"Cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, từ nay về sau, mỗi ngày tan làm tôi sẽ mang cơm cho anh."
Con dao của Hàn Phi chỉ giết những tên đồ tể, khi ánh mặt trời chiếu vào trong ngõ, hắn cũng cất cán dao đi, sau đó cho tay mình vào trong ngực.
Người đàn ông vô gia cư thu mình lùi lại phía sau, vẻ mặt đầy kinh sợ.
Một lúc sau, Hàn Phi lấy ra năm trăm tệ: "Trời lạnh rồi, mua mấy cái chăn dày để đắp, nếu thật sự không được, hãy tìm một chỗ ở trước."
Người đàn ông vô gia cư không dám bước lên lấy tiền của Hàn Phi, anh ta kéo chiếc hộp gỗ, đi về phía bên kia của con ngõ.
"Một người vô gia cư không chấp nhận bố thí? Trước khi đi lang thang anh ta đã làm nghề gì vậy?" Hàn Phi để ý đến con chó của người vô gia cư, cho dù anh ta có nhếch nhác bẩn thỉu, áo quần rách rưới đến mấy, cũng vẫn đùa giỡn cùng con chó què mỗi ngày, dường như trên thế giới này chỉ có con chó mới đối xử bình đẳng với anh ta, hơn nữa con chó cũng khá sạch sẽ kia chính là toàn bộ tôn nghiêm còn lại của anh ta.
"Việc ổn thỏa nhất bây giờ là diệt khẩu, không cho Mười Ngón thông qua người đàn ông vô gia cư này tìm thấy mình, nhưng nếu mình làm như vậy thì có gì khác so với bọn chúng?"
Xoay người đi vào con ngõ nhỏ, Hàn Phi đi đến phía trước tiểu khu hắn thuê.
Y tá đã chết, hắn chuẩn đến thăm nhà người đàn ông này một chút.
Khi hắn chuẩn bị đi lên lầu, một chiếc máy bay giấy bị nhuốm bẩn đen xì vừa vặn đáp xuống ngay bên cạnh giày hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ của một căn phòng nào đó trên tầng ba bị mở ra một nửa, có một người phụ nữ đang đứng ở cửa sổ.
Sắc mặt cô ta vô cảm nhìn Hàn Phi, hai tay đặt trên khung cửa sổ dường như đã bị lửa thiêu, đều bị cháy đen hết cả.
"Xin chào."
Hàn Phi giơ tay lên muốn chào hỏi một cái, dù sao bọn họ cũng đã quen biết nhau, nhưng trong nháy mắt, người phụ nữ đã biến mất.
"Cô ta dường như không phải đang nhìn mình, có cảm giác như đang nhìn bộ đồng phục làm việc mà mình đang mặc."
Cúi đầu nhặt chiếc máy bay giấy bên cạnh đôi giày lên, trên đó có viết những ký hiệu cổ quái không ai có thể hiểu được.
"Những cái này là chữ viết à? Cô ta đang muốn truyền đạt điều gì với mình?"
Trong cư xá cho thuê có một người đã qua đời từ lâu ngày nào cũng chào hỏi mình, đa số người thuê đều sẽ lựa chọn dọn đi vào lúc này, nhưng Hàn Phi lại muốn đến tận nhà hỏi thăm, mọi người cùng ngồi xuống trò chuyện một chút.
"Hình như ngày hôm qua mình đã nhìn thấy cô ta trong ảo giác..."
Đi vào chung cư, Hàn Phi trở về nhà mình trước để tìm đồ chơi mà con của người y tá đã bỏ lại, hắn bỏ chúng vào trong gói đồ của bà lão, sau đó lại chạy tới cửa nhà của gã.
Bảy Ngón và Tám Ngón đều là những tên côn đồ độc lai độc vãng, cũng như vậy người y tá là một trong những thành viên của Mười Ngón vậy mà lại có vợ và con, điều này khiến Hàn Phi hơi khó hiểu, chẳng lẽ tên này lại thích chơi trò gia đình sao?
Sau khi gõ cửa, rất lâu mới có giọng nói của một đứa trẻ từ trong nhà vọng ra: "Tìm ai vậy?"
"Chú là hàng xóm ở tầng dưới, chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi." Hàn Phi nói chậm lại: "Bạn nhỏ, hôm đó đồ chơi của cháu rơi dưới đất, chú đã giúp cháu cất nó đi."
"Chú đến trả lại đồ chơi à?"
"Đúng vậy, chú thấy cháu hình như rất thích những món đồ chơi đó."
Khóa cửa lay động, cửa căn hộ cho thuê bị người ta mở ra từ bên trong, một mùi kì lạ khó ngửi thoang thoảng tỏa ra.
