Ông chủ trung tâm thương mại đột nhiên gọi điện đến, đây là điều mà Hàn Phi không thể ngờ đến.
Hắn nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại, có cảm giác cậu bé xã hội đen từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng, kết quả khi tiếp xúc với cảnh sát thì nhận được lời cảnh cáo cuối cùng của ông chủ.
Lúc này gia đình ở căn hộ số 19 cũng đều đang ở ranh giới phát điên, nếu ông chủ nói bậy bạ gì đó trong điện thoại, Hàn Phi rất có thể sẽ bị gia đình này xé xác.
“Nghe? Hay là không nghe?”
Khi Hàn Phi do dự, một khuôn mặt tái nhợt non nớt đã nhìn thấy số điện thoại trên màn hình di động của Hàn Phi.
Số điện thoại này có ý nghĩa đặc biệt với những người chết trong nhà, chỉ là nhìn thấy nó thôi, tất cả "bóng người" liền bắt đầu điên cuồng dị hóa!
Những mạch máu màu đen như thân rễ thực vật, mang theo mùi hôi thối nồng nặc bò ra khỏi cơ thể của những người đó, lan ra khắp cả căn nhà.
Từ bảy tấm di ảnh trên bàn gỗ phát ra tiếng khóc, tất cả những gương mặt trong di ảnh đều đang chảy nước mắt máu, họ nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, đôi mắt sưng lên đầy hận ý.
Căn phòng vốn vắng vẻ đã trở nên "náo nhiệt", những bát đĩa thức ăn ôi thiu trên bàn ăn được phủ lên một màu máu tươi rói, hai chân đứa trẻ kéo theo mạch máu chạy đi chạy lại khắp căn nhà, trên màn hình TV cực lớn cũng xuất hiện hình ảnh, bắt đầu phát video chúc mừng ngày lễ.
Trong bối cảnh đỏ rực, những con người toàn thân đều đang chảy máu ngồi xuống bên cạnh bàn, là cáo biệt, cũng là cuộc đoàn tụ cuối cùng.
Chiếc nhẫn phát ra âm thanh giòn tan, vết nứt trên chiếc nhẫn có dấu hiệu to hơn.
“Hận ý của gia đình này mãnh liệt quá.” Hàn Phi biết không thể tiếp tục như này được nữa, hắn đứng trước mặt của tất cả mọi “người”, ấn nút nghe điện thoại.
“Xin chào, có việc gì không?” Trong giọng nói của Hàn Phi mang theo một chút mệt mỏi.
“Trong siêu thị xảy ra chuyện rồi, bây giờ cậu hãy đến đây ngay.” Giọng nói của người đàn ông họ Cốc truyền ra từ trong điện thoại, ông ta cũng là lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy nói chuyện, bình thường lão già này đều sẽ đeo lên mặt nạ giả nhân giả nghĩa, cố tình biểu hiện ra là người bình dị dễ gần.
“Ông chủ Cốc?” Hàn Phi đứng bên trong thế giới dị hóa, dưới chân là những mạch máu dâng trào, trên đầu là những khuôn mặt người hung dữ, nhưng hắn không hề biểu hiện ra một chút bất thường nào: “Tôi đang đi giao đồ ăn, có thể sẽ không vội về ngay được.”
“Bùi Dương mất tích rồi, các thể loại hàng hóa bên trong siêu thị vứt đầy đất, tối qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Giọng nói người đàn ông họ Cốc âm trầm đáng sợ.
Nếu như chỉ là Bùi Dương mất tích, ông chủ siêu thị căn bản sẽ không tức giận như vậy, trong siêu thị chắc chắn đã bị mất thứ vô cùng quan trọng.
“Hôm nay lúc trời còn chưa sáng, Bùi Dương đã đến tìm và thay ca cho tôi, lúc đó trong siêu thị có một vị khách rất đặc biệt. Người đó toàn thân mặc đồ màu đen, trên người xăm đầy hình đầu người, anh ta vào bên trong cũng không nói gì, cứ đứng ở bên cạnh điện thờ trong cùng siêu thị.”
“Anh ta có mở vải đen của điện thờ ra không?!” Giọng nói của ông chủ trong điện thoại đột nhiên lớn hơn.
