Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460: Bánh Chưng Thịt Tươi

Chương 460: Bánh chưng thịt tươi Chương 460: Bánh chưng thịt tươi

Trong rèn luyện sinh tử, kỹ năng diễn xuất của Hàn Phi đã đạt đến một cảnh giới đặc biệt.

Hắn mặc đồng phục giao đồ ăn vào, cũng không có bất kì hành động thừa thãi nào, trông giống như một người giao đồ ăn đã vào nghề nhiều năm, cho dù là cử chỉ hành vi, hay là ánh mắt và khí chất, đều không chê vào đâu được.

Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, bảo vệ trực ban không những không ngăn cản, thậm chí còn đưa cho Hàn Phi một chai nước.

Bước vào khu dân cư đầu nguồn sông Sa Hà, đây là nơi có môi trường tốt nhất ở sông Sa Hà, khu dân cư trông giống như một công viên.

"Ông chủ sống ở khu số 1, gia đình đặt cơm trắng sống ở khu số 9."

Toàn bộ đầu nguồn sông Sa Hà được phân thành 9 khu vực, số 1 đến số 4 ở bên phải, số 5 đến số 9 ở bên trái, bên phải rõ ràng trông náo nhiệt hơn bên trái một chút.

Căn cứ địa chỉ đặt cơm, Hàn Phi đến một tòa nhà dân cư ở nơi sâu nhất trong khu, hầu như không có bất kỳ người nào xung quanh.

Xách theo thùng đồ ăn đi giao, Hàn Phi bước lên bậc thềm, nhấn chuông cửa điện tử ở lối vào hành lang.

Âm thanh ding dong, ding dong liên tục vang lên, nhưng bên trong nhà không có một ai đi ra.

"Toàn bộ tòa nhà trông không khác gì các tòa nhà khác trong khu dân cư, bãi cỏ và hoa viên gần đó cũng đều có người chăm sóc hàng ngày, nhưng hình như bên trong không có nhiều người sống nữa rồi."

Lấy điện thoại di động ra, Hàn Phi gọi vào số điện thoại người đặt hàng để lại, điện thoại luôn báo bận, không có người trả lời.

"Cửa hành lang này bị khóa, tối hôm qua Vương Bình An vào bằng cách nào vậy? Ai mở cửa cho anh ta?"

Khi Hàn Phi đang buồn rầu bên ngoài, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, một ông lão chừng 60 tuổi đang chậm rãi cầm điện thoại di động xuống tầng.

"Ông ấy chính là người đã đặt đồ ăn? Người đặt đồ ăn vẫn còn sống?"

Bây giờ là giữa trưa, nhưng bóng tối trong hành lang có chút gì đó khác thường.

Ông lão đi đến tầng một, đặt điện thoại bên cạnh tai, nói vào trong điện thoại một câu: "Nếu như mấy đứa quá bận, thì năm nay nghỉ lễ đừng về nữa, bố sống một mình cũng khá thoải mái."

Nói xong, ông lão cúp điện thoại, đi tới cửa hành lang liếc mắt nhìn bên ngoài: "Cậu tìm ai?"

“Cháu đến giao đồ ăn.” Điện thoại của Hàn Phi vẫn không gọi được mặc dù bên phía ông lão đã kết thúc cuộc gọi rồi, người đặt đồ ăn có lẽ không phải ông ấy, vừa rồi có thể chỉ là một hiểu lầm nhỏ.

“Giao đồ ăn?” Ông lão nhìn chằm chằm Hàn Phi hồi lâu mới mở cửa hành lang: “Vào đi.”

“Cảm ơn ông.” Hàn Phi xách thùng đồ ăn đang chuẩn bị đi vào hành lang, một cơn gió lạnh lẽo thổi vào mặt, hắn rùng mình một cái.

"Anh bạn trẻ, gần như toàn bộ cư dân trong tòa nhà đã dọn đi hết rồi, đây là đồ ăn của nhà ai gọi vậy?"

“Địa chỉ ghi là ở số nhà 19, tầng 4, khu số 9 đầu nguồn sông Sa Hà.” Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, giả bộ liếc nhìn một cái.

“Tầng 4?” Ông lão vốn chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nghe xong lời nói của Hàn Phi, liền dừng lại: “Có phải cậu giao nhầm rồi không? Tầng bốn không có người sống.”

"Nhưng mà người ta điền chính là địa chỉ này."

Ông lão không nói thêm lời nào, chỉ gật gật đầu rồi tiếp tục đi lên tầng.

"Bụp!"

Khi Hàn Phi bước đến tầng ba, từ tầng một truyền đến tiếng đóng cửa, hình như có người khóa cửa hành lang lại rồi.

