Hàn Phi vừa bước ra khỏi ảo giác, hiển nhiên đã khác trước rất nhiều.
Việc mà chủ nhân điện thờ không làm được, Hàn Phi đã làm được, tất cả những thay đổi mà hắn mang lại sau khi tiến vào thế giới kí ức, vào thời khắc này đã làm di chuyển bánh răng của số phận.
"Ding dong, ding dong..."
Cửa siêu thị đồ cũ bị đẩy ra, âm thanh báo hiệu có khách vào cửa vang lên, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Một người giao hàng xách theo hộp đồ ăn đang ngây ngốc đứng ở cửa, vẻ mặt của anh ta hơi đờ đẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.
“Bình An?” Hàn Phi không ngờ người giao hàng mà mình giúp lúc trước lại tới đây: “Sao anh còn chưa về nhà? Bây giờ đã mấy giờ rồi?”
Vương Bình An nâng hộp đồ ăn trong tay lên, rất lớn tiếng nói: "Mang gà rán tới."
“Anh mang cơm tới cho tôi à?” Trong lòng Hàn Phi cảm thấy rất ấm áp, để Vương Bình An vào bên trong siêu thị.
Sau khi hắn mở hộp đồ ăn ra, nhìn thấy một hộp gà rán bị vỡ, còn thấy một dấu giày in rất rõ phía bên trên nắp hộp.
“Có người đá đổ hộp đồ ăn của anh hả?” Hàn Phi đi xung quanh Vương Bình An một vòng, quần áo của đối phương dính đầy nước bùn và nước sốt.
“Gà rán.” Vương Bình An hoàn toàn không để ý đến quần áo lấm lem bùn đất của mình, anh ta giống như đang bảo vệ bảo bối, đặt món gà rán vẫn còn nóng hổi lên trên quầy: "Tôi không ăn hết, tặng, tặng cậu một ít, để lại cho bố một ít."
Nhìn hai hộp gà rán bị hư hỏng nặng, Hàn Phi lắc lắc đầu, Vương Bình An không thể nào lại đi mua nhiều gà rán như vậy, có lẽ trên đường đi giao hàng đã gặp phải tai nạn nào đó.
"Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Hàn Phi lấy điện thoại di động của Vương Bình An, bấm vào phần phụ trợ của chương trình giao đồ ăn, anh ta không những có thêm hai đánh giá kém mà còn phải bồi thường cho khách hàng một bữa ăn với giá gốc.
“Phải đền tiền rồi, anh vẫn còn vui vẻ được như vậy sao?” Hàn Phi tính toán một chút, Vương Bình An hôm nay coi như đi làm không công rồi.
“Gà rán… ngon lắm.” Nở nụ cười ngốc nghếch, Vương Bình An mở một hộp gà rán ra, sau đó đưa cho Hàn Phi một chai coca bị đổ sắp hết ga.
Sau đó anh ta bắt đầu ăn một cách vui vẻ, không nghĩ ngợi gì, cũng không cần sợ hãi hay lo lắng điều gì, nhồm nhoàm ăn miếng gà rán lớn, trên miệng đầy dầu mỡ.
Nhìn Vương Bình An, Hàn Phi có cảm giác không chân thực, hắn không ngờ trong thế giới không bình thường như thế này lại có người "bình thường" đến như vậy.
"May mà tôi đã tìm lại được lý trí, nếu không đêm nay anh tới đây, có thể có khả năng sẽ bị tôi giết chết." Vận mệnh đã thay đổi, Hàn Phi cũng cầm gà rán lên ăn, mười phút ngắn ngủi này đối với hắn là thời gian thư giãn nhất trong ngày.
Sau khi ăn hết hộp thứ nhất, Vương Bình An lại lấy hộp gà rán thứ hai ra, anh ta muốn ăn thử một hương vị khác, nhưng cũng lại cảm thấy hộp này nên để dành cho bố mình.
“Đừng ăn vội, anh nên sớm trở về cùng thưởng thức với bố thì hơn.” Hàn Phi cầm lấy hộp gà rán thứ hai, chuẩn bị cho vào trong hộp mới đột nhiên phát hiện dưới đáy hộp giao đồ ăn của Vương Bình An chất đầy các hộp cơm trắng.
"Sao nhiều cơm như vậy? Còn nấu chín rồi nữa?" Hàn Phi hơi khó hiểu: "Bình An, số cơm trắng này là anh tự mua à?"
