Ông lão nhìn những tấm di ảnh xếp cạnh nhau trên chiếc bàn gỗ, những nếp nhăn trên khuôn mặt đã chụm lại vào nhau.
"Nguyện vọng của tôi thực sự đã trở thành sự thật, chỉ có điều sau khi nguyện vọng trở thành sự thực rồi tôi mới phát hiện, hóa ra chính người bạn thân nhất của tôi đã hại chết cả gia đình mình."
Căn hộ số 19 có đầy lệ quỷ và du hồn ở, lúc còn sống bọn họ bận rộn bôn ba ở những nơi khác nhau, sau khi chết đi bởi vì một sự trói buộc chung nào đó mà đều trở lại căn hộ này.
"Cậu nói xem làm sao tôi có thể không hận ông ta được chứ?"
Chuyện xảy ra đã rất lâu nhưng hận ý trong mắt ông lão vẫn không hề giảm bớt chút nào, bị chính người bạn thân nhất phản bội và bán đứng, đây chính là chấp niệm vĩnh viễn trong tim của ông.
“Ông à, nếu như ông muốn ông ta phải trả một cái giá xứng đáng, vậy hiện tại chính là một cơ hội hoàn hảo!” Hàn Phi ngồi bên cạnh ông lão xách hộp đồ ăn mang đi, nếu có người nhìn thấy cảnh này ngoài cửa sổ, có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng hài hòa.
"Vận may của ông chủ trung tâm thương mại được đánh đổi bằng một cái giếng nước, đối với ông ta mà nói người càng quan trọng thì càng đánh đổi được nhiều thứ hơn, ông ta dựa vào cái giếng đó để có một hành trình suôn sẻ, khi gặp thất bại thì lại hy sinh người khác, nhưng bây giờ bên cạnh ông ta đã không còn ai thân thiết nữa rồi." Hàn Phi lấy điện thoại di động ra: "Thời gian trước đây nhân viên của siêu thị đồ cũ lần lượt chết từng người một, một cách rất thường xuyên, nhưng công việc kinh doanh của ông chủ cũng không cải thiện chút nào, cái giếng đó đã không thể cho ông ta bất kì sự giúp đỡ nào nữa rồi."
“Người ích kỉ như ông ta, sớm muộn cũng sẽ nhà tan cửa nát, vợ con cũng không còn, cuối cùng chết một cách thê thảm trong đơn độc.” Ánh mắt của ông lão dần dần rời những di ảnh, nhìn về phía Hàn Phi: “Tôi rất muốn giúp cậu, nhưng người nhà của tôi không thể rời khỏi căn nhà này được.”
“Không thể rời đi?”
“Đây cũng là một phần của giao dịch, khi đã từ bỏ tất cả hy vọng, ông ta dẫn tôi đến bách hóa thương mại. Nói là muốn để tôi thấy sản nghiệp mà chúng tôi cùng tạo dựng nên, thực tế là ông ta muốn để tôi mở vải đen trên điện thờ ra. Dưới sự chứng kiến của điện thờ đó, tôi tự tay ném bức ảnh chụp chung của tất cả mọi người trong gia đình vào trong giếng nước. Ông ta nói chỉ có như vậy, tất cả cô hồn lạc đường mới có thể tụ hợp lại được với nhau. Có điều cái giá tương ứng phải trả là, bọn họ sẽ mãi mãi không thể rời khỏi căn nhà này được nữa, chỉ cần bước ra khỏi cửa nửa bước, linh hồn sẽ bị hút vào bên trong cái giếng nước kia, trở thành thức ăn cho điện thờ.”
Hận ý của gia đình ông lão tụ hợp lại với nhau sau khi dị hóa vô cùng khủng khiếp, nhưng nếu chỉ đơn độc một mình thì còn không đáng sợ bằng đứa trẻ của Sáu Ngón.
“Nếu như cháu lấy lại bức ảnh của mọi người trong giếng nước ra, mọi người có phải là sẽ rời đi được không?” Hàn Phi mơ hồ nhớ tới đêm qua mình nhìn thấy rất nhiều bức ảnh trôi trong giếng, trong đó có ảnh chụp chung của gia đình ông lão: “Cháu có thể đặt cược cả mạng sống của mình để giúp mọi người lấy lại bức ảnh, để mọi người có thể tự do mãi mãi. Nhưng chờ sau khi cháu mang ảnh về, hy vọng mọi người cũng có thể cùng cháu đi tìm ông chủ để báo thù."
Ông lão không lập tức đồng ý ngay, đôi mắt vẩn đục của ông nhìn chằm chằm Hàn Phi một hồi lâu: "Kẻ giết rồng cũng sẽ trở thành một con rồng ác mới, hi vọng đến lúc đó cậu sẽ đưa ra lựa chọn khác với ông ta."
