Đêm nay phần lớn thời gian của Hàn Phi đều ở trong ảo giác, lúc này nếu như đập tường thì sẽ hơi muộn.
Để không bị ông chủ phát hiện, Hàn Phi đã khôi phục lại chiếc kệ sau khi ghi nhớ vị trí của giếng nước.
Hắn mang theo cái xẻng và cái cuốc trên lưng đi trong nhà kho dưới tầng hầm, cẩn thận cảm nhận sự ớn lạnh từ chiếc nhẫn truyền đến, những thứ không sạch sẽ bên trong nhà kho này còn nhiều hơn phía trên mặt đất rất nhiều.
“Đây là cái gì?”
Trên kệ hàng gần điện thờ có bày một cái hộp gỗ chạm hoa, trông hơi giống đồ cổ, chỉ cần đến gần sẽ cảm thấy những luồng gió lạnh thổi qua.
Hàn Phi đeo găng tay mở hộp gỗ ra, bên trong có để vài chiếc lá dong đã bị ngả đen, trên bề mặt lá có dính cơm trắng bị mốc và mứt táo bị sâu mọt, nhưng điều quỷ dị là bản thân những chiếc lá dong lại vẫn còn nguyên vẹn.
“Lá dong này trông rất kì lạ, gân lá giống như những mạch máu dày đặc, đây có phải là bánh chưng nhân thịt không vậy?”
Đẩy lá dong ra, ở dưới đáy của hộp gỗ có một lá thư, trên bì thư miễn cưỡng có thể nhìn thấy ba chữ — Tặng bạn cũ.
Chịu đựng sự khó chịu mãnh liệt, Hàn Phi lấy một cái túi ni lông cầm bức thư lên, lau sạch vết máu trên bì thư, liền nhìn thấy một địa chỉ.
"Số 19 đầu nguồn sông Sa Hà, quận Bạch Thành? Mình nhớ rằng gia đình đặt cơm trắng hàng đêm cũng sống ở đầu nguồn sông Sa Hà."
Quận Bạch Thành là một quận giàu có nhất, đầu nguồn sông Sa Hà lại càng là nơi những người giàu có sinh sống.
"Phải là mối quan hệ sắt son như thế nào, nên lễ tết mới tặng bánh chưng nhân thịt như thế này?"
Hàn Phi bỏ bức thư và lá dong vào túi nhựa, hắn chuẩn bị sau khi trời sáng, sẽ mang theo thứ này đến đầu nguồn sông Sa Hà.
Ngoài lá dong ra, Hàn Phi còn tìm thấy rất nhiều đồ vật phát tán ra lượng lớn âm khí trong nhà kho, có tơ lụa quý giá, có máy xay thịt đầy vết rỉ sét, còn có TV hộp vuông kiểu cũ đã quá hạn sử dụng nhiều năm..v..v...
"Trên mỗi một kệ hàng đều có ít nhất một 'thứ bẩn thỉu', tất cả bọn chúng đều quay mặt về phía điện thờ, có cảm giác như bọn chúng chính là tế phẩm để dâng cho điện thờ vậy."
Hàn Phi liếc qua các kệ hàng, hắn chuẩn bị đem những ‘thứ bẩn thỉu’ dưới nhà kho này ra ngoài, để bọn chúng có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
“Bên trong ảo giác của chủ nhân điện thờ, tất cả quỷ quái đều bị điện thờ thao túng, những người xung quanh đều là đồng lõa, nhưng sự thật có phải là như vậy hay không?”
“Lúc đó khi anh ta rơi vào tình trạng tuyệt vọng cực độ, hoàn toàn bị suy nghĩ tiêu cực chi phối, cộng thêm sự mê hoặc của điện thờ, nên mới nhìn thấy một thế giới không có chút hy vọng nào như vậy.”
“Có lẽ một thế giới như vậy, chính là thế giới mà ông chủ trung tâm thương mại muốn anh ta thấy, trong hiện thực tất cả những thứ tốt đẹp đến gần anh ta đều sẽ bị xé vụn, nhào nặn thành tuyệt vọng càng xấu xí hơn. Ông ta chính là muốn từng bước biến chủ nhân điện thờ thành quái vật, biến thành nô bộc quỳ bên dưới điện thờ.”
“Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể nói mình chính là người hiểu anh ta nhất trong thế giới kí ức này, nhưng hiểu không có nghĩa là mình sẽ đi theo con đường của anh ta.”
Bên trong ảo giác, Hàn Phi bị tất cả quỷ quái ép vào đường cùng, hiện tại hắn không chỉ không hận đám quái vật đó, mà còn muốn đem bọn chúng ra khỏi nhà kho.
"Bọn chúng bị điện thờ hãm hại ức hiếp, ngay cả sau khi chết rồi cũng không được yên ổn, nếu có người trên thế giới này có thể giúp mình, vậy thì nhất định sẽ ở trong số bọn chúng."
Một lần không thể chuyển ra hết, Hàn Phi chỉ có thể chọn ra một vài món đồ nhỏ dễ mang và khó bị phát hiện, nhét vào trong gói đồ của bà lão.
Khi hắn rời khỏi nhà kho dưới tầng hầm, trong gói đồ đã có thêm một cái máy bay giấy được gấp từ một bức thư tình, một bộ tóc giả đầy mạng nhện, còn có bánh chưng máu thịt và bức thư kia.
Hàn Phi dùng phương pháp thu dọn hiện trường vụ giết người, để khôi phục mọi thứ trong siêu thị, sau đó hắn xách gói đồ của bà lão ra khỏi siêu thị đồ cũ, đi đến thùng quyên góp phía sau tòa nhà trung tâm thương mại.
Hoàng Oanh đã đưa hắn đến đây một lần, thùng quyên góp do ông chủ trung tâm thương mại xây dựng cách nơi xử lý rác không xa, có thể trong tiềm thức của ông ta nghĩ rằng từ thiện chỉ là tìm một nơi tốt hơn cho rác thải.
Lấy chìa khóa ra, mở thùng quyên góp, Hàn Phi để gói đồ của bà lão vào trong.
Có thể là do đã tham gia phá quá nhiều vụ án giết người, Hàn Phi đối với việc xử lí hiện trường như thế này vô cùng thành thạo, cũng may hắn không phải là người xấu, nếu thật sự một ngày nào đó hắn đi lạc đường, vậy Tân Hỗ có thể sẽ lại có thêm một siêu tội phạm.
Trở lại siêu thị, Hàn Phi nằm bò trên quầy thu ngân ngủ một giấc như không có chuyện gì xảy ra.
"Ding dong, ding dong...."
Khi trời gần sáng, cửa siêu thị bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ màu đen bước vào siêu thị.
Từ mũ đến giày của anh ta đều là màu đen, như thể vừa đi dự một đám tang về.
Người đàn ông không tiếp lời Hàn Phi, một mình đi vòng quanh siêu thị, cuối cùng dừng lại trước điện thờ phủ vải đen.
“Anh có cần giúp đỡ gì không?” Hàn Phi đứng ở quầy, hơi buồn ngủ hỏi.
“Lần trước tôi muốn mua điện thờ này, nhưng người phục vụ nói không quyết định được, cần hỏi ý kiến của ông chủ.” Người đàn ông chậm rãi quay người lại: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, không biết các cậu đã quyết định được chưa?"
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trên cổ có một hình xăm màu đen vô cùng phức tạp, như thể một con trăn khổng lồ đang nuốt chửng mấy cái đầu người.
“Có thể nói cho tôi biết là người phục vụ nào đã tiếp đón anh không? Tôi có thể giúp anh liên lạc với người đó.” Hàn Phi vỗ nhẹ lên mặt mình, giống như ép buộc bản thân phải duy trì tỉnh táo.
“Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng có lẽ cậu ta cũng sắp tới đây rồi.” Người đàn ông liếc nhìn Hàn Phi, rất nhanh liền mất hứng.
So với những người sống trong thế giới này, anh ta dường như còn quan tâm hơn đến đồ cũ trong siêu thị.
Khoảng mười mấy phút sau, cửa của siêu thị đồ cũ lại được đẩy ra, Bùi Dương với đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện ở cửa, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, dường như là vừa ngủ say thì bị đánh thức.
“Sao anh lại đến vậy?” Hàn Phi hơi kinh ngạc.
Bùi Dương vẫy vẫy tay, đi thẳng về phía người đàn ông mặc đồ đen, hai người nhỏ giọng nói chuyện một hồi lâu, đôi lúc Bùi Dương lại nhìn về phía Hàn Phi, như thể sợ hắn phát giác ra điều gì.
