Cậu bé dị hóa đã trở lại bình thường, cậu đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo cầm trên tay món đồ chơi búp bê bị "phân xác".
Hàn Phi không dám tùy tiện đến gần cậu bé, đứa trẻ trông có vẻ bình thường trước mặt này, trong tim lại ẩn chứa một con quái vật vô cùng khủng khiếp.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hàn Phi bây giờ dần dần cũng đã hiểu dị hóa là như thế nào rồi.
Thay vì nói là dị hóa, thì đúng hơn nên nói là quái vật xé bỏ đi tất cả ngụy tạo, trở thành bộ dạng có ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của chủ nhân điện thờ.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt, cậu bé ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt non nớt đầy vệt nước mắt, sau đó lăn người đến bên cạnh giường của người phụ nữ, khóc oa oa.
"Người trong thế giới ký ức bây giờ có lẽ chỉ dị hóa trong bóng tối, ánh mặt trời có thể khiến họ khôi phục bình thường." Hàn Phi hơi cau mày, hắn vẫn còn nhớ cuốn nhật kí mà chủ nhân điện thờ để lại trong nhà mình: "Ngày mình tiến vào thế giới kí ức là ngày 1 tháng 12, sau đó thời tiết càng ngày càng lạnh, thời gian của ban ngày cũng càng ngày càng ngắn."
Hàn Phi không biết sau này còn phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào nữa, thể loại cuộc sống bình thường đang dần dần sụp đổ từng chút một, và cảm giác dị hóa từng ngày này, thật sự rất khó chịu.
Rõ ràng biết vực sâu ở ngay trước mặt, nhưng lại không có cách nào dừng chân lại được, chỉ có thể gói trọn trong ký ức, phóng về phía trước.
“Đừng khóc nữa, mẹ cháu sẽ không sao đâu.” Hàn Phi an ủi đứa trẻ xong, chuẩn bị đi tìm chủ nhà bàn bạc một chút, hy vọng hai vợ chồng đó có thể giúp chăm sóc cậu bé.
Mang theo gói hàng đi tới đầu cầu thang, Hàn Phi đang định đi xuống, trên ngón tay chợt cảm thấy một sự ớn lạnh, chiếc nhẫn của chủ nhà đột nhiên phát ra cảnh báo.
"Là ở trên tầng?"
Quay người nhìn lên tầng ba, khi Hàn Phi vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng đang đi trên cầu thang.
"Người thuê nhà ở tầng ba?"
Không nghĩ ngợi nhiều Hàn Phi liền đi theo, hắn giương mắt nhìn người phụ nữ mở một cánh cửa nào đó ra, đi vào bên trong.
"Chờ đã! Căn phòng đó…"
Hàn Phi dừng ở trên hành lang tầng ba, hắn nhìn thấy rõ người phụ nữ đi vào căn hộ số 13, cũng chính là căn hộ có người tự sát trước đây.
"Trời đã sáng rồi, sao lối hành lang dài này vẫn còn âm u như vậy."
Dịch chuyển từng chút một đến cửa căn hộ số 13, Hàn Phi rất ngạc nhiên phát hiện cửa nhà đang mở ra một nửa, như thể cố ý để cửa cho hắn vậy.
Rùng mình một cái, Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, Hàn Phi lần thứ hai tiến vào căn hộ số 13.
Không giống như lần trước, lần này chỉ có mình hắn.
"Có ai không?"
Một tay cầm gói hàng đựng đầy ắp đồ, tay kia lặng lẽ cầm cán dao, mọi dây thần kinh của Hàn Phi đều đã căng hết lên.
"Choang!"
Trong bếp đột ngột có tiếng cốc rơi, một con chuột chạy qua các mảnh thủy tinh trên sàn nhà.
"Trong căn hộ này vẫn có vật sống?"
Gần như ngay khi giọng nói của Hàn Phi phát ra, con chuột đang rục rịch đột nhiên bắt đầu co giật, như thể bị tiêm một loại thuốc cực độc, máu chảy ra từ hai con mắt to bằng hạt đậu xanh, tiếp sau đó nó ngã xuống bên trong các mảnh thủy tinh.