“Bây giờ là ban ngày, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Chiếc nhẫn của chủ nhà không có bất kì phản ứng nào, giá trị tâm trạng cũng bình thường, Hàn Phi điều chỉnh lại trạng thái, đi thẳng lên tầng bốn.

Các khu dân cư cao cấp ở đầu nguồn sông Sa Hà nhìn chung đều không cao lắm, loại tòa nhà nhỏ này có tổng cộng cũng chỉ năm tầng.

"Có ai ở nhà không?"

Đứng ở cửa nhà số 401, toàn bộ hành lang tràn ngập tiếng vang từ chính Hàn Phi.

“Đồ ăn bạn đặt đã đến.” Hàn Phi liếc nhìn xung quanh, hành lang so với lúc trước tối hơn rất nhiều, bên ngoài có nắng nhưng bên trong lại lạnh và ẩm ướt.

"Xin hỏi có ai ở đây không..." Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, làm hắn giật bắn mình.

"Vương Bình An? Tên nhóc này sao lại gọi cho mình lúc này?"

Sau khi ấn kết nối, Hàn Phi nghĩ rằng Vương Bình An đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh ta ở đầu dây bên kia lại không nói một câu hoàn chỉnh nào, chỉ không ngừng cười ngốc nghếch, cười đến nỗi khiến hắn sởn cả tóc gáy.

"Bình An, anh không sao chứ? Alo? Alo!"

Tín hiệu điện thoại di động đột nhiên kém đi, sau một loạt âm thanh sột soạt của dòng điện, điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Cầm điện thoại, Hàn Phi còn đang suy nghĩ tại sao Vương Bình An lại gọi cho mình thì điện thoại lại rung lên.

Nhìn số điện thoại di động hiển thị trên màn hình, Hàn Phi nín thở, lần này là người đặt hàng gọi cho hắn.

Nhấn nút trả lời, Hàn Phi không phát ra âm thanh nào, tập trung nghe tất cả âm thanh từ nhỏ nhất trong loa.

Tiếng vo gạo, tiếng xắt rau, tiếng chiên xào, còn có tiếng bát đũa va vào nhau...

Người đặt đồ ăn phía bên kia điện thoại di động dường như đang ở trong bếp, bận rộn chuẩn bị nhiều món ăn khác nhau.

"Không đúng."

Có nhiều âm thanh khác nhau phát ra từ điện thoại, nhưng Hàn Phi đang ở sát bên ngoài cửa lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ trong phòng, có cảm giác như điện thoại và căn phòng là hai thế giới khác nhau vậy.

"Mình tìm nhẫm chỗ rồi à?"

Người đặt hàng gọi điện cho Hàn Phi, nhưng anh ta lại không nói một lời nào, Hàn Phi cũng không dám cúp máy.

Cứ như vậy kéo dài hơn mười giây, Hàn Phi nghe thấy giọng của một người đàn ông trong điện thoại: "Món ăn sắp xong rồi, chuẩn bị ăn thôi."

"Anh hai, bố chúng ta vẫn còn chưa về, hình như vừa rồi bố ra ngoài đi mua đồ."

"Ở nhà có thiếu gì đâu, bố lại còn đi mua gì nữa?"

"Hình như là đi mua thịt."

"Thịt đã đủ nhiều rồi, chúng ta hãy ăn hết thịt đông lạnh trong tủ lạnh trước đi đã, mua nhiều như vậy thật lãng phí!"

"Bố muốn ăn bánh chưng thịt tươi."

"Cái gì mà thịt tươi với không tươi, em đi dọn đồ ăn ra, anh đi gọi bố về."

Tiếng bước chân truyền đến từ điện thoại di động, âm thanh đó càng ngày càng gần với Hàn Phi, rất nhanh đã tới cửa phòng, tiếp đến trong điện thoại truyền đến tiếng mở cửa.

Khi khóa cửa được vặn, cánh cửa chống trộm trước mặt Hàn Phi cũng đồng thời mở ra.

Nghe thấy tạp âm truyền ra từ điện thoại, nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra trước mặt, Hàn Phi vô thức siết chặt dây đeo thùng đồ ăn.

Khoảnh khắc cửa mở ra, mọi tiếng nói trên điện thoại đều biến mất, Hàn Phi cầm điện thoại đứng ở cửa, không biết bây giờ có nên vào trong nhà không.

"Mình đã đặc biệt chọn buổi trưa, thời điểm có nhiều dương khí nhất."

Số 9 đầu nguồn sông Sa Hà là khu nhà cao cấp, phòng ốc rất lớn, trang trí bên trong rất xa hoa, chỉ là trong nhà bám đầy bụi, hiển nhiên đã không có ai ở trong đó rất lâu rồi.