“Không có, có điều anh ta muốn mua cái điện thờ đó, còn nói đã thương lượng xong xuôi với Bùi Dương rồi.” Từng câu của Hàn Phi đều là sự thật, không hề có ý định gieo rắc bất hòa: “Sao vậy? Chẳng lẽ điện thờ đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Điện thờ vẫn còn, nhưng thứ bên trong bị lấy mất rồi, camera giám sát tối qua cũng bị người ta giở trò.” Giọng ông chủ từ từ hạ xuống: “Cậu…. Tối qua đi xuống nhà kho dưới tầng hầm à?”
“Đi xuống hai lần, chủ yếu là để bổ sung cho hàng hóa trên kệ bên ngoài.” Hàn Phi lần đầu tiên đi vào đúng là để bổ sung hàng hóa, Bùi Dương không dám đi xuống nhà kho, vì vậy khi hắn thay ca trên kệ hàng có rất nhiều chỗ trống.
“Vậy cậy có nhìn thấy một cái giỏ đựng đầy lá dong trong nhà kho dưới tầng hầm không? Bên trong cái giỏ đó còn có một bức thư do ân nhân gửi cho tôi." Người đàn ông họ Cốc không ngừng kìm nén cảm xúc, cố gắng bình tĩnh hỏi Hàn Phi.
“Bức thư?” Hàn Phi không trả lời là đã thấy, cũng không trả lời là chưa từng thấy, hắn nhìn bức thư bị lệ quỷ đang cầm trong lòng bàn tay, giọng điệu tràn đầy nghi ngờ, như thể đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến trong nhà kho dưới tầng hầm có thứ như vậy.
“Thôi bỏ đi.” Ông chủ trung tâm thương mại có vẻ sợ lộ thêm nhiều thứ hơn nên không tiếp tục hỏi nữa: "Cậu hãy nhanh chóng đến trung tâm thương mại, ở đây không đủ nhân viên."
Giọng nói của ông chủ phát ra từ điện thoại, ngay lúc nghe thấy giọng nói của ông ta, tất cả lệ quỷ trong phòng đến hình dạng con người cuối cùng của mình cũng không thể duy trì được nữa.
Mạch máu trào ra từ cơ thể của gia đình này đã kết nối họ lại với nhau, đan thành một cái lồng bằng xương bằng thịt, giam cầm Hàn Phi trong đó.
Cái lồng đang từ từ co lại, hận ý không thể hình dung đã đến điểm giới hạn, tất cả hận thù sắp bùng phát hết ra ngoài.
“Chỗ cậu nhiều tạp âm thế, sao cảm giác ồn ào vậy?” Trong lời nói của ông chủ hơi nóng nảy, hôm nay ông ta đã gặp đủ chuyện không hay rồi, đang tức lên tận đầu.
“Có lẽ là do chất lượng điện thoại của tôi quá tệ.” Hàn Phi giơ điện thoại qua đầu của mình, để mặc những khuôn mặt lại gần điện thoại, hiện tại hắn hy vọng những lệ quỷ này có thể theo đường dây điện thoại đi qua giết chết ông chủ.
“Cậu ở chỗ tôi chịu khó làm việc, khi nào có lương, đổi cái điện thoại mới đi.” Ông chủ trung tâm thương mại lúc này không có thời gian tán gẫu với Hàn Phi, nói xong liền cúp máy.
Sau khi chắc chắn điện thoại đã ngắt kết nối, Hàn Phi đặt nó xuống đất: “Mọi người vừa rồi cũng nghe thấy rồi đấy, tôi phải mạo hiểm cả tính mạng của mình mới mang được bức thư đến đây, tôi là thực sự muốn giúp mọi người.”
Hầu hết các nguy cơ đều có thể chuyển hóa thành cơ hội, chỉ cần không sợ chết thảm.
Trước khi Hàn Phi đến đây không nghĩ được hận ý của cả gia đình này lại khủng khiếp như vậy, hắn cũng coi như là người chơi đã từng trải qua những sóng to gió lớn, lúc nào cũng chú ý đến giá trị tâm trạng và cảnh báo của chiếc nhẫn, chỉ cần có chút không ổn hắn sẽ lập tức rút lui, nhưng hắn không ngờ đến vừa rồi còn gió yên sóng lặng, đột nhiên lại nổi lên một cơn bão “hận ý”, đến cơ hội để chạy cũng không có.
Có điều Hàn Phi không hề từ bỏ hy vọng, Vương Bình An tối qua cũng từng đến đây giao cơm, người giao hàng bị khiếm khuyết trí tuệ kia đối với thế giới méo mó này mà nói, giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ.