Sau khoảng mười mấy phút, Bùi Dương bước đến bên cạnh Hàn Phi: "Người anh em, tôi thấy chân cậu bị thương rồi, hôm nay cậu tan ca sớm đi. Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối đến sớm thay ca cho tôi."
"Anh có chịu được không vậy? Tối qua hơn mười một giờ đêm anh mới về, bây giờ trời còn chưa sáng anh đã quay lại rồi..."
“Không cần lo lắng cho tôi đâu, cậu mau về nhà ngủ một giấc đi.” Bùi Dương không ngừng thúc giục Hàn Phi rời đi.
“Người kia trông không giống người tốt lắm, anh chú ý một chút, đừng để bị lừa đấy.” Hàn Phi ân cần nhắc nhở một câu.
"Được rồi, được rồi, biết rồi."
Có thể tan ca sớm, Hàn Phi cũng rất vui vẻ, hắn đối chiếu sổ sách cùng Bùi Dương một lát, sau đó dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bước ra khỏi siêu thị đồ cũ.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa hàng, đáy mắt Hàn Phi lộ ra sát ý, hắn nhìn thấy rất rõ, hình xăm đầu người trên cổ của người đàn ông giống y hệt hình xăm trên người Bảy Ngón.
"Tại sao Bùi Dương lại dính líu đến Mười Ngón vậy?"
Vừa rồi Bùi Dương và người đàn ông mặc đồ đen nói chuyện với nhau rất nhỏ, nhưng Hàn Phi có được tai phải tàn tạ của chủ nhân điện thờ, tất cả những gì hai người kia nói với nhau hắn đều nghe thấy hết.
Bùi Dương đã phát hiện ra một số bí mật của ông chủ trung tâm thương mại, anh ta cảm thấy người chết tiếp theo sẽ là mình, vì vậy đã chủ động cầu cứu người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông mặc đồ đen làm thám tử tư, cũng đang điều tra những sự việc liên quan đến trung tâm thương mại, có thể nói anh ta và Bùi Dương rất tâm đầu ý hợp.
"Bảy Ngón và Tám Ngón đã bị giết, những ngón còn lại cũng sẽ bắt đầu hành động. Bùi Dương rất thông minh, nhưng anh ta đã tìm sai đối tác, liên thủ với Mười Ngón, chỉ có thể nói là cừu non rơi vào miệng cọp."
"Hy vọng anh ta có thể chống đỡ được đến cùng."
Khi đại nạn đến nơi, ai ai cũng cố gắng hết sức để tự cứu chính mình, chỉ có điều có người lại chọn sai phương pháp, thà nói là tự sát còn hơn nói là tự cứu.
Bên ngoài trung tâm thương mại trời đã sáng, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, Hàn Phi rẽ sang chỗ thùng quyên góp, mang gói hàng của bà lão đi.
"Tan làm rồi."
Đi ngang qua cây cầu đá, Hàn Phi liếc nhìn xuống dòng sông Sa Hà đang lặng lẽ chảy, hình ảnh phản chiếu của hắn trên sông hơi mờ ảo, không quá giống với chính mình, giống như có một người khác đang đứng ở trong dòng sông nhìn hắn.
"Nhanh về nhà ngủ một giấc thôi, đến buổi trưa rồi cùng Vương Bình An đi đến đầu nguồn sông Sa Hà."
Hàn Phi xoa xoa tay, thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn cũng nên mua cho mình mấy bộ quần áo dày hơn một chút rồi.
Vòng qua công viên, đi vào con ngõ nhỏ, Hàn Phi còn chưa đi được xa đã dừng lại.
Ở giữa bách hóa thương mại và nơi hắn thuê nhà có hai con ngõ, cái người đàn ông vô gia cư bình thường hay ngồi co ro trong con ngõ gần tiểu khu hắn ở, nhưng hôm nay anh ta lại xuất hiện trong con ngõ gần bách hóa thương mại.
Nhìn thấy Hàn Phi đến, người đàn ông vô gia cư đứng dậy từ bên cạnh hộp gỗ, dang hai tay ra trước mặt hắn, như thể xin hắn cho ít đồ ăn.
Một ngày một đêm không gặp, chân của người đàn ông vô gia cư hình như bị đánh cho què rồi, anh ta bây giờ cũng giống như con chó trong chiếc hộp gỗ vậy.
Nhếch nhác bẩn thỉu, áo quần rách rưới, tay còn dính đầy bùn đất.
Trước đây, người đàn ông vô gia cư chưa bao giờ chủ động chặn đường xin ăn, nhưng hôm nay anh ta có vẻ hơi bất thường.
