chuông của địa phủ.

Những người đứng ở quảng trường tầng một từ từ tản ra, biểu cảm trên mặt bọn họ trở nên vô cùng ngoan đạo. Ông lão đầu đầy mùn cưa khuỵu xuống, chắp tay trước mặt, áp mặt vào mặt đất; bên cạnh ông lão là một cô gái dung mạo ngọt ngào, vóc người cao ráo, nhưng bộ não lại bị khiếm khuyết, biểu cảm vô cùng đờ đẫn, hai tay hai chân cũng bị trói bằng dây thừng, giống như một con rối bị giật dây; phía sau cô gái là một người say rượu, trên người anh ta dính đầy bùn đất, quần áo cũng dính đầy tóc dài.

"Tùng!"

Lại một tiếng chuông nữa vang lên, băng rôn quảng cáo khổng lồ treo ở trung tâm thương mại chảy máu. Khi vết máu đông lại thành màu đen, chiếc băng rôn cao hơn chục mét giống như một tấm vải đen che trời đất, từ từ trượt xuống dưới!

"Tùng!"

Ngay lúc tấm vải đen rơi xuống, một điện thờ màu đen xuất hiện ở tầng một của trung tâm thương mại.

Điện thờ đó vô cùng trang nghiêm, áp đảo đi tất cả bóng tối, không có bất kì bóng người nào dám nhìn thẳng vào nó.

Trong tiếng chuông tùng tùng nặng nề, cánh cửa gỗ màu đen của điện thờ dần dần hé mở, tiếng kêu gào cùng tiếng than khóc ngừng lại, sau cánh cửa tối tăm kia, những cánh tay bị giam cầm bên trong đang duỗi ra.

Nó giống như một thế giới hoàn toàn được cấu thành từ những cánh tay, nở ra như bông hoa. Trong sự bao bọc của vô số lòng bàn tay, một cánh tay khắc đầy hình mặt người từ từ vươn ra từ nơi sâu nhất của điện thờ.

Mặt người trên lớp da dần dần biến thành Hàn Phi, khi bàn tay đó giơ lên, tất cả bóng tối đều lao về phía hắn!

Trung tâm thương mại đang rung chuyển, thế giới của Hàn Phi đang sụp đổ, linh hồn và ý thức của hắn bị bàn tay đó bắt lấy, một sức mạnh vô hình đưa hắn càng ngày càng gần với vực sâu!

Không thể phản kháng, khi một người suy sụp hoàn toàn, mọi lời nói đều là thừa thãi, không ai có thể cứu được hắn, mọi sự thuyết phục và an ủi đều vô ích, lúc này có lẽ cái chết chính lối thoát duy nhất.

Di chuyển bước chân, hắn giẫm lên mép lan can, cơ thể bắt đầu chậm rãi nghiêng đi, lập tức sắp cùng với thế giới này rơi xuống!

Bàn tay duỗi ra từ điện thờ nắm lấy trái tim Hàn Phi, đào sâu vào đầu hắn, những ngón tay nhuốm máu bẩn và tội lỗi đâm vào linh hồn hắn một cách mãnh liệt.

“Tùng!”

Tiếng chuông chấn động tâm hồn, khi Hàn Phi cảm giác mình sắp bị kéo vào trong điện thờ, ký ức trong đầu hắn chủ động phân tách ra một phần.

Không biết đó là quyết định của hắn trong tiềm thức, hay là ba linh hồn của hắn có suy nghĩ riêng của chính mình, ký ức chủ động phân tách ra đó mang theo những bất hạnh nhất và những cảm xúc tiêu cực rời khỏi tâm trí, rơi vào bên trong lòng bàn tay kia.

Linh hồn tà ác lạnh lùng bị một cánh tay vẽ đầy mặt người nắm lấy, cùng với từng tiếng chuông báo tử, phân hồn tà ác đó đã nhảy xuống từ tầng bảy thay cho Hàn Phi!

Hàn Phi tận mắt chứng kiến một phần của mình ngã xuống, cái phần kia của hắn tràn đầy tà khí cùng điên loạn, so với việc nói là bị bắt đi, nó giống như là chủ động ôm hết tất cả bóng tối và tuyệt vọng hơn.

“Điện thờ đã lấy đi một hồn của mình!”

Hàn Phi không hề thực hiện bất kỳ giao dịch nào với điện thờ, nhưng giao dịch đã cưỡng ép hoàn thành.

Linh hồn tà ác đó bị vô số bàn tay bắt lấy, bọn chúng điên cuồng xé xác hắn, đem hắn hòa vào bóng tối vô biên bên trong điện thờ.

Thế giới hoang đường bệnh hoạn vẫn đang dị hóa, vô số cánh tay trong điện thờ đang lan rộng ra xung quanh, tất cả bóng người đều không dám ngẩng đầu lên.