Trong giọng nói âm trầm ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, thế giới ký ức này dường như được cấu thành bởi những lựa chọn khác nhau.
“Vậy là ông đã đồng ý?” Hàn Phi đứng dậy với chiếc thùng đồ ăn: “Cháu sẽ cố gắng sáng ngày mai mang bức ảnh chụp chung đó đến đây.”
Mục tiêu đã đạt được, Hàn Phi đứng dậy chào hỏi di ảnh, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Ông lão nâng phong thư trong tay lên: “Cậu không tò mò xem trong đó viết cái gì à?”
"Cháu không tò mò trong bức thư viết những gì, nhưng cháu biết ông chủ trung tâm thương mại rất coi trọng bức thư đó, chắc chắn trong đó có chứa thứ bất lợi với ông ta, thứ như vậy cháu mang theo bên người rất bất tiện, vì vậy trả nó lại cho chủ cũ là cách an toàn nhất." Bức thư kia đã bị rách nát một cách nghiêm trọng, nét chữ mơ hồ, nếu vội vàng mở ra, ngược lại sẽ phá hủy nó mất.
"Trong bức thư này chứa đựng một chút hối hận của cuối cùng của ông chủ cậu, trong thư, ông ta có nhắc đến tên một người phụ nữ với tôi. Người phụ nữ đó là vợ cũ của ông ta, tên là Từ Mộng, rất thích mặc váy. Ông chủ của cậu còn cất giữ chiếc váy mà cô ấy yêu thích nhất lúc còn sống ở trong nhà, có điều khi tôi bị đưa đến chiếc giếng trong bách hóa thương mại, tôi thấy chiếc váy đó cũng đã bị ném xuống dưới giếng rồi.” Ông lão hôm nay dường như đã nói quá nhiều, sắc mặt trở nên nhợt nhạt hơn, mạch máu trên cơ thể giống như những sợi dây xích nhỏ quấn quanh da.
“Từ Mộng…..” Hàn Phi nhìn thấy một người phụ nữ trên tầng ba của bách hóa thương mại không ngừng thử váy, cô ấy dường như chính là vợ cũ của ông chủ: "Cháu hiểu rồi, cháu sẽ cố gắng lấy chiếc váy với bức ảnh ra."
“Không chỉ có cô ấy đâu.” Ông lão giơ ngón tay lên: “Tôi thấy trong gói hàng của cậu vẫn còn một bộ tóc giả. Em trai của ông chủ cậu lúc còn sống chính là đã đội bộ tóc giả đó. Cậu ấy giúp ông ta tổ chức nhiều hoạt động từ thiện khác nhau, mới chỉ có vài năm đã mua được một ngôi nhà mới ở đầu nguồn sông Sa Hà này.”
“Ông chủ trung tâm thương mại còn có em trai sao? Nhưng cháu nhớ là ông ta vẫn luôn chỉ có một mình mà.”
“Em trai cũng không thoát được khỏi bàn tay độc ác của ông ta, cậu có thể mang bộ tóc giả đó đến số 10 khu 4 đầu nguồn sông Sa Hà xem thử.” Ông lão nhặt một chiếc lá dong trên mặt đất lên, nhìn những đường gân màu máu trên đó, đưa tay ra xoa nhẹ, như chạm vào da thịt của chính đứa con mình: "Cậu cầm chiếc lá dong này đi, có lẽ sẽ giúp được cậu một chút."
“Được, bây giờ cháu sẽ đi ngay.”
Hàn Phi ghi nhớ lời của ông lão, lập tức rời đi.
Bước ra khỏi khu nhà ở, khi ánh mặt trời lại chiếu vào người, nhịp tim của Hàn Phi cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Áp lực mà cả gia đình đó mang đến cho hắn quá lớn, nếu như không phải cuối cùng ông lão xuất hiện, có thể hắn đã bị xé thành trăm mảnh rồi.
“Cảm giác như đang biểu diễn xiếc đi dây vậy, nếu không cẩn thận, thì sẽ bị thịt nát xương tan.” Hàn Phi cảm thấy sau này nếu mình không làm diễn viên nữa, thực sự có thể xem xét làm cảnh sát, nếu như hắn đi làm nội gián, thì không cần đồng nghiệp ra tay giúp đỡ, vài ngày sau là có thể trở thành thủ lĩnh băng đảng, vài tháng sau nói không chừng có thể dẫn mọi người đi đầu thú.
Cố ý tránh camera giám sát, Hàn Phi xách theo thùng đồ ăn đi thẳng đến số 10 khu 4 đầu nguồn sông Sa Hà, xung quanh tòa nhà này trồng rất nhiều hoa nhỏ màu trắng.