"Cô có thể nghe thấy tôi nói? Tôi biết cô đang ở trong nhà này!" Hàn Phi chậm rãi lùi về phía sau, hắn cảm giác như bị giẫm phải cái gì đó, nhưng lại nhớ rất rõ ràng lối vào phòng 13 rất sạch sẽ, trên mặt đất không có gì hết.
Cố gắng không cúi đầu nhìn xuống, Hàn Phi tiếp tục lùi lại phía sau, nhưng cánh cửa vốn được mở ra, không biết đã bị đóng lại vào lúc nào.
Ổ khóa hoen gỉ bị kẹt, Hàn Phi đã bị mắc kẹt trong căn hộ này.
"Chủ căn hộ là tự sát vào mấy tháng trước, trong thời gian lâu như vậy không xảy ra bất cứ chuyện gì, chứng tỏ cô ta không phải là loại quỷ giết người vô tội một cách bừa bãi."
Sau khi gặp phải chuyện quỷ dị không nên hoảng sợ, hãy phân tích tình hình trước, giả sử chấp niệm của đối phương vẫn còn, vậy thì hãy cân nhắc làm thế nào để giao tiếp với đối phương.
Nếu đối phương hoàn toàn bị sát ý chi phối, đã hoàn toàn mất hết lý trí, vậy thì càng nên bình tĩnh nghĩ cách tự tử như thế nào để giảm bớt đau đớn.
Trong đầu lóe lên những suy nghĩ khác nhau, Hàn Phi biết mình không mở được cửa, liền quyết đoán chủ động đi về phía trước.
"Tôi nghe nói cô cũng từng là nhân viên bán hàng ở bách hóa thương mại? Nói mới nhớ, cô còn là tiền bối của tôi đấy, gần đây ở trung tâm thương mại đó tôi đã gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ. Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô lại đưa ra lựa chọn cực đoan như vậy...... Nói thẳng ra, tôi luôn có suy nghĩ giống như cô, ông chủ trung tâm thương mại đó là một con quỷ đội lốt người, đạo đức giả và biến thái, bây giờ tôi đã bị ông ta dồn vào bước đường cùng rồi."
Hàn Phi bị quỷ trong căn hộ số 13 nhốt bên trong, nhưng cách hắn nói chuyện khiến cho người ta cảm thấy, chính là hắn chủ động chạy tới đây.
"Tôi đã không còn đường để chạy nữa rồi, trong thế giới này căn bản không có ai tin lời tôi nói, mọi người đều cảm thấy ông chủ trung tâm thương mại là một nhà từ thiện lớn, chỉ có tôi thấy được bộ mặt thật của ông ta sau khi đã gỡ bỏ mặt nạ!" Hàn Phi nói rồi rũ bỏ gói đồ trong tay ra: " Tên ác quỷ đó hai tay nhuốm máu, đã phạm rất nhiều tội ác, ở đây mỗi một món đồ cũ đều đại diện cho một oan hồn."
Chiếc áo len nhuốm máu rơi xuống đất, bên trong còn có một vài bức ảnh và một chiếc máy bay giấy được gấp từ một bức thư tình.
Mọi thứ khác đều ổn, nhưng khi chiếc máy bay giấy chạm vào sàn nhà phòng khách, nhiệt độ của cả căn phòng bắt đầu giảm xuống.
“Chẳng lẽ chiếc máy bay giấy này là của cô à?” Hàn Phi run rẩy nhặt chiếc máy bay giấy trên mặt đất lên, cầm trong lòng bàn tay.
Thực ra lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy chiếc máy bay giấy trong nhà kho dưới tầng hầm liền quyết định mang nó ra ngoài, bởi vì hình dáng chiếc máy bay giấy này gần giống với chiếc máy bay giấy bị người phụ nữ ở tầng ba ném xuống dưới, chỉ khác về chất liệu mà thôi.
Lúc đó Hàn Phi cảm thấy chiếc máy bay giấy có liên quan đến người phụ nữ ở tầng ba, vậy nên sau khi vào cư xá, hắn mới xách gói đồ đi đi lại lại.