“Mang đi, tất cả đều là mang đi giao.” Vương Bình An chỉ vào điện thoại di động của mình: “Không tìm được địa chỉ, trong nhà, bên trong nhà đều là người chết.”
Hàn Phi nghi ngờ tai mình có vấn đề, một giây trước hắn còn cảm thấy ở cùng với Vương Bình An rất yên lành, giây tiếp theo anh ta đã nói những lời khiến người ta kinh ngạc.
"Người chết? Là người chết gọi đồ ăn sao?"
“Là người chết.” Vương Bình An vẫn cười ngây ngốc.
Gà rán trong tay trong phút chốc không thơm nữa, Hàn Phi lấy khăn ăn lau tay cho Vương Bình An, để anh ta ngồi trước mặt mình: "Anh định giao số cơm này đến đâu?"
“Thượng nguồn, đầu nguồn sông Sa Hà, quận Bạch Thành.” Vương Bình An chật vật trả lời, Hàn Phi lấy thẳng điện thoại di động của anh ta ra kiểm tra, ngay sau đó hắn đã có một phát hiện rất kinh khủng.
Mỗi đêm quận Bạch Thành ở khu vực đầu nguồn sông Sa Hà đều có người gọi cơm trắng, địa chỉ đối phương điền đều giống nhau, hơn nữa lần nào họ cũng gọi cơm trắng của một nhà hàng.
Không nghĩ tới chuyện khác nữa, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, bấm vào số điện thoại để lại của nhà hàng, nhưng đổ chuông rất lâu cũng không có người nghe.
Hắn lại thử dùng điện thoại di động của Vương Bình An gọi đi, điện thoại chỉ đổ chuông hai lần đã được kết nối.
"Có chuyện gì thế? Có phải em đã xảy ra chuyện gì không?" Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông, có thể nghe ra anh ta đang rất căng thẳng.
Ánh mắt Hàn Phi chuyển động, cầm điện thoại di động đi vào chỗ sâu trong siêu thị: "Địa chỉ mà anh đưa bị sai rồi, trong nhà sao lại toàn là người chết?"
"Bụp!"
Phía bên kia điện thoại truyền đến một tiếng động, sau đó cuộc gọi trực tiếp bị cúp.
Sau một hồi lâu chờ đợi, số điện thoại vừa rồi lại gọi lại cho Vương Bình An.
Hàn Phi vừa trả lời điện thoại liền nghe thấy tiếng thở dốc mà ông chủ cố gắng kìm nén: "Chú em à, anh hoàn toàn không có ý định hại em đâu, nhưng mỗi lần chỉ có em nhận đơn."
"Vì vậy... trong căn phòng đó tại sao lại có người chết?"
"Anh thực sự không biết mà! Đầu nguồn sông Sa Hà là khu của người giàu, trước đây có một gia đình rất thích ăn đồ ăn của nhà hàng bọn anh, nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó họ không còn gọi đồ ăn nữa, chỉ gọi cơm thôi, trong lòng anh rất tò mò nên tìm người để hỏi thăm nghe ngóng, sau đó mới biết gia đính này đã bị bắt cóc, mấy ngày trước đã bị bọn cướp giết chết! Mấu chốt là lúc trước khi người giao hàng giao đồ ăn, cả nhà bọn họ đều có ở nhà!"
"Người đều đã chết hết rồi, vẫn còn đặt cơm mỗi ngày?"
"Anh cũng không biết! Tóm lại hiện tại bọn họ buổi tối vẫn đặt cơm, hơn nữa mấy tháng gần đây càng có nhiều khách đặt cơm buổi tối! Ở nơi nào cũng đều có, rất nhiều người giao hàng không dám nhận những đơn như này, chỉ có chú em dường như là không sợ. Chờ một chút, giọng nói của em hình như không giống như trước đây?"
“Vậy anh đoán thử xem em là ai?” Hàn Phi chưa kịp nói xong, đối phương liền cúp điện thoại lần thứ hai.
“Ông chủ cửa hàng này chắc không nói dối.” Hàn Phi trở lại bên cạnh Vương Bình An, nhìn cơm trắng phủ đầy dưới đáy hộp đồ ăn đi giao: “Ông chủ cửa hàng nói mấy tháng gần đây càng có nhiều khách đặt cơm buổi tối, những khách hàng đó toàn bộ đều là người chết sao?"