Lệ quỷ trong căn hộ số 19 không những không làm khó anh ta, còn đưa anh ta ra khỏi cư xá một cách an toàn, từ điểm này cũng có thể thấy, họ vẫn còn giữ được một chút lý trí.
Hàn Phi đã vô cùng thận trọng rồi, hắn đã xem xét mọi khía cạnh và các tình huống khác nhau, kết hợp với kinh nghiệm phong phú sống chung với những “người hàng xóm” không bình thường của mình, mới đưa ra quyết định đích thân đến thăm trực tiếp.
Nhưng ngay cả khi như vậy, lúc này hắn vẫn đang trong tình thế nguy hiểm.
Những chiếc lá dong trông giống như da người và bức thư kia quá kích thích lệ quỷ, tiếp theo gia đình này lại nghe thấy giọng nói của ông chủ trung tâm thương mại, như vậy thì có khác gì ném một ngọn lửa vào đống giấy, sau đó vì để dập lửa lại đốt thêm một chảo dầu.
“Ông chủ nói mọi người là ân nhân của ông ta, nhưng bây giờ ông ta đang sống ở biệt thự lớn, con cháu đầy nhà, sản nghiệp vô số, còn cả nhà mọi người thì lại lưu lạc vào bước đường như này, mọi người thực sự cam tâm sao?”
“Tôi còn nghe lão súc sinh đó nói, ông ta chuẩn bị phá bỏ tòa nhà không có người ở tại đầu nguồn sông Sa Hà đi, đến lúc đó ngay cả căn nhà để các người đoàn tụ sau khi chết cũng không còn nữa!”
“Một khi cái gốc duy nhất cũng bị chặt đứt thì gia đình mọi người sẽ đoàn tụ như thế nào đây?”
“Lúc còn sống không được đoàn tụ là một loại tiếc nuối, chết rồi cũng không thể gặp được người nhà thực sự là một loại giày vò, mấy người ở cùng với nhau đã khiến cho ông ta cảm thấy bị uy hiếp, ông ta sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.”
Hàn Phi tận tình khuyên bảo, cẩn thận phân tích tình hình hiện tại cho các thành viên trong gia đình.
“Thời gian của ông chủ trung tâm thương mại không còn nhiều nữa, ông ta cần thứ gì đó để duy trì mạng sống, hiện tại là lúc ông ta đang điên rồ nhất, nhưng cũng là lúc yếu nhất. Nếu như chúng ta không nắm chắc cơ hội này, có thể bi kịch sẽ lại tái diễn một lần nữa.” Kỹ năng diễn xuất bậc thầy của Hàn Phi được thể hiện một cách sắc sảo và sống động, hắn đứng trong chiếc lồng màu máu gào lên một cách không cam tâm: “Tuyệt vọng là vực sâu nhìn không thấy đáy, mọi người cho rằng hiện tại đã trải qua tất cả đau khổ rồi, nhưng số phận sẽ nói cho mọi người biết, nếu như không tiếp tục kháng cự, thì sẽ còn phát sinh chuyện đau khổ và tuyệt vọng hơn nữa!”
Vung vẩy ngón tay, Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra sợi dây xích dính đầy lông, hắn dùng hai tay nắm chặt sợi xích, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào các di ảnh: “Tôi cũng đã trở thành mục tiêu của ông chủ trung tâm thương mại, người chết tiếp theo tại siêu thị đó sẽ chính là tôi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, mẹ tôi vẫn còn đang trong bệnh viện chờ tôi gom đủ tiền chữa bệnh, tôi không thể cứ thế mà chết được, tôi sẽ không khuất phục nhà từ thiện đội lốt người, uống máu người kia! Mọi người có người nhà cần bảo vệ, tôi cũng có người thân duy nhất đang cần cứu chữa!”
Bên trong tiếng gầm thét gần như mất kiểm soát, tràn ngập những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Trong đôi tay nắm chặt sợi dây xích, còn có sự không cam chịu số phận!
Cho dù bị lệ quỷ vây quanh, rơi vào tình thế tuyệt vọng, Hàn Phi vẫn đứng thẳng không hề lùi bước.
Hắn biết sau lưng mình còn có người mẹ của chủ nhân điện thờ đang đứng, mà sau lưng của người mẹ chính là vực sâu, nếu như hắn lùi lại phía sau, vậy thì người mẹ đứng sau bảo vệ cho mình cũng sẽ cùng ngã xuống.
Loại cảm giác này người bình thường có lẽ không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng những lệ quỷ sau khi chết đi mới được đoàn tụ này lại lĩnh hội một cách sâu sắc.
