Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459: Bọn Chúng Đều Là 'Người' Tốt Bụng

Chương 459: Bọn chúng đều là 'người' tốt bụng Chương 459: Bọn chúng đều là 'người' tốt bụng

"Những 'thứ' ném xuống giếng càng quan trọng, thì thứ có thể đổi được cũng càng tốt. Mọi người bắt đầu trở nên điên cuồng, không ngừng 'thử nghiệm'."

Hàn Phi đã mất khoảng một tiếng rưỡi để ghép các hoa văn trên những mảnh giấy kia lại với nhau.

Giấy vụn phủ kín cả căn phòng, ghép ra một thảm kịch.

Trong giếng sâu không đáy, có người trèo lên trên, có người nhảy xuống dưới, có người tôn sùng nó như thần linh quỳ lạy bên cạnh, cũng có người coi nó như ác linh, muốn tiêu diệt nó.

"Cái miệng giếng này có phải chính là cái giếng phía sau điện thờ dưới tầng hầm không?"

Sau khi khôi phục lại hình ghép, Hàn Phi đã ghi nhớ tất cả nội dung của hình ghép trong thời gian ngắn nhất, sau đó hắn lại làm xáo trộn tất cả các mảnh giấy vụn.

"Càng ít người biết về thứ quỷ dị như này càng tốt, để tránh một số kẻ không còn đường lui, chạy tới thử nghiệm."

Trên những mảnh giấy vụn này không có ghi chép sự việc của người phụ nữ ở căn hộ số 13, nhưng hoa văn trên những mảnh giấy kia quả thực là do cô ta vẽ ra, tất cả các đường nét đều có dính vết máu ngả đen bốc mùi.

"Người phụ nữ biết bí mật của cái giếng? Cô ấy đã nhìn thấy cái giếng này rồi à?" Hàn Phi bây giờ rất tò mò tại sao chủ căn hộ lại lựa chọn tự sát, là thứ gì đã ép cô ta phải đưa ra quyết định cực đoan như vậy.

Cầm chiếc máy bay giấy gấp từ thư tình lên, Hàn Phi đọc lại lần nữa những dòng chữ trên đó: "Chân tướng là một con quái vật, nó bị nhà từ thiện khóa ở trong nhà?” Nhà từ thiện được tất cả mọi người công nhận chính là ông chủ trung tâm thương mại, chẳng lẽ câu này có nghĩa là chân tướng đang ở trong chính nhà của ông chủ?

Vài ngày trước trong một cuộc tán gẫu, Hàn Phi có hỏi được Hoàng Oanh một vài chuyện, hắn biết ông chủ trung tâm thương mại có rất nhiều nhà, nhưng nơi ở yêu thích nhất của ông ta vẫn là ở đầu nguồn sông Sa Hà quận Bạch Thành.

"Ngôi nhà quỷ ám đặt cơm trắng hàng đêm cũng ở đầu nguồn sông Sa Hà, hôm nay vừa hay tiện đường phải ghé qua xem một chút."

Sau khi cất bức thư tình đi, Hàn Phi lại mang theo mười mấy mảnh giấy vụn quan trọng nhất, như vậy cho dù có ai đến cũng rất khó để ghép lại thành cái giếng.

"Sáu Ngón chết một cách không rõ ràng, những ngón khác có khả năng cũng sẽ đến đây, hay là mình vẫn nên đốt hết những thứ này đi thì hơn."

Hàn Phi là một người rất quyết đoán, hắn đứng dậy định về nhà lấy bật lửa, nhưng đúng lúc này vợ chồng chủ nhà đã quay lại.

“Cậu bị nghiện ở trong căn hộ ma ám này à?” Đại tỷ chủ nhà cũng là người hiểu rộng biết nhiều, nhưng người như Hàn Phi bà ta thực sự chưa gặp bao giờ: “Cậu không sợ hả?”

"Hôm nay em nhất định phải ghép xong những mảnh giấy này, trả lại công bằng cho người đã khuất."

"Trên đời này có cái rắm công lý ấy, cậu hãy tập trung làm việc để chữa bệnh cho mẹ đi, sau đó sống cho tốt cuộc sống của chính mình là được rồi." Đại tỷ chủ nhà cau mày nhìn đống giấy vụn dưới đất: "Lát nữa tôi sẽ đốt hết đống giấy này đi! Tôi thấy cậu cũng bị trúng tà rồi đấy!"

