Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464: Bọn Họ Chính Là Tế Phẩm Của Ông

Chương 464: Bọn họ chính là tế phẩm của ông Chương 464: Bọn họ chính là tế phẩm của ông

“Chẳng trách Mười Ngón bọn chúng mò mẫm mười năm rồi vẫn không thành công, ôm suy nghĩ trở thành chủ nhân điện thờ đi tìm kiếm, có khả năng vĩnh viễn cũng không thể thực sự điều khiển được điện thờ.”

Thế giới ký ức này là do chủ nhân điện thờ để lại, tất cả các sự vật đều có tiêm nhiễm dấu vết của anh ta, tất cả những thứ xảy ra trong thế giới này đều là tiếc nuối của anh ta.

Sự xuất hiện của điện thờ đã thay đổi cuộc đời, khiến anh ta trở thành tồn tại không thể nhắc đến, nhưng cũng chính vì sự tồn tại của điện thờ, mà mọi bi kịch đã xảy ra.

Muốn có được sự công nhận của chủ nhân điện thờ, chỉ có thể không ngừng đi bù đắp tiếc nuối, mà trở thành chủ nhân của điện thờ cũng là một trong những tiếc nuối của anh ta.

“Hình như tôi đã biết phải làm như thế nào rồi.” Hàn Phi nắm chặt cán dao trong tay.

“Cậu….. tốt nhất vẫn không nên manh động.” Người đàn ông cảm thấy những điều mình nói lúc trước đã công cốc rồi, anh ta phát hiện Hàn Phi cũng là một người rất có chủ kiến, thậm chí còn nhìn thấy một chút bóng dáng ma quỷ từ trên người hắn: “Giết chóc không giải quyết được bất kì vấn đề nào đâu, nếu như có cơ hội, cậu có thể thử đến căn nhà của anh tôi xem xem. Trong nhà của anh ấy có giam cầm hai con quái vật, một con có miệng được gọi là chân tướng, một con có mắt được gọi là lương tâm.”

Dường như là sợ Hàn Phi sẽ trở thành tồn tại còn điên rồ hơn anh trai mình, người đàn ông chủ động nói ra nhược điểm của người anh.

Sau khi anh ta nói ra bí mật của anh trai mình, tóc đen nhiều gấp mười lần lúc trước đâm ra từ trong miệng, hình như anh ta đã vi phạm một điều cấm kỵ nào đó.

"Hai con quái vật đó đều sợ lửa! Hãy tìm được chúng! Làm rõ tại sao anh tôi lại biến thành như vậy, cậu phải tránh đường cũ của anh ấy, nếu không cậu cũng sẽ bị điện thờ trói buộc mà mất hết những thứ quan trọng trong cuộc đời!"

Mái tóc đen xé toạc miệng người đàn ông, nhấn chìm anh ta ở phía dưới cùng.

Hàn Phi cố gắng cứu người đàn ông, kết quả ngay cả mình cũng suýt chút nữa bị mắc kẹt trong mái tóc đen của anh ta, hắn phải cố gắng hết sức mới thoát được ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn căn phòng đầy ảnh, Hàn Phi nâng khung ảnh rơi trên mặt đất lên.

“Em trai của ông chủ Cốc cũng nhắc đến con quái vật tên là chân tướng kia, điều này giống hệt với nhắc nhở của vị khách nữ thuê căn hộ số 13, xem ra mình thực sự phải đi một chuyến rồi.”

Từ trong miệng của người đàn ông Hàn Phi biết được thông tin chủ chốt, hắn phải làm rõ ông chủ trung tâm thương mại đã từng bước biến thành một tên điên như thế nào, sau đó khi mình kế thừa điện thờ, tránh phát sinh chuyện tương tự.

Một “người xấu” sinh ra với bộ não không bình thường lại có nhiều khuynh hướng bạo lực khác nhau, dưới sự trợ giúp giáo dục sau này và môi trường tổng thể, trở thành một “người tốt” phù hợp tiêu chuẩn đạo đức quần chúng.

Một người tốt sinh ra tính cách đơn thuần và luôn dùng tiêu chuẩn đạo đức cao để yêu cầu bản thân, cũng có khả năng dưới một bước ngoặt nào đó, dần dần rơi xuống vực sâu.

