Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Cách Duy Nhất Để Trở Thành Chủ Nhân Điện Thờ

Chương 463: Cách duy nhất để trở thành chủ nhân điện thờ Chương 463: Cách duy nhất để trở thành chủ nhân điện thờ

“Người xấu nhất định sẽ chết, nhưng không nhất định sẽ chết trước người tốt.”

Hàn Phi không ngừng dùng dao tái sinh chặt đứt tóc mọc ra từ trong mồm của người đàn ông: “Tôi thấy anh không hề biểu hiện ra hận ý mãnh liệt cho lắm, anh trai đã hại anh thành như thế này, vậy mà trong mắt anh hình như chỉ có hối hận, không có căm thù.”

“Anh ấy từng để tôi lựa chọn, nhưng tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm.” Người đàn ông ra sức chuyển động cái đầu, anh ta nhìn chằm chằm vào cửa sổ đóng ván gỗ: “Lâu lắm rồi không mở miệng, tôi đã quên mất phải nói chuyện với con người như thế nào rồi, cảm giác như trở lại lúc còn nhỏ, tính cách tôi nhút nhát nội tâm, ngoại hình lại trông giống như con gái, hễ gặp người lạ là căng thẳng.”

“Lúc đó tôi thường đi theo phía sau anh trai, tính cách anh ấy hoàn toàn ngược lại. Lòng tự tôn rất cao, không thích nghe theo mệnh lệnh của người khác, làm việc gì cũng rất có chủ kiến.”

“Tôi vẫn luôn coi anh ấy là tấm gương, anh ấy bảo gì tôi nghe nấy, cho đến sau này vào một ngày, anh trai đốt thứ gì đó, không cẩn thận làm lửa lan ra khắp nhà.”

"Rất nhanh khói bốc lên khắp nơi, lúc đó tôi đang bị khóa trong phòng, không ngừng gào khóc, đã bị hoảng sợ đến mức hoàn toàn suy sụp.”

“Lúc đó chính anh trai đã phá khóa cửa cứu tôi ra, lửa mặc dù là do anh đốt, nhưng tôi bị ngọn lửa làm cho bỏng nặng cũng là anh ấy cứu ra.”

“Sau khi xảy ra hỏa hoạn, chúng tôi đã chuyển nhà, cũng bắt đầu từ lúc đó, thái độ của bố mẹ với anh trai phát sinh thay đổi, động một cái là la mắng và đánh đập.”

“Anh trai tôi là một người vô cùng kiêu ngạo, thậm chí còn hơi biến thái một chút, lúc nào cũng cho rằng mình không làm sai.”

“Trong một lần cãi vã, anh ấy đã bỏ nhà ra đi, từ đó trở đi cũng không bao giờ bước vào cửa nhà nữa.”

“Bố mẹ tôi thực ra cũng có hối hận, thử đi tìm anh ấy, nhưng căn bản không tìm thấy.”

“Qua vài năm, bố mẹ nghe ngóng được anh ấy đang mở một cửa hàng nhỏ ở phía nam, muốn đi thăm, nhưng ai ngờ được trên đường đi lại xảy ra tai nạn.”

"Tôi đã gặp lại anh trai mình sau một thời gian dài ở đám tang của bố mẹ, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi, đôi mắt như giếng sâu không thấy đáy, khuôn mặt đầy vẻ giả dối, dường như đang đeo một chiếc mặt nạ không thể nào tháo xuống được nữa."

“Không biết từ khi nào, anh trai đã trở thành một người xa lạ.”

“Lại qua vài năm, anh ấy từ phía nam trở về Sa Hà, anh ấy đã trở thành một ông chủ lớn, nhưng lại chỉ có một thân một mình.”

“Anh ấy chủ động tìm đến tôi, dáng vẻ nhiệt tình kích động đó khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi.”

“Dưới sự cám dỗ của tiền bạc, tôi bắt đầu làm việc giúp anh ấy, trở thành phụ tá đắc lực, cũng dần dần biết được rất nhiều bí mật của anh ấy.”