"Đốt rồi thì quỷ sẽ không ám nữa à? Chúng ta không thể trốn tránh vấn đề được." Hàn Phi không buông tha cho đại tỷ chủ nhà: "Người sống trong căn hộ số 13 rốt cuộc vì sao lại tự sát?"

"Không biết."

“Nếu như chị nói cho em biết, cho dù phải đi bán máu em cũng đóng hết số tiền thuê nhà cho chị.” Hàn Phi xắn tay áo lên, vẻ mặt nghiêm túc.

"Có đến mức đó không? Người này không thân cũng chẳng quen với cậu, sao lại tự chuốc lấy phiền phức cho mình như vậy?" Đại tỷ chủ nhà cũng nóng tính, mắt thấy hai bên sắp đánh nhau đến nới, chồng của bà ta liền chạy tới.

“Tất cả hãy bình tĩnh.” Ông chú thuận tay đóng cửa lại: “Đừng cãi nhau ầm ĩ như vậy, kẻo người thuê nhà đều biết hết.”

Ông ta đứng giữa Hàn Phi và vợ mình, chậm rãi nói: "Nếu cậu muốn biết tôi có thể nói hết, tiền thuê nhà cũng không cần vội, chữa bệnh cho mẹ cậu quan trọng hơn."

“Người thuê nhà số 13 trước khi chết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Phi không muốn lãng phí thời gian, mở miệng hỏi thẳng.

"Chuyện này dài lắm, người sống ở căn hộ số 13 là nhân viên của bách hóa thương mại, mặc dù cô ấy còn ít tuổi, nhưng đã có con rồi, vì cuộc sống mà cô ấy cũng đã phải chịu không ít vất vả. Trước đây khi cô ấy đi làm ở bách hóa thương mại thì nhốt đứa trẻ trong căn hộ cho thuê này. Trong nhà cũng không có gì để chơi, khi đứa trẻ đó buồn chán thường hay dùng giấy vụn gấp thành máy bay giấy ném vào đống rác ở tầng dưới. Những người thuê nhà khác trong cư xá rất ghét đứa trẻ đó, sau đó cô ấy bắt đầu dẫn theo con đi làm.” Ông chú chủ nhà thở dài một cái.

"Thực ra người phụ nữ đó cũng khá tốt, nhưng phải nói sao đây? Khi cậu không ảnh hưởng đến người khác, mọi người đều vui vẻ hòa thuận, nhưng nếu như sự tồn tại của cậu mang lại sự bất tiện cho mọi người, vậy thì không ai sẽ có cái nhìn tốt về cậu cả." Ông chú chủ nhà đứng trong căn hộ số 13, cảm thấy nhiệt độ không ngừng giảm xuống, ông ta rút một điếu thuốc muốn sưởi ấm cơ thể, nhưng sau khi liếc nhìn bà chủ, thì lại tự giác đặt điếu thuốc xuống.

"Những người hàng xóm cho rằng cô ấy dễ ăn hiếp, đồng nghiệp cho rằng cô ấy quá bận rộn, cứ như vậy trong vài tuần. Vào một buổi tối người phụ nữ đột ngột chạy về cư xá, vội vã tìm vợ chồng chúng tôi, nói rằng con cô ấy bị mất tích rồi, hỏi chúng tôi có nhìn thấy nó không?"

“Hai chúng tôi mặc dù không biết rõ về cô ấy, nhưng cũng có lòng tốt giúp đi tìm, nhưng tìm đến sau nửa đêm, chạy khắp mấy khu phố mà không thấy đứa trẻ đâu.”

"Kể từ hôm đó, vị khách thuê nhà trở nên bất thường, cô ấy ban ngày đi làm, buối tối đi tìm con, dần dần rồi phát điên." Ông chú chủ nhà đút lại điếu thuốc vào túi, cuối cùng ông ta vẫn chưa hút được hơi nào.

"Điên rồi?"