"Trời còn chưa sáng hẳn, quán bán đồ ăn sáng ngày hôm qua còn chưa mở cửa, bây giờ tôi không có cách nào để mua đồ ăn cho anh." Hàn Phi tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông vô gia cư đột nhiên nắm lấy quần áo hắn, bàn tay lấm len bẩn của anh ta đã để lại vết bẩn trên bộ đồng phục nhân viên bán hàng.
Từ từ nheo mắt lại, Hàn Phi không nói lời nào quá đáng với người đàn ông vô gia cư, cũng không dùng lực thoát ra.
Hắn nắm nhẹ cổ tay người đàn ông: "Có vẻ như anh sắp chết đói rồi, vậy để tôi đến trung tâm thương mại xem thử, tôi nhớ có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24."
Vẻ mặt không có bất kì khác thường, Hàn Phi nở nụ cười vô cùng ấm áp.
Thấy hắn sắp quay trở lại đường cũ, người đàn ông vô gia cư lúc này mới buông tay ra.
Hai phút sau, không còn thấy bóng dáng Hàn Phi trên đường nữa, người đàn ông vô gia cư đang chuẩn bị quay lại chiếc hộp gỗ, thì cửa một ngôi nhà ở bên cạnh đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông mặc đồng phục y tá bệnh viện bước ra, trên tay gã cầm một con dao sắc nhọn.
“Mày cứu nó?” Người đàn ông kia túm cổ người đàn ông vô gia cư, đập mạnh vào tường: “Mày thích làm việc tốt như vậy, thế thì mày đi chết thay nó đi!"
Khi lưỡi dao sắp đâm thủng bụng dưới người vô gia cư thì trong ngõ vọng đến tiếng bước chân vội vã.
Hàn Phi hoàn toàn không đi xa, hắn vẫn luôn trốn ở chỗ ngã rẽ.
Không nghĩ đến hậu quả, Hàn Phi trực tiếp xô người đàn ông ngã ra đất.
"Mày quả nhiên là có vấn đề! Tao đã nói tại sao chưa từng thấy mày!" Người đàn ông hưng phấn khi thấy Hàn Phi quay lại: "Cái thế giới vẫn luôn không thay đổi này vậy mà lại xuất hiện một người lạ, mày rốt cuộc là kí ức của ai?"
Người đàn ông không cảm thấy đau đớn, sức lực cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, gã dễ dàng khóa chặt một cánh tay của Hàn Phi.
"Không muốn nói cũng không sao, tao sẽ biến mày thành thức ăn đóng hộp, rồi giam mày trong phòng ngủ của tao."
Người đàn ông dùng tay còn lại nắm lấy cổ Hàn Phi, khi gã cố gắng ném hắn xuống đất, nắm đấm bên tay phải của hắn đã đâm vào trái tim của gã.
"Đánh nhau cũng không biết sao? Cười à, chẳng lẽ nắm đấm của mày lại xuyên thủng được lồng ngực của tao chắc?"
Nụ cười hung dữ nơi khóe miệng chậm rãi đông cứng, người đàn ông cảm thấy lồng ngực thoáng lạnh: "Cơ thể ngưng tụ bởi kí ức... sao lại có thể cảm thấy lạnh?"
Cúi đầu nhìn xuống, ánh sáng bình minh phản chiếu trên tay Hàn Phi, trong mắt người đàn ông hiện lên một con dao chói mắt.
Tay trái nắm chặt con dao, chém lên phía trên!
Đầu của y tá bị lưỡi dao chém xéo rơi xuống.
Cơ thể tan ra dưới ánh mặt trời, y tá hoài nghi nhìn chằm chằm Hàn Phi, gã thậm chí còn chưa kịp chạm vào hình xăm trên cổ đã bị Hàn Phi chặt đầu.
"Tao, tao nhớ khuôn mặt của mày rồi..."
“Thật lắm lời.” Cử động cổ tay, Hàn Phi từ trên mặt đất đứng dậy: “Xung quanh cổ gã có xăm sáu cái đầu người, trông giống như cái khăn quàng cổ vậy, gã chính là Sáu Ngón à?”
Cất dao tái sinh đi, Hàn Phi quay đầu nhìn lại góc tường, người đàn ông vô gia cư kinh hãi ôm con chó của mình, như sợ hắn sẽ giết người diệt khẩu.