“Anh trai tôi thường tin tưởng tôi một cách vô điều kiện, cái gì cũng nói cho tôi biết, tôi cứ tưởng đây là đặc quyền của người thân, sau này tôi mới biết, ngay ngày mà anh ấy gặp lại tôi, đã định sẵn kết cục cho tôi rồi.”

“Sau khi gặp lại anh trai, tôi đã có một cuộc sống mà trước đây có mơ cũng không dám, có được danh tiếng, tiền bạc và vô số ánh mắt ngưỡng mộ của người ngoài.”

“Tôi không để ý việc anh trai tôi thay đổi, dần dần cũng trở thành một con người giống như anh ấy.”

"Năm này qua năm khác, công việc làm ăn của anh tôi bỗng trở nên khó khăn, không có bất kì dấu hiệu gì, cảm giác như may mắn đã dùng hết rồi vậy."

"Tôi nhớ rất rõ đêm đó khi anh em tôi đang uống rượu giải sầu, anh trai ngà ngà say đột nhiên nói, ngọn lửa anh ấy đốt khi còn nhỏ suýt chút nữa giết chết tôi, khiến mặt tôi biến dạng, nên anh ấy muốn tặng cho tôi một món quà để bù đắp."

"Anh ấy lấy điện thoại di động, chìa khóa nhà và ví của tôi để trên bàn, rồi nói với tôi, bây giờ anh ấy có thể cho tôi hai lựa chọn: thứ nhất rời khỏi Sa Hà ngay lập tức, không được mang theo tất cả tiền bạc và vật phẩm liên quan đến anh ấy; thứ hai nghe anh ấy kể về bí mật sâu kín nhất trong trái tim mình."

“Lúc đó tôi cho rằng anh ấy đã uống nhiều rồi, căn bản không để ý, nên đã chọn lựa chọn thứ hai.”

"Anh trai đã nói cho tôi biết bí mật cuối cùng của anh ấy. Anh ấy đưa tôi đến một cái giếng, yêu cầu tôi tìm bức ảnh của mình trong giếng."

"Tôi đã tìm kiếm trong cái giếng đó rất lâu, nhưng không tìm thấy gì. Cuối cùng, tôi chỉ thấy cơ thể của mình đang chìm dần."

"Đúng vậy, tôi nhìn thấy một cái tôi khác đang chìm xuống, chỉ là cái tôi đó không đội tóc giả, vết sẹo gớm ghiếc trên đỉnh đầu đều lộ ra hết."

“Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, khi tôi hoàn toàn chìm trong bóng tối, anh trai mới kéo tôi lên khỏi mặt nước.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bộ tóc giả trên tay Hàn Phi với nụ cười đáng sợ trên mặt.

"Lúc đầu tôi nghĩ mình đã thoát chết, nhưng khi định mở miệng cảm ơn anh trai, tóc lại mọc ra từ miệng. Tôi kinh hãi nhìn chính mình, hóa ra tất cả mọi thứ của tôi đều đã bị ném xuống giếng, chỉ có một đoạn ý thức mơ hồ vẫn còn trên bộ tóc giả mà anh ấy đã tặng cách đây rất lâu."

"Tôi nhớ anh trai tôi đã nói rất nhiều với điện thờ bên cạnh giếng. Anh ấy dường như đang cầu xin thần linh lấy đi ý thức của tôi, đổi lại anh ấy sẽ bỏ nhiều thứ hơn vào giếng."

"Chuyện xảy ra tiếp theo tôi không nhớ nữa, tôi mở mắt ra và thấy mình đã trở về nhà, bị nhốt chặt trong căn phòng này, tiếp tục tận hưởng ánh mắt 'ngưỡng mộ' của mọi người."

Hàn Phi nghe xong lời của người đàn ông, nhìn xuống chiếc thùng đồ ăn, hắn chỉ là làm theo gợi ý của chiếc nhẫn, từ trong nhà kho dưới tầng hầm lấy ra vài thứ âm khí nặng nhất và dễ mang theo nhất, không ngờ đằng sau những thứ này đều có liên quan đến tính mạng con người.