Hầu hết các cuộc gặp gỡ bất ngờ, có khả năng đều đã được một bên lên kế hoạch cẩn thận.
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, những mảnh giấy vo tròn chất đầy nhà vệ sinh lăn ra ngoài.
Sau một lúc, một lòng bàn tay cháy đen nắm lấy khung cửa, có vẻ như con quỷ trong căn hộ số 13 sẽ xuất hiện ở ngay giây tiếp theo.
Cầm chiếc máy bay giấy từ từ tiến đến, trước khi chủ nhân thực sự của căn hộ số 13 xuất hiện, Hàn Phi đã nắm lấy cánh tay bị lửa thiêu cháy xém kia.
"Tối hôm qua hình như tôi đã gặp cô trong ảo giác, tôi thắc mắc tại sao trong nhà kho dưới tầng hầm siêu thị lại có bày thứ này, lúc đó tôi chợt nhớ ra là cô vẫn luôn theo dõi tôi, tôi từng nhận được chiếc máy bay giấy mà cô ném xuống."
Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn......
Bất giác sử dụng năng lực của mình, Hàn Phi cảm nhận được đau khổ, hận ý và hối hận mãnh liệt từ đôi tay cháy đen kia.
"Tôi thực sự rất hối hận, nhưng mọi thứ đã muộn rồi. Bây giờ tôi đã bị ông chủ trung tâm thương mại nhắm đến, ông ta coi tôi như con mồi. Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, trong những ngày cuối cùng này, tôi muốn giúp cô." Ý nghĩa thực sự trong lời nói của Hàn Phi là, bạn tuyệt đối đừng vội giết tôi, tôi cũng gần như đã là một cỗ "thi thể" rồi, giữ lại cái mạng này biết đâu lại có tác dụng với bạn.
Ý nghĩa giống nhau nhưng đổi diễn đạt theo một cách khác, cộng thêm một chút kỹ năng diễn xuất, thì sẽ trở nên vô cùng dễ đồng cảm, đây chính là nghệ thuật của ngôn ngữ.
Quỷ trong căn hộ số 13 cuối cùng vẫn không rời khỏi nhà vệ sinh, bàn tay bị ngọn lửa lớn thiêu đốt nghiêm trọng đã lấy đi chiếc máy bay giấy trong tay Hàn Phi, sau đó dùng lực vo tròn nó lại.
Lớp da cháy đen của lệ quỷ bắt đầu bong ra từng mảng lớn, từ từ trộn lẫn với bức thư tình, những lời yêu thương ban đầu dần bị thay thế bằng những vết bẩn màu đen.
Những lời tràn ngập yêu thương, lúc này lại khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm.
"Chính bức thư tình đó đã khiến cô phải chịu đau khổ lớn đến như vậy sao? Là ai đã viết bức thư đó? Hôm nay sau khi rời đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa người đó đến đây!" Hàn Phi đưa ra lời hứa của mình, nhưng muốn hắn thực hiện lời hứa đó, thì trước tiên phải đảm bảo an toàn cho hắn.
Mặt trời từ từ mọc lên, nhưng nhiệt độ trong căn hộ số 13 vẫn không ngừng giảm xuống, cùng lúc tiếng hét chói tai vang lên, Hàn Phi bị cánh tay đó đẩy mạnh ra ngoài.
Vô số giấy vụn trong phòng vệ sinh bị gió cuốn cho bay lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang không ngừng la hét.
Cổ cô ta đang treo trên khung cửa sổ, bàn tay cháy đen đang điên cuồng xé giấy vụn trên sàn nhà, nắng sớm dần dần rọi vào trong nhà, gương mặt của người phụ nữ cũng càng ngày càng mờ ảo.
Cuối cùng khi cô ta biến mất, một chiếc máy bay giấy được gấp từ bức thư tình bay ra từ đống giấy vụn trong phòng vệ sinh.
Nhiệt độ bắt đầu khôi phục, Hàn Phi nhìn chiếc máy bay giấy dính máu trước mặt, cẩn thận mở nó ra.
Những lời nói yêu đương trên bức thư tình đã bị gạch xóa, bên trên chỉ còn lại một dòng chữ gớm ghiếc được viết bằng tay.
"Chân tướng là một con quái vật, nó có một cái miệng không thể nói chuyện, nhà từ thiện mỗi lần ra ngoài đều khóa nó trong nhà, nhốt nó và lương tâm lại với nhau."
Xem tiếp xuống dưới, vẫn còn một vài ký tự xiêu vẹo ở mặt sau của bức thư tình -- cậu có thể giúp tôi ghép nó lại được không?
"Ghép lại cái gì?"
Ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Phi phát hiện dường như có một đôi mắt đang nhìn mình từ trong khe hở của đống giấy vụn.
"Cô muốn tôi ghép những tờ giấy vẽ đầy hoa văn trong nhà vệ sinh này thành một hoa văn hoàn chỉnh?"
Mặc dù Hàn Phi đã có kinh nghiệm từ vụ án chặt thây ghép xác, nhưng bản thân hắn lại không giỏi ghép hình: "Nếu như có Ngụy Hữu Phúc ở đây thì tốt rồi, lúc còn sống anh ấy rất thích ghép hình."
Nhớ đến hàng xóm trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi hít một hơi thật sâu, thật không ngờ cũng có ngày hắn có cảm giác nhớ nhà, càng không nghĩ tới thứ mà hắn nhớ tới lại không phải là căn hộ đi thuê trong hiện thực, mà lại là căn hộ ma ám đáng sợ nhất trong cư xá Hạnh Phúc.
"Mình đã được bọn họ chữa khỏi hoàn toàn rồi, chờ sau khi mình sống sót rời khỏi thế giới ký ức, xem liệu có thể lấy được 'hình ghép' này mang ra ngoài hay không, coi như là mang đặc sản về cho Ngụy Hữu Phúc."
Chịu đựng cơn buồn ngủ, Hàn Phi ngồi trên sàn nhà vệ sinh, bắt đầu xem từng tờ giấy vụn một.
Hắn không chơi ghép hình nhiều nhưng trí nhớ và trí tuệ đều vượt xa người bình thường, người bình thường nhìn ký hiệu kỳ dị không phân biệt được sự khác nhau, nhưng hắn chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra sự bất thường.
Vài phút sau, Hàn Phi vừa đắm chìm trong đó, thì ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Vợ chồng chủ nhà vội vã đi đến cửa căn hộ số 13, bọn họ nhìn thấy Hàn Phi đang ngồi trong nhà vệ sinh nghiêm túc ghép hình, mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.
Có lẽ vì cảnh tượng này hãi hùng quá, hai vợ chồng cầm theo cây chổi lau nhà rồi mới dám vào trong.
"Thằng nhóc này áp lực quá nên đầu óc có vấn đề rồi à? Tôi đã sớm nói với bà là đừng có suốt ngày giục người ta trả tiền nhà, phải có lòng khoan dung độ lượng chứ, bà nhìn xem, bây giờ người ta phát điên rồi đây này?"
“Im mồm.” Bà cô chủ nhà cầm cây lau đi vào phòng khách, theo sau là ông chồng.
"Có phải cậu ấy bị cô gái treo cổ nhập rồi không? Sáng sớm tinh mơ chạy đến đây xếp giấy? Có phải cậu ấy còn đang cười không?"
"Im mồm đi! Ồn ào chết đi được!" Bà cô chủ nhà nhanh chóng chạy tới, Hàn Phi cũng nhìn thấy bọn họ.
"Đại tỷ? Chú? Sao hai người lại đến đây?" Sau khi vỗ vỗ bụi trên người, Hàn Phi từ trên mặt đất đứng dậy.
"Cậu, cậu chạy đến căn hộ này làm gì vậy? Ai mở cửa cho cậu? Có phải cậu lén đánh chìa khóa không?"
"Nói ra có thể hai người không tin, khi em đi làm về, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà của cậu bé trên tầng 2, hai bàn tay của cô ấy bị cháy đen, rất thê thảm. Nhưng con người cô ấy rất lương thiện, cô ấy nói với em rằng mẹ của cậu bé bị giam ở trong phòng ngủ, hy vọng em có thể cứu chị ấy.” Hàn Phi nói rất thành khẩn, từ biểu cảm trên mặt hoàn toàn không nhìn ra dấu vết nói dối nào.
"Sau đó thì sao?"
"Em liền đến nhà cậu bé để xem xét, kết quả phát hiện ra mẹ cậu bé đúng là bị giam trong phòng ngủ, trên người toàn là ống truyền! Lúc đó em vô cùng sợ hãi, lập tức gọi cấp cứu." Lời kể xuất sắc của Hàn Phi khiến cho vợ chồng chủ nhà có cảm giác như đang ở đó vậy.
“Cậu lúc đó vô cùng sợ hãi hả?” Hai người nhìn Hàn Phi hơi nghi hoặc.
"Sau khi cứu mẹ của cậu bé xong, em vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy cô gái đó đang đi lên tầng, vì vậy em mới chạy theo để nói lời cảm ơn."
“Vì vậy cậu đuổi theo đến thẳng căn hộ số 13 à?” Vợ chồng chủ nhà đã hơi lay động, hình như trước đây bọn họ cũng đã từng gặp phải những chuyện “linh dị” nào đó.
"Đúng vậy, cô gái ấy rất đáng thương, hình như cái chết của cô ấy có một nguyên nhân khác, em nghi ngờ có liên quan đến đống giấy vụn trong nhà vệ sinh này." Hàn Phi chỉ ra ký hiệu trên các tờ giấy khác nhau: "Ghép những mảnh giấy này lại với nhau, đại khái có thể nhìn ra hình dạng của một cái giếng, bên cạnh dường như còn viết cái gì đó, chờ sau khi em ghép xong tất cả những mảnh giấy này, có lẽ sẽ hoàn nguyên ra."
Vợ chồng chủ nhà muốn nói gì đó, nhưng lúc này xe cấp cứu đã đến, đứa trẻ ở tầng dưới vẫn còn đang khóc, hai người lại vội vàng chạy xuống.
“Làm chủ nhà cũng không dễ dàng gì, nhất là khi gặp phải đám người thuê trọ như mình.”
Sau khi khiến vợ chồng chủ nhà rời đi, Hàn Phi tập trung vào ghép hình, hắn muốn tìm ra thông điệp mà lệ quỷ muốn truyền tải trong thời gian ngắn nhất có thể.
Ghép hình đều là lúc đầu thì khó, càng về sau càng nhanh, bốn mươi phút sau, Hàn Phi đã trải những mảnh giấy vụn kín cả căn phòng, hắn cũng có một phát hiện cực kỳ quan trọng.
Tất cả các mảnh giấy vụn ghép lại với nhau tạo ra hình một cái giếng, xung quanh cái giếng này vẽ đầy một tập tục tang lễ vô cùng đặc biệt.
Vốn dĩ Hàn Phi không biết nhiều về những chuyện này, nhưng không lâu trước đây, Hoàng Doanh đã từng ở trong hiện thực nói với hắn một chuyện.
Có một ông lão nghiên cứu lịch sử đã đột tử trong trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo], phát hiện lớn nhất của ông ấy lúc còn sống chính là các NPC trong trò chơi sau khi bị chết, đều tuân theo một tập tục tang lễ hoàn toàn khác với trong hiện thực, như thể trong trò chơi đã từng có một vị thần linh cai quản cái chết.
Buộc mình ghi nhớ tất cả các ký hiệu cổ quái, hình ghép của Hàn Phi cũng sắp hoàn thành.
Hắn không hiểu được hết, nhưng có thể hiểu đại khái hàm ý của một vài kí hiệu.
"Có vẻ như chỉ cần ném thứ gì đó vào chiếc giếng kia, thì có thể nhận được may mắn và chúc phúc, sau đó có người đã xây dựng điện thờ cho chiếc giếng đó, cũng có một số người dần bắt đầu thử ném những 'thứ' quan trọng nhất như bạn bè, người thân xuống giếng."