Vào thời đại của Hàn Phi, có một ngành tâm lý học chuyên nghiên cứu về chi nhánh của bọn họ, gọi là tâm lý học biến thái.

Đúng lúc Hàn Phi cũng có hiểu về môn khoa học này, hắn vẫn còn nhớ mình dường như đã từng bị nghiên cứu.

Hàn Phi đã từng gặp qua rất nhiều người xấu, cũng từng gặp ma quỷ điên cuồng mất trí như Cánh Bướm, những kẻ mất đi lương tâm này, biến đổi bệnh lý tâm sinh lý của bọn họ thường đều tồn tại một nguyên nhân nào đó, nguyên nhân này chính là nơi thắt nút tất cả mọi manh mối, cởi nó ra mới có thể nhìn thấy chân tướng của tất cả.

Rời khỏi nhà người đàn ông, Hàn Phi đi thẳng đến số 1 đầu nguồn sông Sa Hà.

Đang đi trên đường của một khu dân cư, Hàn Phi đột nhiên phát hiện ra một chuyện.

Khu số 1 và khu số 9 của đầu nguồn sông Sa Hà được phân bố thành một vòng tròn, bố cục tổng thể rất giống với một cái giếng.

"Ở giữa chín khu vực là một hồ nước nhân tạo, nước hồ được lấy từ sông Sa Hà."

Hàn Phi cố ý đi đường vòng, đi về phía hồ nước nhỏ, nhưng còn chưa đi đến nơi hắn đã có một dự cảm rất xấu, như thể hồ nước kia tượng trưng cho bất hạnh và chết chóc.

Cảm giác tương tự trước đây Hàn Phi cũng đã từng có, vào đêm đưa Vương Bình An về nhà, khi đi ngang qua sông Sa Hà, hắn đã cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nước sông, như thể nước sông đang chậm rãi chảy kia sẽ nuốt chửng mọi thứ, rửa sạch mọi ký ức vậy.

“Xung quanh hồ nước đều là camera giám sát, những camera giám sát kia đang giám sát cái gì? Sợ có người câu cá ở hồ? Hay là sợ có người vào trong hồ trộm thứ gì?”

Đi dọc theo bờ ngoài của hồ nhân tạo đến khu số 1, có hai đội bảo vệ đang tuần tra ở đây, Hàn Phi vừa tiến đến đã bị chặn lại.

Không ai có thể tùy tiện tiếp cận nơi ở của ông chủ trung tâm thương mại, muốn vào thăm hỏi cũng phải đặt lịch hẹn và đăng ký trước.

Chỉ dựa vào sức của một mình Hàn Phi thì không thể nào vào trong được, cố ý xông vào cũng sẽ bị bại lộ ngay, sau khi xem xét kĩ lưỡng, hắn quyết định rời đi trước.

Hắn chuẩn bị chờ lấy được ảnh trong giếng, sau khi thả toàn bộ người nhà của ông lão ra, rồi mới cùng hành động với bọn họ.

“Thế giới đã bắt đầu dị hóa, lúc này phải cố gắng hết sức tụ hợp được nhiều sức lực bên cạnh mới được.”

Rời khỏi đầu nguồn sông Sa Hà, Hàn Phi ra khỏi cổng đi tìm Vương Bình An, đứa trẻ này mặc áo khoác của hắn đang đứng bên đường xem mèo hoang đánh nhau.

“Cậu, cơm trắng cậu đã giao được chưa?”

“Giao được rồi, anh nói không sai, cả nhà bọn họ đều là những người tốt bụng.” Hàn Phi và Vương Bình An đổi lại quần áo cho nhau xong, hắn cho gói đồ vào thùng đồ ăn, lấy những thứ dễ mang theo nhét thẳng vào túi áo của mình.

Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn đi xe đạp điện, tranh thủ thời gian lao đến bách hóa thương mại.

Cả đường chạy xe rất nhanh, khi Hàn Phi khi sắp đến trung tâm thương mại, liền trả xe lại cho Vương Bình An, bảo anh ta về nhà nghỉ ngơi trước, còn mình thì chạy đến cửa C của trung tâm thương mại.

Ban ngày, bách hóa thương mại cũng hơi vắng vẻ, căn bản không có nhiều khách, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa hoặc treo biển "Cho thuê lại cửa hàng."