Con của y tá dùng sức nắm lấy cánh cửa, nhìn gói hàng trong tay Hàn Phi.
"Chỉ có một mình cháu ở nhà thôi hả?"
"Bố đi làm chưa về, mẹ đang ngủ trong phòng." Cậu bé không có cảnh giác gì với Hàn Phi, hắn cũng rất không khách khí, đi thẳng vào trong như trở về nhà riêng của mình vậy.
Sau khi Hàn Phi vào phòng khách, cậu bé mới trở nên hơi bối rối, gãi gãi đầu, không biết hiện tại là tình huống gì, cũng không biết có nên đóng cửa lại hay không.
“Trả cháu này, mấy món đồ chơi này cũng khá đắt đấy chứ.” Hàn Phi từ trong gói lấy ra mấy con búp bê, ánh mắt cậu bé lập tức bị đồ chơi thu hút.
Trong khi cậu bé đang chơi với đồ chơi, Hàn Phi bắt đầu quan sát xung quanh.
Trong căn hộ cho thuê chỉ có những đồ đạc cơ bản nhất, hơn nữa đều là đồ cũ đã sử dụng từ lâu, ngoài ra từ khi Hàn Phi bước vào nhà đã phát hiện tất cả đồ đạc trong phòng đều toát ra một mùi rất kì lạ, như thể cả căn hộ đang từ từ thối rữa vậy.
"Bạn nhỏ, đã bao lâu cháu không gặp mẹ rồi?"
"Rất lâu rất lâu rồi....." Cậu bé vẫn nghịch cái đầu của con búp bê, cậu thích nhất là con búp bê đại diện cho bố.
"Thế cháu có muốn gặp mẹ không?"
"Bố không cho cháu vào phòng, bố sẽ đánh cháu đấy." Cậu bé cúi đầu, bàn tay nhỏ từ từ dùng lực, cái đầu của con búp bê từng chút một bị tháo ra."
"Không sao đâu, dù sao thì bây giờ bố cháu cũng chưa trở về." Hàn Phi đứng dậy đi về phía phòng ngủ, khi tay hắn đặt trên tay nắm cửa, khóe mắt nhìn thấy khung ảnh treo ngược trên TV.
Tiện tay chỉnh lại khung ảnh, trong bức ảnh chỉ có người phụ nữ và đứa bé, hoàn toàn không có bóng dáng của y tá.
"Tại sao tất cả ảnh trong nhà cháu đều không có bố vậy?"
"Bố....." Cậu bé không nói tiếp, kìm nén cơn giận tiếp tục giật đầu con búp bê ra.
Thấy cậu bé không trả lời, Hàn Phi cũng không đi sâu vào hỏi nữa, hắn cố gắng lay tay nắm cửa phòng ngủ, nhưng phát hiện cửa phòng đã bị khóa.
“Chìa khóa ở trên người bố, không có sự cho phép của bố, mẹ sẽ không mở cửa cho chú đâu.” Giọng cậu bé dường như hơi thay đổi.
"Mẹ cháu yêu cháu như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm mấy tuần rồi không gặp cháu chứ? Chú nghi ngờ không biết có phải bố cháu đã làm chuyện gì không tốt với mẹ cháu hay không." Hàn Phi mỉm cười: "Chú có thể dùng lực một chút để mở cửa được không?"
"Được thôi, có điều cánh cửa bị khóa rồi, không có chìa khóa thì không mở ra được đâu."
"Nếu như cháu đã đồng ý rồi, vậy thì chú sẽ thử xem sao." Nhắm thẳng vào khóa cửa, Hàn Phi một cước đá ra!
Tiếng ồn lớn phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng, tầng dưới truyền đến tiếng chửi bới, nhưng Hàn Phi không quan tâm chút nào.
Hắn chịu đựng mùi hôi thối xộc vào mũi nhìn vào trong phòng ngủ, một người phụ nữ với đủ loại ống truyền dịch khắp người đang nằm trên giường, xung quanh giường là đủ thứ thuốc hôi thối, mắt người phụ nữ gần như bị mù vì khóc, tai và miệng đều bị bịt kín.
Nếu không phải cơ thể vẫn còn hơi co giật vì đau, Hàn Phi thậm chí sẽ nghĩ rằng người phụ nữ này đã chết từ rất lâu rồi.
“Sáu Ngón đang lấy người phụ nữ này ra để làm thí nghiệm?” Hàn Phi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu, hắn không dám tùy tiện chạm vào ống truyền dịch, vì sợ sẽ vô tình làm nặng thêm thương tích của người phụ nữ.