Bọn họ cũng đều là nạn nhân, cũng đều có gia đình phải bảo vệ, còn có cùng cảnh ngộ và cùng kẻ thù.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa chống trộm đóng chặt trong phòng khách bị mở ra.
Ông lão lúc trước có duyên gặp Hàn Phi một lần xuất hiện ở cửa, trong tay ông đang xách một cái túi ni lông màu đen trống không, đôi mắt vẩn đục nhìn vào phòng ngủ.
Khẽ thở dài một hơi, ông lão đi về phía phòng ngủ, cứ mỗi bước đi, các mạch máu và vết bẩn trên sàn nhà gần đó biến mất ngay lập tức.
"Đưa bức thư cho tôi."
Khi ông lão bước vào phòng ngủ, không khí lạnh lẽo trong phòng bị phá vỡ, những lệ quỷ gần như dị hóa hoàn toàn cũng từ từ trở lại bình thường.
Ông lão không mấy nổi bật này, hình như mới là chủ nhân thực sự của căn hộ số 19 ở đầu nguồn sông Sa Hà này.
Những ngón tay nhợt nhạt đưa bức thư cho ông lão, ông ấy cầm lấy bức thư và chìm vào im lặng.
Căn hộ số 19 dần dần trở lại dáng vẻ ban đầu, chỉ khác là trước cửa phòng ngủ có thêm một ông lão từng trải.
“Bức thư này là ông chủ của các cậu viết cho tôi, khi còn trẻ, tôi vẫn luôn coi ông ta là người bạn tốt nhất.”
“Sau đó ông ta một mình ra ngoài kiếm sống, còn mở một cửa hàng.”
“Đại khái khoảng mười năm không liên lạc, ông ta đột nhiên quay về Sa Hà, mời tôi cùng làm ăn chung.”
"Thời gian đầu công việc kinh doanh rất tốt, ông ta làm ăn vô cùng phát đạt, làm bất cứ việc gì cũng đều thành công. Tôi đã đánh cược tất cả gia sản của mình với ông ta, thực sự cũng đã thu được rất nhiều."
"Đáng tiếc, lúc đó tôi không biết rằng tất cả những lợi ích mà tôi nhận được từ ông ta, đều sẽ phải được hoàn trả gấp đôi."
Ông lão không nói nữa, dường như đột nhiên đã già đi rất nhiều, ngồi một mình trên giường trong phòng ngủ, thẫn thờ nhìn các di ảnh trên bàn.
"Tôi thực sự xem ông ta như người bạn tốt nhất, nhưng ông ta lại chỉ coi tôi như một món hàng."
"Sau khi công việc kinh doanh của chúng tôi phất lên được vài năm, mọi thứ đột nhiên trở nên khó khăn. Ngày nào ông ta cũng rủ tôi đi uống rượu, luôn nói rằng muốn mượn tôi một thứ, nhưng lại không nói rõ là mượn cái gì."
"Không lâu sau, người con trai cả giúp tôi kinh doanh mất tích, khi con trai thứ và con gái út trở về thăm tôi trong tết Đoan Ngọ, thì cả hai nhà chúng nó cũng đều gặp tai nạn."
"Vào ngày hôm đó, tôi đã chuẩn bị một bàn ăn lớn, đợi đến nửa đêm, cuối cùng nhận được hết tin xấu này đến tin xấu khác."
"Tôi đau khổ tuyệt vọng, phải nhập viện, để lại toàn bộ công việc kinh doanh cho người bạn thân nhất xử lí."
"Tất cả người thân đều không còn nữa, hàng ngày ngoài người chăm sóc ra, chỉ có người bạn thân nhất trở về gặp tôi."
"Ông ta giúp tôi tìm bác sĩ giỏi nhất, sử dụng loại thuốc tốt nhất, nhưng cơ thể tôi thì vẫn trở nên tồi tệ hơn từng ngày."
"Sống đã là một chuyện rất khó khăn đối với tôi."
"Từ từ, tôi đã đánh mất khái niệm về thời gian, ngây ngây dại dại, người bạn tốt nhất trong cuộc đời tôi lúc đó lại đến tìm tôi một lần nữa."
"Ông ta nói mình có cách để tôi đoàn tụ với gia đình, nhưng phải trả một cái giá."
"Lòng tôi lạnh như tro nguội đã tin lời ông ta, cho ông ta vay thứ cuối cùng của mình -- Mạng sống."