"Đúng vậy, ngày nào cô ấy cũng nói năng lảm nhảm, nói rằng nhất định sẽ có cách tìm được con mình, chỉ cần cầu nguyện với thần linh, thần linh sẽ dẫn đường cho cô ấy.” Trong mắt ông chú chủ nhà đầy thương xót: "Tôi cũng từng khuyên, từng liên lạc với người nhà, hy vọng cô ấy trở về quê, nhưng cô ấy không nghe, bệnh tình cũng càng ngày càng nặng."

"Sau đó thì sao?"

"Người phụ nữ đó đã hoàn toàn bị điên rồi, cô ấy tự đốt hai tay của mình, nói rằng phải dùng hai tay để đổi lấy vị trí của đứa trẻ." Khi ông chú chủ nhà nói những điều này không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Hàn Phi nghe thì lại cảm thấy sởn tóc gáy.

"Cô ấy có nhắc đến một cái giếng với hai người không?"

“Sao cậu biết?” Ông chú chủ nhà sửng sốt một chút rồi nói tiếp: “Hai tay cô ấy bị bỏng nặng, trên đường đến bệnh viện không còn tỉnh táo nữa, miệng cứ nói những câu mà người bình thường không thể hiểu nổi. Ví như cái gì mà dùng hận để thắp lên ngọn lửa có thể cháy trong nước, cô ấy nguyện ý dùng hai tay để đổi lấy vị trí của đứa trẻ. Cô ấy còn nói mình đã tự cho tay vào trong giếng nước, hai cánh tay của mình là bị nước làm cháy xém, điều kinh khủng nhất vẫn còn nằm ở phía sau, cô ấy nói nguyện vọng đã thành hiện thực, thần linh đã nói cho cô ấy biết đứa trẻ ở đâu, kết quả phát hiện ra đứa con của mình đang ở bên trong giếng nước."

“Một người sống đang bình thường cứ như vậy mà phát điên, đến cuối cùng con cũng không tìm được.” Đại tỷ chủ nhà cũng mở miệng nói, bà ta là một người miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim mềm yếu, hiện tại đang cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ đó.

"Người phụ nữ sau khi xuất viện lại trở lại đây, ngay trong đêm hôm đó cô ấy đã treo cổ tự tử." Vợ chồng chủ nhà không trách người phụ nữ tại sao lại chết trong căn hộ cho thuê, còn đặc biệt giữ nguyên căn hộ này, hai người họ có lẽ cũng cảm thấy bên trong có vấn đề.

"Khách thuê căn hộ số 13 có nói với hai người về bố của đứa trẻ không? Có phải cô ấy lại yêu ai đó khi làm việc ở trung tâm thương mại không?"

"Chúng tôi chưa từng nghe tin tức gì về chồng cô ấy. Cô ấy vốn đến từ nông thôn, có thể chồng làm việc ở một thành phố khác." Ông chú chủ nhà bắt đầu thúc giục Hàn Phi rời đi: "Đi thôi, đừng ở trong nhà này mãi."

“Chờ một chút.” Hàn Phi mở tủ quần áo ẩm mốc trong phòng ngủ, trong đó có rất nhiều quần áo cũ, có một số quần áo trẻ em có in logo của một tổ chức từ thiện.

Logo Hàn Phi trông rất quen, hắn đã nhìn thấy hình tương tự trên thùng quyên góp ở phía sau trung tâm thương mại.

Tiếp tục tìm kiếm, một chiếc áo len màu đỏ đan bằng tay đập vào mắt Hàn Phi, hắn cầm chiếc áo len lên, nói: "Trông hơi giống chiếc áo len màu đỏ do chính tay bà lão đan vậy."

Người thuê nhà số 13 và đứa con đã từng nhận quyên góp của một tổ chức từ thiện, nhưng vấn đề là tổ chức từ thiện này lại do chính ông chủ trung tâm thương mại thành lập, trong mắt người đàn ông họ Cốc kia căn bản làm gì có từ thiện, chỉ có kinh doanh. Tất cả những món quà của ông ta, đều có bí mật ghi giá.

"Người phụ nữ đến Sa Hà này, tìm thuê một nơi gần bách hóa thương mại, sau đó thành công tìm được việc làm trong bách hóa, có phải cô ấy có quen biết với người nào trong này không? Hoặc là có mối quan hệ đặc biệt?" Hàn Phi nhìn những bộ quần áo được in logo đặc biệt trong tủ: "Nhà từ thiện nhốt lương tâm và chân tướng ở trong nhà..."