Bây giờ đang là mùa đông, trong ấn tượng của Hàn Phi không có loại hoa nhỏ màu trắng nào nở vào mùa đông cả.
Càng quỷ dị hơn là, hai mắt của hắn nhìn thấy lại hoàn toàn khác nhau.
Trong mắt phải khắp nơi đều là những đóa hoa nhỏ tao nhã, nhưng trong mắt trái lại nhìn thấy một vùng đầu lâu trẻ sơ sinh đang đung đưa.
“Những bông hoa này có chút tà khí.”
Tiếp tục đi về phía trước, khi Hàn Phi đi đến lối vào của hành lang, phát hiện một người phụ nữ trung niên đang đứng trong vườn cắt tỉa hoa và cây cỏ.
“Cô ơi, cô có thể giúp cháu mở cửa hành lang được không?” Hàn Phi hơi khó khăn xách thùng đồ ăn dừng lại bên cạnh người phụ nữ trung niên.
“Tôi không sống trong tòa nhà này, tôi chỉ thấy hoa viên ở đây không ai chăm sóc vì vậy đến tưới nước cho chúng.” Cô này rất tốt bụng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng: “Có phải cậu nhìn nhầm địa chỉ rồi không? Tôi nhớ không có ai sống trong tòa nhà này cả."
“Không thể nào?”
"Chủ nhân đầu tiên của tòa nhà này là một thanh niên giàu có. Cậu ấy quan tâm, giúp đỡ rất nhiều trẻ em, cùng với anh trai thành lập quỹ từ thiện nhưng ông trời lại không có mắt. Cậu ấy đã chết đuối vào đêm sinh nhật thứ 30 của mình. Anh trai thì đau khổ tuyệt vọng, nên đặc biệt giữ lại ngôi nhà này để tưởng nhớ người thân duy nhất của mình." Người phụ nữ trung tuổi thương cảm chia sẻ: "Haizz, có rất nhiều đứa trẻ được cậu ấy giúp đỡ, sau khi trưởng thành đã quay lại đây, mang theo rất nhiều thứ để cúng tế, nhưng anh trai cậu ấy nhất quyết không cho bọn trẻ phải tiêu tiền, chỉ để chúng trồng một cây hoa trước nhà. Theo thời gian, tòa nhà này đã trở thành tòa nhà đẹp nhất ở đầu nguồn sông Sa Hà."
Người phụ nữ trung niên rất khéo ăn nói, không ngừng giới thiệu cho Hàn Phi biết gia chủ đã làm được bao nhiêu việc tốt, là một người giỏi giang đến mức nào.
“Làm từ thiện ba năm, sau đó mua được căn nhà đắt nhất ở đầu nguồn sông Sa Hà, thật sự rất lợi hại.” Hàn Phi chờ sau khi người phụ nữ trung niên rời đi, một mình đi đến lối vào hành lang.
Trước đây Hoàng Doanh đã mang cho hắn một cuốn sách kỹ năng mở khóa từ thế giới tầng cạn, Hàn Phi cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi nghiên cứu nó, hắn chuẩn bị quan sát một chút loại khóa cửa, thử sử dụng các kỹ năng mở khóa, nhưng ai biết rằng chỉ cần kéo nhẹ một cái, cửa đã mở ra rồi.
Cánh cửa sắt nhìn thì tưởng chắc chắn vậy mà lại không khóa, chỉ là để che đậy thôi.
"Em trai của ông chủ trung tâm thương mại luôn giúp ông ta làm từ thiện, trong phòng của ông ấy có lẽ sẽ tìm được một số manh mối."
Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà này là tòa nhà đẹp nhất trong toàn bộ đầu nguồn sông Sa Hà, nhưng sau khi bước vào hành lang, có thể nhìn thấy những cánh hoa trắng tàn héo và đủ loại đồ lặt vặt bốc mùi hôi thối ở khắp nơi.
“Những đứa trẻ mà ông chủ trung tâm thương mại đã từng giúp đỡ trồng hoa ở đây, ông ta đang tìm kiếm mục tiêu giao dịch mới à?”
Nhặt một cánh hoa tàn tạ dưới đất lên, mắt phải Hàn Phi nhìn thấy là hoa, nhưng mắt trái lại nhìn thấy một con thiêu thân màu trắng.
“Đúng là một thế giới quỷ dị điên rồ.”
Đến căn hộ số 10, Hàn Phi vừa giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, thì chiếc cửa chống trộm đã tự mở ra.
“Có người?”
Xách thùng đồ ăn dừng lại ở cửa, khi Hàn Phi đang do dự có nên đi vào không, thì trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng động.
“Bụp!”