Ngay khi sự chú ý của điện thờ rời khỏi người Hàn Phi, trong lòng hắn đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khẽ.

Cúi đầu nhìn xuống, Hàn Phi phát hiện con rối của đứa trẻ mà hắn giấu trong túi áo đầy vết nứt, trên mặt con rối đang chảy nước mắt, tay con rối vẫn đang chỉ về phía bên trái của hắn.

Quay người sang trái, trong bóng tối có một cánh tay rất nhỏ lặng lẽ vươn ra, nắm lấy Hàn Phi, kéo hắn ra khỏi chỗ bị vô số bóng tối bao bọc.

"Chú ơi, chú hãy chạy một mạch về bên trái."

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lúc này điện thờ ở chính giữa trung tâm thương mại dường như đã nhận ra có điều gì đó không ổn, vô số cánh tay lại nhanh chóng vươn lên trên một lần nữa.

Ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Phi không dám dừng lại chút nào, hắn chạy như điên về bên trái.

Cảnh tượng hai bên đang nhanh chóng quay ngược lại, cánh cửa lối ra trên tầng bảy của trung tâm thương mại hiện ra trước mặt.

Hàn Phi không chút do dự xông ra bên ngoài!

Nhưng giây tiếp theo trên mặt hắn lập tức không còn một giọt máu, bên ngoài lối ra không có cầu thang và bậc thang, chỉ có vực sâu trống rỗng!

Mọi thứ của chủ nhân điện thờ đều bị mắc kẹt trong trung tâm thương mại, không có lối thoát ra khỏi mê cung này, tận cùng chỉ có cái chết.

Cơ thể ngã xuống dưới, nhưng ngay lúc cảm giác mất trọng lượng xuất hiện, một cánh tay già nua từ bên kia vực sâu vươn ra.

Dùng hết sức nắm lấy bàn tay kia, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, bóng tối giống như cảnh tuyết rơi đầy trời, đang lan ra xung quanh.

Cảnh tượng mà hai mắt hắn nhìn thấy dần trở nên giống nhau, một khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên.

Toàn thân đau đớn, Hàn Phi mở to mắt nhìn ra xung quanh, một nửa người của hắn treo ở bên ngoài lan can tầng bảy, tay phải buông thõng xuống, tay trái đang nắm chặt một cánh tay mảnh khảnh.

“Suýt chút nữa là chết rồi.”

Hàn Phi khôi phục lại lý trí nắm lấy lan can dùng sức leo lên trên, hắn giẫm lên mép tầng bảy, trèo qua lan can.

Nằm trên mặt đất, Hàn Phi thở hổn hển, lúc này hắn mới có thời gian nhìn về phía bà lão bên cạnh.

Bà lão mặt đầy nếp nhăn, bên cạnh là một cái túi rách, bên trong có đựng một chiếc áo len màu đỏ như máu.

Cho dù lúc này Hàn Phi đã an toàn, nhưng bà lão vẫn nắm lấy cổ tay hắn, không biết có phải vì bà ấy sợ quá mà không dám buông tay, hay là lo lắng hắn sẽ tiếp tục làm chuyện ngốc nghếch.

Hai người lúc này đều không nói nên lời, thật lâu sau, vẫn là Hàn Phi phá vỡ sự yên tĩnh trước.

“Cám ơn bà!”

Hàn Phi nhìn về phía bà lão cảm ơn, nhưng bà lão vẫn chưa tỉnh táo lại, bà nhìn hắn không ngừng lắc đầu, như thể bộ dạng vừa rồi của hắn khiến bà nhớ tới con trai của mình.

Trong khoảng thời gian trước khi con trai bà mất, hình như cũng có rất nhiều biểu hiện không bình thường.

“Cháu sẽ không đến gần lan can nữa, bà cứ yên tâm.” Hàn Phi cố gắng để bà lão buông tay ra, nhưng khi không dùng sức hắn vậy mà lại không thể cạy được ngón tay của bà lão.

Không có cách nào để cho bà lão buông tay ra, nhưng tầng bảy lại thực sự quá nguy hiểm, Hàn Phi chỉ có thể từ từ dìu bà lão đứng dậy, sau đó để mặc đối phương nắm lấy cổ tay của mình, dẫn bà cùng đi xuống dưới tầng.

“Bà à, sao bà lại ở đây?” Khi xuống đến tầng một, bà lão mới từ từ hoàn hồn lại, Hàn Phi cố gắng giao tiếp với đối phương.

"Tôi đến để quyên góp quần áo, quyên góp chiếc áo len của con trai tôi lúc bảy tuổi, nhưng không có ai trong siêu thị... Có một đứa trẻ nói rằng cậu đang ở trên tầng bảy, toàn thân nó ướt sũng, chính nó đã dẫn tôi đi tìm cậu...” Bà lão run run tay, sau khi trở lại tầng một mới buông Hàn Phi ra.

“Là đứa trẻ tới mua đồ chơi đã giúp mình.” Hàn Phi lấy con rối của đứa trẻ ra khỏi người, trên người con rối đầy vết nứt, như thể nếu bóp mạnh nó sẽ hoàn toàn vỡ tan tành.

"Những khách hàng đến siêu thị, biết đâu bọn họ chính là hy vọng phá vỡ cục diện của mình."

Mở cửa siêu thị đồ cũ ra, bà lão vẫn giống như trước đây, một mình đi đến phía trước điện thờ giả, một mình nói gì đó, sau đó đưa túi vải trong tay cho Hàn Phi.

"Bà ơi, điện thờ này thật ra là..." Hàn Phi còn chưa nói xong, bã lão đã lại run rẩy rời đi, bà bước ra khỏi siêu thị cũng không quay đầu nhìn lại, biến mất trong đêm đen.

Mỗi buổi tối bà lão đều sẽ đến, làm một việc tốt, sau đó mới rời đi.

Bà kiên quyết cho rằng chỉ cần làm đủ một nghìn việc tốt thì con trai bà sẽ có thể quay lại, nhưng trên thực tế, ngay cả điện thờ mà bà thờ cúng cũng đều là giả.

“Hẳn là có rất nhiều người như bà lão, bọn họ đều bị ông chủ trung tâm thương mại lừa gạt.” Hàn Phi nhìn vết thương dày đặc trên tay trái, nghĩ đến một hồn vừa bị mất: “Mình nhất định phải cho tất cả mọi người biết rõ bộ mặt thật của ông ta! Con ác quỷ đạo đức giả này!"

Hàn Phi ngồi sau quầy, mở bảng thuộc tính ra, khi hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của bà lão thì đã thoát khỏi ảo giác của chủ nhân điện thờ, trực tiếp nhận được một lời nhắc nhở của hệ thống.

Chỉ là lúc đó nửa người của hắn vẫn còn đang treo lơ lửng bên ngoài tầng bảy, hoàn toàn không có thời gian để xem.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Ảo giác."

"Cậu không hề làm theo thói quen ảo giác như yêu cầu của tôi, nhưng cậu đã tìm thấy một đường sống không tồn tại. Cậu đã làm được việc mà tôi không làm được, có lẽ thứ cậu để lại cho tôi, mới là đáp án chính xác."

"Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã được bù đắp 45%! Nhận nhiều phần thưởng kinh nghiệm! Có một cơ hội giao dịch với điện thờ mà không cần phải trả giá!"

"Chú ý! Bạn lấy linh hồn trao đổi để có được cơ hội mở miệng, nhưng giao dịch vĩnh viễn là ngang giá! Hãy nghĩ kĩ về giá cả của linh hồn mình, sau đó hãy mở miệng."

Thập tử nhất sinh mới hoàn thành được nhiệm vụ, Hàn Phi cũng phát hiện mình đang từng bước đến gần với trung tâm của thế giới này — Điện thờ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ "tôi" ở quận Tây Thành, hắn đã có được sự công nhận bước đầu của điện thờ, bây giờ hắn lại có một cơ hội nữa sử dụng điện thờ, tất cả các nhiệm vụ đang tiến dần lên, cùng với việc giày vò hành hạ hắn thành quỷ, cũng khiến hắn càng ngày càng giống chủ nhân điện thờ hơn.

"Hồn ác của mình dường như đã bị điện thờ lấy đi, nếu như vừa rồi không có sự giúp đỡ của hắn, thì mình đã không thể thoát khỏi ảo giác." Hàn Phi nằm bò trên quầy, hắn không biết cái giá của hồn ác, cũng không có hứng thú dùng hồn ác để giao dịch, hắn phải giải phóng tàn hồn đó ra khỏi điện thờ.

"Bên trong điện thờ dường như có một kẻ rất đáng sợ sống. Sau khi hồn ác đi vào, liệu còn có thể đi ra một cách nguyên vẹn không?"

Thực ra nhiệm vụ ảo giác lần này cũng mang lại cho Hàn Phi rất nhiều lợi ích tiềm ẩn, nó khiến hắn có thể nhìn thấy tất cả những thứ mà chủ nhân điện thờ sợ hãi, cũng khiến hắn gặp được các nhân viên khác trong siêu thị đồ cũ, biết đâu có thể tìm ra điểm yếu của ông chủ trung tâm thương mại từ bọn họ.

Sau khi vượt qua ảo giác, Hàn Phi không còn sẵn sàng để tiếp tục chăm chỉ làm việc nữa, hắn phải bắt đầu chống trả, lợi dụng mọi thứ để vạch ra mặt nạ đạo đức giả của ông chủ trung tâm thương mại.

Bình Luận (0)
Comment