"Công việc kinh doanh của ông chủ quả nhiên càng ngày càng khó khăn, chẳng trách ông ta lại vội vàng như vậy."

Vận may mượn đến rồi sẽ có ngày dùng hết, thứ không thuộc về ông ta, có trả giá bao nhiêu cũng rất khó giữ lại được.

Bước vào trung tâm thương mại, vẻ mặt và phong thái của Hàn Phi đều thay đổi, vết thương ở chân dường như cũng nghiêm trọng hơn gấp mấy lần, bước đi đều là khập khiễng.

Những người mua hàng thấy Hàn Phi đều né tránh, có lẽ bọn họ sợ hắn đột nhiên ngã ra rồi đổ lỗi cho mình.

“Sao bây giờ cậu mới tới!” Chu Uy nhìn thấy Hàn Phi liền tức giận nói: “Lề mà lề mề, cậu có biết đêm qua có kẻ trộm vào siêu thị không!

Đối với loại người như Chu Uy, Hàn Phi đã nhìn thấu hết, có chút quyền thế, thích ngang ngược với cấp dưới, mình bị ức hiếp thì sẽ trút lên đầu người khác.

“Tối qua lúc tôi trông coi siêu thị, mọi thứ đều bình thường.” Hàn Phi căn bản không thèm để ý đến Chu Uy, hắn cũng lười ngẩng đầu lên nhìn mặt gã, chỉ chú ý đi về phía trước.

“Thái độ của cậu là gì vậy hả?” Chu Uy nắm lấy cánh tay Hàn Phi: "Lãnh đạo kêu cậu đến ngay, cậu nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

“Nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ nằm lăn ra đây rồi gọi cảnh sát đấy?” Hàn Phi chỉ vào chân bị thương của mình: “Anh là quản lý của trung tâm thương mại, không phải là ông chủ ở đây, sau này nói chuyện với tôi thì chú ý một chút."

“Tôi nói chuyện với cậu còn cần phải chú ý sao?” Đám mỡ trên má Chu Uy bắt đầu run lên, nhưng gã thực sự cũng không làm khó gì được Hàn Phi, siêu thị đồ cũ là ông chủ trung tâm thương mại mở ra, về lý mà nói không thuộc quyền quản lý của gã.

“Chu Uy, siêu thị đồ cũ mà tôi đang làm việc này, đã liên tục có rất nhiều nhân viên mất tích và bị thương, anh cho rằng tôi sẽ còn làm việc ở đây bao lâu nữa?” Hàn Phi đưa tay ra vỗ vỗ mặt Chu Uy: “Bây giờ tôi chẳng sợ cái gì hết, vậy nên tốt nhất anh hãy chú ý một chút.”

Một đêm không gặp, cảm giác mà Hàn Phi mang đến cho người ta rõ ràng đã khác trước, thực ra đây cũng là hắn cố ý biểu hiện ra.

Đêm qua hắn đã may mắn sống sót trong ảo giác của chủ nhân điện thờ, hắn biết rằng ngày hôm qua là một bước ngoặt lớn của anh ta.

Sau khi trải qua sự phản bội của bố mình và sự tra tấn của bọn côn đồ, chủ nhân điện thờ thoát chết đã bắt đầu chủ động ôm lấy bóng tối.

Kéo cơ thể mệt mỏi của mình, Hàn Phi đi ngang qua Chu Uy, mở cửa siêu thị đồ cũ ra.

Ding dong, ding dong...

Hàn Phi bước vào bên trong, lúc này trong siêu thị có mấy người đàn ông vạm vỡ đang đứng, hình như là vệ sĩ của ông chủ trung tâm thương mại.

"Ông ta rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa? Làm sao mà đi đâu cũng dẫn theo một đống người thế?"

Hàn Phi vừa đến siêu thị đã bị mấy tên vệ sĩ nhìn chằm chằm, như thể hắn là một nhân vật nguy hiểm lắm vậy.

“Các anh cứ đứng ở đây không nhúc nhích gì là sao?” Hàn Phi liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất và những chiếc kệ lật úp: “Siêu thị lộn xộn đến thế này rồi, các anh không biết giúp đỡ thu dọn một chút à?”

Hàn Phi còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên từ sâu trong siêu thị truyền đến một trận ho khan.