Khi Hàn Phi đang cẩn thận chuẩn bị giao tiếp với người phụ nữ, không biết từ lúc nào cậu bé đã xuất hiện ở cửa phòng ngủ, tay cầm đồ chơi búp bê đại diện cho người bố, tay trái kéo chân búp bê, tay phải nắm chặt đầu nó.
“Bố nói là đang chữa bệnh cho mẹ, nếu không chữa khỏi, bệnh của mẹ sẽ truyền sang cho chúng ta, khiến chúng ta rất khổ sở.” Cậu bé nghiêm túc lặp lại lời Sáu Ngón đã dạy, vẻ mặt trở nên càng ngày càng kì lạ.
“Vậy bố cháu có nói cho cháu biết mẹ mắc bệnh gì không?” Cơ thể của đứa trẻ trong mắt trái của Hàn Phi đang dần biến đổi, hắn chợt nhớ ra một chuyện, đứa trẻ trước mặt này với đứa trẻ bị chính bố mình giết hại là bạn cùng lớp, đứa trẻ kia đã tận mắt chứng kiến cảnh bố giết chết mẹ mình, vì vậy cái đầu của con búp bê tượng trưng cho người mẹ trong tay đứa trẻ đã bị tháo ra.
Lúc này món đồ chơi cậu bé đang cầm giống hệt đứa trẻ kia, ngay khi lấy được đồ chơi, cậu ta bắt đầu điên cuồng lôi đầu con búp bê đại diện cho người bố ra, cảm giác như muốn giết chết bố mình bằng cách này.
Cách nghĩ rất đơn thuần, nhưng cũng thực sự rất đáng sợ.
"Bố nói trong tim mẹ có giấu một người khác, chỉ có thông qua cách này bố mới kéo được người đó ra." Cậu bé từng bước đi đến chỗ Hàn Phi: "Bố là một thời gian trước mới trở thành bố của cháu, ông ấy nói mỗi lần tiến vào thế giới này đều sẽ trở thành bố của cháu, ông ấy đã thấy cháu trong mười năm rồi, ông hiểu mọi thứ của cháu, coi cháu như con của chính mình, nhưng... cháu rõ ràng mới gặp ông ấy được có mấy tuần."
Cậu bé càng nói giọng điệu càng trở nên không bình thường, trên khuôn mặt non nớt, cái miệng lúc há ra lúc khép lại.
"Bố biết tất cả mọi chuyện trong nhà cháu, còn nói bố trước đây của cháu đã chết rồi, nếu như đã chết rồi thì tại sao còn cứ ở mãi trong tim của người sống mà không chịu đi, vậy nên ông ấy mới chữa bệnh cho mẹ, ông ấy bảo cháu và mẹ chỉ thuộc về một mình ông, cũng chỉ có thể thuộc về một mình ông thôi." Cậu bé đã sắp đi đến trước mặt Hàn Phi, cậu đi vòng qua giường bệnh của mẹ, đứa trẻ này không cảm thấy kinh ngạc chút nào đối với cảnh tượng trong phòng ngủ.
Hàn Phi không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như này, bình tĩnh phân tích lời nói của cậu bé.
Trong những lời nói có vẻ như lộn xộn không đầu không đuôi của đứa trẻ, lại tiết lộ rất nhiều thông tin.
Bố đẻ của cậu bé không phải là Sáu Ngón, mà là một người khác, mẹ của cậu vẫn luôn nhớ đến đối phương, mang theo tình yêu với người chồng, một mình nuôi dưỡng con trai.
Nhưng chính lúc này Sáu Ngón đã xuất hiện, thế giới kí ức trong điện thờ này đối với bọn chúng cũng giống như người chơi chơi [Cuộc sống hoàn hảo] vậy, Sáu Ngón dùng đủ mọi thủ đoạn muốn người mẹ quên đi bố đẻ của cậu bé.
Đáng tiếc, gã dùng thời gian mười năm, cũng không thể giết được "người" trong trái tim người phụ nữ.
Nhìn người phụ nữ cắm đầy ống truyền dịch, Hàn Phi có thể tưởng tượng được sự tra tấn mà cô phải chịu, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất sốc.
Cộng thêm bộ dạng vô pháp vô thiên của Bảy Ngón và Tám Ngón ở quận Tây Thành lúc trước, trong đầu Hàn Phi như có một tia chớp xẹt qua!
"Mười Ngón tiến vào thế giới ký ức của điện thờ, cũng giống như người chơi tiến vào [Cuộc sống hoàn hảo] không có quy tắc giới hạn vậy. Muốn làm gì thì làm, cho dù có bị người trong ký ức hành hạ đến chết đi hàng nghìn lần cũng không có vấn đề gì."