Nhìn vào phần giới thiệu nhà hàng, Hàn Phi ngạc nhiên phát hiện nhà hàng này cũng là do ông chủ bách hóa thương mại mở ra, người đàn ông họ Cốc kia đã xây rất nhiều cao ốc ở gần Sa Hà, ngành nghề rất đa dạng. Chỉ có điều trong một hai năm trở lại đây, ông ta bắt đầu không còn may mắn, rất nhiều ngành nghề đi xuống, chỉ còn lại bách hóa thương mại, nhà hàng Ngũ Cốc và bệnh viện tư nhân Sa Hà là chưa đóng cửa hoàn toàn.
"Bình An, anh đã nhận được bao nhiêu đơn hàng như này rồi? Chính là những đơn hàng chỉ đặt cơm trắng và những món ăn kì lạ vào buổi tối ấy?"
Nghe thấy câu hỏi của Hàn Phi, Vương Bình An mở điện thoại ra, tự hào cho Hàn Phi xem ghi chép giao đồ ăn mà mình đã giao.
Thoạt nhìn thì không sao cả, nhưng sắc mặt Hàn Phi đã xanh mét, chẳng trách đứa bé ngốc nghếch Vương Bình An này luôn chạy ra ngoài giao đồ ăn vào ban đêm, hầu hết đơn đặt hàng của anh ta đều là cơm trắng.
"Là quỷ đã nuôi sống cái tên này..." Tiếp tục lật tìm những ghi chép sớm hơn nữa, Vương Bình An thậm chí còn nhận đơn hàng đến tiểu khu mà Hàn Phi đang ở, mà địa chỉ đặt hàng lại là phòng của người phụ nữ treo cổ trên tầng ba.
“Số cơm trắng này có phải là có vấn đề gì không?” Lấy một hộp và mở nó ra, Hàn Phi dùng đũa đảo cơm lên, cơm nấu nửa sống nửa chín, bên trong dường như còn trộn lẫn với tro của tàn hương và tiền giấy, vì vậy trông nó có màu xam xám.
"Bình An, sau này đừng nhận đơn của đầu nguồn sông Sa Hà nữa, anh có thể thoát được một lần, không có nghĩa là sẽ luôn không có vấn đề gì. Đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma đấy..."
Vương Bình An trước đây luôn nghe theo lời Hàn Phi, lần này lại không lập tức trả lời, anh ta hỏi một câu rất đặc biệt: "Người chết chính là ma quỷ à? Tại sao phải sợ người chết? Bắt nạt tôi đều là người sống."
“Người sống bắt nạt anh mục đích có thể là vì tiền của anh, còn người chết nếu như có ý đồ xấu, mục đích có thể chính là tính mạng của anh.” Nói đến đây, Hàn Phi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bất luận là Vương Bình An giao đồ ăn vào ban đêm, hay là bà lão thường vào siêu thị lúc khuya muộn, bọn họ dường như đều không sợ quỷ, quỷ quái đáng sợ nhất trong thế giới ký ức này cũng không tùy tiện làm hại bọn họ.
"Chủ nhân điện thờ từ nhỏ đã được dạy dỗ rằng người tốt sẽ được báo đáp, nhưng khi anh ta làm người tốt thì lại toàn gặp phải những điều xui xẻo. Anh ta biến thành con quái vật tà ác nhất, bộ mặt trở nên hoàn toàn thay đổi. Nhưng trong thế giới kí ức của mình, vẫn vô thức bảo vệ che chở cho những người tốt. Cho đến hiện tại, có lẽ anh ta vẫn tin người tốt sẽ được báo đáp, ít nhất trong thế giới này là như vậy."
Hàn Phi liếc nhìn danh hiệu người tốt trong cột thuộc tính của mình, sau đó nhìn Vương Bình An: "Bình An, nếu như anh nhất định muốn đi giao thì cũng được, nhưng chờ sau khi trời sáng, phải đưa tôi đến chỗ những người đó xem xét."
“Chỗ nào?” Vương Bình An không hiểu lời Hàn Phi nói lắm, ánh mắt vẫn đang nhìn một hộp gà rán khác trong hộp đồ ăn đi giao.
“Tất cả những người đặt loại cơm trắng này vào đêm khuya, anh đưa tôi đến gần nhà của bọn họ đi xem một vòng, nếu không có nguy hiểm gì, anh có thể tiếp tục nhận những đơn đặt hàng này.” Hàn Phi có kế hoạch của riêng mình, bên trong ảo giác của chủ nhân điện thờ hắn đã được gặp những người chết do điện thờ, bây giờ hắn muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ bên trong thế giới ký ức.