Nhìn theo tiếng nói, người đàn ông họ Cốc đang đứng bên cạnh điện thờ.

Tấm vải đen rơi xuống đất, điện thờ bị hư hại nghiêm trọng, tất cả các hoa văn trên bức tường bên trong đều bị gạch xóa, cửa điện thờ cũng bị đập vỡ mất một cánh.

Ông chủ Cốc quay lưng về phía Hàn Phi, sự chú ý của ông ta dường như hoàn toàn tập trung vào điện thờ.

Khiến cho nội tâm Hàn Phi thậm chí xuất hiện một chút kích động, muốn trực tiếp lấy con dao tái sinh ra, cho ông chủ trung tâm thương mại một nhát.

"Ông chủ, tối hôm qua bên trong siêu thị có bị hư hại nghiêm trọng gì không?"

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, người đàn ông chậm rãi quay người lại, ông ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói: "Cậu đã nhìn thấy Thần chưa?"

Câu hỏi của ông chủ Cốc hoàn toàn khác với những gì Hàn Phi tưởng tượng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi cũng chưa từng thấy, nhưng tôi nghe nói chỉ cần bày đủ tế phẩm lên trên bàn cúng thì thần linh sẽ xuất hiện. Ngày xưa người ta thích dùng bò, lợn, cừu để tế thần, tôi đã thử qua mấy lần nhưng đều thất bại. Sau đó tôi phát hiện tế thần chủ yếu là sự thành tâm, chỉ cần thành tâm thì cho dù có đặt con vật gì lên bàn cúng, thần linh đều sẽ nghe được lời thỉnh cầu của chúng ta." Ông chủ Cốc chạm vào điện thờ bị hư hại, như thể đang lẩm bẩm một mình.

Hàn Phi thoạt đầu không phát hiện ra vấn đề trong lời nói của ông ta, cho đến khi hắn nhớ lại một chuyện, có vài người mà mình đã tiếp xúc trong thế giới ký ức dường như trong tên của họ đều có liên quan đến động vật.

Cảm giác như ông chủ đang cố ý ám chỉ với hắn rằng những người đó đều là tế phẩm, đặt bọn họ lên bàn cúng rồi thần linh sẽ xuất hiện.

"Tôi luôn coi nhân viên như người nhà của mình, nhưng không ngờ rằng Tiểu Dương bình thường vẫn ngoan ngoãn và vô hại nhất, vậy mà lại dẫn một con sói vào nhà." Ông chủ trung tâm thương mại không có bất kì biểu hiện vui buồn giận dữ nào trên khuôn mặt, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng bình thản, nhưng trên người ông ta lại toát ra một loại khí tức đặc biệt lạnh lẽo.

Hàn Phi có thể làm chứng rằng ông chủ thực sự đối xử với các nhân viên như người nhà, thậm chí kết cục của các nhân viên cũng giống y như người nhà của ông ta.

“Tôi nghĩ không ra, cũng không thể hiểu được.” Ông chủ Cốc từng bước đi về phía Hàn Phi: “Cậu nói xem tại sao cậu ấy muốn trộm đồ trong siêu thị?”

Hàn Phi luôn cảm thấy lời nói này của ông chủ Cốc là có ý khác: "Ông chủ, Bùi Dương rốt cuộc đã ăn trộm cái gì? Tôi thấy những món đồ có giá trị vẫn còn đó."

“Cậu ta ăn trộm cái gì không quan trọng, điều quan trọng là khi cậu ta có ý nghĩ này, thì đã đi sai đường rồi.” Điện thoại của ông chủ Cốc đột nhiên vang lên, ông ta trả lời cuộc gọi ngay trước mặt Hàn Phi.

"Ông chủ, thượng nguồn sông Sa Hà đã tìm hết rồi, chắc là bọn chúng đã chạy đến các thành phố gần trung và hạ lưu rồi." Bên trong điện thoại vang lên giọng nói báo cáo tiến trình truy đuổi, ông chủ Cốc dường như cố ý để Hàn Phi nghe được.

“Tôi không quan tâm cậu dùng phương pháp gì, hãy tìm được cậu ta trước khi trời tối.” Ông chủ Cốc ra lệnh, người đàn ông phía bên kia điện thoại cũng liên tục đồng ý.