Trong đầu hắn có rất nhiều phỏng đoán, không tiếp tục ở trong căn hộ số 13 nữa, hắn vội vàng trở về nhà của mình.

"Tố chất cơ thể và giá trị tâm trạng đã giảm quá nhiều, mình phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, buổi trưa đến đầu nguồn sông Sa Hà."

Xử lý một phần giấy vụn trong gói đồ của bà lão, rồi Hàn Phi ngủ thiếp đi trên giường.

Đến buổi trưa, Hàn Phi bị não bộ đánh thức, thể chất của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, giá trị tâm trạng cũng mới chỉ khôi phục đến 49 điểm.

"Sau khi trời tối sẽ còn nguy hiểm hơn, mình không còn nhiều thời gian nữa."

Hàn Phi xách gói đồ, bước ra khỏi phòng, lúc xuống tầng bắt đầu gọi điện thoại cho Vương Bình An.

Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, Vương Bình An mặc đồng phục giao hàng, đi xe đạp điện xuất hiện ở cổng cư xá.

Anh ta cười một cách ngốc nghếch, từ nhỏ tới lớn rất ít người chơi cùng, Hàn Phi là người bạn duy nhất.

“Cái áo khoác màu vàng tươi của anh quá lộ liễu thì phải?” Hàn Phi nhìn Vương Bình An, hắn sắp trở thành kẻ thù của cả thế giới này, nhưng đồng đội của hắn lại là một cậu bé chậm phát triển trí tuệ: “Ông chủ trung tâm thương mại đó tàn nhẫn độc ác, lòng dạ nham hiểm, nếu như anh bị ông ta nhìn thấy, có thể sẽ liên lụy đến anh, hay là anh cho tôi mượn quần áo và thiết bị, còn anh thì quay về đi."

Những lời nói quá phức tạp Vương Bình An không hiểu, anh ta vỗ vỗ ghế sau xe điện vui vẻ cười nói: "Tôi, bố tôi nói, cậu giúp tôi, để, để tôi cũng giúp cậu."

"Vậy thì chúng ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh."

“Cậu, cậu à, tôi vẫn còn cơm mà cậu yêu thích nhất này.” Vương Bình An nói như khoe khoang: “Tối hôm qua tôi lại nhận thêm mấy đơn hàng nữa.”

Trong lòng có linh tính không tốt, Hàn Phi liền mở thùng giao đồ ăn ra, bên trong có đến một nửa là các hộp cơm trắng.

"Bọn họ gọi đồ ăn, nhưng bọn họ lại không lấy, chẳng lẽ bọn họ muốn tặng cơm cho mình à? Bọn họ là những người tốt bụng phải không?" Vương Bình An giống như đang đi chơi với bạn bè, không có cảm giác căng thẳng, tốc độ lái xe cũng rất chậm, còn không nhanh bằng lúc Hàn Phi chạy khi bị quỷ đuổi.

“Tiền đề của người tốt bụng là phải có tâm mới được.” Hàn Phi ra hiệu cho Vương Bình An dừng lại: “Anh ngồi ở phía sau đi, tôi lái xe.”

Hàn Phi vội vàng lên đường, sau khi đổi vị trí, liền tăng tốc hết mức.

Phóng xe như bay, cuối cùng Hàn Phi cũng đến khu dân cư cao cấp đầu nguồn sông Sa Hà trước 1 giờ.

Thật ra khi hắn tiến vào quận Bạch Thành đã cảm thấy rõ sự khác biệt với vùng trung hạ lưu sông Sa Hà, con đường rộng rãi sạch sẽ, cảnh vật rất tuyệt, nhưng hơi vắng vẻ.

“Trước đây anh đều vào bằng cách nào vậy?” Hàn Phi phát hiện trước cổng khu dân cư có rất nhiều nhân viên bảo vệ, xung quanh khắp nơi đều có camera giám sát.

“Đi bộ vào.” Vương Bình An chỉ vào hộp đồ ăn mang đi: “Giao đồ ăn.”

"Đóng giả người giao đồ ăn? Ý kiến rất hay." Hàn Phi gật gật đầu: "Anh đổi áo cho tôi đi, lát nữa anh cứ ở đây đợi, đừng chạy lung tung đấy."

Bình Luận (0)
Comment