“Mỗi một kệ hàng ở nhà kho dưới tầng hầm đều có ít nhất một món đồ cũ phát tán ra âm khí, ông chủ trung tâm thương mại là cố ý thu thập những món đồ cũ này.”

Siêu thị đồ cũ chỉ là vỏ bọc, mọi thứ đều phục vụ cho điện thờ đó.

Hàn Phi cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, giúp người đàn ông cắt đứt tóc mọc ra từ miệng lần cuối: "Bi kịch này phải kết thúc thôi, bây giờ tôi thậm chí còn nghi ngờ những người đầu tiên mà anh trai anh giết chính là bố mẹ mình."

“Không thể nào!”

“Không có gì là không thể, anh có lẽ còn hiểu anh trai mình hơn tôi đấy.” Hàn Phi áp dao tái sinh vào cổ người đàn ông: “Tôi đến đây không phải để nghe anh hồi tưởng về quá khứ, anh biết tất cả bí mật của anh trai mình, có lẽ cũng biết làm thế nào để giải thoát cho ông ta chứ?”

“Giết chết anh ấy cũng không thể giải quyết vấn đề, bởi vì điện thờ và cái giếng đó vẫn còn.” Người đàn ông cười thê thảm, lắc lắc đầu.

“Anh muốn tôi phá hủy điện thờ?”

“Cậu có thể phá hủy điện thờ bên trong trung tâm thương mại kia, nhưng cậu làm thế nào để phá hủy điện thờ trong trái tim con người? Chỉ cần vẫn có người tin rằng đem ‘thứ’ quan trọng nhất bỏ xuống giếng là có được đền đáp tương đương, vậy điện thờ sẽ tồn tại vĩnh viễn.” Ánh mắt người đàn ông từ trên bộ tóc giả rời đi, nhìn chằm chằm Hàn Phi: “Cho dù anh tôi chết, thì người biết chuyện này có khi nào sẽ trở thành người tiếp theo không?”

“Vậy ý của anh là bảo tôi giết hết tất cả những người biết chuyện này?” Cách suy nghĩ của Hàn Phi tương đối thẳng thắn, toàn bộ điểm thuộc tính của hắn đều cộng vào thể lực.

Người đàn ông không trả lời, một lúc sau anh ta tiếp tục nói: “Cậu hãy ghi nhớ một điểm, cậu có thể biết sự tồn tại của điện thờ, không phải vì anh trai tôi chọn trúng cậu đến làm nhân viên, mà vì điện thờ đó cảm nhận được các người đều là cùng một loại người."

“Tóm lại, giải pháp bây giờ là giết hết tất cả những ai tin vào sự tồn tại của điện thờ, chờ sau khi tất cả đều bị giết hết, tôi sẽ nghĩ cách phá hủy nó.” Hàn Phi lặp lại một lần thứ tự nhiệm vụ.

“Hoặc cậu có thể sử dụng một phương pháp uyển chuyển hơn, chẳng hạn như khiến cho mọi người trên thế giới này không ai tin vào sự tồn tại của điện thờ.” Người đàn ông nói rất chậm, khi anh ta nói điều này có chút khẩn cầu trong ánh mắt.

“Không có ai tin vào sự tồn tại của điện thờ?” Biểu cảm của Hàn Phi vô cùng quỷ dị, cần phải biết bên trong thế giới ký ức này, thứ duy nhất thực sự tồn tại chính là điện thờ.

Hắn phải ở trong một thế giới hoàn toàn giả dối này, phủ nhận sự thật duy nhất, đây dường như cũng từng là nguyện vọng của chủ nhân điện thờ.

"Mình hình như đã hiểu ra rồi, ôm ý tưởng trở thành chủ nhân điện thờ, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thực sự trở thành chủ nhân mới của điện thờ được. Chỉ khi khiến tất cả mọi người đều quên nó đi, thì mới có một khởi đầu mới và một lựa chọn mới."

Bình Luận (0)
Comment