Hai người kẻ xướng người hoạ, nhưng nội tâm Hàn Phi không có chút nào dao động.

Mười Ngón không thể nào để Bùi Dương đi dễ dàng như vậy, trừ khi anh ta đã trở thành một cái xác.

Cúp điện thoại, ông chủ Cốc nhìn chằm chằm Hàn Phi hồi lâu, từ trong túi lấy ra một phong bì, trong đó có năm nghìn tệ.

"Trước khi có người mới đến ứng tuyển, cậu hãy ở lại đây trông coi siêu thị, ăn uống đều có thể giải quyết trong siêu thị, tôi sẽ tính lương gấp đôi cho cậu."

“Được thôi.” Hàn Phi đón lấy phong bì: “Cảm ơn ông chủ.”

“Cậu đã lựa chọn ở lại đây, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.” Trên mặt ông chủ Cốc và Hàn Phi đều lộ ra một nụ cười mỉm không dễ nhận ra.

“Tôi sẽ nhanh chóng tìm người mới thích hợp, siêu thị tạm thời giao cho cậu rồi.” Ông chủ Cốc nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng khi sắp ra đến cửa, ông ta lại đột ngột dừng lại: “Đúng rồi, bắt đầu từ hôm nay, cậu cố gắng đừng xuống nhà kho dưới tầng hầm vào ban đêm."

“Được.”

Nhìn bóng dáng của ông chủ và nhóm vệ sĩ khuất dần, Hàn Phi đặt phong bì đầy tiền dưới quầy: "Tiền của tên này không thể tùy tiện tiêu xài được."

Đứng trong siêu thị đồ cũ ngổn ngang, Hàn Phi bắt đầu lặng lẽ dọn dẹp.

Ban ngày siêu thị không có khách, thỉnh thoảng có một vài người đến gần cũng đều chỉ là người qua đường xem náo nhiệt, bọn họ chỉ tay về phía siêu thị đồ cũ, xì xào về những chuyện kỳ lạ xảy ra bên trong, còn có người cảm thấy bản thân siêu thị đã bị nguyền rủa, tất cả những người từng làm việc trong siêu thị này đều không được chết yên lành.

Bị bọn họ đồn như vậy, càng không có ai muốn vào bên trong, những nhân viên khác trong bách hóa thương mại cũng không có ý định giúp đỡ Hàn Phi.

Một mình dọn dẹp mặt bằng, Hàn Phi dường như bị cả thế giới bỏ rơi.

Bận rộn cho đến tận buổi tối, khi Hàn Phi đang chuyển mấy cái kệ nặng trĩu chuẩn bị xếp ngay ngắn vào chỗ cũ, thì cửa siêu thị đột nhiên bị đẩy ra.

"Thật là trùng hợp! Hóa ra là anh làm việc ở đây à?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, một đôi tay đỡ lấy bên kia kệ hàng.

Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Lộc mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng tinh bước vào bên trong, cô ấy đang kinh ngạc nhìn hắn.

"Lâm Lộc?"

Hàn Phi nhìn chằm chằm cô gái, cô ấy hoạt bát xinh đẹp, làn da trắng nõn như ánh nắng giữa trưa, dường như chỉ cần nhìn thấy cô ấy, mây mù sẽ tan đi rất nhiều.

"Không ngờ tùy tiện dạo chơi trung tâm thương mại cũng gặp được anh, chúng ta thật có duyên, à lần trước tại sao anh lại bị hai tên côn đồ kia bắt làm con tin vậy, anh nợ tiền bọn họ à?" Lâm Lộc nói không ngừng nghỉ, nhưng Hàn Phi lại không cảm thấy khó chịu, có vẻ như được nghe cô ấy nói là một sự thư giãn hiếm có.

"Bọn họ là bạn của anh."

"Anh với hai tên lưu manh kia là bạn sao? Thật đúng là không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài mà?" Lâm Lộc giúp Hàn Phi sắp xếp lại siêu thị, không ngừng tán gẫu với hắn, nhưng hắn lại hơi lơ đễnh.

Hắn thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cửa siêu thị một cái, vừa rồi khi Lâm Lộc bước vào cửa, âm thanh ding-dong nhắc nhở có khách hàng đến không hề vang lên.

Bình Luận (0)
Comment