Nhìn theo hướng tiếng động, khung ảnh treo trong phòng khách rơi xuống đất, một tấm ảnh cũ ố vàng đáp xuống trước mặt Hàn Phi.
Trong bức ảnh có hai người đàn ông với ngoại hình và khí chất hoàn toàn khác nhau, trong đó người thấp hơn là ông chủ trung tâm thương mại, người còn lại thì khôi ngô tuấn tú, nhưng một phần da trên mặt có màu sắc rõ ràng khác biệt với da những chỗ khác, hình như là làm phẫu thuật ghép da trong một bệnh viện không chính quy.”
“Đó chính là em trai của ông chủ Cốc?”
Lấy bộ tóc giả trong thùng đồ ăn ra, Hàn Phi mở cửa đưa nửa người vào nhà.
Trong phòng khách được bài trí khá sang trọng, treo đầy ảnh của một người đàn ông, người đó có vẻ rất thích cái đẹp, lại có vẻ rất không hài lòng với khuôn mặt của mình, khuôn mặt của anh ta trong mỗi bức ảnh đều không giống nhau.
“Đừng đứng ở cửa như vậy, vào đi.” Trong phòng truyền ra một giọng nói rất mệt mỏi, chủ nhân của giọng nói dường như đang ốm nặng.
“Đã làm phiền rồi, tôi có một thứ muốn tặng.”
Bước trên sàn nhà đầy bụi, Hàn Phi còn chưa bước được mấy bước, đã nhìn thấy một sợi tóc đen vắt ra từ khe cửa phòng ngủ.
“Đi đến đây, tôi ở đây.” Giọng nói nghe rất kì lạ, như thể có thứ gì đó không ngừng tuôn ra từ miệng người nói.
Cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, không phải chủ nhân, mà là một bó tóc đen bẩn thỉu.
"Giúp tôi với, tôi không thở được nữa, bụng tôi cứ mọc ra tóc, giúp tôi với!"
Tóc đen dính vào bức tường, tràn qua hành lang như lũ, lao thẳng về phía Hàn Phi.
“Tôi chỉ giao đồ ăn thôi, còn cắt tóc thì phải trả thêm phí đấy.” Chiếc nhẫn không có phản ứng, Hàn Phi càng trở nên táo bạo hơn, hắn nắm chặt con dao không lưỡi.
“Tái sinh!”
Mặt trời cuối cùng cũng chiếu rọi trên căn gác lâu năm tối tăm, Hàn Phi giẫm lên mái tóc đen đi tới cửa phòng ngủ.
Tay vung dao xuống, “dòng sông” màu đen bị cắt đứt trong tích tắc.
Không dừng lại, Hàn Phi đã ngược dòng tóm lấy người đàn ông đang chìm trong mái tóc đen.
Dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi cảm nhận được sự đau khổ và hối hận trong lòng người đàn ông, nhưng không hề cảm thấy một chút hận ý nào.
“Anh đã biến thành quỷ như thế này rồi, vậy mà nội tâm không có hận sao?”
Thực lực của người đàn ông có lẽ tương đương với oán niệm vừa hình thành, điều này khiến Hàn Phi tự tin trở lại.
Cuối cùng cũng tìm được người dễ bắt nạt, Hàn Phi thử kéo anh ta ra phòng khách, nhưng tóc của người đàn ông này đã mọc dài kín cả phòng ngủ, sau khi cắt đi thì những sợi tóc mới rất nhanh lại mọc lại.
“Cám ơn cậu, tôi đã thấy tốt hơn rất nhiều rồi.” Chỉ cần người đàn ông mở miệng nói, tóc tai sẽ bay ra khỏi miệng, người anh ta gầy như cây gỗ, nhưng bụng lại cao cao phồng lên, vô cùng dị dạng.
“Anh là em trai của ông chủ trung tâm thương mại à? Trong ảnh trông anh khôi ngô tuấn tú vậy, sao hiện tại lại trở thành bộ dạng này?”
“Tôi…..” Người đàn ông yếu ớt liếc nhìn Hàn Phi, sau khi cân nhắc một hồi, mới hỏi câu đầu tiên: "Anh trai tôi chết chưa?"
“Hai người đúng là tình cảm nồng nàn, vừa mở miệng đã hỏi câu trực tiếp như vậy.” Hàn Phi lắc lắc đầu: “Nếu như ông ta chết rồi, tôi cũng không phải đến tìm anh.”
“Vẫn chưa chết sao? Anh ta đem vợ, con, bạn tốt nhất, người thân duy nhất toàn bộ đẩy xuống giếng, người như vậy tại sao lại vẫn còn sống?” Người đàn ông nằm ở trên giường, hai mắt thất thần, trên đầu anh ta có một vết sẹo rất rõ, dường như là bị lửa thiêu rụi.