"Thế giới ký ức trong điện thờ lấy điện thờ làm trung tâm, lấy chấp niệm sâu sắc nhất của không thể nhắc đến làm nền móng, vậy có khi nào trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo] cũng lấy một điện thờ nào đó làm nền móng kiến tạo không?"
"Có thể chịu tải được một trò chơi khổng lồ như vậy, có thể phân ra được thế giới tầng cạn và tầng sâu, điện thờ bình thường chắc chắn không thể làm được, nhưng nếu như thay bằng hộp đen thì sao?"
Những suy đoán điên cuồng này ngay lập tức chiếm hết tâm trí Hàn Phi, đến khi quần áo đột nhiên bị lôi kéo, hắn mới hoàn hồn trở lại.
"Chú ơi, chú đang nghĩ gì vậy?"
Mạch suy nghĩ của Hàn Phi bị cắt ngang, hắn nhìn về phía trước mặt.
“Hôm nay bố không về nhà đúng giờ, cũng không cho mẹ uống thuốc và cho cháu ăn đúng giờ.” Cậu bé ôm con búp bê bị gãy đầu, trên mặt nở một nụ cười kỳ quái mà một đứa trẻ hoàn toàn không thể lộ ra như vậy: "Chú ơi, chú có muốn làm bố mới của cháu không?"
Lui lại phía sau, cậu bé trong mắt trái của Hàn Phi đã dị hóa, một nửa đầu đang không ngừng mọc ra máu thịt, rất nhanh muốn bao bọc cậu và Hàn Phi với nhau.
Không chần chừ, Hàn Phi lập tức nắm lấy cánh tay cậu bé, che chắn cho cơ thể của cậu rồi đâm thẳng vào cửa sổ phòng ngủ.
Sáu Ngón lựa chọn làm bố của đứa trẻ chắc chắn trong này có nguyên nhân sâu xa hơn, có thể là cậu bé sau khi dị hóa sẽ rất đáng sợ, hoặc cậu bé biết một số bí mật nào đó, cho dù lý do là gì thì Hàn Phi cũng không muốn nhìn thấy cậu bé dị hóa trước mặt mình.
Hắn muốn kéo cậu bé ra khỏi máu thịt, mang nó rời khỏi căn phòng này, nhưng cửa sổ phòng ngủ lại bị đóng đầy những tấm ván gỗ, không thể mở ra được.
"Bùm!"
Dùng hết sức lực, Hàn Phi cảm thấy xương cốt sắp rã rời rồi.
"Chú làm bố của cháu đi! Mẹ vẫn cần người chăm sóc! Cầu xin chú hãy ở lại đi!"
Không để ý đến cậu bé, Hàn Phi tiếp tục đâm cho đến khi món đồ chơi trong túi mà một đứa trẻ khác đưa cho hắn rơi xuống đất.
Món đồ chơi vốn đã đầy vết nứt, trực tiếp vỡ tan.
Hàn Phi không quan tâm đến việc đau lòng, cúi người muốn nhặt lên, nhưng một cái tay khác còn nhanh hơn hắn.
"Sao chú cũng có món đồ chơi này?"
Một đứa trẻ toàn thân ướt sũng mơ hồ chạy ra từ trong đồ chơi vỡ tan, đứa trẻ đó đã ngăn chặn được quái vật đang dị hóa.
Tận dụng cơ hội này, cuối cùng Hàn Phi cũng dỡ bỏ được hai tấm ván gỗ, ánh mặt trời chiếu vào hai đứa trẻ.
Đứa trẻ ướt sũng biến mất, cậu bé dị hóa cũng từ từ trở lại bình thường.
Hàn Phi kinh sợ đứng bên cạnh cửa sổ, hắn phát hiện mình đã đánh giá quá thấp tính nguy hiểm của dị hóa thế giới.
"Theo thời gian, con người trên thế giới này sẽ ngày càng trở nên điên cuồng, quái vật trong trái tim mỗi người có thể sẽ bị phóng thích ra bên ngoài."
Nhiệm vụ sống sót trong ba mươi ngày là một nhiệm vụ chết chắc, hoặc có lẽ nó là một tâm nguyện mãi mãi cũng không bao giờ thực hiện được.
"Đứa trẻ này sau khi dị hoá còn mạnh hơn gấp mười lần Lý Long Lý Hổ, Sáu Ngón có lẽ cũng đã lựa chọn rất cẩn thận mới chọn được ra. Mình cần phải duy trì mối liên hệ với nó, như vậy khi thế giới dị hóa hoàn toàn, mình cũng có thể thêm một phần bảo đảm."