“Đồ ăn mà mọi người đặt đã đến.” Hàn Phi bước từng bước vào nhà, hắn phát hiện có trái cây khô héo trên bàn cà phê trong phòng khách, sau đó quay đầu nhìn bàn ăn, trên bàn ăn đó bày đủ các loại thức ăn thối rữa bốc mùi.

"Làm nhiều món ăn như vậy? Cảm giác giống như một bữa ăn đoàn tụ gia đình trong Tết Nguyên Đán."

Một tay xách thùng giao đồ, Hàn Phi bước đến bên cạnh bàn ăn, đang định kiểm tra mấy món ăn trên bàn thì đột nhiên có cảm giác như có người đang nhìn mình.

Quay đầu nhìn phòng ngủ bên cạnh, sau lưng Hàn Phi lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên bàn gỗ trong phòng ngủ có bày một dãy di ảnh đen trắng!

Trong ảnh già trẻ trai gái đều có, lúc này bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Hàn Phi ở phòng khách.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi sờ lên chiếc nhẫn của chủ nhà, yết hầu khẽ run lên.

Hắn chống lại nỗi sợ hãi, mở hết cửa phòng ngủ ra.

Rèm cửa trong phòng đóng lại, khiến nó trở nên vô cùng tối.

Dừng lại bên cạnh bàn, Hàn Phi mở hộp đồ ăn ra, đặt gói đồ của bà lão sang một bên, sau đó đặt hộp cơm phía trước bức ảnh.

"Tôi không có ý mạo phạm, chỉ muốn giao cơm trắng đến, mọi người thích ăn cơm của nhà hàng này, sau này tôi có thể đặc biệt giao đến giúp mọi người, trói đầu bếp mang đến đây cũng được."

Có vẻ như vì quá sợ hãi và căng thẳng, khi Hàn Phi cầm hộp cơm lên, đã "lỡ tay" làm tuột gói hàng của bà lão ra, bức thư tình, lá dong, và bức thư có viết tặng bạn cũ đều rơi hết ra ngoài.

"Xin lỗi, đây là ngày đầu tiên tôi đi làm, có hơi lo lắng một chút."

Hàn Phi tựa hồ như đang nói chuyện một mình, hắn hốt hoảng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng đang chuẩn bị nhặt lấy bức thư tặng bạn cũ, một bàn tay tái nhợt đã nhấc phong thư trước.

Nhìn lên dọc theo bàn tay đó, có một người sắc mặt vô cảm, làn da không chút máu đang đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thẳng vào Hàn Phi.

"Bùm..."

Cửa chống trộm của phòng khách chậm rãi đóng lại, những khuôn mặt tái nhợt đi tới gần Hàn Phi.

“Chờ, chờ một chút!” Hàn Phi mở khóa kéo đồng phục nhân viên giao đồ ăn ra, sau đó cởi áo khoác, bên trong lộ ra bộ đồng phục của nhân viên siêu thị đồ cũ.

"Nói ra có thể mọi người không tin, nhưng tôi đến đây là để giúp mọi người báo thù."

Hàn Phi không để lộ bộ đồng phục của siêu thị đồ cũ ra còn đỡ, vừa nhìn thấy bộ đồng phục này, nhiệt độ trong nhà lập tức xuống dưới âm độ, hơi lạnh toát ra từ chiếc nhẫn cũng như lưỡi dao cào xước ngón tay hắn.

"Lá dong, thư tín tôi đều mang ra bên ngoài, người tiếp theo mà ông chủ trung tâm thương mại muốn giết chính là tôi! Bây giờ tôi đã đến bước đường cùng rồi, ngang dọc gì cũng đều chết cả, chi bằng để tôi chết một cách có giá trị hơn." Nhìn phản ứng của những bóng người trong căn nhà số 19, Hàn Phi đã biết phải làm gì tiếp theo.

Hắn nung nấu tình cảm, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện, nhưng một tai nạn không ai ngờ tới lại xuất hiện.

Điện thoại của Hàn Phi đột nhiên rung lên, hắn cúi đầu nhìn xuống, một số điện thoại gọi đến.

Hàn Phi đã nhìn thấy số điện thoại đó một lần, khi mượn điện thoại di động của Hoàng Oanh để gọi cho bố của Vương Bình An hai ngày trước, hắn đã bí mật xem danh bạ của Hoàng Oanh, số điện thoại này cũng từng xuất hiện trong lịch sử cuộc gọi của cô ấy, mà cô ấy đặt ghi chú cho đối phương là ---- Ông chủ.

"Ông chủ trung tâm thương mại sao lại gọi điện vào lúc này? Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra điện thờ có vấn đề rồi hay sao?"

Nhìn nút trả lời trên màn hình điện thoại, Hàn Phi do dự, trả lời điện thoại trước mặt các nạn nhân nhất định sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment